Không biết ngủ bao lâu, khi Khuynh Ảnh tỉnh lại thì trời đã chạng vạng
tối, ánh mặt trời buổi hoàng hôn còn quyến luyến phía sau dãy núi xa xa. Nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu còn chút căng đau, sau đó đứng dậy, lần đầu
tiên tỉnh lại Khuynh Ảnh không có chú ý tới, thì ra đây chính là căn
phòng mà trước kia Khuynh Ảnh đã từng ở, hết thảy mọi thứ đều như cũ, đồ đạc không bị bám bụi, chắc hẳn mỗi ngày đều có người quét dọn nơi này,
Phác Tiên Ông thật phí tâm a.
Khuynh Ảnh nhớ lại mình cư nhiên
đáp ứng tên yêu quái cường đại gì đó là phải gả cho hắn, muốn tìm người
đó giải thích nhưng nhìn xung quanh căn phòng chẳng có ai, căn bản không tìm được người đó thì giải thích thế nào Khuynh Ảnh đành trước mắt đem
lời giải thích chuyện này dằn xuống đáy lòng, đợi khi tìm được tên yêu
quái đó thì nói sau, bây giờ nên suy nghĩ một chút mình rốt cuộc thế nào mà ngất đi a. Khuynh Ảnh mê man suy nghĩ một lúc, đột nhiên, một tia tà khí thoáng qua, Khuynh Ảnh rốt cuộc đem trí nhớ kết nối lại, tạo thành
một chuỗi trí nhớ đầy đủ, Nại Lạc sau khi hôn y thì trực tiếp đả thương
y, nghĩ đến nụ hôn đó, Khuynh Ảnh phát hiện không có cảm giác bài xích,
chẳng lẽ chính mình cùng Nại Lạc là một dạng, đều biến thái như nhau
Khuynh Ảnh trong lòng rối rắm nghĩ, nhưng lập tức hồi phục lại tinh
thần, nhớ tới mình đã ngủ bao lâu, hơn nữa trong mấy năm qua không một
lần nhìn qua Khuyển Dạ Xoa, không biết có làm cho bọn họ lo lắng không,
cũng có khả năng Khuyển Dạ Xoa đã tỉnh, chắc đã gặp Vi (Kagame đó), nhắc đến Vi, trong lòng Khuynh Ảnh có cảm giác ê ẩm, loại cảm giác này tựa
hồ là ghen… ghen… Khuynh Ảnh sợ hết hồn, tại sao mình lại ăn dấm chua
chứ, Khuynh Ảnh sợ sệt suy nghĩ, thôi bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này đi.
Khuynh Ảnh đứng lên, cảm giác vô lực đã biến mất, có thể lâu quá không vận
động, tay chân Khuynh Ảnh có chút cứng ngắc, duỗi thân đứng lên có chút
khó khăn, Khuynh Ảnh ở trong phòng đi đi lại lại một hồi, cảm giác khó
chịu này mới giảm xuống, tay chân cũng trở nên linh hoạt hơn. Khuynh Ảnh phát hiện mình còn đang mặc y phục lúc bị thương, nhíu mày một cái, từ
trong tủ quần áo lấy ra một bộ mặc vào, vóc dáng Khuynh Ảnh không có cao lên bao nhiêu nên những bộ y phục này còn mặc vừa vặn, thậm chí bộ y
phục này có chút rộng. Chủ yếu là Khuynh Ảnh ngủ say 50 năm, mặc dù thứ
hắc khí kia bảo đảm Khuynh Ảnh không cần ăn uống gì cả mà vẫn có thể duy trì sinh mệnh, cho nên Khuynh Ảnh cứ như vậy ốm đi rất nhiều, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một mảnh, nhiều hơn một phần là mỹ nhu
nhược, mặc dù Khuynh Ảnh lại không nghĩ như vậy.
Khuynh Ảnh đẩy
cửa đi ra, nhảy từ trên cây xuống, hướng nơi ở của Phác Tiên Ông đi tới, không mất nhiều thời gian liền gặp được Phác Tiên Ông, chẳng qua là Hạ
không có ở đây, có chút kì quái.
« Khuynh Ảnh tỉnh rồi a. » Phác Tiên Ông nói, trong giọng nói nghe ra là quan tâm cùng mừng rỡ.
« Ân. » Khuynh Ảnh nhàn nhạt đáp lời, y vẫn chưa biểu đạt tình cảm thật sự của mình, đặc biệt là đối với Phác Tiên Ông hiện tại.
Phác Tiên Ông đã quen với vẻ lãnh đạm của y nên cũng không thèm để ý, chỉ là nói « Ngươi mới tỉnh dậy còn yếu lắm, nên ở đây tịnh dưỡng một thời
gian đi, rồi từ từ tính tiếp. »
Khuynh Ảnh không trả lời vấn đề của Phác Tiên Ông, chỉ hỏi « Ta đã ngủ say bao lâu rồi »
« 50 năm » Phác Tiên Ông đáp.Nghe được mình đã hôn mê 50 năm, không thể nói là không kinh hãi, y cũng
từng phỏng đoán thời gian ngủ say của mình, nhưng không ngờ lại ngủ lâu
đến vậy, nghĩ cũng 50 năm trôi qua, phong ấn của Khuyển Dạ Xoa đã được
chuyển thế của Kết Ngạnh – cô gái đó giải trừ, chỉ sợ là đã rời đi lâu
rồi, nghĩ đến đây, Khuynh Ảnh không thể làm gì khác hơn là nói « Phác
Tiên Ông gia gia, ta có việc nên không thể ở lại, nhưng ta nhất định sẽ
trở về thăm ngươi. »
Phác Tiên Ông nghe vậy, nói « Được rồi, bất quá không nên như lần trước chọc một thân thương tích trở về nha. »
Khuynh Ảnh nghe xong, gật đầu đáp ứng, lại nghĩ đến yêu quái cường đại đó cùng với nữ yêu đã cứu mình không có đây, hỏi « Cái đó, yêu quái ta nhìn
thấy cùng với đã cứu ta là ai vậy »
« Người cứu ngươi là Lăng Nguyệt Tiên Cơ, còn người mà ngươi nhìn thấy trước đó là Sát Sinh Hoàn. » Phác Tiên Ông kiên nhẫn đáp.
Khuynh Ảnh nghe được tên yêu quái đó là Sát Sinh Hoàn đã cảm thấy có chút
phiền toái, còn giải thích gì đó thì tạm gác qua một bên, trước mắt nên
đi tìm Khuyển Dạ Xoa đã, nhắc tới đây, Khuynh Ảnh cùng Khuyển Dạ Xoa đã
50 năm rồi không gặp.
« Vậy ta đi trước đây. » Khuynh Ảnh nói
« Hảo. » Phác Tiên Ông không chút chậm trễ đáp.
« Ân. » Khuynh Ảnh đáp lời, trong giọng nói chỉ có sự thản nhiên, nói
xong, liền lên đường đi tìm Khuyển Dạ Xoa. (em đi tìm chồng về)