CHƯƠNG 256: BẮT ĐẦU CHẠY TRỐN.
Lửa nóng thật lớn, tựa như có tinh lực không thể dùng hết, ma sát kịch liệt nội bích từ hai nơi trước sau của Vân Khuynh, va chạm thân thể Vân Khuynh.
Động tác của Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người tuy rằng chưa nói tới thô bạo, nhưng là tuyệt không ôn nhu.
Một chân của Vân Khuynh bị Tần Vô Song giơ lên cao, khiến hắn càng thêm chặt chẽ tiếp cận Vân Khuynh, cũng càng khiến cho dục vọng của hắn có thể tiến vào địa phương càng sâu càng mềm mại của Vân Khuynh.
Tần Vô Phong mượn Tần Vô Song tiện lợi, cũng có thể càng sâu xâm nhập trong cơ thể Vân Khuynh.
Dục vọng nóng cháy thật lớn của hai người xô vào nhau trong cơ thể Vân Khuynh, ngoại trừ cảm thụ được nội huyệt Vân Khuynh chặt trí trơn mềm và co rút bọc lấy, còn có thể song song cảm thụ được sự tồn tại giữa đôi bên trong khi thâm nhập thân thể Vân Khuynh.
Hai mặt giáp công như vậy, ở sâu trong thân thể nổi lên cảm giác tựa như đau nhức lại tựa như sung sướng, thực sự khiến Vân Khuynh khó có thể thừa thụ, y gần như sắp tan vỡ.
Ngọc hành bị Tần Vô Song nắm trong tay tiết đến rối tinh rối mù, vừa tiết xong còn chưa kịp mềm xuống liền lại cứng rắn như thiết, dục vọng của y cũng bị hai người kia không có chỗ nào không câu đi ra.
Toàn bộ thân thể của y, đã bị dục vọng và Tần Vô Phong Tần Vô Song hai người hoàn toàn nắm trong tay.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trắng noãn của y tràn đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn anh hồng cũng không thể ngậm lại, chỉ có thể tuôn ra tiếng rên rỉ quyến rũ ngay cả chính y cũng không biết.
Mái tóc màu mực vốn có trơn mượt bị động tác của y làm cho mất trật tự không gì sánh được, tăng thêm vài phần quyến rũ xinh đẹp.
Tần Vô Phong ở phía trước, không ngừng lấy tay và môi thưởng thức thù du trước ngực Vân Khuynh, khi Vân Khuynh rên rỉ tê dại khiến hắn không thể chịu đựng được, hắn cũng sẽ ngẩng đầu che lại cái miệng nhỏ nhắn mê người kia.
Chăm chú bao phủ cánh môi Vân Khuynh, ngăn chặn môi lưỡi của y, ngăn cản bất cứ tiếng rên rỉ từ bên trong tuôn ra, cái lưỡi đỏ tươi thoả thích càn quét và công chiếm địa bàn thuộc về mình trong khoang miệng của y.
Mà Tần Vô Song ở phía sau Vân Khuynh cũng không cam lạc hậu, bờ môi nóng hổi hạ xuống rậm rạp vết tích trên tấm lưng tuyết trắng của Vân Khuynh, bàn tay đi qua từ gốc đùi Vân Khuynh bị hắn nâng cao, đem ngọc hành của Vân Khuynh lấy tư thế tuyệt đối nắm giữ nắm trong tay thưởng thức.
Dục vọng ba người áp lực đã lâu, vào lúc này đã có thể vô cùng nhuần nhuyễn phát tiết, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng dục vọng của họ lại chưa từng nguội lại.
Chờ ba người đều phát tiết qua đi, lại thay đổi vị trí, tiếp tục gieo rắc ái ý tràn ngập trên thân thể đơn bạc ở giữa kia.
Vân Khuynh chẳng biết bị rượu hay bị dục vọng xông đến choáng váng, thiếu chút nữa liền quên chuyện chạy trốn.
Trời đã sắp sáng, động tác trong phòng thoáng ngừng lại, tay của Tần Vô Phong và Tần Vô Song còn đang dao động trên người Vân Khuynh, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, ba tiếng dài, ba tiếng ngắn, giống như ám hiệu nào đó.
Vân Khuynh toàn thân mềm nhũn vô lực, đầu óc kêu loạn một chút cũng chưa phát hiện, nhưng thật ra Tần Vô Phong và Tần Vô Song dần dần thành thật xuống.
Cả đêm hôm qua có thể đem Vân Khuynh từ trong ra ngoài, lại từ ngoài vào trong ăn sạch một lần, thân thể chiếm được thỏa mãn cực lớn, tâm tình của bọn họ cũng tương đương không tệ.
Thế nhưng tiếng đập cửa này trái lại đem bọn họ từ trong suối chảy dục vọng đánh thức.
Song song bọn họ thành thật xuống, cũng bắt đầu suy tư sự kiện từ đầu đến cuối.
Hành vi tối hôm qua của Vân Khuynh, thật sự là quá quỷ dị, quỷ dị khiến người ta khó có thể hình dung.
Cái người luôn luôn tương đối xấu hổ nội hướng, dĩ nhiên đột nhiên thổ lộ với hai người bọn họ, đồng thời chủ động đưa lên cửa cho bọn họ ăn? ? ?
Có quỷ, tuyệt đối có quỷ! ! !
Bọn họ không rõ Vân Khuynh rốt cuộc muốn làm gì, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lẳng lặng đợi nhất khắc chân tướng rõ ràng kia đến.
Chỉ có biết được khúc mắc của Vân Khuynh, bọn họ mới có thể giúp Vân Khuynh giải quyết, mới có thể khiến cho quan hệ giữa bọn hắn càng thêm thẳng thắn thành khẩn, cảm tình càng thêm vững chắc.
Tiếng đập cửa bên ngoài, ba tiếng dài ba tiếng ngắn lập lại vài lần, vẫn không chiếm được đáp lại, liền có người đẩy ra cửa phòng.
Đây là lần thứ hai Vân Hoán nhìn thấy Vân Khuynh ở trong lòng người khác.
Lần đầu tiên là ở trong lòng Tần Vô Hạ, lúc này đây là ở trong lòng Tần Vô Song Tần Vô Phong hai huynh đệ.
Đáy lòng hắn dâng lên một loại cảm giác đắng chát, trái tim trong ***g ngực, đau đớn kỳ dị.
Hắn cũng rất tự tin đối với loại dược hắn đưa cho Vân Khuynh, cũng không sợ Tần Vô Phong Tần Vô Song phát hiện hắn, hắn đưa lưng về phía giường lớn của khách sạn, ho nhẹ hai tiếng nói: “Tiểu Khuynh, chúng ta cần phải đi.”
Bởi vì ba người thoáng bình tĩnh một trận, cho nên ý nghĩ của Vân Khuynh đã có một chút thanh tỉnh.
Thế nhưng thân thể y mềm thành một đống bùn, không có khí lực.
Y nhớ ra toàn bộ mọi chuyện, y không thể lưu luyến ấm áp và dục vọng như vậy, y phải đi.
Đúng vậy, tối hôm qua y đã quyết định bỏ trốn, y vốn cũng chỉ là muốn trước khi đi được ôm lấy hai người kia mà thôi.
Cái đầu mơ hồ đau đớn của y, đến bây giờ cũng không nghĩ ra vì sao dược Tần Vô Phong và Tần Vô Song trúng lại kỳ quái như vậy, có thể khiến Tần Vô Phong và Tần Vô Song hoàn toàn nắm chặt y.
Thế nhưng điều đó đã không còn quan trọng, mặc kệ là vì sao y sau đó cũng không có cơ hội hạ loại dược này với bọn hắn nữa.
Nhất khắc nghe thấy Vân Hoán nói phải đi, y triệt để tỉnh táo lại, mở miệng nói với Vân Hoán đưa lưng về phía giường lớn: “Xin lỗi. . . Quên thời gian, nhị ca, ngươi đi ra ngoài chờ ta một chút.”
Thanh âm của Vân Khuynh khàn khàn không ngớt, mang theo vài phần suy yếu vô lực.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người nửa đem Vân Khuynh đặt ở dưới thân nghe thấy Vân Hoán và Vân Khuynh đối thoại, toàn bộ thân thể như là bị nước lạnh xối lên, lạnh lẽo không bình thường.
Vân Khuynh như vậy. . .
Dĩ nhiên, dĩ nhiên là muốn rời bỏ bọn họ? ? ?
Trách không được Vân Khuynh tối hôm qua lại chủ động, hoá ra ở trong mắt Vân Khuynh, đó là bữa tối cuối cùng sao? ? ?
Vân Khuynh toàn thân vô lực, thân thể khó chịu giống như là bị người tháo dỡ rồi khâu lại lỏng lẻo, y vươn tay đẩy ra thân thể Tần Vô Phong và Tần Vô Song.
Bọn họ ba người hiện tại đều là trần truồng, trải qua ma sát làn da như vậy, nhiệt độ cơ thể ba người lại bắt đầu tăng cao.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người bởi vì không dám dùng sức đè lại Vân Khuynh, nên bị Vân Khuynh đẩy ra.
Vân Khuynh đẩy ra hai người xong, chống giường, gian nan lại khó chịu không gì sánh được ngồi dậy.
Y nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song, trong đôi mắt mang theo ánh nước bi ai và nồng đậm không muốn.
Y cúi đầu, nhìn vết tích rậm rạp trên người mình, rồi cúi người ấn một nụ hôn lên môi Tần Vô Phong và Tần Vô Song, tuy rằng hai người kia đem y lăn qua lăn lại không nhẹ, thế nhưng y một chút cũng không tức giận.
Đáy lòng trái lại mang theo tràn đầy tình cảm.
“Ta yêu các ngươi. . . Thỉnh tin tưởng, ta, kỳ thực. . . Thật là muốn ở bên các ngươi. . .”
Vân Khuynh đem chăn bông đắp lên trên người Tần Vô Phong và Tần Vô Song, còn mình bọc chăn đơn, chậm rãi muốn xuống giường.
“Chỉ là. . . Ta thực sự không muốn khiến các ngươi khó xử. . . Không muốn bất cứ ai đau khổ. . . Ông trời luôn luôn thích trêu cợt chúng ta. . .”
Vân Khuynh nói, gián đoạn, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh thở dài cam chịu.
Y đến chỗ bên giường, kéo thân thể mềm nhũn bước xuống, nhưng bởi vì hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã trên đất, may là y vươn tay chống mép giường mới có thể tránh được té ngã chân chính.
Một đường chống đồ vật, dùng hai chân run đến không thể đứng thẳng chậm rãi di động, hai địa phương trên thân thể trải qua tiến nhập tối hôm qua thậm chí còn theo bước đi của y chậm rãi tràn ra dịch thể.
Hai gò má y ửng hồng, đáng tiếc thực sự không có thời gian thanh lý.
Tìm được bao quần áo, dùng khăn xoa xoa vết tích trên người mình, thay bộ quần áo sạch sẽ xong, y đã mệt đến mồ hôi đầy người.
Hai người trên giường, vào lúc y làm những việc này, cũng đang yên lặng dùng ánh mắt giao lưu, bọn họ cuối cùng đạt thành nhất trí, quyết định tiếp tục giả bộ bất tỉnh, xem Vân Khuynh rốt cuộc muốn làm gì.
Chuyện Vân Khuynh muốn đi khiến bọn họ rất tức giận, cũng rất khó hiểu, lần này bọn họ nhất định phải đem hành tung của Vân Khuynh vững vàng nắm trong tay mình, tra rõ vì sao y muốn rời đi.
Chẳng lẽ bọn họ đối với y không tốt? ? ?
Vì sao bọn họ thương y, y cũng thương bọn hắn, nhưng y vẫn muốn rời đi. . .
Trung gian này, rốt cuộc có lý do gì khiến y phải trốn.
Lúc Vân Khuynh chuẩn bị hoàn tất, y cũng không thể động đậy thêm, y tê liệt ngồi trên ghế, nhìn hai người ‘Ngủ say’ trên giường, trong đôi mắt đẹp trong suốt, không biết từ bao giờ đã có chút ươn ướt.
Cả đời không còn gặp lại. . .
Sẽ không còn được gặp lại bọn họ. . .
Kỳ thực y rất hối hận lần kia trốn khỏi Tần gia, nếu lần kia y không trốn đi, một mực ở lại Tần gia, liệu có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như hôm nay không? ? ?
Nếu thời gian có thể quay lại, y có thể lần thứ hai lựa chọn, y nhất định sẽ không rời khỏi Tần gia. . .
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Khuynh lại tức giận và chần chờ, trong tương lai, liệu y có hối hận vì lần rời đi này không? ? ?
Ý niệm này của y chợt lóe rồi biến mất trong đầu, còn chưa kịp nghĩ sâu, Vân Hoán ở bên ngoài lại bắt đầu gõ cửa: “Tiểu Khuynh, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi. . .”
Vân Hoán thúc giục khiến một chút chần chờ trong lòng Vân Khuynh cũng biến mất.
“Nhị ca, phiền phức ngươi tiến đến một chút.”
Hai mắt Vân Khuynh chăm chú nhìn chằm chằm hai người trên giường, y muốn nắm chặt thời gian cuối cùng, nhìn bọn hắn thật kỹ.
Đem dung nhan anh tuấn tuấn mỹ của họ thật sâu giấu dưới đáy lòng.
Vân Hoán mở cửa, thấy Vân Khuynh ngồi ở trên ghế có chút nghi hoặc.
Vân Khuynh hơi ngẩng đầu lên: “Ta thân thể khó chịu, đi không được, phiền phức nhị ca dẫn ta đi một đoạn.”
“. . . Được.”
Qua một hồi, Vân Hoán mới hiểu được ý trong lời nói của Vân Khuynh, có chút gian nan đáp.
Lúc Vân Khuynh đến chỗ hắn xin dược hắn cũng không biết Vân Khuynh muốn làm gì, trải qua một màn vừa rồi, hắn rốt cục đã biết.
Đáy lòng song song đau nhức cũng có một tia tỉnh ngộ, Vân Khuynh là thật rất yêu rất yêu Tần gia huynh đệ.
Lúc này con mắt Vân Khuynh hồng hồng, bờ môi sưng không ngớt, trên cổ trên cằm có vết tích tình ái mà quần áo giấu không được, Vân Hoán không nhìn nữa, hắn nghiêng đi đôi mắt, khom lưng đem Vân Khuynh ôm lên.
Ánh mắt Vân Khuynh lại dán chặt trên người hai người trên giường, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vĩnh biệt, Vô Phong, Vô Song. . .”