[Khuynh Càn] Vân Thủy Nhược Giang Ly

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Editor + Beta: Kamiya457

“Hừ ~ đúng là trời giúp ta!” Đoàn Tề Ngọc cầm tai nghe, từ trong mũi hừ ra một ngụm ác khí” Thật không biết đệ đệ của Tiếu Khuynh Vũ có não không? Tình thế khẩn cấp như vậy mà còn có thể tự tay làm cho người ca ca mình phái tới hôn mê.”

Bên kia đầu dây cũng là một cái khịt mũi khinh thường “Như vậy là đệ đệ của tham mưu trưởng cũng giúp chúng ta giải quyết không ít phiền toái.”

Đoàn Tề Ngọc cảm thấy có chút lạnh, cùng người kia giao dịch không khác gì dữ hỗ mưu bì… nhưng vì trả thù hai cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt kia thì hắn sẵn sàng tung ra thủ đoạn hiểm độc này.

(Dữ hổ mưu bì: dịch ra là bảo hổ lột da, ý bảo không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

“Nhân Dụ đại tá… vậy đêm nay ngươi có thể dẫn người…”

“Ta không cần nghe ngươi chỉ bảo.” Nhân Dụ Xuyên Cẩn không kiên nhẫn mà dập diện thoại ngay.

Mấy ngày hôm trước, Đoàn Tề Ngọc đột nhiên cầm bản hiệp định lúc trước còn do dự đưa cho hắn, hắn có thể biết được rằng cái tên tổng thống hữu danh vô thực này chính là quân chi viện đắc lực nhất. Chính vì hắn không thèm che giấu hận ý trong mắt của mình mà ngược lại còn biểu lộ ra hết… Hoa Hạ tổng thống nông cạn, có thể biết được quần chúng nhân dân không thể chịu nổi một kích.

(Kích ở đây là một cuộc tấn công, tiến đánh)

Một quốc gia như vậy không xứng để tồn tại trên bản đồ thế giới, một dân tộc như vậy không có tư cách ở cái mảnh đất giàu có này mà sinh sống tồn tại… Đông Á bệnh phu… hắn vì cái danh xưng này mà ca ngợi! Người Hoa Hạ trong mắt hiện lên chính là một mâm than nhuyễn tán sa. Giống như người bị bệnh ung thư đang trong tình trạng nguy kịch tới nơi, sợ hãi và không có sức sống…

(Than nhuyễn: xụi lơ, liệt, bại, xụi, bại liệt…. Tán sa: cát vụn)

Còn về cái người được coi là tuyệt thế vô song Tiếu Khuynh Vũ, hắn thật muốn biết có giống như lời ca ca nói là xinh đẹp không giống phàm nhân hay không… còn có kẻ đã khiến quân Uy Tang đại bại, Nam Thống thiếu soái… Phương Quân Càn!

(Anh em háo sắc y chang >.< đụng công tử coi ta chém, ý lộn, thiếu soái xử ngươi cho coi)

Trên đường hộ tống tiểu Dịch trở về, Tả Hiểu Phong cảm thấy có người theo dõi… tốc độ nhanh hơn, theo bọn họ lẩn quẩn mấy vòng rồi lặn mất…

Trở về tiểu lâu.

Cảm thấy không khí khác thường, tiểu Dịch liền chạy đến bên Tả Hiểu Phong “Hiểu Phong… bọn họ”.

“Đừng lên tiếng!” Tả Hiểu Phong che miệng tiểu Dịch lại rồi đưa nó núp ở ám cách phía sau ngăn tủ, tiểu Dịch nháy đôi mắt nước trong suốt vài cái rồi im lặng, ngoan ngoãn tại ngực trái Tả Hiểu Phong… đôi gò má phấn nộn kề sát vào hắn.

(Ám cách: tạm hiểu chỗ bí mật đi)

Nguy rồi! Cũng tại mình không có đề cao cảnh giác làm cho đám gia hỏa kia một đường bám theo đến tiểu viện! Nhai Xế hộ vệ đã bị tiểu Dịch “xử” hết rồi. Tình thế cấp bách, không thể thông báo cho thiếu soái cùng công tử kịp, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân… toàn lực ứng phó bảo vệ tiểu Dịch!

Tả Hiểu Phong tĩnh tâm nhìn lại địa thế xung quanh, tiểu viện ngoại trừ ám cách này thì chỉ có mấy ngọn đào cành lá sum suê là nơi ẩn nấp tốt nhất cho tiểu Dịch.

“Tiểu Dịch, ngươi chờ một lát, trước tiên hãy trèo lên chỗ ngọn đào kia”

“Vậy còn ngươi?”

“Công tử còn một phần tư liệu rất quan trọng ở trong phòng, ta lấy xong sẽ đi tìm ngươi.”

“Không cần!” lời cự tuyệt trảm đinh tiệt thiết, cái tư liệu quái đản… nó cũng chẳng phải như đám con nít bình thường mà dễ dàng bị lừa như thế.

(Trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt, tương tự câu chắc như đinh đóng cột)

Tả Hiểu Phong vội vàng đánh giá bốn phía, hạ thấp giọng lại “tiểu Dịch, nghe lời!”

“Hừ!” cái đầu nhỏ lệch sang một bên giả vờ mắt điếc tai ngơ. Tả Hiểu Phong gặp thái độ bất hợp tác của tiểu Dịch thì càng sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt.

“Nếu ngươi không đi thì từ nay về sau ta sẽ không quan tâm ngươi nữa!”

(Chết bé chưa, vĩnh viễn không thèm để ý đó)

“Ngươi!” Tiểu Dịch thở phì phì mà bĩu cái môi hồng nhuận, nhanh chóng cân nhắc lại lợi hại về sau, con ngươi đen ngập nước vụt sáng lên nhìn Tả Hiểu Phong “Vậy… ta nghe lời ngươi, Hiểu Phong không được lơ ta…”

“Ngoan.” Sờ đầu một cách sủng nịch “Trèo lên núp đi, ta sẽ nhanh trở về”

Tiểu Dịch lo lắng mà liếc sang cái người vẫn còn đang mỉm cười kia, chần chừ trèo lên cây đào có cành lá sum suê mà Hiểu Phong chỉ.

Gần như là đồng thời, khi tiểu Dịch vừa trèo lên thì “Vụt vụt vụt”, ba mươi mấy bóng đen từ tứ phương tám hướng tiến tới vây lấy Tả Hiểu Phong, tất cả động tác đều đồng loạt, không một khe hở.

Thân hình bọn chúng tuy không cao lớn nhưng lại làm cho người ta cảm giác có một áp lực quỷ dị… ánh mắt chúng âm tủng ngoan lạt. Tên nào cũng đeo một cái khăn che mặt đen như mực, mạnh mẽ nhanh nhẹn, đáng sợ nhưng thân hình lại gầy yếu… Kia rõ ràng không phải là ánh mắt của con người.

(Âm tủng ngoan lạt: đại khái ánh mắt thâm độc tàn nhẫn làm người sợ hãi =v=” ngoan lạt là tàn nhẫn)

Sau khi giằng co khoảng chừng 10 giây, Tả Hiểu Phong nắm chặt cây súng duy nhất có thể cứu mạng mình bên hông, thầm tính toán số viên đạn còn lại. Cho dù một phát là trúng nhưng cũng không thể địch lại với số lượng đông thế này. Huống chi hắn cũng không có kỹ thuật bắn súng tốt như của công tử hay thiếu soái. Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, tóc ướt bết lại với nhau thành từng bó.

Tên cầm đầu nói “Không ai tới cứu ngươi…” trào phúng cùng sát ý kết hợp với gió đêm thổi vào lỗ tai của Tả Hiểu Phong.

“Ngươi có thể giết ta… bất cứ lúc nào… nhưng ta sẽ không bỏ qua một cơ hội phản kích nào…” Tả Hiểu Phong thẳng thắt lưng, tay nắm chặt súng. Cho dù là tại thời khắc liên quan tới tính mạng, cho dù bị vây khốn không lối thoát cũng tuyệt đối không thể vứt bỏ tôn nghiêm của một quân nhân.

(có ai biết Thủ T Thương là cái súng gì không T^T Thương là súng nhưng thủ T là cái gì ta ngu ngơ. Anh Phong dùng súng gì lạ quá)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.