Khủng Bố Cố Sự CHN

Chương 36: Chương 36: Cửa Hàng Tượng Sáp Kinh Dị




CHƯƠNG 36: CỬA HÀNG TƯỢNG SÁP KINH DỊ

Trang Thành Điệp, Lý Úy Nhiên, Mạnh Giai Vỹ và Mặc Gia Kỳ đồng thời có một bí mật, bí mật này đã đặt trên người họ hai ba năm rồi. Kỳ thật bí mật này rất đơn giản, Mạnh Giai Vỹ và Mặc Gia Kỳ là một cặp gay, có một lần khi đang thân thiết trong phòng làm việc trùng hợp bị hai đồng nghiệp nữ Trang Thành Điệp và Lý Úy Nhiên biết, do đó liền thành bí mật chung.

Mạnh Giai Vỹ và Mặc Gia Kỳ cũng vì không để người khác nhìn ngó, thường xuyên hẹn hai cô gái này ra ngoài chơi, không ngờ trước lạ sau quen, giữa họ cũng không bất cứ xung đột lợi ích gì, dần dần bốn người rốt cuộc lại biến thành tình bạn tứ giác sắt cứng rắn.

Trang Thành Điệp năm nay chỉ mới 24 tuổi, vừa ốm vừa cao, diện mạo bình thường, nhưng da vô cùng trắng nõn, vốn là học văn học nước ngoài, dựa vào một bầu nhiệt huyết với công nghệ 2D gia nhập phần mềm Ma Long, cô gái này đối với mấy anh đẹp trai hoàn toàn không có năng lực miễn dịch, là một hoa si tiêu chuẩn, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần, liền kích động không kiềm chế được reo lên: “Woa. . . . . . Anh đẹp trai kiểu cấm dục kìa!”

Nhận được cảnh báo ho khan của lãnh đạo, Trang Thành Điệp rụt cổ, bị bạn tốt bên cạnh Lý Úy Nhiên cho một cái thúc tay: “Mày bựa quá!” Khác với Trang Thành Điệp, Lý Úy Nhiên vừa thấp vừa béo, mặc dù đã 27 tuổi, nhưng mặt mũi đáng yêu như búp bê, mọi người lần đầu nhìn thấy cô đều tưởng là nữ sinh trung học, nhưng bản thân cô cơ hồ là nhân vật cấp lão làng của bộ phận chế tác, mọi người gặp đều phải gọi chị.

Trang Thành Điệp tinh nghịch le lưỡi, vẫn ở suốt bên cạnh các cô Mạnh Giai Vỹ là một “tiện nhân” nổi tiếng, diện mạo bình thường, nhưng ăn mặc cực kỳ thời trang, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, vào năm thứ hai liền tiến vào công ty từ thực tập sinh mà lên, là làm trang trí bản thảo, một tay vẽ tài năng, hắn vừa nghe thấy, lập tức hăng hái, tiến đến trước mặt cô gái lùn lập tức ba hoa: “Cô em đừng nghĩ nữa, bằng không hai ta đánh cuộc, người này nhất định là cong đó.” Trang Thành Điệp quẳng qua một cái đảo mắt xem thường, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc Gia Kỳ mau trông coi tốt thằng ghệ nhà anh, coi chừng buổi tối tôi bò đến phòng bạo cúc mấy người!”

Mặc Gia Kỳ là một đứa bé chịu sự giáo dục của gia đình tốt, không cao lắm, cũng chỉ khoảng 1m72, thường đọc hết thảy các sách quốc học, nhất là 《 Sơn Hải Kinh 》, 《 Hoài Nam Tử 》 chẳng hạn, những trò chơi giống công ty làm ra căn bản đều là các loại quái thú cậu thiết kế, giờ phút này cậu ngại ngùng nâng kính đen, lo lắng liếc mắt nhìn bốn phía, lúc này mới mềm nhũn nhỏ giọng nói: “Chị Trang, nói nhỏ thôi. . . . . . .” “Vẫn là Tiểu Mặc nhà ta là tốt.” Trang Thành Điệp mặt mày hớn hở, nói rồi cô phất tay: “Tất cả mọi người đã vào rồi, chúng ta cũng mau vào thôi!”

Nhờ phúc của Lý Úy Nhiên, Trang Thành Điệp có thể ngồi cùng một bàn cơm trưa với Hoàng Phủ Thần, trong lúc lãnh đạo Vũ Văn Linh và Hoàng Phủ Thần sống chết cụng rượu khiến cô trợn mắt đứng nhìn, cô chính là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể quật ngã lãnh đạo Vũ Văn Linh nha!

Đoạn thời gian giữa trưa này chỉ là tiết mục đệm nho nhỏ, rất nhanh Vũ Văn Linh được Hoàng Phủ Thần đưa về phòng, đám viên chức nhỏ như họ ba năm mới tổ chức đi chơi, hăng hái bừng bừng bước lên hành trình du lịch trong công viên giải trí.

Trang Thành Điệp từ trước khi đến đã làm đủ bài tập, cố ý bảo ba người đều mang theo áo tắm, bốn người họ cũng chưa từng chơi qua mấy thứ như tàu lượn siêu tốc thuyền hải tặc gì gì đó, mà chạy tới công viên đáy biển chơi lướt sóng.

Công viên đáy biển hẳn là nơi khu giải trí 3D bỏ vốn đầu tư lớn nhất, công viên chủ đề tổn hao nhiều nhất, chiếm cả ngàn mẫu, xây dựng tráng lệ, tổng thể thiết kế theo khuynh hướng phương tây chủ nghĩa hậu hiện đại, đơn giản nhưng khí thế, công viên đáy biển chia làm hai khu lớn, một khu là Thủy Tộc, trung tuần mỗi tháng đều tiến hành cho động vật biểu diễn, một khu còn lại là khu vui chơi trên nước khổng lồ, khu giải trí 3D cố ý đào một cái hồ, làm một máy tạo sóng, cung cấp cho mọi người niềm vui hưởng thụ trò chơi vận động lướt sóng.

Buổi chiều lại bất tri bất giác cứ thế thoáng cái trôi qua, đợi đến khi bốn người tới giờ cơm trở lại làng du lịch, phát hiện mọi người còn chưa về, làng du lịch to như vậy lại im ắng không bóng người, một phục vụ viên sắc mặt xám trắng nhìn thấy họ vào cửa, lịch sự mời họ đến nhà ăn lộ thiên, nói đã chuẩn bị xong tiệc nướng.

Tiệc nướng! Tiệc nướng! Bốn người đều là những kẻ ăn thịt tiêu chuẩn, vừa nghe những lời này tất cả đều hai mắt tỏa sáng, chạy vội tới nhà ăn lộ thiên vừa nhìn, phát hiện nguyên liệu nướng đã sớm chuẩn bị tốt, giám đốc điều hành Hoàng Phủ Thần đang mặc thân âu phục, ngồi nghiêng trên ghế, một bên vuốt ve con mèo đen lớn ngồi trên đầu gối, một bên đang cẩn thận đọc sách.

Con mèo đen lớn kia vốn đang lim dim mắt ngửa đầu, tựa hồ đang thích ý hưởng thụ sự vuốt ve của Hoàng Phủ Thần, sau khi nghe được bốn người vào nhà ăn lộ thiên lỗ tai run lên, mở đôi mắt không gợn chút sợ hãi nhìn bốn người một lượt, sau đó tao nhã nhảy xuống đầu gối anh ta, xoay người đi.

Trang Thành Điệp vốn có hảo cảm với Hoàng Phủ Thần, nhìn thấy trong phòng ăn chỉ có mình anh càng dũng cảm quên mình đánh tới, cười hì hì nói: “Giám đốc Hoàng Phủ, anh đang đọc sách gì đó?”

Hoàng Phủ Thần nhàn nhạt cười, đứng giơ lên quyển sách trên tay, Trang Thành Điệp nhìn mặt bìa viết 《 Tâm lý học phạm tội 》, le lưỡi, không suy nghĩ nhiều nữa, nghịch ngợm hỏi: “Giám đốc Hoàng Phủ, giữa trưa anh đề cử nhiều mục như vậy, bọn em đều có chút đáp ứng không xuể, có thể đề cử thứ gì cực kỳ kích thích không?”

Hoàng Phủ Thần hơi cau mày, sau khi suy nghĩ trong chốc lát mỉm cười: “Muốn tìm kích thích mọi người tại sao không đến cửa hàng tượng sáp hiện đại xem?” Bốn người nghe thấy liền ngạc nhiên, nơi này còn có cửa hàng tượng sáp? Hơn nữa còn cực kỳ kích thích? Mạnh Giai Vỹ không thể chờ được hỏi: “Không phải cửa hàng tượng sáp Tussauds chứ?”

Hoàng Phủ Thần nghe vậy xin lỗi lắc đầu: “Cửa hàng tượng sáp Tussauds tạo hình chủ yếu là danh nhân, chỗ chúng tôi thì lại là. . . . . . Cửa hàng tượng sáp tử vong.” Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không rõ cái gì gọi là cửa hàng tượng sáp tử vong, Hoàng Phủ Thần nhàn nhạt cười, tay cũng bất giác đùa nghịch chiếc nhẫn hồng mã não trên tay kia, tiếp tục bình thản giải thích: “Chúng tôi mở cửa hàng tượng sáp tử vong này, bình thường đều là căn cứ hình dáng đặc thù của du khách nhanh chóng làm ra mô hình, cho các bạn có thể nhìn thấy lúc bạn chết sẽ có bộ dáng gì, nói cách khác –” Con ngươi mắt anh ta lộ ra một cỗ tình tự không nói rõ được, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ mang theo một tia khổ sở, bật cười: “Khu tượng sáp này có thể đoán trước chính xác bộ dáng lúc bạn chết.”

Bốn người đồng loạt bị dọa giật mình, đoán trước chính xác? Thật là chưa từng nghe nói qua, song ngẫm lại thật đúng là vô cùng hoang đường, Hoàng Phủ Thần nhìn bộ dáng bốn người có chút ngây ngốc, lại cười: “Đây chẳng qua là trò chơi . . . . . .” Nói rồi, anh ta chuyển chủ đề, “Tất cả mọi người đói bụng chưa? Thịt nướng đã sớm chuẩn bị xong.”

Mặc Gia Kỳ đói dữ dội, đứng một bên nghe họ nói chuyện bụng đã sớm sôi ùng ục, Mạnh Giai Vỹ ở một bên cũng không để tâm nghe họ nói chuyện, nương thân thể Mặc Gia Kỳ yểm hộ trốn phía sau cậu, dụng ý xấu nhéo nhéo mông cậu, nhỏ giọng trêu chọc: “Đói bụng hả? Để tướng công đút em ăn nha.”

Những lời này vừa nói xong, Mặc Gia Kỳ liền nhìn thấy Hoàng Phủ Thần hơi quay đầu, ánh mắt sắc bén thoáng cái quét tới trên người mình, xong rồi! Những người khác đã nghe thấy! Mặt cậu thoáng đỏ bừng, một chân thúc phía sau Mạnh Giai Vỹ, nghiêm khắc cảnh cáo: “Nhỏ giọng chút!”

May là Hoàng Phủ Thần không biểu hiện vẻ mặt quái dị gì, Mặc Gia Kỳ lúc này mới thở dài một hơi, bắt đầu tự giúp mình nướng đồ. Kỳ quái chính là, bữa tiệc nướng này chỉ có bốn người họ cộng thêm Hoàng Phủ Thần tham gia, những người khác tựa hồ đã biến mất cũng chưa từng xuất hiện, bốn người muốn gọi điện cho những người khác lại phát hiện điện thoại di động không có tín hiệu, mới vừa cảm thấy có chút thấp thỏm lại bị một câu hời hợt “Họ đều đã đi chơi những hạng mục chỉ có thể chơi buổi tối rồi” của Hoàng Phủ Thần, bốn người nhìn nhau, Trang Thành Điệp nhún vai tỏ vẻ không sao cả, hẳn cũng sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.

Làng du lịch cung cấp đồ nướng cần gì có đó, đủ loại thịt nướng lòng nướng rau cải thiếu chút nữa khiến bốn người ăn no căng bụng, thể lực Trang Thành Điệp và Lý Úy Nhiên đã sớm chống đỡ hết nổi, ăn no liền trở về phòng nghỉ ngơi, mà Mạnh Giai Vỹ và Mặc Gia Kỳ thì lại đến tầng hầm của làng du lịch đánh bi-a một lát, lúc này mới về phòng.

Hai người lén lén lút lút đã gần hai năm, cả trong công ty cũng chỉ có Trang Thành Điệp và Lý Úy Nhiên phát hiện JQ của hai người, lúc này đây ra ngoài chơi hai người họ càng như nguyện mà được phân tới một phòng, Mạnh Giai Vỹ sau khi vào cửa liền đẩy Mặc Gia Kỳ lên cửa, đem tất cả sức nặng thân thể đặt lên người cậu, tùy ý mà hôn lên.

Mặc Gia Kỳ ngoan ngoãn cùng hắn miệng lưỡi giao hòa, hai người hôn môi hồi lâu, Mạnh Giai Vỹ mới dùng ngón cái xoa xoa dấu vết trong suốt bên mép Mặc Gia Kỳ, lại nhịn không được hôn chụt một cái, thấp giọng hỏi: “Chúng ta lên giường?”

“Em muốn tắm.” Mặc Gia Kỳ ngửa mặt nghịch ngợm cắn lại một cái lên môi hắn, xảo trá mà hấp dẫn: “Hay là chúng ta cùng tắm?” Mạnh Giai Vỹ bật cười, đưa tay hung hăng đánh mông cậu: “Anh thích nhìn bộ dáng gợi dục của em.”

Mặc Gia Kỳ hắc hắc cười chạy đi tắm, Mạnh Giai Vỹ vừa định lên giường thoát y phục, cánh cửa lại bị người gõ vang.

Người ngoài cửa tựa hồ cực kỳ cung kính, tiếng gõ cửa cũng vô cùng lễ phép vang lên ba tiếng, dừng lại một giây, sau đó thanh âm vang lên: “Mặc tiên sinh Mạnh tiên sinh có đó không? Tôi là Hoàng Phủ Thần.”

Lúc này anh ta tới đây làm gì? Mạnh Giai Vỹ cũng không mặc quần áo, lưng trần ra mở cửa, Hoàng Phủ Thần liền tựa như cực kỳ xấu hổ cúi đầu xin lỗi, rũ mắt đưa cho hắn một túi đồ: “Mạnh tiên sinh, đây là thứ anh cần.”

Mạnh Giai Vỹ nhìn túi nhựa màu đen cũng không biết có gì bên trong, nhưng hắn vẫn nhận lấy, không cẩn thận đụng phải tay Hoàng Phủ Thần đột nhiên run bần bật, ôi chao, tay anh ta thật là lạnh, còn chưa kịp phun chửi, Hoàng Phủ Thần lại hơi cúi người, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Đây tới cùng là cho mình cái gì nha! Mạnh Giai Vỹ xoay người đóng kỹ cửa phòng, vừa mở túi nhựa nhìn, không nhịn được vừa tức giận vừa buồn cười, cư nhiên là một KY loại 355ml, còn có một tá condom, đây . . . . . . Thật là vì hai người họ mà lo lắng nha.

Lẩm bẩm chửi, ấn tượng của Mạnh Giai Vỹ về Hoàng Phủ Thần tốt lên không ít, tối thiểu người này làm việc rất trầm ổn, hắn chỉ là một khách hàng mà cũng có thể được săn sóc tỉ mỉ, vậy đối với những người khác hẳn là tốt lắm! Thật là một người tốt. “Vừa rồi là ai thế?” Mặc Gia Kỳ lộ ra mái tóc ướt sũng, híp mắt nhìn túi nhựa trên tay hắn, “Anh cầm gì vậy?”

Mạnh Giai Vỹ giảo hoạt cười: “Thứ tốt.”

Mặc Gia Kỳ nhanh chóng tắm xong, hai người liền một bên hôn một bên chầm chậm từ mặt đất chuyển lên giường, khi cậu nhìn thấy Mạnh Giai Vỹ cầm KY trên tay ở phía sau cậu bôi loạn, không nhịn được mở to mắt: “Sao anh còn mang theo loại đồ này? . . . . . . A!” Ngón tay xâm nhập nặng nề nhấn vào chỗ mẫn cảm, không khỏi làm cậu gọi thành tiếng, Mạnh Giai Vỹ cười hắc hắc: “Đây chính là Hoàng Phủ Thần tặng anh, anh đã nói anh ta nhất định là cong, hơn nữa còn là 0 đó.”

(Tiêu: KY là gel bôi trơn đó >.< vừa dịch xong cái này ra ngoài mua thuốc ún liền nhìn thấy trong tủ có đặt nguyên tuýp KY, thì ra nó có thật đó T^T nhưng ko dám hỏi cô dược sĩ đó có phải gel bôi trơn ko =))) Ngón tay phía sau bắt đầu nhanh chóng ra vào, chỉ chốc lát sau cậu cũng không biết mấy ngón tay, Mặc Gia Kỳ quỳ sát một bên giường chịu đựng tần suất ma sát, một bên nhíu mày biểu đạt quan điểm của mình: “A! . . . . . . Em chung quy cảm thấy giám đốc này có vấn đề. . . . . .Anh ta không có mùi của con người. . . . . . A!” Ít nhiều cũng có KY, Mạnh Giai Vỹ tiến vào vô cùng thuận lợi, chỉ chốc lát sau, tiếng nước va chạm liền càng lúc càng lớn, các kiểu đa dạng, các loại tư thế đều thử một lần, mãi cho đến khi chà đạp Mặc Gia Kỳ đến hết hơi, chỉ có thể gắt gao dùng hai tay ôm thân thể hắn, cảm thụ được cảm giác vui sướng không ngừng sinh ra trong thân thể. Ma sát càng lúc càng nhanh, nhưng Mặc Gia Kỳ lại chợt cảm giác không đúng, tại sao, cậu chỉ có thể cảm giác được bên trong phía sau đều là nước dính dấp, cảm giác vốn là kiểu đóng cọc, sao hiện giờ lại thành khoái cảm quấy trộn? “A! . . . . . .” Mạnh Giai Vỹ bắn ra, rời khỏi thân thể Mặc Gia Kỳ, hắn cũng thở hổn hển, có chút nghi hoặc nhìn nửa người dưới mình. . . . . . .Hai người đồng thời thét thành tiếng! Mạnh Giai Vỹ. . . . . .Của hắn. . . . . .Của hắn. . . . . .JJ hắn đã tan chảy! Tan chảy như nến, như một que kem! +++ Sáng sớm hôm sau, bốn người liền quyết định đi chịu chút kích thích, dọc theo bản đồ đi tới khu giải trí chủ đề Hiện Đại, lúc này mới 10h sáng, rất nhiều thiết bị giải trí vừa mới khởi động, cũng đã xếp hàng rất đông người, bốn người cười nói vui vẻ, xuyên qua lớp lớp người, rốt cuộc đi tới cửa hàng tượng sáp nằm ở một góc xó hẻo lánh. Cửa hàng tượng sáp trang hoàng cũng không tốt lắm, tường màu trắng có chút bong tróc, lộ ra gạch đỏ bên trong, tổng thể thoạt nhìn như nhà cổ thập niên 80, chỉ có nhà lầu hai tầng, ngay cả một cái giới thiệu cũng không có, chỉ treo bên cạnh năm chữ to “Cửa Hàng Tượng Sáp Tử Vong”, nhà cửa vắng vẻ, thanh thanh lãnh lãnh ngay cả một du khách cũng không có, cửa soát vé chính là một ông già, tóc bạc da gà, có chút gù, mắt trái mang một tròng mắt nhân tạo cùng loại với cầu thủy tinh, cầm xấp vé ngồi ở cửa, không hề nhúc nhích nhìn từ xa còn tưởng rằng ông chính là một tượng sáp. Nhìn thấy bốn người đang đến, ông già cũng không nói gì, chỉ chuyển động con ngươi còn hoạt động kia, quỷ dị đánh giá cả bốn người một lượt, lúc này mới duỗi tay ra, khàn giọng nói, trầm thấp nói một câu: “Vé.” Ông già này, có phải có vấn đề không, bốn người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, khu giải trí 3D có chế độ vé liên vận mà, họ có thể đứng ở đây chứng tỏ họ nhất định đã mua vé, họ chơi tất cả các thiết bị cũng chưa từng soát vé của họ, đây rốt cuộc là có ý gì? Ông già vẫn duỗi tay, không hề giải thích, may là Lý Úy Nhiên vô cùng cơ trí, lấy ra vé liên vận du lịch ba ngày Hoàng Phủ Thần phát cho họ: “Đây.” Ông già vẫn không nói gì, sau khi tiếp nhận vé thì ở trên vé bấm một cái, lại đưa trả lại cho Lý Úy Nhiên, tiếp tục vươn tay: “Kế tiếp.” Ba người còn lại làm mặt quỷ với nhau, đồng loạt đưa vé tới, ông già bấm từng cái, dùng bàn tay khô héo như vỏ cây, chỉ chỉ cổng cửa hàng tượng sáp tử vong, trong con ngươi lộ ra biểu cảm nói không rõ được, thấp giọng nói: “Vào đi.” Bốn người nhìn bộ dáng âm dương quái khí của ông già tất cả đều méo miệng, mặc dù cảm thấy có chút cụt hứng, nhưng không nói gì đi vào trong cửa hàng tượng sáp. Bên trong cửa hàng tượng sáp một mảnh đen nghịt, tối om ngay cả tượng sáp cũng nhìn không thấy một cái, âm u tăm tối khiến người ta cảm giác cực kỳ khủng bố, nhưng khi người cuối cùng là Mặc Gia Kỳ tiến vào, cửa lại ầm một tiếng, gắt gao đóng lại, đẩy thế nào cũng đẩy không ra. Ngay sau đó, đi đầu Trang Thành Điệp cảm thấy trên đầu mình chẳng biết có cái gì, cứ gõ đầu của cô. Lực đạo kia cực kỳ nhẹ, tựa hồ có người đang dùng đầu ngón tay gõ đỉnh đầu cô, Trang Thành Điệp theo phản xạ ôm đầu ngồi xổm xuống, lập tức kêu một tiếng sợ hãi, theo sát sau cô Lý Úy Nhiên bị tiếng đóng cửa dọa giật mình, theo phản xạ xoay người lại nhìn, nào ngờ lúc này Trang Thành Điệp hét một tiếng, dọa đến chính cô cũng hét to lên. Mặc Gia Kỳ phản ứng đầu tiên, tâm lý cảm thấy một trận ác hàn, lập tức nhào lên liều mạng đập cửa: “Này này này mở cửa! Mở cửa! Có ai không? Mở cửa!” Ngoài cửa không ai đáp lại. Cánh cửa này tựa hồ đã ngăn cách mối liên kết với bên ngoài, trước khi vừa vào cửa còn có thể nghe thấy tiếng quát tháo, lúc này cái gì cũng nghe không được nữa, cửa hàng tượng sáp tối như mực ngay cả một tia sáng cũng không có, bốn người chỉ có thể từ trong tiếng nói chuyện vừa rồi cảm nhận được họ đi tới một căn nhà cực kỳ rộng, nói chuyện đều có tiếng vọng, hơn nữa một chút hơi người cũng không có, trong không khí tràn ngập cảm giác âm lãnh ẩm ướt, im ắng khiến người ta cảm thấy nỗi sợ xâm nhập cốt tủy. Trang Thành Điệp lá gan nhỏ nhất, ngồi xổm trên mặt đất động cũng không dám động, nức nở nhỏ giọng cầu cứu: “Các cậu ở đâu vậy. . . . . . Cứu tôi. . . . . .” Mặc Gia Kỳ còn đang cố gắng vỗ cánh cửa, Mạnh Giai Vỹ mặc dù cảm thấy khiếp vía, hắn đi lùi vài bước, bắt được Mặc Gia Kỳ: “Đừng hoảng đừng hoảng! Lấy điện thoại di động của mọi người ra, chị Lý, chị không phải có một máy DV, bên trong không phải có công năng nhìn ban đêm sao, nhanh bật lên!” (Tiêu: DV là máy quay kỹ thuật số, viết tắt của Digital Video) Trang Thành Điệp nghe thấy những lời này lập tức mở iphone 4S của mình lên, nhưng màn hình chỉ có một chút ánh sáng nhỏ, chỉ có thể chiếu ra chút ánh sáng, cô quơ điện thoại di động của mình gào khóc: “Tớ ở đây. . . . . . Cứu tớ cứu tớ. . . . . .” Lý Úy Nhiên run lẩy bẩy lấy ra DV của mình, mở công năng nhìn ban đêm lên nhìn thấy chân mình mới thoáng thở phào, hướng phía Trang Thành Điệp phát ra âm thanh chậm rãi đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Trang Thành Điệp và Mạnh Giai Vỹ song song ngồi xổm trên mặt đất, không nhịn được cười: “Con bé này. . . . . .A, chị nhìn thấy em rồi. . . . . . .A! Tiểu Mạnh sao cậu chạy lên trước rồi. . . . . .” . . . . . . .Không đúng! Lý Úy Nhiên sợ đến tay run rẩy, thiếu chút nửa hất văng máy DV cầm trong tay, vừa rồi thanh âm của Mạnh Giai Vỹ rõ ràng từ phía sau mình truyền đến, sao nháy mắt cậu ta đã chạy lên trước rồi! Người ngồi song song với Trang Thành Điệp trên mặt đất kia là ai! “Mạnh Giai Vỹ Mạnh Giai Vỹ cậu lên tiếng cho lão nương!” Âm điệu của Lý Úy Nhiên mang theo tiếng nghẹn ngào còn có chút run rẩy, run run rẩy rẩy mà chiếu máy DV về hướng vừa rồi, phát hiện chỉ có mình Trang Thành Điệp xong thở phào nhẹ nhỏm, đồng thời thanh âm của Mạnh Giai Vỹ từ phía sau truyền đến: “Chị Lý làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Giai Vỹ dùng là điện thoại di động sony ericsson đời cũ, còn có công năng đèn pin, trong nháy mắt không gian hắc ám được một tia sáng rõ ràng chiếu rọi, Mặc Gia Kỳ kéo tay hắn theo phía sau, hai người sau khi hội hợp lại tìm được Trang Thành Điệp, cô bé lúc này cố sức chạy như điên sang, ôm chầm lấy Lý Úy Nhiên: “Oa. . . . . .Vừa rồi làm em sợ muốn chết, em cứ nghĩ mình chết mất. . . . . .Đúng rồi, chị không phải vừa gọi Tiểu Mạnh sao, Tiểu Mạnh cậu ấy di chuyển rồi?” Lý Úy Nhiên bị vóc dáng cao gầy như sào phơi đồ của Trang Thành Điệp đè đến khó chịu, nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Mạnh Giai Vỹ kia, liền cảm thấy trong lòng một trận ác hàn, người ngồi cùng Trang Thành Điệp kia . . . . . Đến tột cùng là ai? Cô miễn cưỡng cười cười, qua loa vỗ lưng cô bạn tỏ vẻ an ủi, hỏi: “Chúng ta bây giờ nên làm gì?” Làm sao đây. . . . . . Bốn người đồng thời cảm giác được nỗi lo sợ bất an, một bên Trang Thành Điệp lại hiếu kỳ hỏi: “Các cậu có cảm thấy không, tình cảnh hiện tại của chúng ta rất giống một trò chơi nha. . . . . .A! Chính là Silent Hill!” “Chị gái à đừng nói nữa!” Ba người còn lại đồng thanh ngăn cản cô, sắc mặt Mặc Gia Kỳ lại vô cùng nặng nề: “Tôi chung quy cảm thấy chúng ta bị Hoàng Phủ Thần lừa, đây rõ rành rành là một âm mưu.” Nói rồi, cậu dùng điện thoại di động quơ lên bốn phía, nhìn thấy bên trong cửa hàng tượng sáp tối đen như mực trống rỗng cái gì cũng không có, càng thêm chứng thật suy nghĩ của cậu: “Mọi người nhìn xem, nơi này nào có tượng sáp, nhất định là bị người ta lừa rồi.” Ba người vừa nghe lời này, lập tức giơ điện thoại lên xem xét, nương theo ánh sáng yếu ớt chậm rãi chiếu rõ nơi họ đứng. Nơi này tựa hồ rất giống nhà của hộ giàu có trong kịch thời Dân quốc, nơi họ đang đứng tựa hồ chính là phòng khách, phía sau là cửa chính, nhìn xa về phía trước còn có thể thấy cầu thang, không có đồ dùng gì, trang hoàng tổng thể theo khuynh hướng những cảnh niên đại 60, 70 trong phim Hồng Kông mới có, trên mặt đất trải thảm hình thoi trắng xanh đan xen nho nhỏ, người đi ở phía trên cũng không nghe thấy âm thanh gì. Bốn người cũng không dám bước quá lớn, túm tụm một chỗ xem xét, mà Mạnh Giai Vỹ cầm di động của hắn quét qua bốn phía, thình lình đồng tử co rụt lại, nhìn trừng trừng nơi nào đó trên trần nhà, thét thói tai: “Ai vậy!” Ba người còn lại vừa nghe, đều ngẩng đầu nhìn về phía đó, không nhịn được đồng thời hét ầm lên. Trên trần nhà treo một người, nói đúng hơn, người treo là Trang Thành Điệp. Trang Thành Điệp trên trần nhà hiển nhiên đã chết từ lâu, nhưng không biết tại sao xác chết giống như bị ai đó lay động, hơi đong đưa, lúc này cô bị một sợi dây thừng mỏng buộc trên cổ, lệch đầu, con ngươi lồi ra, đầu lưỡi cũng hơi thè, hai tay gắt gao níu lấy sợi dây, tựa hồ khi còn sống đang không ngừng giãy giụa, mặt đều nghẹn thành màu tím đỏ, dữ tợn cực kỳ. Quá mức đáng sợ! Lúc này Trang Thành Điệp sợ đến hoa dung thất sắc, đặt mông ngồi bệt trên đất, suy sụp khóc rống lên: “Cứu tôi, ai cứu tôi với!” Lý Úy Nhiên mặc dù bị dọa cũng không nhẹ, nhưng lúc này cô rất nhanh kịp phản ứng, một tay ôm lấy Trang Thành Điệp, an ủi: “Con bé này, đừng khóc, đây đều là giả!” “Đây là tượng sáp!” Mạnh Giai Vỹ thần kỳ trấn định, hắn cư nhiên còn lớn mật nhéo nhéo cái chân lở lửng giữa không trung, sau khi xác định là giả, thoáng cái liền chỉ ra chỗ bất đồng của người treo cổ này: “Mọi người nhìn xem, lòng bàn chân cô ấy đánh số, 2. . . . . . 1. . . . . . 9? Có nghĩa gì?” 219? Đây là ý gì? Trang Thành Điệp lắc đầu liên tục, trong con ngươi tràn ngập sợ hãi, không ngừng co rụt vào lòng Lý Úy Nhiên: “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vừa rồi em đứng đó. . . . . . . .Hóa ra người gõ đầu em là cái chân kia. . . .. . . .Em không muốn chết đâu . . . . . .” Lý Úy Nhiên là một người cực kỳ tỉnh táo, giờ phút này cô vỗ vỗ lưng Trang Thành Điệp, lớn mật đưa ra suy nghĩ của bản thân: “Tôi thấy, đây là cửa hàng tượng sáp tử vong rồi.” “Có ý gì?” Mặc Gia Kỳ cau mày hỏi, cậu mặc dù không thét lên, nhưng bị tượng sáp thi thể của Trang Thành Điệp dọa đến mặt mũi trắng bệch, “Chị Lý chị nói xem, con bé này. . . . . .. Sau này sẽ treo cổ. . .. . . . .Mà chết?” “Không đúng.” Mạnh Giai Vỹ lắc đầu, “Mọi người nhìn xem, trên tượng sáp này mặc quần áo cùng hiện tại giống nhau như đúc, không kém một ly, hơn nữa mọi người nhìn xem ngay cả chiếc lắc trên mắt cá chân cũng cùng kiểu dáng, mọi người lại nhìn, đồng hồ trên cổ tay cô ấy có thể phóng đại. .. . . .. .Hiển thị chính là 10:10 phút. . . . . .. . Vậy nói cách khác. . .. . . . ” Hai người đồng thời nghĩ tới phần sau Mạnh Giai Vỹ còn chưa nói ra, trái tim khiếp sợ muốn nhảy ra ngòai, cũng không hẹn mà đồng thời nhìn điện thoại di động, bây giờ là 9h40. . .. . . . .Ý này chính là . . . . . . .Trang Thành Điệp còn nửa giờ nữa sẽ chết? Bản thân Trang Thành Điệp cũng hiểu đạo lý này, nhất thời sợ đến ngay cả khóc cũng khóc không nổi, chỉ có thể há hốc miệng khô cằn nhìn thi thể mình, một câu cũng nói không được. Bầu không khí ghê rợn vẫn lan tràn chung quanh bốn người, Mặc Gia Kỳ cắn môi, lại nhìn Trang Thành Điệp đã sợ ngây người một chút, giậm chân: “Chúng ta bây giờ còn chờ gì nữa, không mau chóng tìm đường ra, thật sự ở đây chờ chết à!” Một câu nói thức tỉnh mọi người, bắt đầu thương lượng. Bốn người đều là dân làm trò chơi, ngày thường cũng chơi chút trò chơi sản phẩm của công ty khác, đương nhiên cũng chơi không ít trò chơi kinh dị, cho nên đến lúc này họ cư nhiên dị thường trấn định, thương lượng ra kết quả chính là Mặc Gia Kỳ xung phong đi đầu, Trang Thành Điệp và Lý Úy Nhiên trốn ở giữa, Mạnh Giai Vỹ bọc hậu. “Ầm!” Trong cửa hàng tượng sáp yên tĩnh đột ngột truyền đến một tiếng nổ nặng nề, khiến bốn người còn chưa thương lượng xong hết thảy bị dọa giật mình, song sau tiếng nổ này thì không còn thanh âm gì nữa, bốn người dựng thẳng lỗ tai nghe hồi lâu, Lý Úy Nhiên mới nhỏ giọng hỏi: “Có người?” Mặc Gia Kỳ lắc lắc đầu, chỉ chỉ trần nhà nhỏ giọng nói: “Tựa hồ từ trên lầu truyền tới. . . . . . .” “Suỵt.. . . . . . .Em chắc chứ?” Mạnh Giai Vỹ nhỏ giọng hỏi, lục ba lô phía sau, lấy ra một đôi giày vải, lại chia một chiếc xỏ giày cho Mặc Gia Kỳ: “Cho em, anh không có dư vũ khí, em cầm cái này, chúng ta tới đó nhìn xem.” Không kịp phun chửi lấy cái xỏ giầy làm vũ khí, Lý Úy Nhiên liền vội giục nhỏ giọng nói: “Không! Muốn đi cùng đi! Đừng để bọn chị lại!” Mặc Gia Kỳ nhíu mày, giơ điện thoại lên nhìn đồng hồ: “Được rồi, chúng ta cùng đi, chú ý an toàn.” Vừa rồi hướng thanh âm phát ra nghiêng về bên trái, bốn người lặng yên không một tiếng động lên lầu, phát hiện lầu hai chỉ có hai hành lang thật dài, hành lang vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có thể chứa hai người song song đi qua, sâu nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đều là phòng, cửa gắt gao đóng kín, song có một phòng cách gần họ trên cửa dán tờ giấy màu trắng, phía trên viết ngày 14 tháng 9 năm 2012, phía dưới cùng còn viết nhóm chữ nhỏ “Hoàng Phủ Thần”, làm cho người ta thực nghĩ không ra. Ngày 14 tháng 9, đây chẳng phải là ngày hôm qua sao? Bốn người hai mặt nhìn nhau, trên này viết Hoàng Phủ Thần có ý gì? Trang Thành Điệp vẫn sợ đến có chút phát run, trốn phía sau Mặc Gia Kỳ, lén lút hỏi: “Hay là chúng ta vào xem?” Nơi này tuyệt đối có liên quan 100% tới Hoàng Phủ Thần! Ba người còn lại gật đầu, đợi trong chốc lát cũng không thấy ai trong bốn người tới mở cửa, Mặc Gia Kỳ nhìn điện thoại di động: “Để tôi!” Nói rồi, liền đưa tay đặt lên nắm cửa. Cánh cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt nho nhỏ, nhanh chóng mở ra. Trong phòng rất tối, cũng không có cửa sổ, khi họ còn chưa vào cửa, tất cả lại bị cảnh tượng bên trong dọa ngây ngốc! Chỉ thấy trên mặt đất xác chết la liệt, lãnh đạo Vũ Văn Linh, vợ của y Hàn Lâm, con trai Vũ Văn Vân, còn có đồng nghiệp của họ —— Nói là muốn đi chơi xe vượt núi Nhị Cẩu Tử, Sơn Miêu, Tiểu Bạch Liên Hoa vân vân toàn bộ 9 người nằm trên sàn nhà, bộ dáng gia đình ba người Vũ Văn Linh hoàn hảo, ít nhất chỉ là đầu rơi máu chảy, mà đám người Nhị Cẩu Tử Sơn Miêu chết thảm thiết nhất, tựa hồ bị quẳng từ trên cao xuống hoặc là bị vật nặng đập nát hoặc là bị ô tô nghiền qua, thân thể có chỗ đều biến thành thịt nát, chỉ còn lại đầu lâu còn có thể nhận ra ai với ai. Lý Úy Nhiên mặc dù khiếp sợ, nhưng chống cự không nổi cảnh tượng bực này, cô và Trang Thành Điệp ôm đầu hét hồi lâu, một đám co quắp ngồi dưới đất làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, trái lại Mặc Gia Kỳ vẫn cực kỳ lớn mật, sau khi tùy tiện kiểm tra một thi thể, cười nhạo lên tiếng: “Mọi người nhìn xem! Họ đều là tượng sáp đó!” Tượng sáp? Hai cô gái khôi phục chút tâm tình, Lý Úy Nhiên hít sâu hồi lâu, mới giả vờ cực kỳ trấn định cầm lấy một cái chân đứt bên cạnh, nắn nắn: “Đây tựa hồ là giày của Lão Cẩu. . . . . . . Không sai. . . . . . . Là giả. . . . . . .Hửm?” Nói rồi, cô nhìn xuống, liền thấy trên đế giày rõ ràng viết 224. 224? Nhớ đến số 219 trên đế giày thi thể Trang Thành Điệp, Lý Úy Nhiên thình lình như được tưới sữa tươi lên đầu, vội vàng đứng dậy: “Mau mau! Nhìn hết xem! Mã số trên đế giày của họ! Tôi tựa hồ đã biết gì đó!” (Tiêu: tưới sữa tươi lên đầu trong Phật giáo có nghĩa là truyền thụ trí tuệ giúp người triệt để giác ngộ khai sáng) Rất nhanh, mặc dù trong lòng chán ghét khó chịu, nhưng mọi người thoáng cái đã kiểm tra xong mã số, Sơn Miêu sáu đồng nghiệp họ là từ 229 đến 224, mà số thứ tự của cả gia đình Vũ Văn Linh lại là 213 đến 211 . . . . . . Trang Thành Điệp là 219. . . . . . . (Tiêu: Đoạn này ta nghĩ đám người Sơn Miêu hẳn phải là 219 đến 214 còn Trang Thành Điệp là 209 mới đúng thứ tự chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.