CHƯƠNG 5
Ăn cơm xong, Trầm Thiên Ảnh tự mình đi súc miệng. Lộ Tiểu Vũ rửa bát xong, vừa lau tay vừa nói, “Em ra ngoài siêu thị một lát, anh cứ xem tivi nhé.”
Trầm Thiên Ảnh khoan thai ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới huyền quan lắc lắc lông, ngẫm ngẫm, lại quay về phòng soi gương. Cuối cùng anh tới bên cạnh Lộ Tiểu Vũ, ngay ngắn chỉnh tề chờ cậu.
Lộ Tiểu Vũ đang thay giầy, thấy thế thì kinh ngạc hỏi, “Anh cũng đi?”
Trầm Thiên Ảnh ngẩng đầu nhìn cậu.
Lộ Tiểu Vũ khó xử, “Có thể siêu thị sẽ không cho anh vào…”
Trầm Thiên Ảnh hơi nheo mắt, coi bộ không cao hứng lắm.
Lộ Tiểu Vũ đành phải nói, “Được rồi, tới nơi anh không được chạy linh tinh đâu đấy.” Nói xong cậu tự thấy lời này không ổn lắm, có khi sẽ lại chọc giận anh.
Đợi Lộ Tiểu Vũ mở cửa, Trầm Thiên Ảnh mới nghiêm túc bước ra ngoài, sau đó tự mình ra ấn thang máy.
Lộ Tiểu Vũ giật mình thon thót, sợ hành vi kì quái của Trầm Thiên Ảnh sẽ bị người khác chú ý. Nhưng cậu không dám nhắc nhở anh, trong lòng cậu vẫn luôn có chút sợ Trầm Thiên Ảnh.
Hai người ra cửa, không ngồi xe được, dù xe bus hay taxi cũng đều không cho phép một con cún bự như vậy lên xe.
Vậy là Lộ Tiểu Vũ chỉ có thể cùng Trầm Thiên Ảnh chậm rãi đi bộ, tới siêu thị gần nhất.
Không biết vì sao Trầm Thiên Ảnh cứ nhất quyết phải đi, có lẽ ở trong nhà lâu nên không chịu nổi, muốn ra ngoài đi lại một chút. Tuy nhiên Lộ Tiểu Vũ vẫn vui mừng Trầm Thiên Ảnh không có ý định hút thêm thuốc.
Siêu thị không cho Trầm Thiên Ảnh vào, anh ở ngoài cửa tìm một chỗ ngồi chờ. Bên cạnh có đứa nhỏ trêu chọc anh, anh không thèm liếc một cái, có người để đồ ăn vào sát miệng anh, anh liền hơi nghiêng đầu đi.
Lộ Tiểu Vũ tay xách một túi đồ ăn, vai khiêng một bao gạo nhỏ bước ra khỏi siêu thị.
Hình như Trầm Thiên Ảnh bất mãn cậu quá chậm, quay đầu hừ một tiếng.
Lộ Tiểu Vũ đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi, “Ta về nhé?”
Trầm Thiên Ảnh nhìn bao gạo cậu trên vai cậu, nâng móng cào cào cánh tay cậu.
Lộ Tiểu Vũ không hiểu ý anh.
Trầm Thiên Ảnh không nhịn được, hai chân đều bám vào Lộ Tiểu Vũ, đứng thẳng người, nâng móng kéo bao gạo kia.
Lộ Tiểu Vũ giờ mới hiểu, vội vàng đẩy anh ra, lùi về sau vài bước, “Không cần đâu, em tự xách cũng được.”
Trầm Thiên Ảnh không hề có ý thỏa hiệp, Lộ Tiểu Vũ đành phải đưa túi đồ ăn cho anh, “Không thì anh mang cái này về được không?”
Trầm Thiên Ảnh im lặng.
Lộ Tiểu Vũ cẩn thận đặt túi lên lưng Trầm Thiên Ảnh, buộc quanh cổ anh thành một vòng. Chỉnh chỉnh sửa sửa một lúc lâu, xác định sẽ không rơi túi xuống, cậu mới đứng dậy, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Mấy đứa nhỏ chạy tới xem náo nhiệt, vui vẻ cười chỉ chỉ trỏ trỏ Trầm Thiên Ảnh.
Lộ Tiểu Vũ ngượng ngùng, thấy Trầm Thiên Ảnh mặt không đổi sắc đi về phía trước, đột nhiên khi đi qua một đứa nhỏ, anh không báo trước nhe răng làm bộ muốn cắn nó. Tất nhiên không phải cắn thật, nhưng cũng đủ làm nhóc con bị dọa sợ, rụt về sau ngã bệt xuống đất khóc hu hu.
Lộ Tiểu Vũ cũng bị dọa nhảy dựng, vội vàng nâng đứa nhỏ dậy, ngẩng đầu nhìn Trầm Thiên Ảnh ngẩng cao đầu bước đi, không buồn quay đầu lại khiêng túi đồ đi xa thật xa.
——————————–
Là một người đàn ông chân chính thì không thể để bọn trẻ con nó khinh được! Là một công chân chính thì dù thành cún cũng không thể (hoàn toàn) ăn không ngồi rồi bắt vợ hầu được! Anh nhà có lòng tự trọng dữ lắm!