CHƯƠNG 35: XE ĐIỆN ĐỤNG CHẾT CHÓC
Vũ Văn Linh có một bí mật, bí mật này y đặt trong lòng đã rất nhiều năm.
Kỳ thật tên của Vũ Văn Linh đối với công chúng mà nói không hề xa lạ, nhà hoạch định trò chơi nổi tiếng này trong 5 năm đã hoạch định hơn mấy trò chơi RPG mà người trong nước đều biết đến, tỷ như 《Ma Kiếm Quần Hiệp Truyền 》, 《 Xi Vưu Chiến Ký 》, 《 Truyền Thuyết Tây Vực 》những sản phẩm nội địa RPG võ hiệp trò game offline này, đều dùng hình ảnh cổ kính thanh tân duy mỹ, cốt truyện văn bản trăn trở phập phồng, tình tiết chặt chẽ căng lỏng có độ nổi tiếng, mà Vũ Văn Linh cũng vì tám năm như một ngày ngày thận trọng cẩn thận làm việc nổi tiếng trong giới, về cơ bản có thể tính là nhân vật số một của trò chơi quốc nội.
(Tiêu: RPG là viết tắt của Roleplaying Game là một dạng game nhập vai.)
Đáng tiếc Vũ Văn Linh ở công ty y cũng chỉ tính là một lãnh đạo cấp trung, thống lĩnh bộ chế tác, chủ yếu phụ trách nội dung cốt truyện, thiết kế hình tượng nhân vật, thiết kế kịch bản gốc nhánh truyện cùng cung cấp bản phác thảo, chỉ có 17 danh thủ dưới trướng cộng thêm hai gã thực tập sinh. Lúc này, y đang nghiêm túc ngồi ở vị trí đầu phòng hội nghị, bắt chéo chân, đỡ gọng kính viền vàng của mình, xụ mặt mở cuộc họp với các thủ hạ của y: “Các cậu giỏi thật! Trước khi tôi đi công tác đã dặn dò ổn thỏa, đã năm ngày rồi sao còn chưa làm xong! Có phải không muốn làm công việc này nữa không! Muốn đi thì không ai cản đâu!” Nhân viên trong phòng hội nghị sợ đến thở cũng không dám thở, một đám cúi đầu im lặng không dám làm gì, đột ngột biến sắc, chính mình nhịn không được trước bật cười: “Kế tiếp muốn nói cho mọi người một tin tốt! Bộ phận chế tác chúng ta tiền thưởng cuối năm đã gửi, lúc này viên chức đương nhiệm là ba vạn nguyên, thực tập sinh năm nghìn nguyên, hơn nữa Lương tổng còn tặng mọi người, là mỗi người nha — Chuyến du lịch đến khu giải trí 3D ba ngày hai đêm!”
“A!!! Lão đại, anh lại làm bọn em sợ!” Nghe tin tốt thế, tất cả mọi người đều sôi sục, một đám hớn hở ra mặt mà bổ nhào vào Vũ Văn Linh của họ, hận không thể đồng loạt chà đạp y một trận, dưới tay y nhiều năm như vậy, làm thế nào cũng không nắm được loại tính cách thích trêu chọc người ta này của y.
“Được rồi được rồi! Chính là thứ sáu này, tám giờ sáng tập hợp tại của công ty, hiện giờ đều ngoan ngoãn đi làm việc hết cho tôi!” Vũ Văn Linh ha ha cười, phất phất tay, ý bảo tất cả họ trở về công tác.
Ngày làm việc bận bịu thoáng trôi qua, rất nhanh đã tới thứ sáu, lúc này đang là trung tuần tháng 9, mặt trời ấm áp chiếu khắp địa cầu, vạn dặm không mây, khu giải trí 3D với tư cách phần mềm Ma Long — Đối tác chiến lược của công ty còn cố ý phái một chiếc xe buýt tới đón họ.
Mặc dù mặt ngoài nói rõ quy định không thể mang người nhà, nhưng Vũ Văn Linh làm thủ trưởng, vẫn cứ mang vợ con theo, vợ tên Hàn Lâm, là một giáo viên đại học, mà con trai họ Vũ Văn Vân, năm nay chưa tới 5 tuổi. Dọc theo đường đi các nam nhân viên hăng hái vui vẻ, mỗi người một tiếng chị dâu nịnh đến Hàn Lâm che miệng cười không ngừng, mà các nữ nhân viên thì liều mạng trêu đùa tiểu chính thái Văn Vân, thỉnh thoảng bảo nó biểu diễn võ thuật hoặc ca hát, thiếu chút nữa làm đứa nhỏ thích biểu hiện mệt muốn chết luôn.
(Tiêu: Tiểu Chính Thái là từ để chỉ mấy bé trai nhỏ tuổi đáng yêu như con gái.)
Rất nhanh, họ đã tới khu giải trí 3D.
Lúc này cửa chính của khu giải trí đông đúc người ra ra vào vào, tựa hồ có rất nhiều người tới đây chơi, trên bầu trời còn có đủ bóng bay màu sắc rực rỡ, càng thêm thổi phồng bầu không khí vui vẻ này. Những nhân viên dưới quyền của Vũ Văn Linh này cơ bản đều là trạch nam trạch nữ, ai cũng chưa từng tới đây, nhìn thấy cổng khu giải trí hùng vĩ đẹp mắt đều phát ra tiếng “Woa” cảm thán, hưng phấn rít ra ríu rít nói không ngừng. Ô tô vòng qua cổng, lại từ bãi đỗ xe xuyên qua, nhanh chóng tới làng du lịch tự cấp của khu giải trí.
(Tiêu: Trạch nam trạch nữ là mấy trai mấy gái thích ru rú trong nhà.)
Làng du lịch nhìn bên ngoài trang hoàng vô cùng xa hoa, vách tường màu trắng sữa, toàn thể phong cách cùng loại với kiểu rococo của châu Âu, quả thực tráng lệ như đền thờ Hy Lạp, đám người Vũ Văn Linh xuống xe, liền phát hiện một người đàn ông đang đứng ở cửa chờ.
Người đàn ông thoạt nhìn hẳn là 28 29 tuổi, cực kỳ đẹp trai, cao dong dỏng, tóc hẳn là từng nhuộm, là loại màu hạt dẻ sẫm, hơi xoăn, ngũ quan lập thể, sở hữu một đôi con ngươi màu đen tinh khiết tĩnh lặng như nước hồ thu, sở hữu một luồng khí chất u buồn tang thương khiến người ta khó quên. Lúc này y mặc âu phục vô cùng trang trọng, mang cà vạt danh quý màu xanh đậm, cổ tay áo cài kín kẽ, trên ngón trỏ tay trái mang nhẫn nam sĩ hồng mã não chói mắt, tạo cho người nhìn một lại mỹ cảm cấm dục kỳ dị, anh nhìn thấy mọi người xuống xe tiến lên vài bước, hơi cúi đầu: “Hoan nghênh các vị tới khu giải trí 3D, tôi là người dẫn đường của các vị lần này, cũng là giám đốc điều hành của khu giải trí 3D — Hoàng Phủ Thần.”
“Woa. . . . . .Đẹp trai kiểu cấm dục nha!” Nữ nhân viên phía sau đã sớm kiềm chế không được, thấp giọng kêu lên, Vũ Văn Linh nhíu mày một chút, lại hướng phía sau ho khan cảnh cáo một tiếng, lúc này mới mang theo tươi cười bắt tay Hoàng Phủ Thần: “Xin chào giám đốc Hoàng Phủ, tôi là Vũ Văn Linh, quấy rầy ngài rồi.” Bàn tay của Hoàng Phủ Thần này thật lạnh, y bị rét đến run bần bật, Hoàng Phủ Thần lễ phép thu hồi tay, nhàn nhạt cười, làm ra tư thế xin mời: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, các vị trên đường mệt mỏi rồi, đã sớm chuẩn bị xong thức ăn Trung Quốc, xin mời.”
Mọi người đều nhanh chóng sinh ra hảo cảm với vị giám đốc Hoàng Phủ nho nhã lễ độ này, mặc dù lần đầu nhìn cảm thấy người này rất lạnh lùng, nhưng kỳ thật ở chung tiếp mới phát hiện người này vô cùng nhiệt tình, anh phát cho mỗi người một tập tranh tóm lược tất cả thiết bị giải trí của công viên trò chơi, hơn nữa nghiêm túc mà căn cứ vào sở thích từng người đề cử những trò chơi phù hợp, thậm chí ở trên bàn ăn đã phân mười chín nhân viên vào các tổ, còn đặc biệt lên kế hoạch cho một nhà ba người Vũ Văn Linh, khiến mọi người đều vui vẻ không thôi, hận không thể lập tức lao ra chơi đùa thỏa thích.
Vũ Văn Linh là người lãnh đạo nho nhỏ, đương nhiên phải uống rượu xã giao với Hoàng Phủ thần một chút, vậy mà hai bình Mao Đài cũng chưa uống hết chính y lại ngã trước, lảo đảo chỉ có thể được nhân viên nâng lên phòng lầu ba, Hoàng Phủ Thần có chút áy náy, hơi cúi đầu nhận lỗi cùng Hàn Lâm: “Xin lỗi phu nhân, tiên sinh nhà bà uống nhiều quá hay là. . . . . . . .Về phòng nghỉ ngơi trước?”
Hàn Lâm mặc dù có chút tức giận, nhưng tức giận cũng theo lời xin lỗi nho nhã của Hoàng Phủ Thần tan thành mây khói, rất nhanh, Hoàng Phủ Thần liền tự mình cầm chìa khóa phòng sang, lần lượt phát phòng cho mỗi người.
Theo Hoàng Phủ Thần tự mình nói, làng du lịch hiện giờ họ đang ở là công trình mới xây được trong một năm, chỉ có thể đón khoảng 200 khách, về cơ bản đều là phòng hai người, cả làng du lịch chỉ có một phòng ba người, cho nên một nhà ba người Vũ Văn Linh liền được phân tới phòng 302 lầu ba.
“Thật sự xin lỗi. . . . . . .” Hoàng Phủ Thần hơi cau mày, nhìn Vũ Văn Linh đã xụi lơ như bùn nhão thở dài một hơi, sai hai nhân viên đặt y lên giường, tự mình chuẩn bị một ly nước khoáng đặt đầu giường, quay về hướng y nửa tỉnh nủa mê nhẹ giọng nói: “Vũ Văn tiên sinh, cách vách 301 chính là phòng làm việc của tôi, ngài có chuyện gì cứ tìm tôi là được.”
Các nhân viên khác sau khi đưa Vũ Văn Linh về phòng liền cao hứng bừng bừng mà kết bạn đi chơi, Hàn Lâm vốn định ở trong phòng cùng chồng, nhưng con trai Vũ Văn Vân không ngừng quấy, nhìn Vũ Văn Linh tựa hồ không có trở ngại gì, bất đắc dĩ cô chỉ có thể mang theo con mình đến thế giới pháp thuật của Harry Potter chơi trước.
Vũ Văn Linh uống quá nhiều, mãi đến khi tỉnh táo lại đã là gần 5 giờ chiều, y lắc đầu hơi choáng, chậm rãi ngồi xuống, uống sạch nước ở đầu giường, vừa định xuống đất, lại nghe thấy một tiếng vang quái gở.
“A. . . . . . . Ưm. . . . . . .” Đây tựa hồ là tiếng rên rỉ trầm của một người đàn ông, mang theo bốn phần sảng khoái, ba phần ẩn nhẫn, một phần yêu mị, hai phần khát khao . . . . . . . .
Chẳng lẽ là thanh âm phát ra trên TV? Vũ Văn Linh chân trần đứng trên mặt đất, nghe khắp một vòng, xác định âm thành này hẳn là từ vách tường bên cạnh xuyên qua.
“Lại đây. . . . . . .Cởi quần của ta. . . . . . . ” Thanh âm trầm thấp tà nịnh đột ngột vang lên, khiến Vũ Văn Lnh lại càng chắc chắn thanh âm này chính là cách vách truyền đến, chẳng lẽ họ đang xem phim ***? Không đúng, sao lại nói tiếng Trung? Vũ Văn Linh lắc đầu, thanh âm này nghe gần trong gang tấc, tựa hồ vách tường này mỏng như giấy vậy, cái gì cũng có thể nghe thấy.
“Dạ, chủ nhân.” Đây đây đây. . . . . . .là giọng của Hoàng Phủ Thần! Vũ Văn Linh hít ngược một hơi lạnh, thoáng cái nhẹ nhàng tiến lên ghé vào trên tường nghe ngóng. Chẳng lẽ thằng cha Hoàng Phủ Thần thoạt nhìn cực kỳ cấm dục kia là một M?
Cách vách bên kia truyền đến tiếng kéo khóa rất nhỏ, chỉ chốc lát sau thanh âm tà nịnh hoa lệ kia lại vang lên, nhưng phát ra mệnh lệnh tà ác đến không thể tà ác hơn nữa: “Tháng này ngươi làm không tồi, thưởng cho ngươi, ăn đi.” Đây đây đây tuyệt đối là đang khẩu giao!
“Cám ơn chủ nhân.” Chưa được một lát, cách vách lại vang lên tiếng mút mát chùn chụt vang lên, nương theo tiếng hừ nặng nề có chút thống khổ của Hoàng Phủ Thần, tiếp tục duy trì một hồi.
Tựa hồ vật kia đã đi vào toàn bộ trong miệng Hoàng Phủ Thần, nhét đầy, đang từng chút từng chút đụng vào cổ họng anh ta, mới khiến anh ta phát ra lại thanh âm khó chịu này. Vũ Văn Linh nghe đến mặt đỏ tim đập, dưới chân lại như bị rót chì một bước cũng không nhúc nhích, nghe thanh âm của Hoàng Phủ Thần, y cũng không nhịn được đưa tay vói vào quần, vuốt ve bộ vị trọng yếu của chính mình.
“Hoàng Phủ Thần. . . . . . . .” Thanh âm của nam nhân rõ ràng trầm thấp hơn vài phần, “So với miệng dưới của ngươi, ta vẫn thích phía trên của ngươi. . . . . . . ” Nói rồi, người nọ cảm thán một tiếng, không nhắc lại, mà thanh âm hừ hừ của Hoàng Phủ Thần lại nhanh hơn không ít, tựa hồ hiện giờ bản thân đang tăng tốc, chủ động nhanh chóng ra vào, qua chốc lát sau, người nọ mới thấp giọng rít gào thành tiếng, Hoàng Phủ Thần thống khổ ho khan, đồng thời, Vũ Văn Linh cũng theo động tác của họ phát tiết ra.
“Làm không tồi. . . . . . . Nhưng nhớ kỹ, tháng này ngươi còn 213 nhiệm vụ chưa hoàn thành, nói cách khác. . . . . . . Cưỡi ngựa gỗ hẳn ngươi đã chơi chán, chúng ta đổi sang cái gì đó nhé. . . . . . .Chơi chút sản phẩm trứng thế nào? Hơn nữa cuối tháng này ngươi gặp con bé nhà ngươi không? . . . . . . . .Cứ quyết định như vậy đi!” Đây là xã hội đen sao? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Thần còn có nhiệm vụ phải hoàn thành mới có thể gặp con gái mình sao? Nương theo tiếng kéo khóa, thanh âm tà nịnh của người đàn ông lại vang lên, thanh âm lạnh lùng như độc xà lộ ra răng nanh, khiến người nghe lén bên kia tường cảm thấy rùng mình. “Tôi biết rồi, chủ nhân.” Hoàng Phủ Thần ngữ điệu vững vàng nói, rất nhanh, cách vách liền truyền đến tiếng mở cửa, Vũ Văn Linh lúc này mới giống như đột ngột bừng tỉnh kéo quần lên, suy nghĩ hồi lâu, vẫn là quyết định lén lúc tiến đến mắt mèo nhìn xem người đàn ông có thể làm như vậy với Hoàng Phủ Thần có bộ dáng thế nào . . . . . . .
Y cẩn thận tiến đến trước mắt mèo, cố gắng nhìn sang bên cạnh, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Hoàng Phủ Thần mặc chỉnh tề ra cửa, đối diện cửa cúi chào 90 độ kiểu tiêu chuẩn Nhật Bản: “Cung tiễn chủ nhân.” Nói rồi, thân thể cũng có chút chuyển động, tựa hồ có người đang đi qua bên cạnh anh ta, anh ta trước sau vẫn duy trì đầu hướng về phía người đi qua kia.
Vũ Văn Linh trong mắt mình nhìn mà bịa dọa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây. . . . . . . .Trước mặt anh ta căn bản không có ai! Nói cách khác cái mà Hoàng Phủ Thần gọi là chủ nhân kia chỉ là một đoàn không khí sao? . . . . . . . Nhưng mà. . . . . . . Người nọ căn bản không phải người, mà là một thứ gì đó. . . . . . . . .Nhìn không thấy?
Vũ Văn Linh sợ đến toàn thân đều run rẩy, trong hành lang không một bóng người, chỉ có một mình Hoàng Phủ Thần khom lưng đứng tại chỗ, qua hồi lâu, anh ta mới thẳng lưng lên, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng, mịt mờ nhìn phía trước, như trước mặt không chút thay đổi, giơ tay lên lau vết bẩn trắng đục ở khóe miệng, xoay người trở vào phòng mình.
Vũ Văn Linh bị dọa không nhẹ, mãi đến khi Hàn Lâm mang theo con trai trở về phòng y mới phục hồi tinh thần, hai mẹ con cực kỳ hưng phấn, con trai họ Vũ Văn Vân vừa mở cửa giống như viên đạn vọt vào trong ngực y, vui vẻ kêu to: “Oa! Ba à, chơi vui lắm, Harry Potter kia thật sự rất thú vị! Chổi sao băng vèo vèo bay loạn, thú một sừng xinh đẹp, Quidditch vân vân thật sự là quá xuất sắc!” Nói rồi, con trai lại sôi nổi đứng lên: “Ba ơi, tối đi chơi xe điện đụng nhé?”
Quên đi, Hoàng Phủ Thần có là gay cũng mặc kệ, hoặc người nọ đã sớm đi, mình không phát hiện cho nên mới không thấy người đâu? Tùy tiện biên cho mình một lý do đáng tin, Vũ Văn Linh điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị cùng vợ con ra ngoài chơi.
Trước đó, Hoàng Phủ Thần cố ý chuẩn bị cho cả nhà Vũ Văn Linh một chiếc xe du lịch chạy bằng điện dùng để ngắm cảnh ngoài trời, một nhà ba người họ khoái trá đi dạo trong khu giải trí, nhìn cảnh đêm một vòng, lại ăn một phần mỳ Ý thơm ngon, Vũ Văn Linh liền bị con trai kéo đến trung tâm lộng lẫy trong công viên Nòng Nọc Bé.
Nói trắng ra chính là xe điện đụng, tất cả thiết bị giải trí của công viên trò chơi 3D chạy suốt đến 12h tối, cho nên lúc này trời mặc dù đã tối đen, nhưng bên trong khu trò chơi đèn đuốc sáng trưng, đèn lớn màu sắc đa dạng long lanh, chiếu khu giải trí 3D sáng rực như ban ngày, đồng dạng, sân xe điện đụng cũng đèn đuốc sáng trưng, lúc này người du ngoạn rất nhiều, Vũ Văn Linh đã xếp hàng 10 phút mới đến lượt, một nhà ba người lại chỉ có thể dùng một chiếc xe.
Song ô tô của xe điện đụng cực kỳ lớn, ngồi hai người lớn dư dả, sau khi Vũ Văn Vân ngồi vào xe, như tiểu hạm trưởng hạ lệnh với Vũ Văn Linh lái xe: “Ba à quẹo vào! . . . . . . . Đụng họ. . . . . . . .Hahahaha. . . . . . . .”
“Tuân mệnh!” Vũ Văn Linh cố hết sức dựa theo mệnh lệnh của con trai lái xe, dọc đường tông xe vô số, Hàn Lâm cũng vứt bề ngoài nho nhã ngày thường hiếm thấy mà cười ha ha, một nhà ba người đang vui vẻ ngất trời, cùng tất cả du khách bên trong sân chơi đùa va chạm nhau vui vẻ, “Phụt!” Thình lình, bên trong sân xe điện đụng tựa hồ bị cúp điện thoáng cái toàn bộ tối đen, tất cả ô tô thoáng cái đều đứng tại chỗ, sân chơi vốn tiếng cười vui ngất trời đột ngột lặng thinh như tờ.
“A” Một nhà ba người cũng không phòng bị, không hẹn mà cùng kêu một tiếng, trong lòng Vũ Văn Linh đột nhiên dâng lên nỗi bất an và sợ hãi nồng đậm, sao thanh âm nào cũng không nghe thấy nữa? “Đừng xuống xe.” Y ôm chặt vợ và con trai, nhỏ giọng dặn dò, vừa định an ủi vợ, “Bang” một tiếng, bên trong lại khôi phục ánh sáng, nhưng mà. . . . . . Vũ Văn Linh rốt cuộc cười không nổi nữa.
Người trong sân chơi xe điện đụng này cũng vẫn ngồi trong xe, nhưng một đám mặt không biểu cảm, có người đầu bị tước rơi một khối, có thể nhìn thấy não trắng trắng đỏ đỏ, có người con ngươi đều phụt ra, chỉ có một sợi gân màu đỏ gắn liền mắt và não, lúc này mới không đến nỗi rơi xuống, có người thì dứt khoát không có đầu, chỉ có một thân thể thẳng tắp ngồi trên ô tô.
Đó. . . . . . Đó. . . . . . Đó đều là những người chết!
Hàn Lâm sợ hét lên một tiếng, thoáng cái co rụt trong lòng Vũ Văn Linh, Vũ Văn Vân sợ oa oa khóc lớn, những người chết này nghe thấy tiếng từ từ xoay đầu sang, tất cả đều dùng con mắt vô thần nhìn một nhà ba người, đồng thời, những người chết này giống như bị ai đó ra lệnh, đồng thời khởi động ô tô, nhanh chóng đâm đầu về hướng một nhà ba người Vũ Văn Linh đang ở giữa sân!
Chưa tới chốc lát, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên.
Vũ Văn Linh cảm thấy cả người lạnh buốt, đã không thể động đậy, vợ con sớm đã bị xe điện đụng nghiền thành thịt nát. . . . . . . Trước khi y mất đi ý thức, bỗng dưng nhớ tới bí mật mình đã che giấu nhiều năm kia: Có một ngày rạng sáng trên đường y tăng ca về nhà, không cẩn thận đâm chết một bà cụ đi tập thể dục sáng, y lúc ấy sợ choáng váng, chỉ có thể chạy trốn về nhà, sau này nghe nói vụ án đã biến thành án chưa giải quyết. . . . . . . .Người nhà nạn nhân gào khóc dữ dội nguyền rủa kẻ gây họa cũng rơi vào kết cục này. . . . . . . Chẳng lẽ, thật là báo ứng sao?
“Còn . . . . . . .210 người nữa. . . . . . . ” Hoàng Phủ Thần lẳng lặng ngồi trước bàn làm việc, vuốt ve nhẫn hồng mã não trên ngón trỏ tay trái, thì thào tự nói, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chưa kéo rèm, lẳng lặng chiếu lên người anh, một phòng vắng lặng.