Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 206: Chương 206: Âm Kém Dương Sai.




CHƯƠNG 207: ÂM KÉM DƯƠNG SAI.

Tần Vô Hạ ở chỗ Thương Vũ Túy cũng không lâu, sau khi hai người bàn bạc xong tất cả mọi việc, Tần Vô Hạ liền ôm Vân Khuynh đang ngủ về tới Phù Vân sơn trang, sợ Vân Khuynh ở trên đường giật mình tỉnh giấc, Tần Vô Hạ thuận tiện điểm thụy huyệt của Vân Khuynh.

Phù Vân sơn trang trang chủ vừa nhìn, trong lòng giống như gương sáng, chỉ cảm thấy chuyện Vân Khuynh là nam sủng của Tần Vô Hạ, rốt cục chứng thực.

Nghĩ lại sau đó vào lúc tuyệt thế hảo kiếm hiện thế, hắn cần Tần Vô Hạ trợ giúp. . .

Phù Vân sơn trang trang chủ nghĩ mỹ niên thiếu hắn cố ý mang về từ Khôn thành, rốt cục cũng phát huy công dụng.

Nhìn thân ảnh Tần Vô Hạ ôm Vân Khuynh biến mất, Phù Vân sơn trang trang chủ Thủy Mộng Lan, vẫy vẫy tay với thị vệ bên người: “Đi, mang mỹ nhân vừa đến Tây Sương các đi Đông Sương phòng hầu hạ.”

Thừa dịp ‘Long Khiêm’ hiện tại đang ngủ, để Tần tam công tử mở mang kiến thức biết thế nào là mỹ niên thiếu chân chính.

Thủy Mộng Lan nhớ tới khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân của mỹ nhân vừa mới đem về kia, không khỏi thoả mãn gật gật đầu.

Thị vệ sau khi nhận mệnh liền lập tức rời đi, Thủy Mộng Lan còn lại là đứng ở tại chỗ xấu xa cười ha hả.

Thị vệ kia vừa tới Tây Sương các quả nhiên nhìn thấy một vưu vật nhu nhược.

Rõ ràng là một nam tử, nhưng tư thái so với nữ tử còn mềm mại hơn vài phần, băng cơ ngọc phu, thu thủy tiễn đồng, doanh doanh tú lệ, hơn nữa trên người hắn còn tản ra hương thơm ngào ngạt.

Hương thơm trên người hắn, là mùi thơm mỗi niên thiếu ở trong quan quán đều dùng từ nhỏ, có tác dụng thôi tình rất mạnh.

Tự thân bọn họ đã quen, thế nhưng đối với khách nhân đến quan quán mà nói, lại có tác dụng thôi tình rất lớn.

Dùng quanh năm, khiến trên người đám tiểu quan trong quan quán, đã thật sâu nhiễm phải hương thơm như vậy, muốn bỏ đi cũng không xong.

Thị vệ kia vừa nhìn đến mỹ nhân kia liền có chút đờ ra, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần nhớ rốt cuộc mình phải làm gì.

Có người nói niên thiếu này, tên là Thu Nguyệt, là tiểu quan đứng đầu bảng có công phu trên giường tốt nhất ở Khôn thành.

Hai ngày trước, sau khi Thủy Mộng Lan tự cho rằng Tần Vô Hạ thích nam tử, liền sai người đi đến Khôn thành mua Thu Nguyệt, suốt đêm đưa đến Tích Châu.

Thị vệ dẫn Thu Nguyệt đến Đông Sương phòng.

Đi tới nửa đường lại có chút sầu muộn.

Ở cổ đại, phương Đông vi tôn, vốn Đông Sương Phòng chỉ có một mình Tần Vô Hạ ở, sau lại Thủy Mộng Lan hiểu lầm quan hệ của Vân Khuynh và Tần Vô Hạ, đem Vân Khuynh cũng xếp đến sát vách Tần Vô Hạ. . .

Nói cách khác Đông Sương phòng hiện tại có hai khách nhân.

Phù Vân sơn trang trang chủ nói muốn đem công tử Thu Nguyệt đến Đông Sương phòng, lại không nói là đưa cho vị khách nhân nào.

Thị vệ kia khổ não một đường. Đến lúc đi tới Đông Sương phòng, liền có quyết định.

Tần tam công tử kia, đến Phù Vân sơn trang đã nhiều ngày, nhưng Phù Vân sơn trang trang chủ lại không có nửa phần động tĩnh, chưa từng nổi lên ý niệm tặng mỹ niên thiếu cho Tần tam công tử ở trong đầu.

Mà cùng ngày Long công tử kia đến, Phù Vân sơn trang trang chủ liền muốn tìm kiếm mỹ thiếu niên, như vậy, mỹ niên thiếu này hẳn là đưa cho Long công tử.

Thị vệ ở trong lòng tính toán một lúc, liền có chủ ý.

Hắn dẫn Thu Nguyệt đến trước cửa phòng Vân Khuynh, gõ gõ cửa, bên trong không có người đáp lại.

Thị vệ kia hơi trầm tư một chút, liền đẩy cửa ra, đẩy Thu Nguyệt đi vào: “Nhớ phải hầu hạ công tử gia cho tốt.”

Sau khi nói xong, liền đóng cửa lại.

Niên thiếu Thu Nguyệt, từ nhỏ đã bị người nhà bán vào quan quán, bị điều giáo nhẫn nhục chịu đựng, yêu mị không gì sánh được, ở phương diện hầu hạ nam nhân cũng đặc biệt lành nghề.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ phải ở quan quán bị chà đạp suốt đời, nhưng không nghĩ ra người của Phù Vân sơn trang dĩ nhiên mua hắn.

Vào lúc hắn bị mua đi, hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải hầu hạ người mua hắn thật tốt, nhất định phải nghe lời tân chủ nhân.

Lúc đến Phù Vân sơn trang hắn như trước nhận hết khinh thường và kỳ thị, ở trong miệng người hầu, hắn cũng rõ ràng Phù Vân sơn trang trang chủ, coi hắn như một công cụ dùng để mượn hơi một vị nhân vật quan trọng.

Thế nhưng hắn nhẫn nhục chịu đựng đã quen, tham sống sợ chết, tân chủ nhân hôm nay kêu hắn tận tâm hầu hạ người trong phòng, hắn tự nhiên phải đem tất cả kỹ xảo khiến người trong phòng này hài lòng.

Bởi cửa sổ đều đã đóng chặt, trong phòng có chút tối, Thu Nguyệt thậm chí không cảm thấy có người ở trong phòng.

Hắn bước nhỏ di động vài bước, phát hiện trong phòng đích xác không có ai, sau đó hắn chậm rãi đi tới bên giường, mới phát hiện một người đang ngủ trên giường.

Nửa bên mặt của người nọ bị lấp dưới sợi tóc màu mực, lộ ra cần cổ trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua mịn màng không gì sánh được, khiến người ta nhịn không được dục vọng muốn chạm đến.

Bởi vì khuôn mặt nghiêng đi, chỉ có thể lờ mờ thấy được bóng dáng của chiếc mũi thẳng tắp cùng với cánh môi màu nhạt hơi cong lên, dưới đáy lòng Thu Nguyệt nghĩ, người này, có lẽ cũng là một người tuấn mỹ vô tư.

Bị phái tới hầu hạ người như vậy, mà không phải một người tai to mặt lớn thiếu tay thiếu chân, hắn cũng thấy đủ rồi.

Hắn vươn tay, ôn nhu đẩy ra sợi tóc màu mực của người nọ, lại nhìn thấy màu da hơi tối hoàn toàn không tương xứng với màu cổ.

Ở trong quan quán một thời gian dài như vậy, đối với thuật dịch dung, Thu Nguyệt cũng có chút hiểu biết.

Hắn nhìn người nằm trên giường hô hấp nhợt nhạt, ngủ rất say, hắn rất muốn nhìn một chút cái người mà Phù Vân sơn trang trang chủ phái hắn tới hầu hạ là người thế nào, tay hắn chậm rãi mò lấy bên mặt của Vân Khuynh.

Vân Khuynh đang ngủ rất say, ở trong mộng lại ngửi thấy một cỗ hương thơm nồng nặc khiến kẻ khác khó có thể hô hấp.

Y hơi hơi nhíu mày, giật giật đầu, đem khuôn mặt chuyển thẳng.

Thu Nguyệt đang mò tìm bỏ đi thuật dịch dung trên mặt y, Vân Khuynh lúc này chuyển mặt qua, vừa lúc tiện cho động tác của Thu Nguyệt.

Thu Nguyệt lại lần mò một trận, thứ trên khuôn mặt Vân Khuynh rốt cục bị hắn kéo ra, khuôn mặt tú lệ vô song, tuyệt mỹ động nhân thoáng chốc xuất hiện trong mắt Thu Nguyệt.

Tay Thu Nguyệt còn đang ở trên khuôn mặt Vân Khuynh, hắn ngây dại, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thiên hạ vô song, khuynh quốc khuynh thành này, hắn chưa từng thấy ai mỹ lệ như thế.

Người mỹ lệ kia lúc này dường như ngủ cũng không tốt, hơi hơi nhíu mày.

Thu Nguyệt nhịn không được vươn tay vuốt lên lông mày của y, người này còn đẹp hơn hắn, người này nếu là ở quan quán, vị trí đầu bảng nhất định sẽ là của y. . .

Nhưng mà, ngay cả Phù Vân sơn trang trang chủ cũng phải lấy lòng người này, xem ra thân phận người này không đơn giản.

Thu Nguyệt vỗ về khuôn mặt Vân Khuynh, trong lúc nhất thời trong lòng trăm chuyển.

Cuối cùng buông ra khuôn mặt Vân Khuynh, cởi quần áo của mình, chỉ chừa áo lót, bò lên giường.

Mùi hương nồng nặc trên người hắn không có quần áo cản trở, trở nên càng ngày càng đậm, trong không khí tràn đầy đều là mùi dược thôi tình Thu Nguyệt đã quen thuộc, nhưng đối với người thường mà nói thì rất mãnh liệt.

Trong lúc ngủ mơ Vân Khuynh nghĩ mình bắt đầu cảm thấy khó thở, thân thể cũng tự nhiên phát nóng.

Nóng quá. . .

Vân Khuynh hơi hơi thở dốc, lại một lần nữa nghiêng đi, mồ hôi hột trong suốt trong suốt phủ lên một tầng nhợt nhạt trên trán y.

Giống như y đang bị nhốt ở trong hỏa lò không có kẽ hở. . .

“Nóng quá. . . Ngô. . . .”

Đang ngủ thoải mái, lại thình lình bị nóng bức khó chịu, Vân Khuynh không tự chủ được rên rỉ, tay không tự chủ bắt đầu kéo áo mình.

Tần Vô Hạ vẫn chưa giúp Vân Khuynh cởi quần áo, lúc này Vân Khuynh ngủ trên giường, trên người quần áo vẫn rất chỉnh tề, y vươn tay kéo kéo, lôi xuống ngoại bào.

Thu Nguyệt quỳ gối trong giường, nhấc lên chăn mỏng trên người Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh kêu nóng không khỏi mở miệng ôn nhu khuyên nhủ: “Công tử nhẫn nhẫn, lập tức sẽ hết nóng.”

Nói, hắn bắt đầu giúp Vân Khuynh rút đi quần áo.

Vừa cởi Thu Nguyệt vừa cảm thán, vị công tử này thân thể mềm dẻo tinh tế, tuyệt không thua người trong quan quán là hắn. Khó trách y thích nam nhân.

Không đến một hồi, Thu Nguyệt liền đem ngoại bào của Vân Khuynh cởi sạch.

Áo trong vẫn đang chăm chú bọc quanh trên người Vân Khuynh, Vân Khuynh như trước vẫn thấy nóng, rất nóng rất nóng.

Loại nóng này giống như khô khát nơi đáy lòng, không giống với cái nóng bên ngoài, mà giống như từ trong máu, từ chỗ sâu trong thân thể truyền ra khó có thể ức chế.

Y khó mà kiềm chế.

Một đôi tay tinh tế trắng noãn, vẫn không hài lòng, lôi kéo chỗ cổ của áo trong.

‘Tê lạp’ một tiếng, áo trong trắng mỏng bị kéo đến vai, lộ ra bộ ngực trắng nõn.

Xương quai xanh tinh xảo nhỏ bé đã lộ ra, hơi nổi lên trên da thịt, đường cong mỹ lệ không gì sánh được, phối với da thịt hồng nhạt lại càng xinh đẹp.

Xương quai xanh bên kia đã hơi lộ, nửa kín nửa hở, càng thêm phong tình.

Ngay cả Thu Nguyệt luôn luôn bị nam nhân dằn vặt dục vọng ít đến đáng thương, cũng bị chút chút cảnh xuân câu nhân khiến hắn có chút tâm thần bất ổn, hắn nhìn người nằm trên giường, ánh mắt từ từ nóng bỏng lên.

Công tử này toàn thân mỗi chỗ, thực sự đều là mỹ đến mê người.

Dưới đáy lòng hắn lại một lần nữa cảm thán vận tốt của mình, nếu như công tử này chính là chủ nhân sau này của hắn, hắn sẽ rất nguyện ý rất nguyện ý.

Quần áo trước ngực mở rộng hơn phân nửa, Vân Khuynh rốt cục thoáng thoáng cảm thấy một tia mát mẻ, nhẹ giọng lầm bầm một câu, liền ngủ tiếp.

Nhưng Thu Nguyệt lại muốn cởi hết quần áo còn lại của y.

Ngoại bào là áo choàng ngắn, mặc dễ cởi cũng dễ, động tác lúc cởi cũng sẽ không quá lớn, mà áo trong muốn cởi lại có chút khó, động tác cũng lớn hơn không ít.

Vân Khuynh vốn bị kinh động nửa tỉnh nửa mê, vào lúc Thu Nguyệt đang cởi áo trong của y, rốt cục không chịu nổi lăn qua lăn lại, mệt mỏi mở một đôi mắt màu mực.

Đầu tiên ánh vào mắt y hiển nhiên là một đôi tay trắng nhỏ.

Y nhìn đôi tay kia mà ngẩn người, theo bàn tay, nhìn lên thấy một dung nhan mỹ lệ hoàn toàn xa lạ.

“Ách. . . Ngươi là ai? ? ?”

Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt xa lạ vô hạn phóng đại trước mặt, Vân Khuynh có chút khắc chế không được tình tự, dương cao giọng nói hỏi người nọ.

Chất vấn xong y liền phát hiện mình quần áo không chỉnh, không những quần áo không chỉnh, mà trong thân thể y còn dường như dấy lên một đống lửa, đốt y khó chịu không gì sánh được.

Phát hiện này khiến đáy lòng Vân Khuynh có chút kinh hoảng, y trừng mắt nhìn người trần trụi giống y kia nhất thời không nói được gì.

Tần Vô Hạ và Vân Khuynh hai người, là ở cạnh nhau, vừa rồi Vân Khuynh kinh ngạc mà đề cao thanh âm, bị Tần Vô Hạ công lực cao thâm đang ở trong phòng đang đọc sách vừa vặn nghe thấy.

Tần Vô Hạ bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mang theo hồi hộp của Vân Khuynh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy tới trong phòng Vân Khuynh. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.