Editor: Linh Đang
Hành trình đến Hong Kong hôm nay, Diệp Kiều Lục có thu hoạch ngoài việc học —— ngoại trừ không có lời ngon tiếng ngọt, Diệp Kính còn có tác dụng giống như bạn trai.
Vì thế, cô sắp sửa ngẫm lại Diệp Kính cùng bạn trai khác nhau chỗ nào.
Tình yêu không thể so với việc học, không có giờ dạy học, không có lý luận. Hơn nữa còn là điểm yếu của cô. Cô chỉ có thể dựa vào phim truyền hình trước kia xem qua để tưởng tượng.
Mặt đỏ tim đập?
Cô suy nghĩ, trong đời chưa thử qua cảm giác này. Ngay cả La Tích mà hồi nhỏ cô sùng bái, đều chưa từng làm tim cô đập nhanh.
Nóng ruột nóng gan?
Từ lúc lên đại học cô cùng La Tích rất ít gặp mặt nhau, cô cũng không nhớ này nọ gì liên quan đến cậu cả.
Về phần Diệp Kính, từ khi cô biết cậu không chết, phần hoài niệm nặng nề kia liền phai nhạt rất nhiều. Nhưng từ sau khi cô đam mê kiến trúc, cô thường xuyên nhớ đến bản vẽ kiến trúc của cậu.
Hiện tại mỗi ngày thấy, càng thêm không nhớ nhung.
Dùng những cái khác để miêu tả về cậu, có một nửa là cô không biết.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Diệp Kiều Lục nói thầm, “Ngày mai còn phải đi.”
Một phút mỗi ngày trước khi đi ngủ, liên tục một tuần, vẫn không suy nghĩ cẩn thận được.
Cuối cùng, cô quyết định thuận theo tự nhiên. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ thông suốt.
Việc đánh giá bài tập cuối kì được tiếp tục với hình thức nhóm.
Diệp Kính cùng Diệp Kiều Lục là một đôi, trong lòng tất cả các bạn học trong khoa đều biết, chắc chắn có thể hội đủ điều kiện.
Đánh giá nội bộ trong nhóm, phần diễn thuyết do Diệp Kiều Lục phụ trách.
Đến lớp rồi bầu xét, còn lại là Diệp Kính lên sân khấu.
Thiết kế lần này, Diệp Kính tạo một bản thiết kế không hợp với yêu cầu: Gara dưới lòng đất.
Phần lớn sinh viên học kiến trúc, sau khi tốt nghiệp mới được tiếp xúc với thiết kế gara dưới lòng đất. Đặc điểm kỹ thuật phòng cháy cho gara ngầm, phòng thiết bị, xử lý nóc hầm, sơ tán an toàn đều là những kinh nghiệm tích lũy được trong dự án.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Cho nên giảng viên mới đưa mục này vào bài tập.
Lúc ấy Diệp Kiều Lục còn hỏi Diệp Kính: “Lúc trước cậu đã làm tầng hầm ngầm sao?”
Cậu nhìn cô một hồi lâu, sau khi hưởng thụ xong sự sùng bái trong đôi mắt sáng ngời của cô, mới nói: “Không có. Chỉ có ý sáng tạo thôi.”
Diệp Kính vẽ bản thiết kế tầng ngầm, chỉ có mặt bằng đơn giản. Sau đó cậu dùng xe cơ giới để giải quyết nhu cầu đỗ xe của các trung tâm mua sắm, văn phòng và các xe không sử dụng động cơ.
Dựa theo điều kiện của hạng mục thiết kế, có 420 chỗ đậu xe cơ giới và 250 chỗ đậu cho xe không sử dụng động cơ.
Năm 2008 thành phố D đòi hỏi: Không gian đậu xe và khu vực công cộng chiếm bởi bãi đậu cộng lại là 40 m², không gian cho xe có động cơ là 1. 5 m², diện tích gara ngầm cần vào khoảng 17000 m².
Theo khoảng cách thu hẹp của đường đỏ, diện tích tầng ngầm tối đa là 7000 m², như thế cần gara với thiết kế 3 tầng.
Hai tầng đậu xe cơ học làm giảm không gian sàn xuống hai tầng.
Phương án làm gara dưới đất tương đối thô.
Theo như lời của Diệp Kính, đây chỉ là một mánh khóe mà thôi.
Diệp Kiều Lục cho rằng, cho dù không có khái niệm thêm vào, thiết kế này cũng có thể đạt được điểm cao.
Diệp Kính lại muốn cam đoan không có chút sơ hở nào.
Cô nói: “Suy nghĩ được mất của cậu quá nặng.”
----
Hoàn thành thiết kế lớn, các cuộc thi khác trong khoa diễn ra liên tiếp.
Diệp Kiều Lục bước vào giai đoạn ôn tập bận rộn.
Diệp Kính bị cô dồn ép cũng ngồi xuống phòng tự học trong thư viện.
Cuộc thi thuận lợi.
Hai người không hề có áp lực.
Tới gần nghỉ đông, cuộc thi thiết kế chuyển tiền thưởng.
Năm người mời giảng viên ăn bữa cơm.
Mấy giảng viên nói đến triển vọng của thiết kế kiến trúc, vô cùng rộng mở.
Trong đầu Diệp Kiều Lục đang miêu tả khái quát bức hoạ tương lai xinh đẹp của mình, cánh môi anh đào hơi nhếch lên.
Trong nháy mắt khi Trâu Tượng nhìn thấy điều này, ngón tay không khỏi miêu tả đường cong môi của cô bên mép bàn.
Diệp Kính nghiêng người mạnh một cái, khuỷu tay đụng phải Trâu Tượng.
Động tác của Trâu Tượng dừng lại.
“À, chỗ có hơi chật.” Câu giải thích này của Diệp Kính rất có lệ, hơn nữa không hề có ý muốn xin lỗi.
Trâu Tượng mắt lạnh liếc cậu.
Cậu còn lạnh hơn Trâu Tượng.
Thầy Lưu hỏi: “Làm sao vậy?”
Trâu Tượng lập tức chuyển thành hình tượng sinh viên ngoan ngoãn, “Không có gì ạ, cánh tay này của em bị sói ác cắn, vừa rồi bị đụng phải một chút, có hơi đau.”
“Trâu Tượng, không phải lần đó cậu bị đánh sao?” Diệp Kiều Lục lật tẩy cậu.
Ngô Thiên Dã nhai củ lạc, “Sao cậu nói chuyện mà không nhìn sắc mặt người khác thế.” Cậu sớm phát hiện, Diệp Kiều Lục này thật thà đến quá đáng, thường xuyên không cho người khác bậc thang đi xuống.dienndannleequyydonnn
Sống đến bây giờ không bị người đánh chết thật sự là kỳ tích.
“Mình đây hỏi lại cậu.” Diệp Kiều Lục đổi thành phương thức uyển chuyển, “Cậu gặp sói dữ ở chỗ nào?”
“Ở quê, cám ơn.” Trâu Tượng ngoài cười nhưng trong không cười.
“Quê của cậu ở đâu thế?”
Thang Ngọc đúng lúc chen vào nói, “Diệp Kiều Lục, ăn cháo bí đỏ hay không?”
“Tốt.” Nhắc tới ăn, Diệp Kiều Lục đảo mắt liền không để ý tới Trâu Tượng nữa.
Trâu Tượng cảm kích nhìn Thang Ngọc một cái.
Thang Ngọc cúi đầu ăn cháo bí đỏ, cũng không đáp lại ánh mắt của cậu.
Thầy Lưu nhớ đến chuyện này, “Đúng rồi, hết năm nay, lớp kiến trúc 06 phải ra khỏi thành phố để khảo sát, trước khai giảng một tuần, không chiếm dùng tới giờ gian dạy học. Địa điểm định tại Hoa Đông ngũ thị.” (bao gồm bao gồm Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến, Đài Loan và thành phố Thượng Hải,Trung Quốc)
Diệp Kiều Lục vui vẻ nở nụ cười, “Cám ơn thầy!” Kỳ nghỉ hè năm nhất lớp đến vùng đồng bằng sông Châu Giang khảo sát, lúc ấy cô nghe hâm mộ không thôi. Lần này rốt cục có phần của cô.
Thầy Lưu nhìn sinh viên như ánh mặt trời này, lại chuyển hướng đến Diệp Kính, “Lần này hai người họ Diệp, đều ở ban nhất, còn đều là học bá. Thật sự là khéo.”
“Đúng là rất khéo ạ.” Diệp Kiều Lục cười cười với Diệp Kính. Cô cùng Diệp Kính không thân chẳng quen, có thể trùng họ, vô cùng khó có được.
Diệp Kính uống ngụm trà.
Thầy Lý cười to, “Dòng họ giống nhau, tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.”
Thầy Lưu: “Bổ sung vô cùng tốt. Hai người cùng một tổ vô cùng mạnh. Diệp Kiều Lục tương đối nắm chắc tâm lý của mọi người. Phương diện này Diệp Kính khiếm khuyết chút, thiết kế thường thiên về lạnh, em biết không?”
Diệp Kính gật đầu, “Vâng.”
Thầy Lưu: “Hai ngươi sẽ bổ sung cho nhau, tác phẩm thiết kế lớn cuối kì làm chung, sẽ tạo thành một tác phẩm hoàn toàn khác biệt.”
Thầy Lý: “Máy đậu xe này, thành phố D dùng rất ít.”
Thầy Lưu: “Phí tổn cao. Chiều cao của xe ít nhất phải 3m6, chiều cao của tầng ngầm lên tới 4,8 mét.”
Thầy Lý: “Khái niệm này là tốt. Nhưng là hiện tại xe móc đều đã được cải tiến, không phải tiêu chí để đánh giá thành phẩm. Xe sao, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cần chỗ đậu xe. Nếu trước đó có thể suy tính về chỗ đậu cho xe đậu xe, tổng hợp lại thiết kế này có thể tiết kiệm được một khoản.”
Diệp Kiều Lục nghiêm túc nghe.
Cô ở giai đoạn này, không hiểu những con số chính xác mà thầy nói, nhưng cô ghi nhớ ở trong lòng.
Nhỡ đâu ngày nào đó dùng tới.
----
Qua hai ngày nữa lại nghỉ đông.
Diệp Kiều Lục thu dọn quần áo đơn giản, “Diệp Kính, nếu ba mình không tìm mua nhà được, học kì sau mình vẫn sẽ phải ở chỗ cậu.”
“Tùy tiện.” Diệp Kính nhìn ba lô to đùng của cô, người cô gầy đi nên nhìn ba lô càng lớn hơn.
“Chừng nào thì cậu đi?”
“Vé máy bay ba ngày sau.”
“Ô.” Cô tính toán thời gian Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính xa nhau, nói: “Không bằng cậu cùng mình về nhà ở vài ngày đi, mẹ rất nhớ cậu.”
Cậu nâng mi, “Không phải ba cậu lại phải ngủ sô pha nữa sao.”
Cô cười, “Nghe nói mẹ mua giường gấp cho ba, chính là muốn cậu đến ở.”
“Cậu về trước, ngày mai mình thu dọn đồ đạc rồi tới.”
“Được, mình bảo mẹ làm đồ ăn cậu thích ăn.”
Diệp Kính nhìn về phía cô, lạnh nhạt rút đi, đuôi mắt có ý mê mang, “Cậu biết mình thích ăn gì?”
“Đương nhiên mình biết rõ.” Diệp Kiều Lục ngẩng đầu lên, kể hết ra, “Cậu thích cá hấp, không thích cá om. Cậu thích sườn sào, không thích sườn hấp.”
Giây tiếp theo, vẻ yêu mị của cậu lại biến thành băng lạnh, “Đừng mang thứ cậu yêu thích chụp vào người mình.”
“Không đúng sao?” Dưới sự quan sát của cô, chính là như vậy mà. Hai người bọn họ ăn cơm, cậu gọi món ăn cũng đều có quy luật. Cô cảm thấy khẩu vị của cậu giống như cô.
Diệp Kính không để ý tới cô, vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại “ Ầm” một cái.
Cô cứng lại, sau đó vỗ vỗ ngực, tự an ủi mình an ủi nói: “Có lẽ đây là kì dì (^^) của nam sinh, qua vài ngày thì tốt rồi.”
Đây là Diệp Kiều Lục không buồn không lo, không đặt tâm tình của Diệp Kính để trong lòng chút nào.
Buổi chiều, cô đeo ba lô lớn, chuẩn bị về phố Hương Sơn.
Trước khi đi gõ cửa phòng ngủ chính, “Diệp Kính, mình về nhà đây! Nhất định ngày mai cậu phải về đấy! Cậu thích ăn gì thì nói với mình, mình cùng mẹ đi mua đồ ăn.”
Bên trong không người đáp lại.
Cô lại nói, “Kỳ dì sao, khó tránh khỏi thời gian hờn dỗi dài hơn một ít.”
Sau đó, cô tự về nhà.
Đi qua ngã tư không đến vài bước, có một bóng người cao gầy từ phía trước đi tới. Cậu đi ngược chiều ánh sáng, từ đầu đến quần đều nhuộm một tầng sáng. Lên sân khấu như anh hùng cứu thế trong phim.
“Tiểu Lục Tử.” Cậu bước nhanh tới.
“Anh Nhị Cẩu!” Diệp Kiều Lục túm chặt lấy quai balo, chạy về phía La Tích.
“Đừng chạy.” La Tích vội vàng ngăn cô lại, đổi lại chính mình chạy tới, “Được nghỉ rồi?”
Cô gật đầu, “Anh Nhị Cẩu ca, mình nói với cậu này. Thiết kế lớn cuối kỳ của mình và Diệp Kính xếp thứ nhất.”
“Công chúa nhỏ của chúng ta giỏi quá.” Lời này của La Tích như vè thuận miệng.
Diệp Kiều Lục nghe thế vui vẻ ra mặt.
La Tích nhìn xung quanh, “Diệp Kính đâu?”
“Mai cậu ấy về.”
“Đã lâu rồi mình không gặp cậu ấy, lên đại học hẹn cậu ấy đá bóng đều nói không rảnh. Các cậu học kiến trúc thực sự bận như vậy sao?”
“Đúng vậy. Những thứ có trong sách giáo khoa chỉ là lí luận căn bản, chỉ học những thứ đó, kiến trúc sẽ trống rỗng.” Cô đi sóng vai với cậu, “Mình mua rất nhiều sách ngoài, cho nên khá bận.”
“Cùng là sinh viên, tại sao chênh lệch giữa cậu với mình lại lớn như vậy.” La Tích đảo mắt nhìn cô, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của cô, có thể thấy được lông tơ rất nhỏ. Phút chốc cậu nheo mắt lại, “Tiểu Lục Tử, không phải cậu gầy đi chứ?”
“Đúng vậy.” Cô quay đầu về phía cậu, cười đến ánh mắt đều cong, “Mình có vận động, vận động một chút sẽ gầy.”
Ai ngờ, La Tích nói: “Ăn nhiều cơm, ăn no chút.” Từ nhỏ đến lớn cô đều mập mạp, mặt tròn có thịt, nhìn rất đáng yêu.
“Mình ăn nhiều mà, ngày nào Diệp Kính cũng mời mình ăn cơm.”
“Ở chỗ cậu ấy đã quen chưa?”
Cô gật đầu rất mạnh, “Học kỳ sau mình vẫn ở chỗ đó. Ba mình muốn mua phòng ở một khu vực rộng của thành phố H, nhưng không tìm thấy phòng thích hợp.”
La Tích gật gật đầu, “Mua sớm một chút cũng tốt. Cậu ở cùng với Diệp Kính, cậu ấy không làm chuyện gì kỳ quái chứ?”
“Không có.”
“Cũng đúng, hai ngươi có chung mẹ. Cậu ấy muốn làm chuyện xấu, dì Thi sẽ trừng trị cậu ấy đầu tiên.”
“Làm sao Diệp Kính có thể làm chuyện gì xấu được, cậu ấy là sinh viên 5 tốt đức trí thể mỹ dục.” Diệp Kiều Lục nói chuyện vì Diệp Kính theo bản năng.D@Đ#L$Q%Đ^^
La Tích bật cười vì lời của cô, “Lục Tử ngốc này.”
Ánh trời chiều kéo dài bóng của hai người.
Diệp Kiều Lục nhìn bóng hai người chồng lên nhau, phút chốc nhớ đến ba chữ bạn trai.
Cô quay đầu nhìn La Tích.
Mặt mũi cậu đoan chính, mũi cao môi dày, so ra thì mỹ mạo kém Diệp Kính. Nhưng mà, giữa đôi mày La Tích có khí chất cương trực.
Cuối cùng thì người nào mới phù hợp với định nghĩa bạn trai hơn.
Cô hồ đồ.
Cô thích anh Nhị Cẩu, nhưng cũng thích Diệp Kính.
Hai kiểu thích này có gì khác nhau thế.
Chớ không phải là. . . Cô đúng là người con gái lẳng lơ trong truyền thuyết?
Diệp Kiều Lục bị ý tưởng này dọa ra một thân mồ hôi.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Thế nhưng nữ sinh phải làm như thế nào khi thích cùng lúc hai nam sinh? Quanh đi quẩn lại, như thể tiến vào ngõ cụt. Bất kể thế nào, trên tường đều dán một tờ giấy: Bắt cá hai tay.
Càng nghĩ càng kinh.
Cô quyết định tìm đại thần ngôn tình Chu Thải Thải, hỏi về trò chơi tình ái này một chút.
Diệp Kiều Lục về nhà lập tức cầm lấy di động đặt câu hỏi.
Mãi đến buổi tối Chu Thải Thải mới trả lời, “Vận xuân thật khủng bố. Mình bị chen trên xe lửa sắp thành bà điên rồi. Đừng hỏi tình yêu với mình, bây giờ mình chỉ muốn tự do bay lượn.”
Diệp Kiều Lục tự hỏi một hồi lâu, “Vậy cậu gửi địa chỉ web cho mình đi.”
Cô mở máy tính, một bên gặm quả táo, một bên trượt chuột vi tính.
Diễn đàn Chu Thải Thải đưa là diễn đàn bàn về mỹ nam.
Diệp Kiều Lục mở liên tiếp, chỉ thấy được tất cả đều là Trâu Tượng. Các ảnh chụp đủ góc độ, làm một đám các nữ sinh mê đến thần hồn điên đảo.
Diệp Kiều Lục líu lưỡi, “Không phải Diệp Kính mới là đại thần sao?”
Cô lật ba trang, rốt cục tìm được bài post liên quan đến Diệp Kính.
Tiêu đề là: Mọi người hãy đánh giá thẩm mỹ của Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục mở bài post, rõ ràng phát hiện, thì ra người ta thảo luận về diện mạo của cô.
Mười câu có tám câu đều là phê bình.
Diệp Kiều Lục niết lên gò má của mình, “Rõ ràng trông mình cũng được mà.”
~~~~~
rõ ràng chỉ Diệp Kính mới chịu được Tiểu Lục =))