CHƯƠNG 208: GIẢI THÍCH RÕ RÀNG.
Thị lực của Tần Vô Hạ thật sự rất tốt, vừa đẩy cửa ra, hắn liền nhìn thấy tình hình trên giường trong phòng.
Hai người trên giường tư thái mờ ám, người quỳ mặc áo trong màu trắng, nhìn qua còn tương đối chỉnh tề, nhưng người nằm thì quần áo không chỉnh, nhìn qua chính là hình dạng mặc người xâm lược. . .
Trong nháy mắt, trong lòng Tần Vô Hạ hiện lên không ít tâm tư, hắn thậm chí suýt chút cho rằng mình vào nhầm phòng.
“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vân Khuynh vươn tay giật lại quần áo, đề phòng nhìn niên thiếu xinh đẹp xa lạ kia.
Trên người niên thiếu kia có mùi hương khiến y có chút choáng đầu, nóng rực trong thân thể càng khiến y có chút vô thố.
“Công tử.”
Thu Nguyệt mê muội nhìn đôi mắt màu mực mang theo một chút mê man của y, chỉ cảm thấy vị công tử này lúc tỉnh còn đẹp hơn lúc đang ngủ.
“Thu Nguyệt là do Thủy trang chủ đưa tới hầu hạ công tử.”
Nói đến đây Thu Nguyệt lại cúi đầu, nét mặt trắng nõn xinh đẹp nổi lên một tầng đỏ ửng: “Thu Nguyệt nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt. . .”
Nói, thân thể Thu Nguyệt lại nghiêng về phía trước, vươn tay muốn chạm đến Vân Khuynh.
Vân Khuynh hoảng hốt, y chưa từng gặp phải chuyện như vậy, sắc mặt y trắng bệch lấy tay chống thân di về phía sau: “Dừng! Ngươi đừng qua đây!”
Thu Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, nghi hoặc nhìn Vân Khuynh: “Công tử?”
Thủy trang chủ đưa hắn đến chỗ tiểu công tử xinh đẹp này, không phải là để lấy lòng y sao, vì sao vị tiểu công tử này nhìn qua lại không động tâm với hắn?
Lúc Thu Nguyệt còn đang nghi hoặc, Vân Khuynh còn đang đau đầu, Tần Vô Hạ liền giẫm bước chân cực nhẹ đi vào.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn âm trầm đến mức có thể chảy ra cả nước.
Vừa rồi, ngay lúc hắn cho rằng mình đi nhầm phòng, lại nghe được thanh âm quen thuộc của Vân Khuynh.
Lập tức, trong lòng hắn, tăng một chút toát ra lửa giận không thể ức chế!
Thật giỏi, Vân Khuynh thực sự là thật giỏi, cũng dám vụng trộm sau lưng nhị ca hắn?
Ý nghĩ như vậy hầu như khiến Tần Vô Hạ trong nháy mắt mất đi lý trí, cuối cùng, trong đầu liền chỉ có trấn tĩnh ngăn trở lửa giận.
Bất luận thế nào, hiện tại không phải ở Tần gia, mà là ở bên ngoài, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể khoe ra. . .
Cho nên, hắn phải trấn tĩnh, lãnh tĩnh xử lý chuyện này.
Đứng ở tại chỗ thở sâu vài lần, đầu Tần Vô Hạ rốt cục tỉnh táo một chút, nhìn động tác hai người trên giường càng thêm ám muội, trong óc hắn nhịn không được lần thứ hai bùng nổ.
Trong lòng rõ ràng tức đến cực hạn, thế nhưng, dáng người Tần Vô Hạ vẫn như cũ nhàn tản, chậm rãi tiêu sái đến gần hai người, nhìn Vân Khuynh và niên thiếu xa lạ kia, Tần Vô Hạ nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi đang làm cái gì?”
Vừa đến chỗ giường, một cỗ hương thơm kỳ quái lại có chút quỷ dị nhảy vào xoang mũi Tần Vô Hạ, khiến hắn có chút phản cảm.
Thanh âm Tần Vô Hạ bỗng nhiên xuất hiện, khiến Vân Khuynh và Thu Nguyệt đều đang chìm đắm trong tình tự của mình giật nảy người.
Vân Khuynh cảm thấy tồn tại một trận chột dạ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Hạ: “Vô Hạ. . . Ách, tam công tử. . .”
Một màn trước mắt này, là ai cũng sẽ hiểu lầm, người khác trong Phù Vân sơn trang hiểu lầm thì cũng không sao, thế nhưng, Tần Vô Hạ không thể hiểu lầm được!
Tuy Tần Vô Hạ không rõ ràng vạch trần y, thế nhưng, Tần Vô Hạ biết y là Vân Khuynh, là chuyện trong lòng hai người bọn hắn đều rõ ràng.
Dù sao bọn họ đều là người Tần gia, nếu như Tần Vô Hạ hiểu lầm y, vậy phiền phức rất lớn.
Cho nên Vân Khuynh vừa nhìn thấy Tần Vô Hạ, ngoại trừ chột dạ và kinh hoảng ra, phản ứng đầu tiên chính là muốn lập tức giải thích.
Một đôi mắt mang theo kinh hoảng mờ mịt của Vân Khuynh chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tần Vô Hạ: “Ta. . . Hắn. . . Tam công tử, ta không biết đây là có chuyện gì. . . Ta không có. . . Này. . .”
Vân Khuynh rất muốn giải thích, đáng tiếc nói đến bên mép, y lại không biết nên hình dung trạng huống trước mặt như thế nào, bởi vì ngay cả chính y cũng không biết hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vân Khuynh vừa nhấc đầu lên, liền khiến Tần Vô Hạ hô hấp cứng lại, trong ánh mắt toát ra lửa giận càng lớn, sắc mặt cũng càng thêm âm trầm.
Trên khuôn mặt Vân Khuynh, dĩ nhiên không có dịch dung!
Nhìn tuyệt sắc dung nhan quen thuộc này, Tần Vô Hạ chỉ cảm thấy đáy lòng mình mọc lên một cỗ cay đắng khó có thể nói rõ. . .
Người này hao hết tâm tư che giấu thân phận ở trước mặt mình, nhưng ở trước mặt nam nhân khác lại đơn giản bỏ đi dịch dung. . .
Hơn nữa, còn bò lên giường với nam nhân xa lạ kia. . .
Không. . .
Dưới đáy lòng Tần Vô Hạ lạnh lùng phản bác chính mình.
Nam nhân kia với hắn mà nói, có thể là xa lạ, thế nhưng đối với Vân Khuynh mà nói, không nhất định là không quen.
Dù sao, hai người bọn họ đều đã ngủ thẳng trên một cái giường, không phải sao?
Thu Nguyệt vừa thấy Tần Vô Hạ bên giường, lại một trận cảm thán, lại thêm một mỹ nam tử, thế nhưng cảm giác cường thế hơn một chút.
Hắn nhìn nhìn lại quay đầu nhìn Vân Khuynh, đột nhiên cảm thấy hai người này rất xứng.
Vân Khuynh ấp úng giải thích Tần Vô Hạ căn bản nghe không rõ, hắn cũng không muốn nghe, mang theo một tia đau xót, đem ánh mắt từ khuôn mặt tuyệt mỹ tú lệ của Vân Khuynh, chuyển qua trên người Thu Nguyệt.
Thấy Thu Nguyệt lẻ loi một chiếc áo lót, đáy mắt Tần Vô Hạ hiện lên một tia lợi hại, lúc nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng âm nhu quyến rũ của Thu Nguyệt, Tần Vô Hạ càng thêm tức giận, hắn vươn tay chỉ vào Thu Nguyệt: “Ngươi là ai?”
Hắn nhất định phải thay nhị ca hắn, nghiêm phạt nam nhân dám can đảm bò lên trên giường của Vân Khuynh này.
Giọng nói của Tần Vô Hạ lạnh lẽo giống như hàn băng, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng tràn đầy u ám và hung ác, Thu Nguyệt nhìn mà sợ run, lập tức hèn mọn dập đầu với Tần Vô Hạ: “Vị gia này, Thu Nguyệt là người Thủy trang chủ phái tới hầu hạ công tử.”
Tần Vô Hạ giật mình, lại nhìn vẻ mặt Vân Khuynh vô thố thấp thỏm, đột nhiên có chút hiểu ra trạng huống hiện tại.
Hắn vươn tay xách áo Thu Nguyệt, nhấc lên thân thể gầy yếu của hắn, trực tiếp ném tới mặt đất: “Thủy trang chủ, là Thủy Mộng Lan sao?”
Tần Vô Hạ mím môi hỏi.
Lúc tới nơi này gặp Thủy Mộng Lan, Tần Vô Hạ liền biết chuyện Thủy Mộng Lan làm đều là chuyện âm phụng dương vi, lại không nghĩ lá gan hắn dĩ nhiên lớn đến loại tình trạng này, dám tặng nam nhân cho Vân Khuynh?
Nếu để nhị ca hắn biết, Thủy Mộng Lan sợ là khỏi cần hít thở ở trên đời này.
Thu Nguyệt bị Tần Vô Hạ ném tới mặt đất ngã toàn thân phát đau, lại nghe Tần Vô Hạ rõ ràng tức giận ép hỏi, lập tức sợ hãi trả lời: “Đúng vậy, chính là Phù Vân sơn trang trang chủ Thủy Mộng Lan.”
Tần Vô Hạ chậm rãi đến gần Thu Nguyệt, dùng đầu ngón chân đá đá hắn: “Ngươi là nói, trước đó ngươi không quen y, chỉ là nhận lệnh Thủy Mộng Lan, mới tới nơi này hầu hạ y?”
Vân Khuynh một đôi mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào Thu Nguyệt, mong muốn Thu Nguyệt có thể trả lại thuần khiết cho y.
Thu Nguyệt nhìn tư thế này, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra vị gia vừa vào nhà này lật úp bình dấm chua.
Thế nhưng hai người nhìn qua coi như đều là nhân trung long phượng, cũng đích xác xứng đôi, trách không được vị gia này vừa tới liền không thích hắn.
Hắn lần thứ hai dập đầu: “Đúng vậy, Thu Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy vị công tử ở trên giường.”
Nghe vậy ngực Tần Vô Hạ cuối cùng cũng dễ chịu một chút, thả nhẹ giọng điệu nói: “Ngươi là người nào của Thủy Mộng Lan, vì sao lại giúp hắn làm loại sự tình này?”
Thu Nguyệt có chút cay đắng nói: “Thu Nguyệt lúc trước là tiểu quan đầu bảng của quan quán Khôn thành, hôm trước được Thủy trang chủ mua về, Thủy trang chủ hiện tại là chủ nhân của ta.”
Tần Vô Hạ vừa nghe, nhíu mày.
Hay cho một Thủy Mộng Lan, tìm nam nhân cho Vân Khuynh còn chưa tính, dĩ nhiên còn tìm một nam kỹ ngàn người vạn người cưỡi!
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Hạ đã rút đi vẻ âm trầm, ngược lại mang theo một tia dáng cười, dáng cười rất dịu dàng: “Ngươi kêu Thu Nguyệt đúng không?”
Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Hạ: “Đúng.”
Không biết vì sao, Tần Vô Hạ hiện tại mỉm cười, khiến Thu Nguyệt nghĩ hắn còn đáng sợ hơn Tần Vô Hạ âm trầm kia.
Đối diện với người nhìn qua thanh tuyển tuấn mỹ rõ ràng đang cười này, hắn cảm thấy người này càng thêm nguy hiểm, càng thêm đáng sợ.
Tần Vô Hạ nói với hắn: “Hiện tại, ngươi đi tìm Thủy trang chủ, hầu hạ hắn cho tốt. . . Nói là tâm ý của hắn, Tần mỗ ta đã nhận, cũng sẽ ghi nhớ.”
Thu Nguyệt cũng không dám mặc quần áo, gật đầu xưng vâng, sau đó nhanh như chớp lập tức rời đi.
Trong không khí còn lưu lại mùi hương nồng nặc trên người Thu Nguyệt, Tần Vô Hạ ngửi mà nhíu nhíu mày, có chút chán ghét.
Sợ là cũng chỉ có nam nhân ở loại địa phương kia, trên người mới mang theo hương thơm nồng nặc như vậy.
Chờ sau khi Thu Nguyệt rời đi, Tần Vô Hạ mới quay đầu nhìn Vân Khuynh, thấy quần áo Vân Khuynh vẫn đang không quá chỉnh tề liền có chút tức giận: “Khuynh Khuynh, ngươi quá sơ suất.”
“Vô Hạ. . . Ách, tam công tử, ngươi?”
Vì sao Tần Vô Hạ đột nhiên lại xưng hô y Khuynh Khuynh?
Lẽ nào chuyện lần này chọc giận Tần Vô Hạ, Tần Vô Hạ dự định vạch trần y, đem y đưa về Tần gia?
Nghĩ tới đây sắc mặt Vân Khuynh trắng bệch, tiến sát bên người Tần Vô Hạ vài phần, không tự chủ được vươn tay kéo lấy quần áo Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, đừng đưa ta trở lại!”
Nếu Tần Vô Hạ đã vạch trần thân phận của y, như vậy nếu tiếp tục cường điệu mình là Long Khiêm, vậy cũng quá không thức thời.
Tần Vô Hạ hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa nói được, cũng chưa nói không được, chỉ là thanh âm lạnh lẽo nói: “Lần sau chú ý một chút. . . Nếu ngày hôm nay ở chỗ này chính là nhị ca, hắn rất có thể sẽ không nhất định giống ta nghe ngươi giải thích, bằng lòng cho người kia mở miệng sáng tỏ sự thực.”
Vân Khuynh lập tức gật đầu: “n ân ân, sau đó ta nhất định sẽ cẩn thận không cho người lạ tới gần ta. . . Vô Hạ, đừng đưa ta về Tần gia có được không?”
Vân Khuynh ngửa đầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo vài phần cầu xin, có chút điềm đạm đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì vừa rồi có chút khẩn trương, hai gò má của y nhuộm lên một tầng hồng nhạt, cùng với y bởi vì ngửa đầu mà lộ ra cần cổ trắng nõn đan vào với nhau hợp thành một bức hình ảnh mê người.
Ánh mắt Tần Vô Hạ hơi ngừng lại một chút, lập tức dời đi, khụ một tiếng nói: “Khuynh Khuynh, mặt của ngươi. . . không dự định dịch dung nữa sao?”
“A? Cái gì?”
Vân Khuynh vươn tay sờ sờ mặt mình, có chút nghi hoặc nhìn về phía Tần Vô Hạ.
Tần Vô Hạ lại nhíu nhíu mày: “Dịch dung trên mặt ngươi, không phải là tự ngươi bỏ sao?”
Chẳng lẽ là nam kỹ vừa rồi?
Thực sự là lớn mật, Thủy Mộng Lan, đưa cho hắn một đại lễ như thế, hắn nhất định phải cẩn thận đáp lễ hắn!
Nghe xong Tần Vô Hạ nói, Vân Khuynh mới phát hiện dịch dung trên mặt y đúng là không có, trách không được Tần Vô Hạ trực tiếp gọi y Khuynh Khuynh.
Thế nhưng, trước khi ngủ vẫn còn dịch dung, sao đột nhiên lại không có?
Vân Khuynh không nghĩ ra có chút đau đầu nhíu nhíu mày: “Đương nhiên phải dịch dung tiếp.”
Không dịch dung chẳng phải là càng dễ bị Tần Vô Song bọn họ tìm được sao?
Tần Vô Hạ gật đầu, đứng dậy rời đi: “Vậy ngươi nhanh nhanh đứng lên mặc quần áo, một hồi ta dịch dung cho ngươi.”
Vân Khuynh nghe Tần Vô Hạ nói bắt đầu mặc quần áo.
Trong nháy mắt tỉnh lại, y cảm giác thân thể rất nóng, giống như có một đống lửa đang thiêu đốt.
Sau lại Tần Vô Hạ đột nhiên tiến đến, y bị hoảng sợ, tim nảy lên tận mắt, chỉ sợ phản ứng của Tần Vô Hạ mà tinh thần khẩn trương, nhất thời cũng quên lửa nóng trong thân thể.
Hôm nay nguy cơ vừa giải trừ, Vân Khuynh liền cảm thấy loại nóng rực như đặt mình trong hỏa lò này lại xuất hiện.
Nóng khiến y khổ sở không gì sánh được, càng khiến y kinh hoảng chính là, thân thể y, theo ngọn lửa kia, dĩ nhiên mọc lên một dòng nhiệt lưu chảy xuôi bên trong thân thể. . .
Hơn nữa, thân thể y dĩ nhiên vào lúc này, có phản ứng không nên có. . .
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?