[Khuynh Càn] Vân Thủy Nhược Giang Ly

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Editor + Beta: Kamiya457

Trong nhà bếp vốn luôn chật chội và bận rộn, một Nhai Xế viên đang nấp tại một góc khuất mà cảnh vệ tuần tra không chú ý đến, bộ dạng lấm la lấm lét, ánh mắt cứ như một têm trộm..

Đến cái chạn cơm ở phía trước, rón ra rón rén mà đem khay đồ ăn của Phương Quân Càn ra rồi lấy ra từ trong lòng cái bình sứ màu lam, nhẹ nhàng nhỏ vài giọt chất lỏng trong suốt vào đó, từng giọt từng giọt rất nhanh và đều đặn nhỏ xuống…

Hoàn thành nhiệm vụ của mình, người nọ cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng mà nói “Thiếu soái à, ta lạy ngài… ngàn vạn lần đừng nổi nóng… công tử biểu ta làm thế này chắc phải có nguyên nhân… thuốc ngủ này đặc biệt chế ra để làm ngài có thể ngủ ngon cả ngày.

Phủ tổng thống

Đoàn Tề Ngọc lười biếng nằm trên ghế sô pha, chân thì bắt chéo vào nhau, thoải mái nghe một bản nhạc Tây, miệng thì lẩm bẩm một bản nhạc dân gian không rõ tên mà cười… cứ nghĩ đến Phương Quân Càn sắp phải chết thảm sa trường thì hắn lại cảm thấy khoái chí, hả hê lắm!!

(Ta nhiễm văn phong trong truyện trước và sau cách mạng mất rồi =.=)

Thế nhưng tiếng đập cửa “rầm rầm” đã kéo hồn hắn trở về.

“Vào đi…” Đoàn Tề Ngọc đáp lại một cách lười biếng.

Một trung niên nam tử vận hắc y, dáng vẻ vô cùng mập mạp thong thả tiến vào, vừa thấy Đoàn Tề Ngọc liền cười nịnh nọt lấy lòng…

“Tổng thống à… cái chuyện kia… sự việc có chút thay đổi…” Tuy rằng đang cười nhưng thực ra trong lòng hắn cũng đang sợ tới mức sắp đứng không vững, tay áo thì cứ ra sức lau mồ hôi lạnh đang túa ra ào ạt.

Đoàn Tề Ngọc đột nhiên đứng dậy, tiến đến tát hắn “Phạn Dũng!!!! Nói nhanh lên!! ”

(Phạn Dũng: thùng cơm, đồ ăn hại, kẻ vô dụng. Lúc đầu ta nghĩ người này tên hoặc biệt danh là thùng cơm nên để Phạn Dũng, sau lại thấy nghĩa đồ ăn hại nhưng ta thích hiểu thành tên hơn)

Người nọ ngã ngửa về sau nhưng lại vội vàng đứng vững rồi liên tục cúi đầu “Tổng… tổng thống… Phương Quân Càn không có ra tiền tuyến…”

“Cái gì? Hắn dám cãi lại quân lệnh?!!” Đoàn Tề Ngọc cầm cái gạt tàn thủy tinh nâu mà ném về phía cái máy hát vẫn còn vang lên những giai điệu du dương… cái máy tội nghiệp nháy mắt bị đập bể một cách không thương tiếc, vỡ thành từng mảnh nhỏ, ngay cải cái đĩa nhạc màu đen cũng bị biến dạng.

(Thủy tinh nâu: màu vỏ chanh, yellow quartz (màu vàng thạch anh), topaz (hoàng ngọc))

“Không… không phải thế… là Tham mưu trưởng đi thay cho hắn… Tham mưu trưởng nói… y thay mặt cho Phương Quân Càn…”

Trung niên nam tử sợ hãi, hắn bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, hắn thật sự không muốn phải nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ như muốn ăn thịt người này thêm một phút giây nào nữa. Bộ dạng của tổng thống lúc này cứ như La Sát ác quỷ chốn Địa Ngục vậy…

“Tốt lắm…” Đoàn Tề Ngọc siết chặt tay lại, trừng mắt nhìn hắn một cách hung tợn.

Phương Quân Càn, Tiếu Khuynh Vũ, cái này là do các người bức ta! Vốn ta cũng không muốn dùng đến thủ đoạn xấu xa đê tiện này… nhưng đã đến mức này thì ta cũng không thể không làm!!

(Là do ai bức ai vậy hả? Làm như lão hiền lắm vậy.)

Túm cổ áo hắn lại “Bản giao ước của Uy Tang vẫn còn ở chỗ ngươi đúng không?” Nếu đã thế thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!

“Ở, ở trong…” hắn cúi đầu xuống trông như con gà mổ thóc.

“Đưa lại đây!!! Ta ký!!”

Phạn Dũng hơi run lên một chút, ngập ngừng hỏi “Tổng thống… ngài thực sự muốn ký? Vậy đúng là…” Lời còn chưa dứt thì cái mặt tròn trĩnh đã ăn phải một cái tát đau như trời giáng, Đoàn Tề Ngọc nheo mắt lại “nơi này cũng có chỗ cho ngươi nói chuyện sao? Cút đi! ”

Nhìn thủ hạ chạy đến té tới té lui để lấy văn kiện, Đoàn Tề Ngọc nở một nụ cười âm lãnh. Tiếu Khuynh Vũ, để coi ngươi có thể giúp hắn đến khi nào!

“Công tử…” Đứng phía sau, Lưu Sở Phi không biết phải nói sao với y…

Bên trong không khí dường như đông lạnh lại mơ hồ tỏa ra một hương thơm… Mặc dù một ngọn lửa than ấm áp được đốt lên nhưng nó cũng không thể sưởi ấm được toàn bộ căn phòng lạnh đến thấu xương này.

Y mở miệng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ra lệnh “Cứ nói đi…”

Không thể tin được rằng đội trưởng Nhai Xế cũng có lúc lại ấp a ấp úng “Công tử, thiếu soái hắn…”

“Hắn làm sao?” Trong con mắt đen thâm trầm chợt hiện lên một tia sáng, trái tim hơi co thắt lại.

Lưu Sở Phi có chút bất đắc dĩ mà nói “Thiếu soái muốn gặp người…”

Vô song có thể tưởng tượng được cảnh người kia khi tỉnh dậy không thấy mình bên cạnh sẽ có phản ứng như thế nào… Chắc chắn thái độ sẽ không nhẹ nhàng như cái cách Lưu Sở Phi nói…

Nếu không phải là do không còn biện pháp nào khác, đội trưởng Nhai Xế nhất định sẽ không tìm đến mình…

“Hắn đang ở đâu?”

“Thiếu soái đang trên đường tới tiền tuyến, cùng lắm chỉ còn nửa ngày đường là tới…” Nhìn thấy mi tâm của công tử hơi chau lại, Lưu Sở Phi không khỏi lo lắng, chuyện thiếu soái đuổi theo… công tử có thể sẽ trở mặt…

Công tử vô song tính toán không bỏ sót tuyệt đối sẽ không có dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám chống lại kế hoạch mà mình đã vạch sẵn… dù cho kẻ đó có là Phương Quân Càn.

“Ngăn hắn lại…” Thanh âm khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản như dòng suối lạnh ngấm vào ngọc… Tiếu Khuynh Vũ phất tay áo bảo Lưu Sở Phi lui xuống…

Chỉ ngắn gọn ba chữ nhưng có thể ngăn cản được cả thiên quân vạn mã… Đây không phải là quyết định hấp tấp qua loa mà chính là quân lệnh như sơn, như một ngọn núi cao sừng sững…

Lưu Sở Phi nhận được lệnh liền nhanh chóng gật đầu, xoay người, ánh mắt có một chút đồng cảm cùng không đành lòng.

Thiếu soái nhất định sẽ đau lòng…

Một phần quân Nhai Xế được phân công ở tiểu lâu, gắt gao bảo vệ Tiêu Dịch cả ngày lẫn đêm.

Tiểu Dịch cực kỳ chán ghét cái loại cảm giác này! Lúc nào cũng có mấy ánh mắt cứ dán chặt vào mình… cho dù không có ý xấu gì nhưng cũng không có thể nói là ôn hòa dễ thân…

Thấy tiểu Dịch cứ phàn nàn, lải nhải hoài không thôi, Tả Hiểu Phong chỉ có thể cười khổ.

“Cái này là vì an toàn của ngươi… đừng có tùy hứng nữa”

“Hừ ~ Hiểu Phong, rồi ngươi xem, sẽ có một ngày bổn thiếu gia sẽ chơi lại bọn họ!” Tiểu Dịch tức giận thở hổn hển mà giơ nắm tay nhỏ lên với hai con mắt tràn đầy tự tin.

Buổi chiều, tiểu Dịch muốn đi ra ngoài chơi, Tả Hiểu Phong hết lần này tới lần khác kiên trì giữ vững sau cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ mà cùng tiểu Dịch đi ra ngoài.

Quẹo đông ngoặt tây rồi nhanh chóng tiến vào một tiệm thuốc nhỏ không gì thu hút, giả vờ đi chầm chậm ở cửa hồi lâu, câu được câu không mà theo sát Tả Hiểu Phong huyên thuyên không ngừng.

Thừa lúc Tả Hiểu Phong chưa kịp phản ứng thì tiểu Dịch đã nhanh chóng chạy vào tiệm đóng cửa lại.

Mặc kệ Tả Hiểu Phong có đập cửa cỡ nào vẫn không thấy có động tĩnh gì cho đến khi… hắn cùng với đội viên Nhai Xế đang núp gần đó quyết định phá cửa đi vào thì tiểu Dịch mới nhàn nhã đi ra, không nói hai lời mà túm lấy Tả Hiểu Phong quay về tiểu lâu.

“Tiểu Dịch, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tả Hiểu Phong mệt mỏi nhìn tiểu Dịch đang vô cùng vui vẻ thu xếp một đống đồ ăn ra bàn, tất nhiên chỉ có tiểu Dịch phụ trách cái chức sư phó làm đồ ăn đem ra mà thôi… nhưng cái chính là một tiểu Dịch bình thường luôn có áo mặc đến tận nơi, cơm đưa tới tận miệng hôm nay đột nhiên lao động siêng năng, lại rất biết điều thật sự là làm cho hắn chưa thể thích ứng được.

Tiểu Dịch cười rất là thoải mái “Không có gì, chỉ là thấy các chú bình thường vất vả lắm rồi cho nên giờ muốn mời bọn họ ăn chút gì đó bồi bổ.”

Ngón tay trắng nõn dường như chỉ là vô tình vuốt ve cái đĩa bên cạnh… tiểu Dịch chạy ào ra ngoài hướng đến những người đang bí mật ẩn mình trong góc bụi cây, mái hiên mà kêu gọi “Các chú à ~~~ hôm nay cho mọi người nghỉ đó ~~~ các chú mau ra đi~~~”

(“Chú” bản gốc là “thúc thúc” nhưng để vầy cho thuần Việt và cảm giác được sự ngây thơ, ngoan hiền, dụ dỗ của tiểu Dịch)

Các đội viên Nhai Xế đang ẩn mình trong bóng tối chợt cảm thấy lạnh sống lưng, khí lạnh lan dần lên tới não, tất cả đều nhìn thoáng qua rồi quyết định không chú ý đến cái thanh âm vừa rồi… đó là ảo giác… là ảo giác… ảo giác mà thôi…

“Chú ơi~~ các chú áp tử cần cù ~~~ các chú áp tử vất vả ~~~ các chú áp tử chịu thương chịu khó a~~~~” tiểu Dịch kêu lên như đang gọi hồn, từng đợt từng đợt kêu gọi xuyên qua đám cây cối rậm rạp mà truyền vào tai.

(Áp tử: con vịt)

Đứng ở phía sau, Tả Hiểu Phong liên tục lau mồ hôi… đường đường rõ ràng là Nhai Xế… thôi quên đi… con nít không thể biết được cái từ ngữ khó hiểu như vậy… chuyện này có thể tha thứ, chuyện này có thể tha mà…

(Ta cũng không hiểu nè *mắt chớp chớp* ý gì thế?)

Mọi người đầu đầy hắc tuyến… lần thứ hai trao đổi ánh mắt…

Ba giây sau, tiểu Dịch theo bản năng lui về sau một bước lớn… Cái này là thần kinh vận động của một con người sao? Trong nháy mắt từ đâu đột nhiên xuất hiện a?

Một đội viên đứng đầu lễ phép chào theo kiểu quân đội “Tiểu thiếu gia, ngài có việc gì sao?” Phía sau đồng loạt trật tự mà khép lại gót chân một tiếng bịch làm cho tiểu Dịch nhảy dựng.

(Ta nghĩ khép gót chân chắc cũng như dậm chân bước đều và dừng lại thôi nên để bịch cho thật chút, mà Dịch nhi chưa gì giật mình hoảng sợ là sao?)

“A, các ngươi là Áp Tử thúc thúc?” Tiểu Dịch hảo chỉnh dĩ hạ mà đánh giá mười sáu người đội viên cao to khỏe mạnh trước mặt.

(Hảo chỉnh dĩ hạ: dù bận vẫn ung dung)

(Cuối cùng trở lại là “thúc thúc” rồi)

Nhai Xế phân đội trưởng khóe miệng mơ hồ co rút, lễ độ cung kính mà sửa lại cho đúng “Tiểu thiếu gia, là Nhai Xế đội viên…”

Mặc kệ ngươi là Áp Tử hay là Công Kê, hôm nay cho các ngươi nghỉ ~~ mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm nào?” Tiểu Dịch trong mắt long lanh nước, rõ ràng là sắp khóc nhưng ẩn trong ánh mắt đó là biết bao thành khẩn ~ đôi đồng tử trong suốt động lòng người liên tục chớp chớp ~

(Công kê: gà trống)

Phân đội trưởng dừng lại vài giây, lại nghiêng người chào theo kiểu quân đội “Xin lỗi tiểu thiếu gia, nhiệm vụ của chúng ta chính là bảo hộ ngài an toàn…”

“Oa ~~~~~~~~~~~” lời còn chưa nói hết thì tiểu Dịch đã muốn khóc, nước mắt cũng sắp trào ra tới nơi. Chưa đến một phút khóc mà đã thở không ra hơi, cái chóp mũi phấn nộn hít lấy hít để trông rất là đáng thương.

Tả Hiểu Phong vội vàng nâng tiểu Dịch đang lăn lộn dưới dất dậy với vẻ mặt rối rắm không biết làm sao.

Mười sáu vị đại hán bị tiếng khóc đột ngột quấy nhiễu đến chân tay luống cuống. Bọn họ từng trải qua chiến trường đẫm máu, cảnh huyết nhục bay tứ tung cũng từng thấy không ít, tính tình cũng đã sớm được mài giũa, cùng với vẻ ngoài cũng chẳng khác là bao, thô lệ chính trực. Dù là mưa bom bão đạn cũng không thể làm những đội viên Nhai Xế tinh anh này mảy may biến sắc thế mà bây giờ lại bị tiếng khóc cứ như ma quỷ lởn vởn trong đầu mười sáu người không dứt.

Mười sáu người, ba mươi hai cái tay nhưng cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng đương nhiên chiến thắng thuộc về hỗn thế tiểu ma vương Tiêu Dịch.

Một bàn người chen chúc tập trung ở cái bàn tròn bằng gỗ ăn cơm hòa thuận vui vẻ. Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng ấm áp thế nhưng…

Không biết tại sao các đội viên Nhai Xế chỉ mới gắp ăn vài miếng đồ ăn do tiểu Dịch ân cần đưa cho thì tất cả động tác vốn là đồng loạt thế mà trong nháy mắt liền cứng ngắc, sau là cơ thể khẽ run và… cuối cùng là hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

(Ngộ độc thực phẩm rồi )

Khi Tả Hiểu Phong hao phí hết sức lực của mình cho việc lần lượt đem những đội viên Nhai Xế đã bị ngất lên xe ngựa chở về khách sạn, an bài mọi việc xong xuôi thì hắn cũng muốn hôn mê bất tỉnh. Đương nhiên không phải do mệt mỏi mà là hắn nhìn thấy tiểu Dịch khóe mắt cong lên, rõ ràng là đang cười, thế nhưng Tả Hiểu Phong cũng không nổi giận… chỉ là tiếc không thể rèn sắt trở thành thép mà nhéo cái lỗ tai đầy thịt kia.

Trước mắt chỉ có thể mau chóng mang tiểu Dịch đi tìm Thanh Bang lão đại ở gần đây. Bây giờ không còn sự bảo hộ của đội viên Nhai Xế, Tả Hiểu Phong không thể chắc chắn mình có thể hoàn toàn bảo vệ tiểu Dịch chu toàn.

(Kiểm tra lại mấy cái này tốn 2 tiếng đồng hồ của ta T^T, mọi người thấy lỗi gì cứ báo ta sửa a)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.