Sát Sinh xuất hiện, trên mặt vẫn là biểu tình vạn năm băng sơn, nhưng
Khuynh Ảnh lại nhìn ra nét lo lắng trên khuôn mặt đó. Khuynh Ảnh lại
không ngờ Sát Sinh Hoàn tìm tới nhanh như vậy, y vốn nghĩ, chính mình
bất quá chỉ coi Sát Sinh Hoàn như một cái hành trang mà thôi, Sát Sinh
Hoàn mang theo y cũng bởi vì mẹ hắn đi, về phần thê tử gì đó, y trước
giờ luôn không nghĩ chuyện đó là thật, cũng chỉ phối hợp diễn trò thôi.
Chính là nhìn thấy tia quan tâm lo lắng trong ánh mắt kia, Khuynh Ảnh
cảm thấy thực thỏa mãn, tim đập thình thịch lên, giống như là động
tâm.Quên đi, Khuynh Ảnh lắc đầu, quyết định đem phần ảo giác vừa rồi ném ra sau đầu, phải giải quyết chuyện trước mắt cái đã.
Chỉ thấy
Sát Sinh Hoàn cùng Nại Lạc giằng co với nhau, ai cũng không động thủ
trước, nhưng thật ăn ý cùng nhau chuyển ánh mắt về hướng Khuynh Ảnh, làm Khuynh Ảnh nổi da gà toàn thân. « Khuynh Ảnh chính là đã ‘ngủ’ cùng ta, nói như thế nào thì ta cũng nên phụ trách a. » Nại Lạc cười tà nói, cố ý đem chữ ‘ngủ’ nhấn mạnh, làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ đen tối.
Sát Sinh Hoàn hoàn toàn phân được ‘ngủ’ bình thường với cái ‘ngủ’ mờ ám kia là như thế nào (té ra anh cũng đâu trong sáng lém ~), hắn thật sự phẫn
nộ, không thể tưởng tượng được bộ dáng Khuynh Ảnh ngủ với Nại Lạc trông
như thế nào, hắn thật sự rất muốn giết Nại Lạc, chính là việc hiện tại
là nhanh chóng cứu Khuynh Ảnh ra khỏi đây, hơn nữa Khuyển Dạ Xoa sắp tới đây rồi. Hắn muốn chiếm vị trí cao nhất trong lòng Khuynh Ảnh, Sát Sinh Hoàn đối Khuynh Ảnh có tâm tư như vậy. Vả lại Khuynh Ảnh chưa biết
Khuyển Dạ Xoa bị Sách ăn vào bụng (), tuyệt đối không thể để bọn họ gặp
nhau. Hơn nữa, tên Nại Lạc này lại đối mèo con nhà hắn có tâm tư, nhất
định phải đem Khuynh Ảnh rời khỏi nơi này. Sát Sinh Hoàn quyết tâm,
phóng tới đem Khuynh Ảnh nhanh chóng rời đi.
Nại Lạc nhìn Sát
Sinh Hoàn cướp Khuynh Ảnh đem đi,cũng không có đuổi theo, hắn rất kỳ
quái, thấy Sát Sinh Hoàn đem Khuynh Ảnh đi liền xuất hiện cảm giác muốn
đem người cướp trở về, kỳ quái hơn không chỉ là tâm của Tri Chu sai
khiến mà còn tâm của chính mình. Cái này chưa từng xảy ra đối với hắn,
thân là yêu quái làm gì có tình cảm, dù có cũng chỉ là do tâm của Tri
Chu tác động, nhưng nay tâm của chính hắn lại dao động, hắn suy nghĩ,
rốt cuộc địa vị Khuynh Ảnh trong lòng mình là gì, hắn không nghĩ tương
lai sẽ phải hối hận vì chuyện này, cũng sẽ không cho chính mình có cơ
hội hối hận.
——————Bên kia ——————-
« Khuyển Dạ Xoa, Khuynh Ảnh thật sự ở nơi này sao Nơi này trông hoang vu quá. » Vi nhìn Khuyển
Dạ Xoa cúi người ngửi ngửi, nhắc nhở một chút.
« Sẽ không a, mùi
của Khuynh Ảnh nhất định ở đây, sao lại không thấy người đâu » Khuyển Dạ Xoa ão não nhìn chằm chằm mặt đất, hận không thể đốt một cái lỗ trên
đó. Lão Thổ Địa bên dưới cũng chịu không ít áp lực a.
« Không phải ngươi đánh hơi sai đi. » Thất Bảo không lưu tình châm chọc.
« Ngươi mới sai! » Khuyển Dạ Xoa phẫn nộ hô to, oành, Thất Bảo đáng thương bị đánh ngã lăn quay trên mặt đất.
« Đau quá!! » Thất Bảo kêu thảm một tiếng, ánh mắt lưng tròng làm cho người ta nảy lòng yêu thương.
Bất qua tiểu Hạ không quan tâm, một bên nghe ngóng một hồi, lên tiếng « Chủ nhân quả thật ở nơi này, nhưng đã rời đi rồi. »
« Chúng ta nhanh chóng đi tìm hắn đi, hướng nào » Tiểu Hạ nói xong,
Khuyển Dạ Xoa mới vỡ lẽ mình sai lầm, đây quả nhiên là hồ ly mà Thất Bảo sùng bái a.« Hướng bên kia. » Khuyển Dạ Xoa chỉ vào một hướng, nhanh chân phóng đi.
….. Một đám quạ đen bay qua.
« Đi bên này nè. » Tiểu Hạ chỉ vào hướng ngược lại nói, mọi người lập tức đi theo.
« Vì cái gì nàng đều đúng, còn ta toàn là sai không vây. » Khuyển Dạ Xoa than thở, nhưng vẫn nhanh chóng đuổi kịp mọi người.
——————– Lại thấy phân cách tuyến —————————
« Ta sẽ chết phải không » Kết Ngạnh nhìn lão nhân trước mắt, trong mắt lộ ra tia bi ai.
« Ừ. » Lão nhân trầm mặc đáp, bởi vì lão không biết phải nói gì, cái loại cảm giác quá mức tuyệt vọng, ngay cả lão có chút chịu không nổi.
« Khuynh Ảnh, ta có thể giữ lại kí ức về y được sao » Đôi mắt ánh lên tia hy vọng mãnh liệt.
« … Không được. » Lão nhân có chút chần chừ mở miệng, nhìn cô gái hoàn
toàn tuyệt vọng trước mắt, có chút không đành lòng « Ta sẽ phong ấn kí
ức về y lên ngươi, khi ngươi muốn nhớ về hắn, cứ mở ra phong ấn ra là
được. »
« Tốt lắm, ta hy vọng y được hạnh phúc. » Kết Ngạnh nói
xong, nước mắt liền chảy xuống, một bọt nước ánh sáng xuất hiện, bao phủ lấy Kết Ngạnh, như mộng như ảo chậm rãi tan biến vào hư không, giống
như một đóa hoa phù du sáng nở chiều tàn.
Một trận gió thổi qua,
chỗ kia không còn một bóng người, nước mắt rơi xuống bụi cỏ kia phản xạ
ánh sáng mặt trời chứng tỏ đã có người từng ở đây. (Huầy ~ muốn khóc quá hu hu)