Khước Lục

Chương 37: Chương 37: Chương 35




Editor: Linh Đang

Vấn đề liên quan đến diện mạo của mình, Diệp Kiều Lục thỉnh giáo Diệp Kính.

Giọng của Diệp Kính ở đầu bên kia điện thoại có phần khàn khàn, “Alo?”

“Diệp Kính, Diệp Kính! Mình gặp phải vấn đề.” Cô nhìn chằm chằm những bình luận trên trang web, bẹt miệng.

“Như thế nào?”

“Cậu biết không? Rất nhiều người nói mình xấu không chấp nhận được, không xứng với cậu.” Cô luôn luôn cho là, tuy mình không tuyệt sắc như Diệp Kính, nhưng cũng là một cô gái được yêu chiều.

Bình luận xấu không chấp nhận được này dọa cô sợ.

“Ai?” Giọng nói vừa còn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng.

“Không biết. Ở một diễn đàn ngoài trường chúng ta. Các cô gái đấy nghi ngờ thẩm mỹ của cậu.” Diệp Kiều Lục quyết định dụ dỗ Diệp Kính. Cho dù cô xấu xí không chấp nhận được, vậy thì cũng phải kéo Diệp Kính làm đệm lưng.

“Đưa địa chỉ trang web cho mình.”

“Cậu đừng nhìn, nói rất độc miệng.” Cô tắt trang web đi, “Ba mẹ đều nói mình là tiểu mỹ nhân, cậu cảm thấy sao?”

“Đại mỹ nhân.” Tốc độ nói tương đối nhanh.

“Oa! Đánh giá thật cao!” Phiền muộn của cô bị quét sạch, lại mở trang web ra.

Diệp Kiều Lục đăng kí một nick, một tay cầm di động, một tay đặt trên bàn phím đánh máy, “Tôi cảm thấy nữ sinh bên cạnh Diệp là đại mỹ nhân!” Coi như là cô trả lời thay Diệp Kính.

Cô hừ hừ hai tiếng, nói với đầu bên kia điện thoại: “Diệp Kính, vấn đề của mình được giải quyết rồi. Ngày mai cậu trở về sớm một chút nhé, anh Nhị Cẩu rất nhớ cậu.”

Diệp Kính đáp lại rồi cúp.

Diệp Kiều Lục lại cẩn thận đọc lại nội dung bài post, đột nhiên phát hiện bình luận, có người nói “Nữ sinh đi theo Diệp Kính” thành bạn gái.

Sau đó lại công kích bạn gái của Diệp Kính, thầm mắng mắt cậu bị mù.

Diệp Kiều Lục nhíu mày.

Trong lòng lại phiền muộn.

Cô buồn không phải vì ác ý trên Internet, mà là vấn đề tình yêu nan giải kia, xuyên suốt qua mấy ngàn năm lịch sử của nhân loại.

Cô đặt ra mục tiêu cho chính mình. Nhất định thời gian nghỉ đông phải công phá ngành học tình yêu này.

----

Sau khi Chu Thải Thải nghe thấy hùng tâm tráng chí của Diệp Kiều Lục, vô cùng trượng nghĩa đề cử vài quyển sách, coi như tài liệu giảng dạy.”Tình yêu một đời một kiếp một đôi, trời đất kinh hãi, quỷ thần khiếp sợ.”

Diệp Kiều Lục nhớ kỹ, sáng sớm ngày hôm sau chạy đến hiệu sách.

Cô chọn hai quyển ngôn tình.

Lúc đang sếp hàng tính tiền, ánh mắt vô tình quét đến chuyên mục kiến trúc. Lực chú ý của cô bị hấp dẫn, rời khỏi hàng người

Cô mua ba quyển tạp chí kiến trúc.

Khi về nhà đã là gần mười một giờ, không thấy bóng dáng Diệp Kính.

Cô nói thầm, “Không phải cậu quên chứ?” Cô nhắn tin nhắc nhở cậu trở về ăn cơm trưa.

Sau đó, vào phòng nghiên cứu ngành học tình yêu.

Thấy nam chính cao lớn anh tuấn, gia cảnh ưu việt, cô lầm bầm lầu bầu nói, “Đây không phải là Diệp Kính sao?” Lại thêm bản chất thâm tình nữa, có thể nói là hoàn mỹ.

Đọc được một phần ba, Diệp Kiều Lục cảm thán, tình yêu của đôi nam nữ chính này cũng quá khúc khuỷu.

Cô đứng dậy đi ra ngoài uống nước, trở lại bàn học, liếc mắt nhìn tạp chí kiến trúc mới mua một cái. So với phong hoa tuyết nguyệt, cô càng thích kiến trúc hơn. Lật vài tờ, sau đó không dừng tay được.

Vốn tạp chí chủ yếu giới thiệu về kiến trúc sư người Nhật Tezuka Takaaki.

Ông ấy cùng với vợ là đôi vợ chồng kiến trúc sư nổi danh người Nhật Bản. Không theo đuổi sự tăng vọt, mà đặt sự “An cư” đứng đầu. Hai người bọn họ thiết kế nhà trẻ đáng yêu nhất thế giới, bệnh viện ấm áp nhất trên thế giới, phòng bệnh cho trẻ em chữa bệnh về hóa chất có hi vọng nhất trên thế giới.

Trường mẫu giáo Tokyo Fuji được hoàn thành vào năm 2007, kết cấu hình bầu dục, vành đai 183m. Tất cả không gian kiến trúc bên trong đều thiết kế cho trẻ em, đây là bài học “Làm sao để sinh tồn trên thế giới này” đầu tiên của bọn trẻ.

Hai vợ chồng này dẫn đường cho xã hội.

Mỗi một chi tiết của toà nhà đều làm Diệp Kiều Lục tràn đầy cảm hứng.

Phần cuối bài báo có câu: “Kiến trúc tốt có thể thay đổi thế giới.” Cô bình tĩnh nhìn, hơi bắt được phương hướng của tương lai.

Giấc mộng của Thang Ngọc, chẳng phải lúc đó sẽ được thay đổi sao?

Diệp Kiều Lục vỗ bàn. Cảm xúc của cô mênh mông, muốn la lên, muốn thét chói tai.

Đi qua đi lại trong phòng hai vòng, cô không nhịn được chạy ra khỏi nhà.

Diệp Kiều Lục không suy nghĩ bất cứ điều gì cả. Cô đi dọc theo cầu thang, chạy trốn thở hồng hộc. Đến tầng 9, có phần không chạy được nữa, chân mệt mỏi.

Cô cắn răng một cái, xông lên tầng cao nhất.

Đẩy cửa tầng thượng, cô kêu: “A a a a a ——”chạy luôn tới chỗ lan can.

“A a a a a!” Diệp Kiều Lục bắt lấy lan can, nghiêng người về phía trước, dùng hết toàn lực hô.

Cô thở hổn hển, nhìn nhà cao tầng chung quanh, “A a a a a!”

Kêu xong rồi, cô hít vào một hơi thật sâu, gào thét: “Tôi muốn thay đổi thế giới này!”

Sau đó, thể xác và tinh thần thoải mái.

Diệp Kiều Lục cười cười, đỡ lan can mở hai tay ra.

Cảm nhận không khí mới mẻ xong, rốt cục cô hoàn hồn.

Xoay người.

Giây tiếp theo, thiếu chút nữa lảo đảo.

Ở góc sân thượng, vẻ mặt Diệp Kính cùng La Tích cổ quái nhìn cô.

Cô nhanh chóng sa vào xấu hổ, ra vẻ trấn định, “. . . Thật khéo, các cậu cũng ở đây.”

Diệp Kính mở miệng không nhanh không chậm, “Mình nghĩ cậu kêu xong sẽ biến thân.”

La Tích cười trộm một chút.

Diệp Kiều Lục cười gượng, liên tục xua tay, “Mình quên vừa nãy mình như thế nào rồi.”

“Tiểu Lục Tử, sao cậu lại đáng yêu như thế.” La Tích nói xong, đi lên phía trước dắt tay cô.

Cô nhớ đến bài post trên diễn đàn kia, nhìn Diệp Kính một cái.

Cậu đứng tại chỗ, không hề động. Vẻ mặt kia cũng không có biến hóa nhỏ nào.

Cô rũ mắt xuống. Ra vẻ không có tình tiết ghen tuông như trong ngôn tình sao.

Cô đặt tay của mình vào trong lòng bàn tay của La Tích.

La Tích đem túm chặt lấy cô, kéo lại.”Lan can này bị hỏng rồi, cũng không biết có còn chắc hay không. Cậu còn dựa cả người vào đấy. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?” Sau khi xác định cô an toàn, cậu lập tức buông lỏng tay cô ra.

“Mình ổn mà.” Cô xoay một vòng chứng tỏ mình vẫn ổn. Làn váy nhẹ giương lên.

La Tích cười khiển trách một câu.”Lục Tử ngốc.”

“Anh Nhị Cẩu, tại sao cậu lại cùng Diệp Kính lên sân thượng?”

La Tích mở hộp thuốc lá trong tay ra, “Mẹ mình cấm hút, mình lên đây hút một điếu.”

“Diệp Kính thì sao?” Cô nhìn về thiếu niên bình tĩnh im lặng đứng phía kia.

La Tích đặt tay lên bả vai Diệp Kính, “Mình gặp cậu ấy ở cửa lên sân thượng, cùng nhau nói chút chuyện về con trai.”

“Chuyện gì?”

“Nữ sinh như cậu không hiểu được.”

Tròng mắt Diệp Kiều Lục chuyển động, không nói gì.

Anh Nhị Cẩu không nói, cô có thể quấn quít lấy Diệp Kính để hỏi. Cô cũng không tin không hỏi ra.

----

La Tích tâm sự chuyện con trai, được Diệp Kính chậm rãi kể lại, làm Diệp Kiều Lục lắp bắp kinh hãi.

Anh Nhị Cẩu có nữ sinh mình thích.

“Là ai thế?” Cô sững nhìn Diệp Kính.

Cậu tựa vào sô pha, chơi trò chơi trên điện thoại. Nắng ấm ngoài cửa sổ rơi trên hàng mi cong của cậu, phản chiếu ra hình ảnh tinh tế.”Không phải cậu.”

Diệp Kiều Lục có một chút thất vọng, giấc mộng nhiều năm như vậy cứ như vậy mà không còn.”Trước kia mình suy nghĩ, nếu tới lúc mình tốt nghiệp anh Nhị Cẩu không có bạn gái, mình sẽ đi tỏ tình.”

Ngón tay của Diệp Kính nhanh chóng ấn phím, quét sạch chướng ngại vật phía trước.”À.”

Cô che váy, ngồi vào bên cạnh cậu, “Bây giờ mình không đi tỏ tình nữa. Mình không thể làm người thứ ba, có phải hay không?”

“Ừ.” Cậu không nên mất tập trung.

Cô đá dép lê ra, ngồi xếp bằng. Làn váy làm thành một vòng tròn, trông rất đẹp mắt.”Cậu nói xem, mình như này có tính là thất tình hay không?”

“Không tính.”

“Vì sao?”

Cậu liếc nhìn cô một cái.”Cậu với cậu ta từng yêu nhau?”

Cô lắc đầu, “Không có. Nhưng, mình cho là anh Nhị Cẩu thích người giống mình.” Hiện tại nghĩ đến, chỉ mình cô tình nguyện.

Diệp Kính qua cửa xong, chuẩn bị cho cửa tiếp theo.

Cô quay đầu nhìn sườn mặt cậu. Anh Nhị Cẩu yêu rồi, hình như cũng không phải là chuyện quá khổ sở. Hiện làm cô bối rối là Diệp Kính. Qua một hồi lâu, cô mở miệng: “Diệp Kính, cậu có nữ sinh mình thích không?”

Cũng không biết cậu có nghe thấy không, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm màn hình di động, không nói chuyện.

Cô đành phải hỏi lại một lần.

Lần này cậu lạnh nhạt đáp lại, “Có.”

Mắt hạnh của Diệp Kiều Lục trợn tròn, “Cậu có? Là ai thế?”

“Chuyện không liên quan đến cậu.”

“Vì sao chuyện lại không liên quan đến mình?” Cô có phần khẩn trương, “Cậu biết không? Cái diễn đàn ngày hôm qua đều nói mình đang là bạn gái của cậu đấy.”

“À, cho mình xem.” Diệp Kính tạm dừng trò chơi, buông một ngón tay ra.

“Cậu chờ mình chút, mình tìm trên máy tính cho cậu xem.” Cô nhảy xuống sô pha, vội vàng đi vào trong phòng.

Nhưng mà, cuối cùng lại không tìm thấy bài post kia. Không chỉ có như thế, tất cả những bài viết về Diệp Kính trên diễn đàn toàn bộ biến mất.

Cô dùng chức năng tìm kiếm. Hai chữ “Diệp Kính” trong ô tìm kiếm trống rỗng.

Là diễn đàn có vấn đề sao? Nhưng bài post liên quan đến Trâu Tượng vẫn còn trên top mà.

Buồn bực. . .

Diệp Kiều Lục nhăn mặt kiểm tra, “Diệp Kính, mình không tìm thấy bài post. Nhưng mấy người đó thực sự nói mình là bạn gái của cậu, không lừa cậu.”

“À.” Cậu si mê với trò chơi, không ngẩng đầu.

Cô lại dựa vào bên cạnh cậu, “Cho nên, chúng ta là nam nữ có chuyện xấu.”

Ngón tay Diệp Kính đang ấn phím dừng lại.

Cô dời ánh mắt qua màn hình di động của cậu, “Máy bay của cậu bị nổ rồi.”

Cậu quay đầu đánh giá mặt của cô. Ăn uống chùa của cậu lâu như vậy, thịt trên mặt cô không ít đi tí nào. Dù sao cũng không phải là kiểu nữ sinh mà La Tích thích. Không biết tự tin trước kia của cô đến từ đâu.”Chuyện xấu nói như thế nào?”

“Thì nói mình là bạn gái cậu đấy.” Diệp Kiều Lục mặt không đỏ tim không đập nhanh.

“Vậy cậu như thế à?” Cậu tới gần cô.

Cô nhìn ngũ quan ngày càng gần của cậu, đột nhiên hỏi, “Diệp Kính, có phải cậu chụp gần đẹp trai lắm không?” Cô tiến khuôn mặt to của mình lại gần cậu, “Mình chụp gần luôn biến dạng.”

Đáy mắt như ánh sáng của ngọc lưu ly của Diệp Kính bỗng chốc ảm đạm, cậu lui ra, lui đến mép sô pha, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi.

Cô lại dựa gần vào, “Cậu còn chưa nói thích ai đâu?”

“Khưu Thục Trinh.” Cậu có lệ.

“Tên này có chút quen.” Đợi nhận ra được là ai, Diệp Kiều Lục vui vẻ, “Cô ấy sẽ không cùng một chỗ với cậu. Hiện tại chuyện xấu của hai ta bị truyền ra, cái tên của cậu ở đại học H sẽ dính chặt lấy mình.”

Diệp Kính nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của cô, “Rất cao hứng?”

Cô gật đầu, “Đúng vậy.”

“Không phải cậu vừa thất tình sao.”

“Không có.” Cô nói tự đáy lòng: “Mình chúc phúc cho anh Nhị Cẩu. Hơn nữa, học kỳ sau cậu có thể tiếp tục mời mình ăn cơm.”

“Ừ, mong ước chuyện xấu càng lúc càng được biết đến.”

Thi Dữ Mỹ mang theo rau xanh, thịt cá, mở cửa. Bóng dáng của con trai cùng con gái trên sô pha ánh vào mắt.

Bà nghe thấy được hai tiếng gọi

“Mẹ.”

“Mẹ.”

Bà nở nụ cười, “Tiểu Kính đã trở lại.”

Diệp Kiều Lục: “Mẹ, có phải Diệp Kính thích ăn cá hấp hay không?”

Thi Dữ Mỹ đặt chìa khóa trong tay lên tủ ở huyền quan*, “Tiểu Kính thích ăn cá rán.”

Huyền quan: khu vực tính từ cửa vào phòng khách

Diệp Kiều Lục giật mình nhìn về phía Diệp Kính, hạ giọng nói, “Nhưng mình chưa từng thấy cậu gọi cá rán.”

“Không nghĩ ra?”

Cô gật đầu.

“Từ từ nghĩ.” Cậu khí định thần nhàn.

----

Đến Hoa Đông khảo sát kiến trúc, mùng mười lên đường.

Buổi trưa mùng tám Diệp Kính trở lại thành phố D, từ sân bay cậu đi thẳng đến phố Hương Sơn.

Đón chiếc xe taxi có lái xe là người ngoại địa, lúc nói mang theo giọng địa phương, “Chàng trai, hôm nay là lễ tình nhân phương tây đúng không?”

“Vâng.” Diệp Kính thu lại ánh mắt nhìn về nơi xa qua cửa kính.

“À, bảo sao từ sáng sớm con gái chú đã dậy chuẩn bị, trời lạnh như này còn váy.” Người lái xe tán gẫu về chuyện gia đình.

Xe chạy vào đường cao tốc, lái xe hỏi, “Cháu là người của thành phố D sao?”

Diệp Kính gật đầu, “Xem như thế.” Đây là thành phố mà cậu trưởng thành. Nhưng hộ khẩu của cậu không ở nơi này.

“Vậy tiếng phổ thông của cháu cũng không tệ.” Lái xe cười ha ha.

“Vâng.”

Lái xe nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài xuất chúng của Diệp Kính từ trong gương, cười hỏi: “Cháu vội vàng trở về với bạn gái đúng không?”

“Xem như thế.”

“Chàng trai bộ dạng của cháu thật tốt, bạn gái khẳng định xinh đẹp.” Lái xe cười ha ha.

“Vâng.” Diệp Kính nghịch điện thoại di động.

Qua năm mới trở lại gia tộc của cha, cậu gặp được rất nhiều mỹ nữ. Thiên kiều bá mị, thướt tha nhiều vẻ.

Nhưng không ai có khuôn mặt tròn hoặc là người béo.

Càng không có người tươi cười giống như mặt trời rực rỡ.

Diệp Kính ngồi trong góc tầng hai.

Diệp Trúc Hiền nhìn con trai phiến lá không dính thân, nói: “Bằng tuổi của con, ba đã kết giao một thuyền bạn gái.”

Diệp Kính nhíu mày, giấu giếm ý mỉa mai, “Thì ra mỗi ngày ba ăn đồ bổ thận, có nguyên nhân.”

Khuôn mặt Diệp Trúc Hiền tối sầm, đôi mắt sắc nửa híp lại, bốn mươi tuổi, vẫn lộ ra phong lưu tà khí.”Con đấy, còn không phải thực tủy biết vị sao.” (ý là hiểu rõ) Rõ ràng di truyền diện mạo lãnh diễm lẳng lơ của nhà họ Diệp, lại trở thành kiểu người cấm dục.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước đây tôi nói, 《 phùng thanh 》 là tác phẩm bình thường nhất mà tôi viết.

Bây giờ ngẫm lại, 《 khước lục 》càng bình thường hơn 《 phùng thanh 》.

Đang: móa, mấy bợn có biết người Diệp Kính thích là ai không??? Là nữ hoàng phim 18 + của Hong Kong đấy ợ =))) Đến quỳ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.