Khước Lục

Chương 44: Chương 44: Chương 42




Editor: Linh Đang

Trần Thư Duyệt cúp điện thoại, đi đến trước cửa văn phòng của Diệp Kính.

Cửa mở ra.

“Diệp tổng.” Cô nhẹ gọi.

Diệp Kính xoay ghế lại.

Mặc dù đã sớm nghe nói nhan sắc của tổng thanh tra thiết kế mới tới gây họa, nhưng lúc tận mắt chứng kiến, cô vẫn liên tiếp kinh diễm, đến nay vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt.

Trần Thư Duyệt thu tâm trạng, lộ ra nụ cười mỉm mê người: “Diệp tổng, Diệp tiểu thư phủ nhận cô ấy làm anh bị thương.”

“Ừ, gửi công hàm của luật sư cho cô ấy.” Diệp Kính chậm rãi, sau khi dừng lại, tiếp tục nói: “Đừng nói là tôi nói.”

Trần Thư Duyệt lĩnh mệnh mà đi.

Tuy rằng hai chữ gối đầu của Diệp Kiều Lục làm người ta mơ màng, nhưng mà không thể nói, một chữ Trần Thư Duyệt cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Ở trong công ty này, người người đều là tinh anh. Người đơn thuần ngây thơ đã sớm bị đẩy đi rồi.

Bình thường công nhân viên trong tập đoàn Tiến Lâm lưu động rất lớn. Tục xưng tổng bộ làm bằng sắt, nhân viên như nước chảy. Vị trí tổng thanh tra, hơi chút ổn định, chỉ có bộ phận tài chính và bộ phận tài vụ. Mấy bộ phận khác, đều là đến đến đi đi.

Đến cái vị ở bộ phận mua vật tư lúc trước, Trần Thư Duyệt còn chưa nhìn thấy đối phương, cũng đã đi rồi. Nhậm chức không đến một tuần.

Công ty từng có không ít tổng giám đốc nhảy dù.

Nhưng trẻ tuổi giống Diệp Kính, là người duy nhất. Anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, thế nhưng có thể khiến phó tổng Đậu Chính Sâm cực lực đề cử.

Dưới trướng của tập đoàn Tiến Lâm có vài công ty. Những công việc liên quan đến khối tài sản này, chủ yếu do Đậu Chính Sâm phụ trách.

Bởi vậy, mọi người không dám sơ suất với Diệp Kính.

Nhưng mà, Trần Thư Duyệt cũng không biết Diệp Kính có thể ở công ty bao lâu. Lúc tổng giám đốc tiền nhiệm tới cũng hấp tấp, một hôm báo cáo nhầm với Đậu Chính Sâm, đã bị mắng.

Trần Thư Duyệt lại lần nữa gọi điện thoại xác nhận Diệp Kiều Lục nhận được địa chỉ.

Diệp Kiều Lục tức giận, kiên trì nói: “Tôi không đánh anh ấy.”

“Vô cùng xin lỗi, cái này phải giao cho quan toà phán định.”

“Tôi gọi điện thoại cho anh ấy! Phiền cô cho tôi số điện thoại.”

“Vô cùng xin lỗi. Liên quan đến ** của cấp trên, tôi không có quyền lộ ra.” Trần Thư Duyệt khách khí lễ độ.diêna%4đàn<lê#$quy&đôn^^

Diệp Kiều Lục liền hỏi Thi Dữ Mỹ số điện thoại của Diệp Kính, sau đó gọi qua.

Diệp Kính nghe thấy tiếng chuông, vang mười bốn giây, anh mới bắt máy.”Alo?” Hơi thở của anh mong manh, nghe như là sắp chết.

Lần này làm cho Diệp Kiều Lục ngây ngẩn cả người: “Não anh thật sự bị chấn động?”

“Rất nhỏ, chỉ choáng váng đầu. Có phải bọn họ chuyện bé xé ra to, hỏi em đúng không?” Anh dừng lại: “Anh sẽ thuận miệng nói bị em nhẹ nhàng chạm vào.”

“Đúng vậy. Thư ký của anh còn nói gửi cho em công hàm của luật sư, anh phải giải thích rõ ràng với bọn họ.” Diệp Kiều Lục nói xong, nhớ ra bây giờ hai người còn đang trong thời kì quan hệ xa lạ, vì thế khụ khụ hai cái: “Anh nghỉ ngơi cho tốt.”

Cuộc trò chuyện cứ kết thúc như vậy.

Diệp Kiều Lục do dự rất lâu, vẫn lưu mười con số của Diệp Kính vào danh bạ.

----

Kiến trúc sư phụ trách bộ phận thiết kế của Tiến Lâm họp bàn về hạng mục.

Điều mà bên hạng mục không ngờ tới là, đến tổng thanh tra thiết kế cũng tới.

Quản lí Triệu Tiến Cường quản lí hạng mục trường kì ở công trường, làn da ngăm đen, mày rậm của anh ta vặn một cái, đến văn phòng làm việc chung: “Bản vẽ đâu? Tổng thanh tra thiết kế cũng đến rồi, bản vẽ của các cậu còn chưa đưa ra?”

Tổng giám Tôn gật đầu: “Được rồi được rồi.” Anh ta cầm lấy bản đồ quy hoạch, định chạy ngay ra ngoài. Ra đến cửa, anh ta dừng lại: “Người của viện thiết kế có đến không?”

Triệu Tiến Cường: “Đang trên đường.”

Kiến trúc sư Tôn quay đầu bước đi.

Đang vội vội vàng vàng thì trước mắt đụng phải kỹ sư công trình Lý Lực Bình, anh ta lẩm bẩm: “Kiến trúc sư Diệp tích cực kia của viện thiết kế lại tới nữa.”

Kiến trúc sư Tôn hơi kinh ngạc: “Tại sao người người đều nhớ rõ cô ấy?”

“Một trận chiến thành danh, danh tiếng lẫy lừng.” Lý Lực Bình ngoài cười nhưng trong không cười.

Kiến trúc sư Tôn suy nghĩ, trong lúc thi công Lâm Khê nhất phẩm, kiến trúc sư Diệp và Lý Lực Bình tranh luận về chuyện gạch xây tường. Kiến trúc sư Tôn cười cười: “Đàn ông mà, tranh luận làm gì với một cô gái.”

Kiến trúc sư Tôn đẩy cửa phòng họp ra.

Mấy người của bộ phận thiết kế ngồi một bên của bàn dài.

Kiến trúc sư Tôn hô: “Vất vả rồi. Diệp tổng vất vả rồi.” Anh ta đưa bản vẽ ra.

Chỉ trong chớp mắt, ngoài cửa xuất hiện bóng dáng của Diệp Kiều Lục. Kiến trúc sư Tôn lại cười: “Kiến trúc sư Diệp tới rồi.”

Cô cũng cười theo, rồi đi vào. Đuôi mắt thoáng liếc bóng hình tuấn tú kia, nụ cười của cô cứng đờ. Không phải buổi sáng còn hấp hối sao? Nhưng nhìn kỹ lại, quả thật sắc mặt của anh có phần tái nhợt, đến sắc môi cũng nhạt.

“Kiến trúc sư Diệp.” Kiến trúc sư Tôn cắt ngang suy nghĩ của Diệp Kiều Lục: “Nếu không thì cô ngồi đối diện Diệp tổng?” Như vậy thì nhìn tiện hơn.

Cô không cự tuyệt, ngồi xuống vô cùng thản nhiên.

Kiến trúc sư Tôn thầm nghĩ: Không hổ là kiến trúc sư Diệp, chưa bao giờ sợ hãi ánh mắt khác thường của người khác.

Vài người của bên hạng mục đi vào.

Triệu Tiến Cường nói: “Người đến đông đủ rồi, bắt đầu đi.”

Kiến trúc sư Tôn: “Phần thứ hai của bản đồ, phần công trình dân dụng, chúng ta vẫn bắt đầu từ kiến trúc chuyên nghiệp đi.”

Lưu Lương gật đầu, anh ta cố ý để Diệp Kiều Lục đỡ lời, nhân tiện nói: “Để kiến trúc sư Diệp trình bày đi.”

Tầm mắt của mọi người đều liếc về phía Diệp Kiều Lục.

Cô cười cười.

Kiến trúc sư Tôn: “Vấn đề thứ nhất. Vị trí đặt gạch ở tầng hai của hội sở, Sau khi chùm bê tông ban đầu được thay đổi thành dầm thép, phương pháp xây dựng và mô tả tòa nhà không thể trùng khớp được. Làm thế nào để gạch có thể được giữ ổn định, nó có thể được hàn trên cột thép không? “

“Bên trong và bên ngoài có đầy lưới treo, ốp dây đồng vào Internet.” Giọng nói của Diệp Kiều Lục vang lên trong phòng họp.

Diệp Kính nhẹ nhàng gõ ngón trỏ.

Một người có năng lực đưa ra phương án xuất sắc như cô, chuyển đến nhóm bản vẽ xây dựng. Xem ra cô thật sự nhớ kỹ lời anh nói, phát triển trên mọi phương diện.

Mấy năm trước đây, anh đã nhắc qua cô với thầy Quan. Anh nhớ rõ lúc ấy giới thiệu như này: “Trừ thành tích tốt ra, phương diện khác đều ngốc đến lạ thường.”diên$%sdan@@lê*&quyyy%đôn^^

Thầy Quan phác họa hình tượng một con mọt sách theo bản năng.

Diệp Kính lắc đầu: “Cô ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Nói đúng ra là lòng ngay dạ thẳng đắc tội không ít người.”

“Là cô gái cậu thích sao?”

Diệp Kính không đáp mà hỏi lại: “Thầy, thầy nói thích là cái gì?”

Thầy Quan nhìn học trò xuất sắc: “Thích là sảng khoái như được ngâm mình trong thác nước của vùng núi sâu.”

“Em không có.” Vẻ mặt Diệp Kính tự nhiên: “Em chỉ hi vọng cô ấy sống vui vẻ hạnh phúc.”

“Dù là hạnh phúc không phải do cậu mang đến?”

“Vâng.”

“Quả thật cậu còn trẻ.” Thầy Quan nhìn quán trà trống trải. Băng ghế bàn gỗ ngăn nắp, xà ngang dựng thẳng, cổ kính.”Không biết rằng bỏ qua hai chữ sẽ thương tiếc cả đời.”

Diệp Kính không nói gì.

Thầy Quan tiếp tục hỏi: “Vì sao không nói chuyện cậu trả nợ kinh doanh cho mẹ cậu?”

“Việc này là chính em lựa chọn, không liên quan gì tới người khác.”

“Trọng tâm trong cuộc sống của con người thay đổi theo thời gian. Ngày trước không cố chấp, có khi sẽ trở thành cầu mà không được. Hiện tại để ý, có lẽ tương lai cười mà cho qua.”

Diệp Kính nghe xong lời thầy Quan nói, quả thật cười mà cho qua.

Thầy Quan để lộ điểm mấu chốt nhất. Người cao ngạo như Diệp Kính, tự tôn rất mạnh, làm sao biết ở đoạn đường phía trước sẽ bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến.

Thế nhưng, Diệp Kính chính là không thể quên được cô.

Mà giờ anh có năng lực sóng vai cùng đi với cô. Tâm niệm vừa động, giống như dây leo lên, không bao lâu đã chiếm cứ tư tưởng của anh.

Diệp Kính chần chừ nghe nội dung buổi hội thẩm.

Anh rút ra một sơ đồ mạch điện, nhìn vài lần, anh nói với kiến trúc sư ngồi cạnh: “Lấy cho tôi sơ đồ mạch điện tiêu chuẩn của tầng 3.”

Kiến trúc sư gật đầu, đứng dậy đến chỗ xếp bản vẽ tìm kiếm. Sau đó trở về đưa cho Diệp Kính.

Diệp Kính lại nhìn vài lần, đặt đồ ở trên bàn.

Diệp Kiều Lục nhìn thấy một loạt động tác của anh, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ anh phát hiện vấn đề khác?

Ánh mắt của anh liếc về phía này.

Cô trợn tròn mắt, với di động nhắn qua Wechat cho anh: “Đầu không chóang váng?”

“Choáng váng.” Anh lại hiện lên chút gầy yếu.

Cô chẹp lên miệng, không để ý tới anh.

Hội nghị chấm dứt, Triệu Tiến Cường đang muốn phát biểu chấm dứt, Diệp Kính cắt lời anh ta: “Tôi bổ sung vài câu.”

“Diệp tổng anh nói đi.”

“Thời gian ngắn, tôi chỉ xem hai bản vẽ này.”

Toàn trường tĩnh lặng.

Diệp Kính chậm rãi nói: “Lâm Khê nhất phẩm đi theo hướng xa xỉ. Sảnh chờ là nơi các gia đình sử dụng với tần suất nhiều nhất, cũng là nơi khi nhàm chán hay chú ý nhất. Cho nên, tôi thêm vào đây điều kiện thiết kế. Phòng chờ không nên đối diện với báo động trên tường cạnh cửa thang máy, bình chữa cháy, vòi nước phòng cháy, ống dẫn đến giếng và cửa chống cháy ảnh hưởng đến hiệu ứng hình ảnh đầu tiên của khách hàng khi họ ra khỏi thang máy.”

Diệp Kiều Lục giật mình. Anh nói một chuỗi dài này, đều phù hợp với bản vẽ kiến trúc.

Oh, cô nghe hiểu. Lời này của anh là nói cho kĩ sư điện khí nghe.

Diệp Kính rút ra tờ thiết kế mạch điện thứ hai: “Ai giải thích cho tôi một chút, tại sao cáp treo đi ngầm từ các cửa hàng?”

Yên lặng mấy giây, kĩ sư điện khí của viện thiết kế giơ tay: “Quy phạm của quốc gia cũng không nói không thể.”

Diệp Kính thả bản vẽ xuống, bình tĩnh nhìn kĩ sư điện khí: “Quy phạm bên ngoài thiết kế, cân nhắc làm hoặc không làm là suy nghĩ của kiến trúc sư. Tôi hỏi anh, anh có từng suy nghĩ sẽ ảnh hưởng đến khách hàng chưa?”

Kĩ sư điện khí rụt tay lại, cố gắng trấn định: “Hiểu rồi, sau này sửa chữa rất phiền toái.”

“Ống dẫn công cộng không nên đi qua cửa hàng, toàn bộ sửa thành bên ngoài đi.” Diệp Kính chuyển hướng đến Triệu Tiến Cường: “Tôi nói xong rồi.”

Cảm giác được ánh mắt cực nóng phía đối diện, Diệp Kính ngẩng đầu.

Diệp Kiều Lục nhìn anh lấp lánh, tình cảm sùng bái từ rất nhiều năm trước chất chứa trong đó.

“Được, được.” Triệu Tiến Cường nhìn thời gian: “Hội nghị kết thúc.”

“Chuyện hội nghị xong rồi, tiếp theo nào.” Kiến trúc sư Tôn nở nụ cười: “Đêm nay tôi mời khách, kiến trúc sư của bộ phận thiết kế, kiến trúc sư của viện thiết kế, đều đi nào.”

Lưu Lương từ chối nói: “Tôi phải về nhà chăm con nhỏ, tôi rút lui.”

Lão đại đã mở miệng, vài người của viện thiết kế tự động đứng dậy.

“Ai ai, kiến trúc sư Diệp, kiến trúc sư Diệp cô phải đi đấy.” Kiến trúc sư Tôn vội vàng khuyên nhủ: “Chỗ chúng tôi có người lo lắng cho cô đấy.”

Diệp Kiều Lục kinh ngạc: “Ai vậy”

Lưu Lương trêu ghẹo nói: “Nam?”D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

“Đúng đúng đúng.” Kiến trúc sư Tôn nói đúng là Lý Lực Bình, nhưng mà anh ta ra vẻ bí mật.

Lưu Lương nghĩ vị nào đó đang yêu thầm: “Vậy bữa cơm này tiểu Diệp phải đi.”

Kiến trúc sư Thôi thiết kế kết cấu nhà phụ họa một tiếng.

Kiến trúc sư Tôn: “Kiến trúc sư Diệp, ăn bữa cơm tối nhé. Năm trước cô cãi nhau ầm ĩ với chúng tôi cả buổi chiều, tôi còn chưa bồi tội cô.”

Diệp Kiều Lục: “Lúc đó đâu coi là cãi nhau, là trao đổi công việc.”

“Đúng đúng đúng, trao đổi. Ăn một bữa cơm nhé, kiến trúc sư Diệp, kiến trúc sư Diệp.”

Diệp Kiều Lục nhìn về phía Lưu Lương.

Lưu Lương bất đắc dĩ: “Tôi không được, phải trông con.”

Cô lại nhìn về phía các kiến trúc sư khác.

Kĩ sư điện khí cũng ngại ngùng, chối từ.

Cuối cùng kiến trúc sư Thôi sảng khoái đáp ứng.

Lưu Lương: “Chiếu cố tiểu Diệp cho tốt.”

Kiến trúc sư Thôi cười đảm nhận nhiệm vụ này.

Triệu Tiến Cường đi đến bên cạnh Diệp Kính: “Diệp tổng cùng đi nhé. Hiện giờ Viên tổng của chúng ta đang nhanh chóng trở về từ thành phố S, muốn ăn cơm với anh đấy.”

Diệp Kính nhìn về phía kiến trúc sư Tôn đang làm ầm ĩ, nhẹ nhàng mà gật đầu.

Không biết sao lại thế này, Diệp Kiều Lục mơ màng bị phân đi cùng xe với Diệp Kính.

Cô ngồi ở ghế sau, anh ngồi vị trí phó lái. Lái xe là Triệu Tiến Cường.

Xe lái ra công trường đang thi công, Triệu Tiến Cường nói: “Viên tổng nói nửa hiệp sau để anh ấy đến thanh toán. Diệp tổng, kiến trúc sư Diệp, kiến trúc sư Thôi, xin nể mặt.”

Kiến trúc sư Thôi không chút khách khí: “Tôi thì trước mười giờ là được.”

Triệu Tiến Cường nhìn về phía Diệp Kiều Lục: “Kiến trúc sư Diệp thì sao?

Cô hỏi: “Nửa hiệp sau là cái gì?”

“KTV, Viên tổng thích gào thét.”

Cô cao hứng: “Em cũng thích.”

Đã nghe cô ca hát đột nhiên sắc mặt Diệp Kính trở nên trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.