Khuynh Ảnh bị Sát Sinh Hoàn mang đi, bay một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.
« Khuynh Ảnh ca ca. » Vừa chạm đất, chợt nghe âm thanh cao hứng của Linh, trong lòng tràn ngập cảm xúc. « Nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi Tây quốc. » Sát Sinh Hoàn đứng dưới gốc cây anh đào nói.
« Đi Tây quốc là gì » Khuynh Ảnh kỳ quái hỏi.
« Cưới ngươi. » Sát Sinh Hoàn như trước lạnh lùng nói, thế nhưng ngữ khí
lại tỏ vẻ đây là điều hiển nhiên, Khuynh Ảnh có chút bó tay.
«
Nhanh như vậy. » Khuynh Ảnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, y thừa nhận
mình đối Sát Sinh Hoàn có chút cảm giác, chính là, diễn ra hơi nhanh.
« Không nhanh. » Sát Sinh Hoàn đáp, nhìn Khuynh Ảnh, trong mắt lộ ra tia ôn nhu.
« Ngươi đừng nhìn ta như vậy. » Khuynh Ảnh đỏ bừng mặt. « Hơn nữa ta chưa có đồng ý lấy ngươi a, còn có, ta là nam nhân a. »
« Khuynh Ảnh là thuộc về ta, ngươi đừng tự mình đa tình nữa. » Khuyển Dạ
Xoa vừa tới tức giận đáp. Vi thực thức thời không xen vào cuộc chiến
tranh giành tình nhân này, một bên vui vẻ ngồi xem kịch.
« Khuyển Dạ Xoa, ngươi sao lại ở đây » Khuynh Ảnh nghi hoặc hỏi, mà vừa rồi hắn mới nói cái gì nhỉ.
« Hừ, ngươi có năng lực gì. » Sát Sinh Hoàn hừ lạnh nói, cùng Khuyển Dạ Xoa đánh nhau bụi bay đầy trời.
Đúng lúc này, Nại Lạc lén đem Khuynh Ảnh bắt đi. Hắn không nghĩ tới nhanh
như vậy, kỳ thật từ lúc Khuynh Ảnh bị Sát Sinh Hoàn mang đi, hắn liền
hối hận, hắn không quản cảm giác này rốt cuộc là của hắn hay Tri Chu,
nói tóm lại, hắn muốn người này, xác định hắn đã yêu Khuynh Ảnh. (lần
này thực sự mới thông ra nek)
——————- Một mảnh anh đào dưới tán cây dừng lại —————————
Hoa anh đào bay đầy trời, cả không gian như biến thành một màu hồng bất tận, thật là lãng mạn.
« Như vậy cũng không phải là biện pháp, chúng ta sẽ để Khuynh Ảnh tự mình chọn lựa. » Nại Lạc ôm Khuynh Ảnh tựa vào thân cây, tà mị cười, chính
là nụ cười kia mang theo ý tứ không rõ. Hắn không xác định được Khuynh
Ảnh có chọn hắn hay không, hắn trước kia từng thương tổn qua Khuynh Ảnh, chẳng qua, nếu Khuynh Ảnh không lựa chọn hắn thì hắn cũng sẽ không
buông tha người này. Làm ra một cái quyết định, Nại Lạc thả Khuynh Ảnh
ra.
Khuynh Ảnh không biết y muốn chọn ai, đáp án mờ mịt, Khuynh Ảnh không dám đoán.
« Khuynh Ảnh, ta thích ngươi. » Khuyển Dạ Xoa phá vỡ trầm mặc. Khuynh Ảnh không thể tin nhìn vào Khuyển Dạ Xoa, tuy rằng trong lòng có hàng vạn
con chim bay qua. « Cho nên, trong ba người chúng ta chỉ có một người
được chọn. » Sát Sinh Hoàn lên tiếng, bất quá, cho dù đáp án là gì thì
hắn vẫn sẽ ở bên cạnh Khuynh Ảnh.
« Ta không biết nên chọn thế
nào. Ta thừa nhận, đối với mỗi người các ngươi đều có điểm thích, không
ít thì nhiều, cho nên ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt. Hơn
nữa, cho dù chọn một người thì hai người còn lại chắc chắn sẽ thương
tâm, ta không muốn nhìn các ngươi thương tâm. » Khuynh Ảnh thống khổ
nói, y thật sự muốn lựa chọn là không chọn ai cả, không muốn thương tổn
ai cả, không liên quan tới y thì sẽ không thương tâm nữa.
« Nếu
không thể lựa chọn được, thì ai ta cũng sẽ không chọn. » Khuynh Ảnh mở
miệng, nhắm mắt lại, không muốn nhìn đến biểu tình trên mặt ba người
kia.
Ba người kia một trận trầm mặc.
Trong không trung xuất hiện một lão nhân bạch y « Các ngươi hảo. »
« Ngươi là ai » Mọi người cảnh giác.
« Khuynh Ảnh, ta là phụ thân của ngươi. Tuy rằng ngươi trước giờ chưa gặp qua ta, sau khi biết cuộc sống ngươi sau này, ta thập phần hối hận, cho nên ta đã đưa ngươi đến thể giới này. » Lão nhân phúc hậu nói xong.
« Phụ thân » Khuynh Ảnh có chút nghẹn ngào, rốt cuộc, y cũng gặp được
người thân ruột thịt của mình. « Đứa nhỏ, nhưng tên này làm ngươi khó
xử, để ta giết bọn chúng cho ngươi. » Lão nhân nói.
« Không, là
do ta hoa tâm, không liên quan đến bọn họ. » Khuynh Ảnh nghẹn ngào lợi
hại hơn, vì có người thân trước mặt, ngụy trang này nọ đều bị phá vỡ.
« Khuynh Ảnh! » Cả ba người đồng thanh hô lên.
Nguyên lai họ khiến cho Khuynh Ảnh khó xử như vậy.
« Làm sao bậy giờ, các ngươi đâu có nguyện ý ở cùng nhau đâu. » Lão nhân
lên tiếng nhìn ba người, đây là con dâu tương lai của hắn, tốt nhất là
chọn hết cả đi, miễn cho Khuynh Ảnh thương tâm.
« Hảo. » Chỉ có
biện pháp này, tùy rằng bọn họ không thể độc chiếm Khuynh Ảnh bên người, bất quá ít nhất có thể ở bên cạnh Khuynh Ảnh, về sau sẽ tìm cơ hội bắt
cóc Khuynh Ảnh đi.
« Di » Khuynh Ảnh không ngờ thế nhưng bọn họ lại đồng ý.
« Nếu đồng ý thì ba người các ngươi chính là con dâu của ta. Ha hả. » Lão nhân nở nụ cười.
« Không được. Để ta hỏi lại đã. » Khuynh Ảnh nói, xoay người lại, nhìn
vào ba người, nghiêm túc nói « Các ngươi thật sự nguyện ý thậm chí cùng
ta sống với nhau vĩnh viễn, cũng không ngại phiền hà » Chỉ cần bọn họ
một chút không muốn, y cũng không có miễn cưỡng, chuyện chia sẻ người
yêu với kẻ khác vốn là chuyện rất miễn cưỡng, khó chấp nhận.
«
Nguyện ý. » Khuyển Dạ Xoa, Sát Sinh Hoàn và Nại Lạc đồng thanh đáp, có
lẽ từ lúc yêu Khuynh Ảnh kia, đã muốn vì y sẵn sàng làm điều gì. Trong
nháy mắt, xung quanh bốn người phát ra ánh sáng.
« Tốt lắm, Khuynh Ảnh, có nguyện ý theo ta trở về không, mang theo cả con dâu cùng với Ngọc Tứ Hồn này nữa. » Lão nhân cười nói.
Cái gì mà con dâu chứ, Khuynh Ảnh buồn bực nghĩ, nhưng ba người kia lại cảm thấy hài lòng với cách gọi này « Hảo. » Trong nháy mắt liền biến mất,
thế giới này không còn tồn tại Ngọc Tứ Hồn khiến ngươi chết ta sống
tranh giành nữa. Vi cũng đã trở về nhà của mình, không còn phải đi tìm
từng mảnh Ngọc Tứ Hồn nữa.
« Linh, nàng có thể đi theo chúng ta được không » Khuynh Ảnh hỏi.
« Không được, Linh ở nơi này đã tìm được người yêu thương nàng, ta còn
tìm được một gia đình tốt bụng có thể chăm sóc tốt cho nàng rồi, và sẽ
không bị yêu quái làm hại. » Lão nhân nói.
« Được rồi, hy vọng nàng sống hạnh phúc. » Khuynh Ảnh yên tâm nói.
Vì thế Khuynh Ảnh cùng ba nam nhân sống hạnh phúc bên nhau, ngẫu nhiên y
sẽ bị một người bắt cóc, hai người còn lại nổi giận đùng đùng đem y cướp về.
Ân! Cuộc sống như thế cũng tính là hạnh phúc đi.
–Hoàn–