Khước Lục

Chương 19: Chương 19: Chương 17.2




Editor: HeLiX

--

Toàn bộ hòm đồ của Diệp Kiều Lục đều chất đống ở phòng khách của căn hộ 1001.

Cô ngã vào ghế salon, “Mệt quá đi.”

La Tích vỗ vỗ ghế salon, “Ngồi lại, con gái ngồi cũng phải chú ý hình tượng.” Cậu có một cô em gái ruột nên hàng ngày đều có thói quen làm anh cả, nhìn thấy cô gái co quắp thành bùn nhão liền không nhịn được mà giáo huấn vài câu.

Diệp Kiều Lục lập tức ngồi thẳng dậy. Cô liếc nhìn Diệp Kính với vẻ mặt trầm lạnh, nói: “Diệp Kính, buổi chiều mình thu dọn đồ đạc tiếp được không? Tối qua mình sắp xếp cả đêm nên giờ mệt quá.” Cô biết cậu ghét đống bừa bãi ở đây.

Diệp Kính xoay người đi ra ngoài, “Chừng nào cậu thu dọn xong thì mình quay về.” Thực sự cậu không nhịn được khi nhà của mình giờ lại loạn thành ra như này.

Diệp Kiều Lục bĩu môi.

La Tích vội vàng nói, “Không sao, anh Nhị Cẩu thu dọn với cậu.”

Đợi đến khi Diệp Kính đi khỏi, Diệp Kiều Lục mới lên tiếng, “Diệp Kính nghiện sạch sẽ, không trách cậu ấy.”D@Đ#L$Q%Đ^^

La Tích mở hòm sách nặng nhất ra, “Con gái nào mà chịu được loại tính nết như vậy.”

“Đúng vậy.” Diệp Kiều Lục ngồi lên tay vịn của ghế salon, dùng lưỡi dao rạch băng dán mở hòm ra, “Ít nhất cũng phải thông tình đạt lý giống như mình mới được.”

Nghe nói như thế, nét mặt La Tích thoáng ngưng đọng, “Tiểu Lục Tử, bây giờ cậu ở lại chỗ này nên mình sẽ nói cho cậu tỉnh ngộ.”

Cô cười, “Vâng, anh Nhị Cẩu nói đi.”

“Năm ngoái Diệp Kính… chọc phải một kẻ biến thái.” La Tích cảm thấy dùng hai chữ “biến thái” là rất thỏa đáng.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc.

“Là nữ sinh trường ta.” La Tích nhìn vẻ mặt ngây thơ của Diệp Kiều Lục, cảm thấy vẫn phải nói rõ ràng một chút. “Cô gái đó tên là Tiền Tú. Lúc Diệp Kính tới ký túc xá tìm mình đã gặp mặt cô ấy. Cô ấy theo đuổi Diệp Kính hơn nửa năm nhưng không theo được. Mình cũng bị cô ta làm phiền muốn chết.”

La Tích rất vô tội. Chỗ ở của cậu ở trong một tòa nhà lớn, nam nữ ở chung. Nữ sinh ở tầng sáu trở lên, còn cậu ở tầng bốn. Cũng bởi vì cậu quen biết Diệp Kính nên cứ vài hôm Tiền Tú lại tới quấy rầy cậu, cậu có tránh cũng tránh không xong.

May mắn là sau khi lên năm thứ hai đại học, ký túc xá của nam sinh di chuyển, La Tích cũng rời khỏi khu ký túc xá đó.

“Cô ta là một kẻ du thủ du thực, khí chất giang hồ rất nặng nề.” Tiền Tú coi tất cả nữ sinh đến gần Diệp Kính là tình địch, đã từng dùng những thủ đoạn bất chính để uy hiếp vài nữ sinh, khiến cho mấy người đó không dám nhìn Diệp Kính lấy một cái.

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, động tác thu dọn cũng dừng lại.

La Tích nhớ lại: “Trên vai trái Tiền Tú có xăm một con hổ, mùa hè cô ta đều thích mặc áo hai dây, nếu như cậu nhìn thấy thì hãy mau chóng tránh ra thật xa.”

Diệp Kiều Lục khẽ hỏi: “Là… xã hội đen sao?”

“Cũng không hẳn, chỉ là buông thả hơn so với chính thống thôi.” Nói đến đây La Tích cười cười, “Sau đợt phân ban tháng năm thì không thấy cô ta quấn lấy Diệp Kính nữa, có lẽ đã tìm được mục tiêu mới. Thế nhưng đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”

“Anh Nhị Cẩu, có khi nào cậu cũng gặp phải loại nữ sinh như thế theo đuổi không?”

“Mình không có xui xẻo như vậy.” Chẳng qua cậu chỉ là dạng đẹp trai thông thường, còn lâu mới sánh bằng cái loại xinh đẹp quá mức như Diệp Kính.

Diệp Kiều Lục thở ra một hơi, “Anh Nhị Cẩu, mình muốn sau khi tốt nghiệp đại học mới tính đến chuyện yêu đương.” Ngành kiến trúc học năm năm, cô ra xã hội muộn hơn cậu. Nếu như chờ cô thi nghiên cứu sinh thì còn càng muộn hơn, không biết La Tích có thể độc thân đến lúc đó hay không.

“Tốt.” La Tích cười ha hả, “Tiểu Lục Tử hãy học tập cho tốt, anh Nhị Cẩu ủng hộ cậu, sau này hãy làm một kiến trúc sư xinh đẹp.”

“Cám ơn anh Nhị Cẩu.” Cô nhoẻn miệng cười.

Trước tiên làm một kiến trúc sư xinh đẹp, sau đó lại làm một cô dâu xinh đẹp.

Một tương lai tươi đẹp.

--

Đến tối vẫn không thấy tin tức gì của Diệp Kính.

Lúc Diệp Kiều Lục gọi điện thoại đến, cậu hỏi cô đã dọn dẹp sạch sẽ hay chưa.

Cô nhìn quanh phòng khách bừa bộn, nói là vẫn chưa.

Cậu liền không quay về, nói “Ngày mai mình gọi người nhân công làm việc theo giờ đến thu dọn, cậu đừng đụng tay vào.” Rồi cúp điện thoại trước.

Diệp Kiều Lục có muốn làm cũng chẳng có sức. Cô mệt mỏi đến mức trải giường xong liền trực tiếp ngã xuống nằm.

Cô chọn gian phòng dành cho khách để ngủ, ngay cạnh phòng ngủ chính của Diệp Kính.

Cửa phòng ngủ chính đang đóng, Diệp Kính không có ở đây nên cô không mở ra. Đây là lễ phép căn bản mà Thi Dữ Mỹ đã dạy cô.

Cô lẳng lặng nằm trên giường. Đúng như suy nghĩ lúc trước, một mình ngủ ở căn nhà lớn thế này, trống rỗng đến phát hoảng.

Nhưng cũng tạm được, nệm giường độ cứng vừa phải, rất thoải mái.

Diệp Kiều Lục nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại (大).

Ngày mai cô sẽ phải đi học, tâm tình vừa phấn chấn lại vừa hơi căng thẳng. Khoa Kiến trúc đại học H là bộ môn chuyên ngành của tỉnh, có thể đỗ vào đây đều không phải loại người bình thường. Cô sẽ phải cố gắng.

Cô cong lên khóe miệng rồi dần dần ngủ.

Ngày hôm sau Diệp Kiều Lục ngủ thẳng đến 9h.

Vừa mở mắt, cô cảm thấy hơi ngơ ngác. Đến khi tỉnh táo cô mới xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.

Bên ngoài vườn cây là tiếng chim hót rộn ràng, cây cối um tùm xanh tốt.

Cô ra khỏi giường rửa mặt, sau đó vào phòng bếp lục tìm đồ ăn.

Mặc dù đây là nhà của Diệp Kính nhưng Diệp Kiều Lục tuyệt đối không khách khí. Cô muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không hề coi mình là người ngoài.

Ăn được một nửa, chuông cửa vang lên.

Cô chạy ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là một phụ nữ khoảng chừng 24-25 tuổi. Thoạt đầu gặp Diệp Kiều Lục cô ấy hơi sửng sốt một chút, sau đó hơi cúi người, “Tôi là nội trợ gia đình, đến đây hàng ngày để dọn dẹp vệ sinh.”

Diệp Kiều Lục nhớ đến cuộc điện thoại tối qua của Diệp Kính liền mở cửa.

Người phụ nữ tự mình chuẩn bị dép lê, đi vào nhà liền đổi qua. Sau đó cô ấy mở thùng dụng cụ của mình lấy giẻ lau ra.

Dọn sạch phòng bếp, mất hẳn một tiếng đồng hồ.

Rốt cuộc Diệp Kiều Lục cũng hiểu tại sao phòng bếp này có thể không dính lấy nổi một hạt bụi.

Dọn dẹp lau chùi một hồi, cuối cùng nhà Diệp Kính cũng khôi phục lại vẻ gọn gàng sạch sẽ.

Diệp Kiều Lục hỏi cậu có quay về hay không.

Đáp án vẫn là không. “Mình ngủ ở ký túc xá, ngày mai cậu nhớ dậy sớm. Cậu đi rất chậm, đến trường cũng phải mất nửa tiếng.”

“Cậu không quay lại dạy bù mình sao?” Cô tha thiết mong chờ cậu phổ biến kiến thức, ai dè ngay cả bóng dáng cậu cũng không thấy đâu.

“Cậu cứ đọc sách trước đi, cái gì không hiểu thì hỏi.” Câu trả lời tuyệt tình lạnh nhạt.

Mặt tròn của Diệp Kiều Lục thoáng dẹt ra.

--

Khoa Kiến trúc, lớp một có hai học sinh chuyển chuyên ngành.

Lớp trưởng phát biểu lời hoan nghênh.

Các bạn học vỗ tay nhiệt liệt.

Diệp Kiều Lục coi như được gia nhập vào một tập thể lớn.

Cùng chuyển vào lớp một với cô là Trâu Tượng.

Hai bạn học mới tự giới thiệu mình xong, tiết Mỹ thuật liền bắt đầu.

Diệp Kiều Lục vốn định ngồi sát cạnh Diệp Kính, nhưng cậu ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh đã có hai bạn nữ vây quanh.

Diệp Kiều Lục cũng đành thôi, tự mình tìm một góc độ để vẽ tương đối tốt mà ngồi xuống.

Trâu Tượng đặt giá vẽ ở bên cạnh cô, sau khi ngồi xuống khẽ nói, “Bạn học.” Vẫn là giọng nói truyền cảm (*), đúng tiêu chuẩn quốc ngữ.

(*) nguyên gốc là giọng nói từ tính, ý chỉ những giọng nói rất có sức quyến rũ, trầm, khàn, dễ nghe dễ cảm động, làm cho người nghe thấy thoải mái, hấp dẫn.

Diệp Kiều Lục quay đầu, “Ừ?”

Cậu nhếch miệng cười, “Mình quên không mang theo màu nước, có thể dùng chung với cậu không?”

“Không thành vấn đề.” Cô kéo ghế ra để vào giữa hai người, rồi lại đặt hộp màu lên trên, “Thế này tiện cho cả hai cùng sử dụng.”

“Cảm ơn.” Trâu Tượng nhìn chằm chằm mặt cô, hơi hạ giọng, “Thiếu chút nữa mình phải đến lớp hai, cậu có biết tại sao mình lại xin phụ đạo viên cho tới lớp một không?”

Diệp Kiều Lục hơi ngạc nhiên, “Tại sao?” Cô cho rằng học lớp nào đều là do thầy cô bố trí

Cậu nghiêng người, nói ra từng chữ êm dịu như tiếng thở, tạo nên một cảm giác mập mờ. “Bởi vì cậu ở đây.”

Trâu Tượng nói xong rồi nhìn cô chằm chằm. Cậu cho rằng cô sẽ mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng không nói lên lời. Không ngờ cô chỉ nhìn cậu một cái rồi quay đầu đi, đặt bút vẽ vẽ.

Phản ứng này không nằm trong tính toán của cậu. Loại giọng nói mê hoặc đêm khuya này của cậu có thể dễ dàng kích động tâm hồn thiếu nữ.

Thế nhưng đối với cô, ngay cả trong đáy mắt cũng không có chút nào gợn sóng.

Ý cười châm biếm trên mặt Trâu Tượng càng sâu hơn, lẩm bẩm: “Omoshiroi” (tiếng Nhật nghĩa là Thú vị).

Cậu lấy bút vẽ ra, ngay lúc Diệp Kiều Lục đưa tay chọn màu, cậu cố ý dùng đầu bút chọc vào cùng một chỗ với đầu bút của cô.

Diệp Kiều Lục nghĩ là cậu vô ý.

Vậy mà lần thứ hai cô chấm màu cũng lại đụng phải đầu bút của cậu.

Cô buồn bực. Cô có lòng tốt cho cậu dùng chung màu vẽ, vậy mà cậu cứ gây rối. “Trâu Tượng, cậu đừng có làm loạn.”

“Ôi, mình không cẩn thận, xin lỗi cậu.” Lời nói nghe rất có thành ý.

Về sau, đúng là Trâu Tượng không hề lén lút trêu chọc cô nữa.

Tiết Mỹ thuật đến 11h40 mới tan lớp.

Lúc 11h, Diệp Kiều Lục bắt đầu thấy đói bụng. Cô dùng tất cả lực chú ý để tập trung vào vẽ tranh, chống lại cơn đói.

Chuông tan học vừa vang lên, cô ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Kính.

Trùng hợp chính là cậu cũng đang nhìn cô.

Cô quên nạp tiền vào thẻ cơm, nên chỉ còn dư lại năm mao tiền (nửa nhân dân tệ). Buổi trưa cô lại phải tìm cậu đánh chén chùa một bữa.

Diệp Kiều Lục nhớ tới lời của La Tích, không được để cho người ngoài biết cô đang ở nhà Diệp Kính, nếu không sẽ bị cô gái có hình xăm hổ uy hiếp.

Vậy thì có phải giả vờ như trước kia hai người không hề quen biết hay không, như thế mới không thể gây ra thù hận?

Nghĩ đến đây, Diệp Kiều Lục đứng dậy. Cô đi khắp nơi nhìn ngó một chút, làm bộ như đang tán thưởng các bạn học vẽ tranh. Vừa đi vừa nhìn, liền đi tới bên cạnh Diệp Kính.

Nhìn bản vẽ của cậu, đáy lòng cô than thở. “Cậu vẽ đẹp thật.” Đối với hoàn cảnh trước mắt thì đây hoàn toàn là một câu nói rất đột ngột.

Hai nữ sinh ngồi gần Diệp Kính nhất cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều Lục.

Diệp Kiều Lục chờ Diệp Kính trả lời.

Cậu lại không nói tiếng nào.

Cô đành phải tự biên tự diễn, “Bạn học, bạn tên là gì?”

Diệp Kính quay đầu, nhìn vào ánh mắt lấp lánh của cô. “Diệp Kính.”

Diệp Kiều Lục cười, cô biết Diệp Kính sẽ không để cho cô tự làm trò cười. “Khéo thật,” cô cố tỏ ra kinh ngạc, “Ba trăm năm trước chúng ta là người một nhà.”

Hai nữ sinh bên cạnh đã xác định Diệp Kiều Lục là muốn bắt chuyện với Diệp Kính, hơn nữa công phu bắt chuyện cũng cực kỳ kém. Với tính tình của Diệp Kính mà nói, quá nửa là sẽ không thèm để ý đến.

Thế nhưng Diệp Kính lại mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn là tiếp lời của Diệp Kiều Lục, nói: “Phải, rất khéo.”

“Đây chính là duyên phận mà.” Diệp Kiều Lục cảm thấy bụng mình ngày càng đói hơn. “Vì cái duyên phận này, cậu không mời mình ăn cơm sao?”

Hai nữ sinh kia cảm thấy Diệp Kiều Lục này da mặt dày hơn tường thành mất rồi.

Diệp Kính đặt bút vẽ xuống, đậy nắp hộp màu lại, “Đi thôi.”

Diệp Kiều Lục lập tức trở về thu dọn bút màu tranh vẽ.

Hai nữ sinh kia cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Kính rất thu hút người khác phái, thế nhưng lại đối xử với người khác phải vô cùng lạnh nhạt. Nữ sinh có ý với cậu, từ đại học H đến đại học D, số lượng đã không thể đếm được. Thế nhưng một người cậu cũng không đáp lại.

Diệp Kiều Lục vừa tới đây ngày đầu tiên, lại dựa vào cái kế rách nát là cùng họ Diệp với cậu mà thẳng thắn hẹn cậu đi ăn cơm.

Quả thật là kỳ tích.

--

2h30 chiều còn có tiết học.

Diệp Kính không muốn ra ngoài, liền đến nhà ăn trong trường.

Nhà ăn tầng ba, có một cửa hàng nhỏ.

Lúc này Diệp Kiều Lục chẳng còn tâm tư nào mà giữ khoảng cách với Diệp Kính, cô kích động chia sẻ tâm trạng trên lớp cho cậu. “Đây là tiết Mỹ thuật đầu tiên của mình ở trường đại học.”

“Vẽ thế nào rồi?”

“Vẫn tốt. Nghỉ hè mình sẽ đăng ký lớp màu nước.”

Đúng lúc này Diệp Kiều Lục đột nhiên phát hiện, trước mắt chạm phải cái nhìn của rất nhiều nữ sinh phóng đến đây. Cũng giống y như hôm dọn nhà.

Cô quay đầu nhìn Diệp Kính.

Cô biết, cậu từ bé đã xinh đẹp. Sau khi lớn lên ngũ quan càng rõ nét. Cô nhìn độ cong của gò má này, đẹp tựa như trong tranh.

Không chỉ anh Nhị Cẩu chinh phục hàng vạn thiếu nữ, Diệp Kính cũng có loại tiềm chất này. Cô lập tức tự hào với tam giác sắt của mình.

“Diệp Kính, nghe anh Nhị Cẩu nói có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu.” Diệp Kiều Lục hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, vung vẩy theo từng bước chân. “Cậu thích kiểu con gái thế nào?”

“Không biết.” Diệp Kính dừng bước trước cửa hàng thịt bò, “Hôm nay ăn ở tiệm này.”

Cô gật đầu, nói tiếp, “Mình cảm thấy cậu phải tìm một người sôi nổi. Nếu như bạn gái cũng điềm đạm ít nói thì sẽ biến thành hai đứa trẻ tự kỷ mất.”

Cậu bước vào cửa tiệm.

“Cậu còn phải tìm một người tính khí tốt giống như mình, nếu không sẽ bị cậu làm cho tức chết.”

Cậu lười phải tiếp thu lời của cô.

Hai người vào ngồi ở phía sau, Diệp Kiều Lục thuận tay làm nóng hai bộ đồ ăn, sau đó rót hai chén trà. “Khi nào thì cậu quay lại Kiến Lâm Tắc Duyệt?”

“Tối nay.”

“Vậy thì buổi tối cậu bổ túc cho mình một khóa đi.” Cô chỉ tập trung chính vào bài vở và bài tập.

Cậu uống một hớp trà. “Cậu không phải trở về nhà sao?” Trà này rất chát nên cậu bỏ xuống.

“Mình không về.” Diệp Kiều Lục nâng chén trà lên, uống hơn nửa chén, “Mình nói với mẹ là buổi tối có lớp học tự chọn, tan học rất muộn.”

Ngón tay Diệp Kính gõ lên chén trà một cái, “Vậy mình trở về ký túc xá ngủ.”

Cô trừng mắt, “Cậu phải dạy thêm cho mình chứ.”

Cậu nhìn vụn lá trà trong chén, “Vậy giải thích thế nào với ba cậu?”

Lúc này đầu óc Diệp Kiều Lục xoay chuyển, “Mình nói với ba là cậu nhường nhà lại cho mình rồi đến ký túc xá ngủ.”

Cậu ngước mắt nhìn cô, “Không chỉ nói với ba cậu, mà còn phải nói với mẹ mình.”

Cô chợt bừng tỉnh. Nếu ngộ nhỡ mẹ nói lỡ miệng thì lộ mất. “Vẫn là cậu suy nghĩ chu đáo.” Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thành tích thi tốt nghiệp trung học, cậu 802 còn cô 742.

Cô phải chăm chỉ học tập để thu hẹp khoảng cách.

Sau khi ăn xong, Diệp Kiều Lục gọi điện thoại cho Thi Dữ Mỹ.

Thi Dữ Mỹ vừa nghe con trai mình vì con gái mà phải đến ký túc xá, trong lòng rất phức tạp. Đứa con trai này của bà đúng là quá biết điều, khiến cho bà đau lòng. “Ủy khuất Tiểu Kính rồi.”

Lúc này Diệp Kiều Lục cũng cảm thấy mình bắt nạt Diệp Kính quá mức rồi. Ăn của cậu, uống của cậu, còn ở nhà của cậu luôn. Cô tiết kiệm được chi phí ăn uống, hại cậu phải chịu gấp đôi chi phí.

Sau khi cúp điện thoại, cô nói, “Diệp Kính, mình chịu cho cậu một chút tiền thuê nhà nhé.”

“Chịu bao nhiêu?”

“200 đồng thì thế nào?” Tiền sinh hoạt một tháng của cô là 800 đồng, tạm thời chỉ có thể đưa một phần tư.

Diệp Kính đồng ý.

--

Buổi tối lúc Diệp Kiều Lục cùng Diệp Kính trở về nhà, cô nhớ lại một chuyện.

Cô nhìn hai gian phòng liền nhau. “Mẹ nói, nam nữ khác biệt, phòng của mình cậu phải gõ cửa mới được vào đó.”

“Ừ.” Diệp Kính ném cặp sách xuống, “Nhớ khóa cửa.

Sau đó cô đi ra ban công, “Sau này quần áo của mình phơi ở chỗ nào?”

“Ban công.” Cậu ngồi xuống ghế salon.

Diệp Kiều Lục đang nhìn đống quần lót áo lót của mình tối qua thay ra, ho khan hai cái nói: “Như thế chẳng phải là phơi chung với đồ của cậu sao.”

“Nếu không thì cậu nghĩ sẽ phơi ở đâu?” Cậu liếc mắt nhìn về phía giá phơi đồ ngoài ban công, hiểu ý của cô. Cậu không thèm đếm xỉa đến, “Mấy cái đồ lót đủ màu sắc kia, ngày xưa ở nhà mình đã thấy nhiều rồi.”

“Vô lễ chớ nhìn.” Cô giáo dục cậu, “Cậu không thể nào nhìn cứ chằm chằm đồ lót của mình như vậy.”

Diệp Kính chuyển tầm mắt sang TV, với lấy điều khiển bật TV lên.

Cô nói: “Hai phòng vệ sinh, chúng ta chia ra dùng.” Trong phòng ngủ của cậu có cả phòng tắm lẫn nhà vệ sinh tiêu chuẩn. Còn cô dùng nhà vệ sinh cho khách.

“Ừ.” Cậu nhàn nhã ngả mình vào chỗ tựa lưng, ánh mắt như có như không nhìn về phía cô, “Cậu có muốn đổi đến ở phòng ngủ chính hay không?”

Diệp Kiều Lục lắc đầu, “Trong phòng đó đều là đồ đạc của cậu, chuyển qua chuyển lại phiền phức lắm.”

“Ở phòng trong tương đối tốt, có cả bồn tắm. Cậu thích tắm như vậy, đổi phòng chính cho cậu.”

“Có bồn tắm?” Cô cười, lập tức muốn vào xem.

Diệp Kính nhanh chóng bay qua ghế salon, giữ cô lại trước cửa phòng.

Cô kinh ngạc quay đầu lại.

Cậu buông tay ra. “Khóa cửa, chìa khóa ở chỗ mình.”

Đôi mắt hạnh của cô đối diện với mắt phượng của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.