Editor: HeLiX
Diệp Kiều Lục khó hiểu nhìn Diệp Kính.
Từ trước đến nay Diệp Kính luôn bình tĩnh thờ ơ, cô chưa bao giờ thấy cậu luống cuống thế bao giờ.
Cô định mở miệng hỏi nhưng đột nhiên hiểu ra.
Cũng giống như cô có tâm sự của thiếu nữ, thì khi trưởng thành Diệp Kính cũng có tâm tình của thiếu niên. Có lẽ cậu cũng giống cô, không thích quần lót của mình bị người khác nhìn thấy. Cô trưởng thành thì cậu cũng trưởng thành, bọn họ đều có những bí mật riêng.
Nghĩ đến đây, Diệp Kiều Lục nở nụ cười, “Mình không đổi phòng nữa đâu.”
“Chẳng phải cậu thích tắm bồn sao?” Năm chín tuổi ở nhà cậu, cô đã từng nói căn nhà của cô rất lớn, có cái bồn tắm cũng rất to. Cô thích ở bên trong ngâm mình nghịch bong bóng xà phòng.
Từ ngày không còn nhà lớn, cô không được nghịch nữa.
“Tắm vòi sen cũng có thú vui của tắm vòi sen. Nơi này rất lớn, tắm đứng cũng thoải mái.” Nói đến đây, cô lộ vẻ xúc động, bỗng nhiên cầm lấy tay cậu, “Diệp Kính, cậu đúng là một người tốt.”
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều nhường nhịn cô. Hiện tại nhà cũng cho cô ở, còn muốn đổi bồn tắm lớn cho cô được tắm bồn. Cậu cứ lương thiện như thế này, cô rất lo lắng cậu sẽ bị người xấu bắt nạt.
Từ vẻ thương tiếc trong ánh mắt cô, Diệp Kính nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì. Cậu không tránh ra, để mặc cho cô nắm tay.
Diệp Kiều Lục nhanh chóng buông tay ra, lòng bàn tay cô rất dễ đổ mồ hôi, nếu nắm chặt như thế sẽ làm dính mồ hôi lên tay cậu mất.
Cô đoán, cậu phải đi rửa tay ngay.
Quả nhiên Diệp Kính đi lướt qua cô, mở cửa phòng ngủ đi vào rồi sau đó lại đóng chặt. Sau đó thì nghe thấy trong phòng loáng thoáng có tiếng nước ào ào truyền đến.D@Đ#L$Q%Đ^^
Diệp Kiều Lục nhìn tay nắm cửa phòng ngủ chính.
Hình như Diệp Kính cũng không hề tra chìa vào ổ khóa để mở cửa…
Những suy nghĩ trong lòng cô đã được chứng thực. Quả thực là cậu không muốn cho cô tùy tiện xông vào phòng, nên mới lừa cô rằng cửa đang khóa. Xem ra tâm sự của thiếu niên này cũng có rất nhiều bí mật.
Hay là cậu cũng có quần lót đủ màu sắc nhỉ…
Diệp Kính tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thì Diệp Kiều Lục đang ở trong phòng đọc sách.
Cô ở nhà không có thói quen đóng cửa phòng, hiện tại cũng không có.
Cậu đứng ở ngoài, gõ cửa một cái.
Cô quay đầu lại, “Chừng nào thì cậu dạy bù cho mình?” Cô giơ quyển sách đang cầm lên.
“Hơn mười giờ rồi, ngủ sớm một chút đi. Sáng mai mình không có giờ học, lúc đó sẽ bổ túc cho cậu.” Tóc Diệp Kính mới khô được một nửa nên trông hơi lộn xộn, làm giảm bớt sự lạnh nhạt hàng ngày.
Ở nhà cậu luôn mặc áo T-shirt cổ chữ V tương đối sâu, lộ ra nửa đoạn xương quai xanh, vừa không quá bằng phẳng, vừa không quá lõm, nông sâu vừa phải, còn có cả một viên thủy châu đọng lại trên cổ.
Đường nét của xương quai xanh in hằn ra bên ngoài áo T-shirt, như ẩn như hiện.
Nếu như Chu Thải Thải ở đây nhất định sẽ thét chói tai cho xem.
Nhưng lúc này điều Diệp Kiều Lục nghĩ đến chính là: “Sáng sớm mai ăn cái gì vậy?”
“Cháo.” Thái độ của cậu trở nên lạnh nhạt. “Ngày mai cậu dậy sớm một chút, lấy gạo mà nấu. Tiền gạo không cần phụ, cứ bỏ sức lực ra là được.”
Cô gật đầu đồng ý, cứ có cái ăn là cô yên tâm. “Sau đó cô để sách xuống, “Mình cũng phải đi tắm.”
“Ừ.” Diệp Kính xoay người đi vào phòng ngủ chính.
Lúc này cậu không đóng cửa.
Đúng lúc Diệp Kiều Lục đang cầm quần áo đi ra ngoài, tranh thủ liếc mắt nhìn bên trong một cái.
Không thấy quần lót đủ màu sắc.
Chỉ có chăn màu xanh lục cùng với ga trải giường.
Cô không dám nhìn lâu, chỉ sợ nhìn thấy bí mật của cậu khiến cho cậu không thích.
Diệp Kiều Lục tắm nước nóng rất đắc ý.
Ký túc xá ngày trước của cô là dùng máy nước nóng bằng năng lượng mặt trời, lúc trời đẹp thì nhiệt độ muốn bỏng người, lúc trời đầy mây thì nhiệt độ không khác gì nước đá.
Vẫn là ở nhà luôn thoải mái nhất.
Cô cột tóc lại, mặc áo ngắn tay quần cụt đi ra khỏi phòng tắm. “Diệp Kính, máy giặt của cậu mình có thể sử dụng không?”
“Ừ.” Cậu đáp lại.
Nhìn thấy cô lộ rõ hai cánh tay cùng bắp đùi, cậu đóng cửa phòng lại.
Thấy vậy, Diệp Kiều Lục cũng tự nhắc nhở mình, buổi tối nhớ khóa cửa.
Sáng hôm sau, hai người đều dậy sớm.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Kiều Lục lại bắt đầu học bù.
Lúc này điều Diệp Kính không nghĩ tới chính là cô gái ngốc trước mặt mình, ở mười năm sau lúc mà giới kiến trúc lâm vào thời kỳ sa sút, cô ấy lại có thể đón nhận khó khăn mà vươn lên, tạo ra vinh quang và huy hoàng thuộc về chính cô.
Ở vào thời khắc đó, người đầu tiên Diệp Kiều Lục cảm kích chính là người đã đưa cô vào giới kiến trúc, Diệp Kính.
Là cậu nói cho cô, chẳng qua kiến trúc chỉ là một lớp vỏ, nòng cốt bên trong chính là nhân văn.
--
Tiết học đầu tiên của buổi chiều hôm đó là nguyên lý cơ bản của thiết kế kiến trúc.
Diệp Kính và Diệp Kiều Lục tách nhau đi ra.
Diệp Kiều Lục vừa bước vào tòa nhà của học viện kiến trúc, bất chợt bị một người vỗ vai từ phía sau.
Cô sợ hết hồn, quay đầu lại.
Trên lưng đang đeo thước chữ T, suýt chút nữa thì đập vào Trâu Tượng.
Cậu nhanh chóng lùi lại phía sau, nở ra nụ cười phóng khoáng lẳng lơ, “Diệp Kiều Lục? Mình nhớ tên cậu là như thế phải không?”
Cô gật đầu, sau đó nói: “Cậu… cậu vừa dọa mình sợ.”
“Ồ, thật không phải.” Nụ cười của Trâu Tượng hơi phai nhạt, “Thật giống như lần nào mình và cậu gặp nhau cũng đều phải nói lời xin lỗi.”
“Không sao cả.” Nếu như cậu nói xin lỗi, cô cũng không để tâm.
Bạn học cùng lớp gặp nhau nên đương nhiên là sẽ đi cùng đường.
Đường đến lớp không xa, có điều Trâu Tượng lại tự làm ra vẻ thân thiết với cô. “Dáng vẻ của cậu không giống với sinh viên năm thứ hai.” Mặt cô tròn trịa, dáng dấp rất nhỏ, hơn nữa ánh mắt lại quá đơn thuần.
Diệp Kiều Lục cười, “Ừ.” Cô coi như đây là lời khen ngợi.
Trâu Tượng lại áp sát hơn một chút, “Chúng ta đều là sinh viên chuyển chuyên ngành mà vào, cuộc sống cũng không quen thuộc mấy, sau này hỗ trợ lẫn nhau nha.”
“Được thôi.” Cô cùng với kẻ nửa đường chen vào này cùng đi đến lớp học, nhất thời gặp mặt nên giao tiếp không được tốt.
“Cậu là ngừoi thành phố D?” Trâu Tượng hơi đè giọng, “Trong lớp hình như hơn một nửa đều nói Việt ngữ, mình nghe không hiểu được câu nào.”
“Cũng có không ít người ngoại tỉnh.” Khóa Kiến trúc đại học H, tỷ lệ người ngoại tỉnh và dân bản địa là 50-50. Bình thường trao đổi thuật ngữ đều là dùng tiếng phổ thông.
“À, hay là học thêm một chút tiếng bản địa nhỉ.” Trâu Tượng dần dần chuyển sang dùng giọng điệu từ tính, “Lúc nào rảnh rỗi cậu dạy mình mấy câu nhé?”
“Được.” Diệp Kiều Lục cảm thấy giọng nói của cậu rất thích hợp với lúc đọc văn xuôi diễn cảm lúc nửa đêm thanh vắng, có một loại từ trường không giải thích được, hút lấy lòng người.
Lúc này hai người đã đi đến tầng lầu của lớp học. Phòng ngay bên cạnh cầu thang chính là phòng chuyên ngành của lớp một khoa Kiến trúc.
Diệp Kiều Lục vô tình liếc mắt về hướng cầu thang bên cạnh, thấy một sân phơi nhỏ cô liền khẽ giật mình.
Trâu Tượng nhìn sang, lơ đễnh, “Đi thôi, bị muộn rồi. Lớp trưởng còn phải sắp xếp chỗ ngồi cho chúng ta đó.”
“Ờ…” Cô thu hồi tầm mắt.
Chỗ ngồi của hai người được xếp ở hàng cuối cùng. Diệp Kiều Lục ngồi sát cửa sổ còn Trâu Tượng ở ngay bên cạnh cô.
Thầy giáo vẫn chưa tới, Trâu Tượng cười rồi chuyển sát băng ghế tới, “Đây chính là duyên phận mà.”
Diệp Kiều Lục cảm thấy câu này rất quen, hôm qua cô vừa nói xong.
“Cậu xem, tên của cậu bút họa (*) là 28, còn của mình là 18.” Trâu Tượng nhại lại y hệt giọng nói ngày hôm qua của Diệp Kiều Lục, làm ra vẻ dễ thương nói: “Vì cái duyên phận này, mình mời cậu ăn cơm nhé.”
(*)bút họa: Bút hoạ là các chấm và đường tạo nên hình thể chữ Hán, cũng là đơn vị kết cấu nhỏ nhất của chữ Hán. Theo yêu cầu khi viết chữ Khải, từ lúc hạ bút đến lúc nhấc bút là một nét (nhất bút), còn được gọi là một nét vẽ (nhất hoạ), hợp thành “bút hoạ”. Ví dụ như chữ Nhị 二 bút họa là 2.
Nữ sinh ngồi ở phía trước Trâu Tượng, vừa khéo chính là một trong hai người ngày hôm qua chứng kiến Diệp Kiều Lục đến bắt chuyện với Diệp Kính, tên là Dương Diễm Thu.
Vào lúc này nghe được lời của Trâu Tượng, cô quay đầu lại.
Nếu cái cớ ‘người cùng họ’ ngày hôm qua của Diệp Kiều Lục là rách nát thì cớ ‘bút họa’ ngày hôm nay của Trâu Tượng càng rách nát hơn.
Xương Diễm Thu hết chỗ nói với hai bạn học mới chuyển đến này.
Diệp Kiều Lục lắc đầu.
Bữa ăn bá vương không thể ăn lung tung, khinh suất có thể còn sinh ra vấn đề. Cho tới tận bây giờ cô mới chỉ ăn chực uống chùa của mỗi mình Diệp Kính. Bạn học mới này không quen biết với cô, nên đương nhiên cô sẽ không đồng ý.
Trâu Tượng nói: “Hidoi.” (Quá đáng)
Diệp Kiều Lục mơ hồ.
Cô cảm thấy bạn học này rất kỳ quái.
Cô tình nguyện tự nói tự nghe với Diệp Kính còn hơn là cùng kẻ kỳ quái Trâu Tượng ăn cơm.
--
Tiết tiếp theo là Anh ngữ đại học, tiết học tập thể cùng vài người chuyên nghiệp. Lớp học này nằm ở tầng lầu tổng hợp của tòa nhà.
Diệp Kiều Lục ra khỏi phòng chuyên ngành, nhìn các bạn học đi về hướng cầu thang.
Cô lại lần nữa ngắm nhìn sân phơi nhỏ bên cạnh cầu thang, sau đó đi tìm Diệp Kính.
Lại thấy cậu đang đi về phía bên kia.
Cô thầm than một tiếng, đi theo các bạn học xuống lầu.
Trong giờ nghỉ ngơi của lớp Anh ngữ, Diệp Kiều Lục lại nghĩ đến sân phơi nhỏ đó. Cô có lời muốn nói với Diệp Kính, vì vậy đổi chỗ ngồi định đến ngồi bên cạnh cậu.
Ai ngờ, trước sau trái phải cậu đều bị nữ sinh bao vây. Thậm chí cái vòng vây này còn lan tràn đến ba hàng ghế ở phía bên ngoài.
Diệp Kiều Lục chọn một chỗ trống cách cậu gần nhất, rút ra một tờ giấy rồi viết viết vẽ vẽ bừa bãi. Sau đó gập đôi lại, chìa tay đưa cho nữ sinh ngồi hàng trước, “Xin chào, phiền bạn giúp mình đưa cho Diệp Kính được không?”
Nữ sinh đó quét tới một ánh mắt sắc nhọn.
Diệp Kiều Lục mỉm cười, “Cảm ơn.”
Nữ sinh không nhúc nhích.
Diệp Kiều Lục chắp hai tay trước ngực, “Làm ơn.”
Nữ sinh bên cạnh chen vào nói, “Cậu không biết những người xung quanh đây đều là tình địch của cậu sao?”
“Không biết…” Diệp Kiều Lục thật sự không nghĩ tới Diệp Kính ở trường học được hoan nghênh như vậy. Mức độ này cũng sánh ngang với ‘chinh phục hàng vạn thiếu nữ’ của anh Nhị Cẩu.
Lúc cô đang định vứt bỏ ý định gửi tờ giấy thì Diệp Kính quay đầu lại.
Cô nhìn ra từ trong ánh mắt của cậu đang muốn hỏi cô muốn làm gì.
Cô dùng khẩu hình miệng trả lời: Chờ.
Cô mở tờ giấy ra, gấp thành hình máy bay giấy, sau đó thổi một hơi vào đầu máy bay rồi ném về phía cậu.
Kỹ thuật bay lượn rất ‘siêu đẳng’, máy bay giấy rơi xuống bàn của nữ sinh ngồi hàng ghế trước.
Diệp Kiều Lục hơi xấu hổ.
Diệp Kính cười cười với nữ sinh phía trước, rồi nói câu gì đó.
Nữ sinh kia rất vui vẻ đưa tờ giấy cho cậu.
Cậu cầm được tờ giấy, không hủy đi mà lại đứng dậy.
Các nữ sinh nhao nhao nhường đường cho cậu.
Diệp Kính ngồi xuống ghế bên cạnh Diệp Kiều Lục, “Nói đi, chuyện gì?”
Cô kinh ngạc nhìn sang bốn phía.
Ánh mắt của những ‘tình địch’ kia rất kỳ dị.
Nhưng những bạn nữ này cũng không mặc áo hai dây, không nhìn ra người nào có hình xăm con hổ.
“Này?” Đứa trẻ tự kỷ bên cạnh thấy cô không nói lời nào, lần nữa mở miệng.
Diệp Kiều Lục vội vàng nói đến chính sự. “Diệp Kính, mình thấy sân phơi nhỏ bên đó.”
Cô chờ hắn nói chuyện.
Kết quả, hắn không nói.
Cô liền hỏi: “Có phải cậu cũng không đi lối cầu thang bên kia hay không?”
Cầu thang bên cạnh sân phơi nhỏ đó, trên mặt đất có một bãi nước lớn, còn có đống bàn ghế bỏ hoang cùng với đồ đạc linh tinh. Tóm lại là cực kỳ lộn xộn.
Cô chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng cảm thấy bẩn, huống hồ là Diệp Kính.
Vậy mà lúc các bạn học đi ngang qua cái xó xỉnh mục nát đó vẫn có thể đi thẳng không chớp mắt.
“Ừ.”
“Mình nghĩ là…” Hai tay Diệp Kiều Lục chồng lên bàn học, gối đầu lên, “Chúng ta sẽ phải học ở phòng chuyên ngành đó nhiều năm, sau này lại là kiến trúc sư, phải xây dựng một không gian thoải mái cho người khác…”
Cô đảo mắt nhìn cậu, “Thế mà ngay cả quanh cảnh xung quanh lớp học cũng không đi cải tạo lại.”
Diệp Kính không ngờ lần đầu tiên cô tới lớp học lại có thể phát hiện nguyên nhân cậu phải đi đường vòng.
Bởi vì ngày bé đã được huấn luyện thị giác, nên ánh mắt của cậu khi quan sát xung quanh cũng không giống người bình thường. Ví dụ như người khác nhìn thấy chỗ đó dơ bẩn, nhưng nhìn lâu dần cũng sẽ thấy không hề gì. Còn cậu sẽ tuyệt đối không muốn nhìn lại lần nữa.
Lúc này Diệp Kính mới mở máy bay giấy ra.
Trên giấy vẽ ra một khuôn mặt đang khóc: Diệp Kính Diệp Kính, mình có điều hoang mang.
(Tác giả có lời muốn nói: Trong truyện tổng hợp cảnh tượng khoa Kiến trúc của vài trường đại học.
Xin chớ thu thập đối chiếu.
Cảm ơn các bạn.)