Cuối cùng cũng tỉnh ngủ, Khuynh Ảnh chầm rì rì cử động thân thể, nhìn
căn phòng xa lạ, suy nghĩ có chút trống rỗng: Đây là đâu Ngô, hình như
là bị Thần Nhạc đưa tới nơi này, sau đó Nại Lạc, a vậy đây chính là nơi ở của Nại Lạc. Bất quá hắn đang ở đâu a Trải qua một ngày như thế, Khuynh Ảnh cảm thấy Nại Lạc không có đáng sợ lắm, thật không biết trước kia
mình rốt cuộc sợ cái gì. Ai, Khuynh Ảnh gõ đầu của mình thở dài.
Cánh cửa lập tức bị đẩy ra, ánh mắt trời theo đó rọi thẳng vào căn phòng, mà phía sau Khuynh Ảnh bị trói và bịt mắt, lại bị ánh mặt trời chiếu vào,
có chút khó chịu, theo cảm giác hướng chỗ tối xê dịch. Một giọng nữ lọt
vào tai. (Có chút không hiểu, em bị bịt mắt mà nhìn được căn phòng nhể
~)
« Thần Nhạc, y chính là người kia » Mặc dù là một câu hỏi,
nhưng không có chút phập phồng, âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ nhưng
nghe lại thiếu cảm xúc, giọng điệu như máy móc.
« Phải. » Một
giọng nữ khác vui vẻ trả lời, lại cỏ vẻ như nhớ tới điều gì, ngoan độc
nói « Có thể sử dụng tên này, đối phó với Nại Lạc… »
« Thần Nhạc. » Còn chưa nói xong đã bị âm thanh ngọt ngào kia đánh gãy. « Được được, ta bất quá chỉ mới nghĩ thôi mà. » giọng nữ kia vội vàng đáp.
Đối thoại ngưng lại, Khuynh Ảnh cảm giác có người hướng y đi tới. Một phen
kéo miếng bịt mắt xuống, rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, có chút không thích ứng kịp với ánh sáng liền nhắm mắt lại, nháy vài
cái sau đó mới chậm rãi mở ra. Thấy nữ nhân đứng trước mặt là Thần Nhạc.
« Kỳ thật thực sự rất đáng yêu, khó trách Nại Lạc lại như vậy. » Thần Nhạc phe phẩy cây quạt, có chút hứng thú nhìn Khuynh Ảnh.
« Ngươi mới đáng yêu! » Khuynh Ảnh tức giận phản bác, tuy rằng thân thể y xuyên vào có chút giống mẹ, nhưng chỉ giống một chút thôi, từ đáng yêu
không dùng để miêu tả nam nhân đi, anh tuấn mới thích hợp hơn. Đúng
không, chắc chắn là như vậy, Khuynh Ảnh có chút mặc niệm.
« Đáng
yêu chết đi được! » Thần Nhạc không để ý Khuynh Ảnh phản bác, nhìn bộ
dáng xù lông của Khuynh Ảnh, liền phun thêm một câu.
Bình tĩnh, y phải bình tĩnh, Khuynh Ảnh trong lòng tự nhủ, bình tĩnh nào, Thần Nhạc
chắc chắn là cố ý trêu chọc y, với tình trạng hiện tại của y bây giờ,
động thủ là vạn phần bất lợi. Mặc dù đã rời xa thế giới kiếp trước,
Khuynh Ảnh vẫn giữ ý thức tôn trọng nữ giới, Thần Nhạc là nữ, không nên
đánh nàng được.
« Thần Nhạc, Nại Lạc muốn gặp y. » Thần Vô bên
cạnh mở miệng, trên mặt như trước không có biểu tình gì, giọng nói ngọt
ngào, dáng vóc nho nhỏ, khuôn mặt tinh xảo, làm cho người ta nghĩ nàng
giống như một con búp bê.
« Được được, đi thôi. » Thần Nhạc không trêu chọc Khuynh Ảnh nữa, chuẩn bị đưa Khuynh Ảnh đến chỗ Nại Lạc.
« Tay của ta. » Khuynh Ảnh nhìn mình đang còn bị trói nói, ý bảo nàng cởi bỏ dây trói cho y. Lại nói tiếp, vì bị trói lâu quá mà cánh tay bây giờ có chút tê rần.
Thần Nhạc nhìn y một cái, sau đó ngồi xổm xuống, giúp y cởi bỏ dây trói.
« Như vậy có thể đi rồi. » Thần Nhạc cởi bỏ dây trói, mang Khuynh Ảnh tới gặp Nại Lạc.
Cởi bỏ dây trói làm tay Khuynh Ảnh dễ chịu trở lại, tuy rằng còn tê cứng,
nhưng có thể tự do cử động. Sớm biết như vậy, ngày hôm qua nên lén cởi
dây trói ra rồi, Khuynh Ảnh hối hận nghĩ. Nếu ở bên Sát Sinh Hoàn, hắn
nhất địnhs ẽ giúp y xoa bóp, còn cho y nghĩ ngơi nữa, không như bây giờ
phải đi tới chỗ của Nại Lạc.
—————Ta là phân cách tuyến đi gặp Nại Lạc—————
Khuynh Ảnh như đi vào cõi thần tiên chậm rì bước tới trước cửa, mở cửa ra,
Thần Nhạc bên cạnh không biết đi đâu mất. Nhìn căn phòng dành cho nam
nhân, chuẩn bị một bàn cơm đầy rau quả (Oa ~ ăn chay), mà Nại lạc an vị ở một bên, giống như đang chờ y.
Khuynh Ảnh do dự có nên vào hay
không, tuy rằng y không còn sợ Nại Lạc nữa, nhưng cùng hắn ăn cơm thì
giống như một màn tra tấn vậy. « Vào đi. » Đang lúc Khuynh Ảnh do dự,
Nại Lạc đã lên tiếng.
Khuynh Ảnh không còn cách nào khác đành phải đi vào.
« Ăn cơm. » Nại Lạc nói chuyện thật ngắn gọn.
« Ta không đói bụng. » Khuynh Ảnh không muốn cùng Nại Lạc ngồi chung bàn. Bất quá cái bụng lại không thức thời phát ra tiếng, ý nói nó đói rồi
muốn ăn cơm. Nhìn khóe miệng Nại Lạc khẽ nhếch, Khuynh Ảnh bên ngoài yên lặng trong lòng nội thương gào rú: Cái bụng này khi không lại kêu lên
vào lúc này chứ, kiếp trước cũng như vậy. Chính mình RP (Không biết là
gì. Ai biết chỉ giúp mềnh ~) quá thấp đi.
Nại Lạc không nói gì, nhìn khuôn mặt Khuynh Ảnh vì ngượng ngùng mà đỏ cả lên, thật muốn hung hăng cắn một ngụm.
« Được rồi, ta ăn. » Khuynh Ảnh ngồi xuống, cứng rắn chống lại tầm mắt
của Nại Lạc, gắp đồ ăn. Kỳ thật mấy món ăn này không tồi nha.
Nại Lạc cũng bắt đầu chậm rãi ăn. Khóe miệng vẫn lộ ra ý cười, có lẽ là
vậy, nhìn bộ dáng ăn cơm đến vui vẻ của Khuynh Ảnh, trong lòng thầm
nghĩ. (Rốt cuộc cũng thông rùi hử)
Hắn không phát hiện mình đã
trầm luân vào cái bẫy mang tên ‘Khuynh Ảnh’. Hoặc là hắn không muốn nhắc nhở tâm, đã có chút dao động.