Khước Lục

Chương 45: Chương 45: Chương 43




Editor: HeLiX

Trong phòng bao thiết kế kiểu Trung Quốc có hai bàn tròn lớn.

Có một vài người đến trước đang ngồi trên sofa ở cạnh cửa sổ uống trà.

Ánh chiều tà đã hạ xuống phía tây, từng áng mây đỏ giăng đầy một khoảng trời.

Diệp Kiều Lục bước vào trong phòng, thứ thu hút sự chú ý của cô trước tiên chính là hoa văn được thiết kế cực kỳ đặc biệt vẽ trên cửa sổ thủy tinh. Ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua hình vẽ đó xuyên vào bên trong phòng in bóng lên trên sàn nhà tối màu, tạo nên hình ảnh giống hệt như bầu trời sao.

Cô lấy di động ra chụp lại hình ảnh đó.

Cô đang định chụp thêm mấy tấm nữa thì Lý Lực Bình đã kéo tấm rèm che lại.

Triệu Tiến Cường gọi điện thoại cho Viên tổng xong rồi nói: “Viên tổng đang trên đường đến đây, vẫn còn khoảng hơn mười phút nữa mới đến. Diệp tổng, đến đây, cậu ngồi xuống trước đi.”

Ở đây có không ít người tuổi tác lớn hơn Diệp Kính, nhưng vì chức vị Diệp Kính cao hơn nên mọi người rất khách sáo với anh.

Triệu Tiến Cường dẫn Diệp Kính đến chỗ ngồi.

Diệp Kính từ chối nói: “Để chỗ đó cho Viên tổng.” Sau đó anh ngồi vào ghế bên cạnh.

Anhvừa ngồi xuống thì những người khác cũng bắt đầu ngồi xuống theo.

Diệp Kiều Lục còn đang do dự lựa chọn ngồi bàn nào thì đã bị Kiến trúc sư Tôn gọi qua: “Kiến trúc sư Diệp, qua đây một chút.”

Cô đi đến đó.

Thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, kiến trúc sư Tôn muốn nói lời xin lỗi cô vì năm ngoái đã tranh luận với cô trong buổi hội nghị.

Về chuyện này, kiến trúc sư Tôn cảm thấy bên phía mình không phải phép. Lúc đó trong phòng có vài người gương mặt hung dữ cùng nhau gây khó khăn cho một cô gái nhỏ tự mình chống đỡ.

Kiến trúc sư Tôn gọi cô đến ngồi vào bàn bao trọn kia.

Diệp Kiều Lục kéo ghế dựa ra ngồi xuống ngay bên cạnh kiến trúc sư Tôn.

Kiến trúc sư Thôi kiêm luôn nhiệm vụ ‘hộ hoa sứ giả’, lựa chọn chỗ ngồi bên cạnh cô.

“Kiến trúc sư Diệp.” Ngay lúc đó, kiến trúc sư Đàm Hải Thao – người vừa mới gia nhập vào bộ phận thiết kế - lên tiếng gọi cô: “Qua bên này ngồi đi.”

Diệp Kiều Lục cảm thấy hơi khó hiểu, sao mà tự dưng lại có nhiều người gọi cô như vậy.

Có điều, cô vẫn nên ngồi vào bàn này thì hơn.

Kiến trúc sư Thôi bị Lý Lực Bình kéo đến hỏi về phương án sửa chữa nền tảng chịu lực, nên không thể rời đi được.

Đàm Hải Thao vỗ vỗ vào ghế dựa phía bên phải mình, cười nói: “Kiến trúc sư Diệp đến đây ngồi này.”

“Được thôi, kiến trúc sư Đàm.” Diệp Kiều Lục cười đáp lại. Đàm Hải Thao cũng là một chuyên gia phụ trách mảng thiết kế, cô hợp tác với ông ấy cũng khá tốt. Ông ấy có kinh nghiệm phong phú khiến cho cô học hỏi được cũng không ít.

Đàm Hải Thao giới thiệu đến người đang ngồi ở phía bên trái: “Đây là Diệp tổng, mới tới bộ phận thiết kế.”

Diệp Kiều Lục gật đầu, trong lòng cực kỳ không muốn quan tâm đến Diệp Kính.

“Còn đây là kiến trúc sư Diệp bên Viện thiết kế.” Đàm Hải Thao nói: “Có một thời gian, phòng tiêu thụ cao ốc đều là do cô ấy thiết kế.”

“Kiến trúc sư Diệp.” Đàm Hải Thao rót một chén trà cho Diệp Kiều Lục: “Trưa nay Diệp tổng đến phòng tiêu thụ cao ốc, cảm thấy thiết kế không gian ở đó cực kỳ tốt.”

“Cảm ơn.” Diệp Kiều Lục nở nụ cười, nếu đã là việc của kiến trúc sư Đàm thì cô cũng sẽ thoải mái thẳng thắn, công tư rõ ràng. Hơn nữa bản thân được Diệp Kính khen ngợi, trong lòng cô có một loại cảm giác rất vinh quang.

Diệp Kính chỉ hỏi mấy vấn đề về thiết kế của phòng tiêu thụ cao ốc.

Diệp Kiều Lục cười khanh khách trả lời.

Đàm Hải Thao bị kẹp ở giữa chỉ có thể làm người châm trà rót nước.

Trong lòng ông thầm cảm thấy hơi kỳ lạ.

Kiến trúc sư Diệp mới chỉ công tác vài năm bên viện thiết kế, năm đó tác phẩm dự thi Lâm Khê Nhất Phẩm, cô chỉ phụ trách một tòa nhà. Lúc đó Đàm Hải Thao nghe Lưu Lương nói, cô chỉ vừa mới học vẽ bản đồ thi công.

Đàm Hải Thao lo lắng cô lại là một kẻ quậy phá mới vào nghề.

Nhưng đến khi nhìn thấy bản vẽ của cô thì mới loại trừ được hết nghi ngờ của ông. Ông nhớ rõ Lưu Lương đã nói: “Cô gái nhỏ này, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở.”

Mà Diệp Kính cũng lại là một nhân vật khác khiến cho Đàm Hải Thao nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Thiết kế kiến trúc vốn là một nghề nghiệp thuộc lĩnh vực kỹ thuật, bởi vậy ông chỉ cần gặp là đã đoán được rồi.

Lúc Diệp Kính mới đến, gương mặt đẹp đến kinh ngạc, đa phần đàn ông trong phòng thiết kế đều không phục anh. Nhưng đến lúc Diệp Kính được mời đến tham dự hội nghị thường kỳ của chi nhánh, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi, mọi lời anh nói ra đều là nhằm vào chỗ thiếu hụt tồn tại trong thiết kế của Lâm Qua.

Đàm Hải Thao không tránh được xấu hổ.

Trường giang sóng sau xô sóng trước, ông cảm thấy được mối nguy cơ.

--

Nếu như không phải Viên tổng đã đến đây thì Diệp Kiều Lục còn tưởng là bữa cơm này sẽ phải thảo luận mãi về vấn đề kiến trúc với Diệp Kính.

Viên tổng chính là người phụ trách chính của Lâm Khê Nhất Phẩm, Diệp Kiều Lục đã từng được gặp ông năm ngoái.

Điều không ngờ nhất chính là Viên tổng lại nhận ra cô, vừa mới đến đã hỏi: “Cô là kiến trúc sư Diệp đúng không?”

Cô giật mình sau đó gật gật đầu.

Viên tổng giơ ngón tay cái lên: “Trên giang hồ vẫn truyền tai nhau truyền thuyết về cô đó. Thực lực của bản thân đã có thể đánh bại mười mấy vị đại lão gia.”

Cô cười khiêm tốn.

Đối tượng chủ yếu mà Viên tổng nói chuyện phiếm cùng là Diệp Kính. Ông nói mười câu thì có phải đến tám câu đại khái như: “Khuôn mặt Diệp tổng như vậy có thể đi làm minh tinh được đó.” Tóm lại chính là đẩy cao giá trị khuôn mặt của Diệp Kính lên tận mây xanh.

Triệu Tiến Cường nước da đen xì cũng nói leo: “Hơn nữa làn da của Diệp tổng cũng trắng hơn chúng ta.”

Diệp Kiều Lục chăm chú nhìn vẻ mặt tái nhợt của Diệp Kính. Ban nãy khi nói chuyện với anh, thỉnh thoảng có lúc anh không đủ hơi sức, dáng vẻ kia chắc chắn là do cô đánh bị thương rồi.

Cô không tiếp tục nói chuyện với Diệp Kính nữa, sau khi lấp đầy bụng thức ăn rồi cô bắt đầu ngồi nghe Triệu Tiến Cường nói thao thao bất tuyệt.

Viên tổng cũng vui vẻ tán gẫu: “Tôi có đứa con gái cực kỳ ngoan nhé.” Ông ta mở ảnh con gái mình trên điện thoại ra đưa cho Diệp Kính xem: “Nhìn đi, có phải cực kỳ ngoan ngoãn hay không?”

Diệp Kính khẽ gật đầu.

Diệp Kiều Lục tò mò thò đầu ra thăm dò, nhưng cô nhìn không tới.

“Đẹp không?” Viên tổng hỏi.

Diệp Kính lại khẽ gật đầu.

Viên tổng mãn nguyện cất điện thoại đi: “Hôm nào đó giới thiệu cho cậu làm quen.”

Diệp Kính khép hờ đôi mắt yêu nghiệt trả lời: “Được thôi.”

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, chẳng lẽ Viên tổng muốn làm mối cho con gái mình và Diệp Kính? Nhưng mà, ai lại muốn lấy một tên yêu nghiệt về làm con rể chứ?

Mới nghĩ đến đây, chân tay cô lại ngứa ngáy rồi, cô giơ nắm đấm lên quơ quơ.

Diệp Kính liếc mắt về phía cô.

Cô vẫn giữ chặt nắm đấm rồi nhìn anhkhiêu khích, thể hiện rõ ràng suy nghĩ của cô.

Vẻ mặt anh lập tức cứng đờ lại, giống như đang sợ hãi quả đấm của cô.

Cô đắc ý khẽ hừ một tiếng, loại việc hàng ma phục yêu này đương nhiên phải là do cô làm rồi. Tưởng tượng ra cô phải cường tráng vạm vỡ như trâu bò thì mới có thể từng giây từng phút đi trừng trị anh ta.

“Bây giờ vẫn còn sớm, này, mọi người, có đi KTV nữa không?” Viên tổng nhìn xung quanh rồi nói: “Kiến trúc sư Tôn đã mời khách ăn uống rồi, tôi cũng không thể không mời.”

Kiến trúc sư Tôn gào lên một tiếng: “Cảm ơn Viên tổng.”

Đàm Hải Thao nói: “Kiến trúc sư Diệp có đi hay không?”

“Đi chứ.” Cô hơi cong khóe môi.

Kiến trúc sư Tôn bước lên phía trước nịnh hót: “Tôi có cảm giác giọng hát của kiến trúc sư Diệp sẽ rất ngọt ngào êm tai.”

Nửa giờ sau đó, kiến trúc sư Tôn chỉ muốn tự tát vào miệng mình.

Giọng hát của cô đúng là ngọt ngào, nhưng đều là hát không theo giai điệu nào hết.

Lý Lực Bình châm chọc nói: “Quả không hổ là kiến trúc sư Diệp.” Cô liên tục phá hỏng hình tượng nữ sinh trong mắt anh ta.

Trong góc phòng, dưới ngọn đèn mờ ảo nên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được hai bóng dáng, nhưng nhìn không rõ mặt mũi.

Viên tổng nhấc ly rượu lên, cụng ly với Diệp Kính: “Kiến trúc sư Diệp này quả thật là không giống bình thường, cất giọng hát lên đều không giống những người con gái khác.” Thế nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự tán thưởng thích thú.

Diệp Kính cười nhạt uống rượu, nhìn Diệp Kiều Lục trên sân khấu đang say mê ca hát.

Cô ấy thật sự không hề thay đổi, từ tính cách đến diện mạo, mơ ước, ngay cả tiếng hát cũng vẫn giống như trước đây. Cho đến bây giờ cuộc đời này vẫn không thể đoạt đi được sự lạc quan cởi mở của cô.

Viên tổng nói: “Nghe không hiểu được đây là bài hát gì.” Giai điệu loạn xị hết cả lên.

Diệp Kính đáp lại: “La la la…”

Viên tổng ca ngợi: “Diệp tổng quả là cao nhân, như vậy cũng có thể nghe ra được.”

Diệp Kính chỉ im lặng.

Đây là bài hát lúc cô uống nước, lỗ tai anh đã suốt ngày bị dày vò, nên đã tạo thành một bóng ma tâm lý rất lớn rồi.

Thế nhưng, mặc dù là một bóng ma lớn như vậy, điện thoại của anh vẫn còn lưu lại đoạn ghi âm của ngày xưa. Lúc đó anh ghi lại quá vội vàng nên chỉ ngắn ngủn có 14 giây, nghe lại thì nhịp không ra nhịp, điệu không ra điệu loạn xị ngậu.

Anh cài đặt đoạn ghi âm đó làm tiếng chuông báo đặc biệt.

Từ mấy năm trước cho đến bây giờ vẫn chưa một lần vang lên.

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay.

--

Diệp Kiều Lục hát xong thì tâm tình cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Cô nhớ lại cảnh tượng hôm đó Diệp Kính ngồi dưới nghe cô hát, vì thế cô liền tìm bóng dáng của anh ở khắp mọi nơi.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền biết ngay người đang ngồi ẩn mình trong bóng tối ở góc phòng chính là anh.

Dù có chết xong hóa thành tro thì cô cũng nhận ra, điều này dùng để mô tả sự quen thuộc hiểu biết của cô đối với anh là cực kỳ thỏa đáng.

Cô nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được dáng vẻ năm 19 tuổi của anh. Lạnh lùng, ấm áp. Hai từ mâu thuẫn nhau này lại chính là hình ảnh Diệp Kính trong lòng cô.

Cô bước đến phía góc phòng.

Viên tổng đứng ra đi ra ngoài ánh sáng, đến trước mặt cô: “Kiến trúc sư Diệp hát cũng không tệ.”

Diệp Kiều Lục cười rộ lên: “Cám ơn Viên tổng, đã quá lâu rồi tôi không hát nên hiện tại chưa quen lắm.”

“Không không không không. Đã không cất tiếng thì thôi, một khi cất tiếng thì làm người ta kinh ngạc.” Viên tổng vỗ tay cười to.

Cô cũng cười theo: “Vậy thì tôi nghỉ ngơi một chút, lát nữa lại hát.”

“Ừ, uống nhiều nước một chút cho nhuận cổ họng.” Nói xong, Viên tổng bước lên sân khấu. Đây là tiết mục đồng ca nên ôngmuốn lên gào thét vài câu.

Diệp Kiều Lục ngồi xuống bên cạnh Diệp Kính: “Diệp Kính, anh biết không? Bài hát này trước đây em đã hát cho anh nghe rồi.”

“Hơi quen quen.” Anh gối đầu lên chỗ tựa lưng ghế, trong giọng nói có mùi rượu.

“Dễ nghe mà!”

Đúng là Diệp Kính vẫn không thể nói lên câu phủ định. Anh cực kỳ thích nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của cô, ngày trước cũng không phải là chưa từng che giấu lương tâm mà khen ngợi cô. Vì thế, anh chỉ nói ra một chữ: “Ừ.”

Quả nhiên, cô cực kỳ vui vẻ. Ngay lập tức liền quên luôn giữa hai người đã có mấy năm trời xa cách. “Anh thích nghe đúng không? Vậy thì em tìm một bài để hát tặng cho anh, để anh được nghe hàng ngày. Miễn phí đó.”

Cô vừa nói câu này xong thì vẻ mặt của anh hiện lên nét phức tạp khó có thể nói thành lời.

Cô đoán không ra vẻ phức tạp đó là cái gì, lại tiếp tục nói: “Hát ở bên ngoài quảng trường cũng đều phải thu 2 đồng đó.” Ý là cô đã hát miễn phí cho anh, nên anh bắt buộc phải hài lòng.

Diệp Kính nhắm chặt mắt lại, im lặng không nói gì nữa.

Cô dùng ánh sáng mờ ảo để đánh giá anh. Anh đi về phía bắc một chuyến, trở về đã gầy yếu đi rất nhiều, là do không chịu nổi khí hậu ở đó sao? Cô chau mày.

“Ơ kìa… Diệp tổng, kiến trúc sư Diệp?” Không biết từ lúc nào Đàm Hải Thao đã đi qua đây. Bởi vì trong phòng tiếng ồn quá lớn nên ông ta không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Diệp Kính và Diệp Kiều Lục. Nhưng nhìn vào dáng vẻ của hai người, ông không khỏi cảm giác rằng hai người này đang quá mức gần gũi.

Diệp Kiều Lục ngẩng đầu, nói rất to: “Sắc mặt Diệp tổng của mọi người cực kỳ yếu ớt đó!”

Đàm Hải Thao nhìn về phía Diệp Kính, đột nhiên nhớ đến sáng nay Trần Thư Duyệt và người lạ nào đó gọi điện đến, nói rằng Diệp Kính bị thương.

Ông nhớ lại: “Hình như là bị đụng vào đầu.”

Sau đó ông liền căng thẳng hẳn lên: “Diệp tổng, cậu cảm thấy thế nào rồi?”

Diệp Kính từ từ mở mắt ra: “Đầu có hơi choáng váng, tôi đi về trước vậy.”

Đàm Hải Thao: “Tôi đưa cậu về.”

“Không cần đâu, tìm giúp tôi một tài xế.” Tầm mắt anh lướt qua Diệp Kiều Lục, quả nhiên nhìn thấy được vẻ mặt quan tâm lo lắng của cô.

Đàm Hải Thao đỡ Diệp Kính dậy: “Tôi đỡ cậu đến bãi đỗ xe.”

“Ừm..”

Bước vào thang máy, cửa vừa đóng lại ngăn cách với tiếng hát tiếng nhạc ầm ĩ, Diệp Kính liền nói: “Kiến trúc sư Đàm, tôi phân cho ông một công việc.”

“Diệp tổng cứ nói.”

“Đêm nay đưa kiến trúc sư Diệp bình an trở về nhà.”

Đàm Hải Thao kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kính.

Vẻ mặt Diệp Kính lại hoàn toàn lạnh nhạt, không giống như đang nói đùa.

Đàm Hải Thao cười cười rồi gật đầu: “Không thành vấn đề.”

“Sau đó, ngày mai viết cho tôi một báo cáo về nhiệm vụ này.”

Đàm Hải Thao lại kinh ngạc lần nữa. Đây… đây chính là lạm dụng chức quyền mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.