Bữa cơm trầm mặc rốt cuộc cũng xong, Khuynh Ảnh nhẹ nhàng thở ra: mấy món ăn này nọ y ăn xong rồi, nên trở về thôi, ai ngờ…
Nại Lạc thế nhưng nói « Tản bộ ». Lông rơi lả tả, Khuynh Ảnh sâu trong lòng buồn bã.
« Đi thôi. » Nại Lạc đứng lên, nhìn về phía người bày ra bộ dáng khóc
không ra nước mắt, hảo đáng yêu! Đáy lòng chợt nổi lên ý nghĩ, đi đến
bên cạnh Khuynh Ảnh bế y lên.
« Làm gì » Khuynh Ảnh thấy như vậy
liền hoảng hốt, cũng đều đã quên Nại Lạc vốn đáng sợ, hô lại, nhưng sau
đó chậm rãi bình ổn lại, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Nại Lạc, cái gọi là dáng sợ hãi như đà điểu chính là vậy.
Nại Lạc nhìn Khuynh Ảnh sợ hãi
dùng khuỷu tay đẩy mình, khóe miệng lặng lẽ cong lên, sau đó liền biến
mất, nhưng ánh mắt lại tỏa ra nồn đậm sủng nịch, làm sao bây giờ, nhớ…
nhớ muốn chết con thỏ nhỏ này! Ngẫm lại bộ dáng con thỏ này thẹn thùng
thực đáng yêu, bất quá như vậy cũng tốt, Nại Lạc nhìn nhìn Khuynh Ảnh,
mở miệng « Nhìn ngươi cứ đứng yên, ta tưởng ngươi không đi được. » Đại
sắc lang Nại Lạc cười đến không có hảo ý, đáng tiếc tiểu cừu Khuynh Ảnh
lại không phát hiện, nghĩ đến người ta cũng tốt với mình liền không nói
gì, lặng lẽ đi theo sau Nại Lạc.
Đại sắc lang Nại Lạc dẫn tiểu
cừu Khuynh Ảnh ra ngoài, dọc đường là hàng cây hoa anh đào thơm ngát,
màu hồng phấn trông vô cùng xinh đẹp, nguyên lai đã là tháng 3 rồi, có
chút cảm thán thời gian trôi qua thật mau.
Khuynh Ảnh nhìn nửa
khuôn mặt của Nại Lạc, hắn mang vẻ đẹp âm nhu của nữ nhân, nhưng lúc nổi giận thì tràn ngập lệ khí khiến người ta sợ hãi. Bỗng nhiên, một bông
hoa anh đào rơi xuống, dừng lại trên đầu Khuynh Ảnh, có vẻ ôn nhu. Nại
Lạc xoay người lại, nhẹ nhàng phủi xuống, gõ đầu Khuynh Ảnh.
Khuynh Ảnh có chút mê hoặc, y cảm thấy Nại Lạc là một người rất dễ ở chung,
càng có thể là một người tốt, trong kí ức của y, Nại Lạc không phải là
người hung tàn, mà là âm hiểm, giảo hoạt, chưa từng thấy qua khuôn mặt
tươi cười của hắn, không ngờ hắn có thể cười đến ôn nhu như vậy, chẳng
lẽ Nại Lạc thật sự cảm hóa, muốn làm người tốt (mơ đi cưng ~). Khuynh
Ảnh phấn chấn nhìn về phía Nại Lạc, phát hiện nụ cười kia không còn,
khôi phục lại thành một Nại Lạc âm u lạnh lùng, thất vọng cúi đầu, quả
nhiên… Y và hắn không thể trở thành đồng bạn được! Nhưng vừa nãy nhìn
thấy nụ cười của hắn, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ y hoa mắt sao Rất có thể a, Khuynh Ảnh tự biên tự diễn gật đầu, không để ý trên đỉnh đầu truyền ra tiếng cười.
« Sao vậy, có chuyện gì sao » Nại Lạc nhìn nét mặt biến hóa phong phú của Khuynh Ảnh, cuối cùng không nhịn được hỏi, con thỏ nhỏ này thật thú vị
nha.
« Không không » Khuynh Ảnh bối rối lắc đầu, không dám nhìn vào mắt Nại Lạc.« Phải không » Nại Lạc cười có chút cổ quái, Khuynh Ảnh cảm thấy có cái
gì đó không được bình thường, vì cái gì, đây không phải con đường quay
về phòng ngủ sao Này là sao Không phải là nói đi tản bộ sao Khuynh Ảnh
cảm thấy thật cổ quái.
« Ngủ trưa a. » Nại Lạc tươi cười đáp, cùng vẻ mặt u buồn của Khuynh Ảnh tạo thành hình ảnh đối lập.
—————Ta là phân cách tuyến các ngươi thường xuyên gặp mặt——————
« Tại sao chúng ta lại ở chung phòng, hơn nữa còn ngủ chung một cái
giường!! » Tới nơi, Khuynh Ảnh bị Nại Lạc thả xuống giường, Khuynh Ảnh
nhìn Nại Lạc nằm kế bên, không nhịn được bạo phát. Đừng tưởng lão hổ
không phát uy thì chỉ là một con mèo!! Bất quá y cũng chính là một mèo
(Bán miêu yêu), nghĩ tới đây, Khuynh Ảnh trong lòng rơi lệ.
…….
Nại Lạc không nói chuyện, chính là nhìn Khuynh Ảnh, xem ra là thật sự chỉ
là ngủ trưa thôi. Khuynh Ảnh bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, nhăn nhó phun ra một câu « Ngủ thì ngủ. » Nhìn Nại Lạc nhắm hai mắt lại, nghĩ đến hắn cũng đang ngủ, ừ thì bồi hắn ngủ một giấc vậy.
Khuynh Ảnh đang
ngủ không có nhìn tới lúc y vừa nhắm mắt cũng là lúc Nại Lạc mở mắt ra,
trong mắt không còn ôn nhu lúc trước, giờ đây tràn ngập bá đạo chiếm
hữu, cùng với yêu say đắm. Nại Lạc nhìn người đang say giấc kia, thấp
giọng thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng lan tràn cảm giác
không an tâm mà trước đây chưa từng có.
Thật là, càng ngày càng không thể buông ra, làm sao bây giờ
Vậy thì không cần buông ra!
Âm thanh tận đáy lòng vang lên, Nại Lạc cứ cho rằng đây là tâm của Tri Chu phát ra, chính là ngay bản thân hắn cũng không muốn buông thiếu niên
trước mắt này ra, vô luận là như thế nào thì đây cũng chỉ là một trò
chơi, chơi chán rồi tự nhiên sẽ buông bỏ. (Ôi ~ Ta thật sai lầm, sao lại nghĩ tên này rốt cuộc cũng thông được chứ ~)