Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 254: Chương 254: Nhiệt Tình Như Lửa.




CHƯƠNG 255: NHIỆT TÌNH NHƯ LỬA.

“n a. . .”

Nơi bí ẩn nhất trong thân thể bỗng nhiên bị xâm lấn, thân thể mẫn cảm của Vân Khuynh có vẻ càng thêm kích động.

Đầu lưỡi Tần Vô Song hoàn toàn quấn lấy ngọc hành của Vân Khuynh, mồ hôi hột trên trán chậm rãi chảy xuống, rơi lên bắp đùi trắng noãn của Vân Khuynh và sàng đan, nóng đến mức khiến Vân Khuynh run run không ngớt.

Tà ác nhẹ nhàng ma sát ở đỉnh ngọc hành, Tần Vô Song cảm thấy rõ ràng vật nhỏ trong miệng càng ngày càng căng lớn, gân xanh mặt trên toát ra càng ngày càng nghiêm trọng, run nhè nhẹ chỉ muốn bạo phát.

Hắn nhân cơ hội này giật giật ngón tay đã vào trong cơ thể Vân Khuynh, nhiệt độ trong cơ thể Vân Khuynh rất cao, nóng đến mức gần như đem ngón tay Tần Vô Song hòa tan ở bên trong.

Ngón tay thon dài vừa đâm vào mật huyệt nhỏ hẹp, nội bích mật huyệt chặt trí liền đè ép từ bốn phía, ép hắn nửa bước khó đi.

Vì vậy, thừa dịp nhất khắc thân thể Vân Khuynh run run bạo phát, ngón tay thứ hai của Tần Vô Song cũng vói vào trong mật huyệt.

Hai ngón tay của hắn đã bị ái dịch làm ướt, ở trong nội bích chặt trí ấm áp đè nhấn mở rộng.

Bởi vì hắn vẫn ngậm lấy ngọc hành, nên dịch thể bạch trọc ngọc hành phun ra, bị hắn ngậm vào trong miệng, cũng thuận thế nuốt xuống.

Trên tay tiến công mật huyệt Vân Khuynh song song, Tần Vô Song chậm rãi ngẩng đầu, buông ra ngọc hành đã không còn sưng cứng trong miệng, một ít dịch thể bạch trọc còn chưa kịp nuốt xuống, theo ngọc hành rời đi, từ khóe môi Tần Vô Song tràn ra.

Hắn ngẩng đầu, cảm giác được thân thể Vân Khuynh bạo phát, Tần Vô Phong cũng ngẩng đầu lên, huynh đệ hai người nhìn nhau, giữa hai người có nhiều chỗ ăn ý khiến Tần Vô Phong vươn tay nửa ôm thân thể Vân Khuynh vào lòng, mà Vân Khuynh còn lại là toàn thân vô lực tùy ý bọn họ loay hoay.

Tần Vô Song khẽ nhíu mày, nhìn Vân Khuynh mặt hướng Tần Vô Phong, cả người nho nhỏ hầu như lui ở trong lòng Tần Vô Phong, hắn chậm rãi rút ra hai ngón tay đã vào trong cơ thể Vân Khuynh, bởi vì vị trí, hắn thẳng thắn nghiêng người ra phía sau Vân Khuynh, đem phía trước tặng cho Tần Vô Phong.

Tay hắn một lần nữa xoa lên tấm lưng tuyết trắng trơn mềm như tơ của Vân Khuynh, cảm giác dưới tay trắng mịn không ngớt, dường như mang theo lực hấp thụ khó có thể tưởng tượng, khiến Tần Vô Song thế nào cũng luyến tiếc dời đi.

Hắn thích lưng của Vân Khuynh, trắng noãn không tì vết, cũng chỉ có thể chờ hắn dùng môi tùy ý miêu tả bức vẽ hắn muốn ở trên.

Vân Khuynh hơi nhíu mày, ngón tay mở rộng mật huyệt phía trước của y rút khỏi, khiến mật huyệt động tình không ngừng tràn ra ái dịch trơn dính, càng khiến Vân Khuynh đáng sợ nghĩ có chút trống rỗng.

Hai chân y chậm rãi ma sát, mong muốn có vài thứ lần thứ hai tràn đầy mật huyệt đã động tình của y.

Tóc dài màu mực trên trán y đã hoàn toàn ướt, dính vào trên trán, tôn lên cho da thịt trắng nõn càng thêm óng ánh như ngọc.

“Ngô. . .”

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y mang theo mê man và bất mãn, Tần Vô Phong mở đôi mắt, cúi đầu nhìn Vân Khuynh nằm nghiêng trong lòng hắn hơi cong khóe môi, ngón tay có chút thô ráp theo đỏ bừng trước ngực Vân Khuynh một đường trượt xuống, lướt qua bụng y, cuối cùng chìm vào trong cơ thể Vân Khuynh, công chiếm vị trí vừa rồi của Tần Vô Song.

Ngón tay thon dài không cho Vân Khuynh cơ hội, hai ngón tay trực tiếp nhập vào mật huyệt của Vân Khuynh.

Mật huyệt vốn có chút trống rỗng nhỏ hẹp chặt trí thoáng cái liền bị hai ngón tay kia tràn đầy.

Vân Khuynh rên rỉ giương lên đôi mắt sương mù nhìn Tần Vô Phong, lúc thấy đôi mắt sâu thẳm sáng sủa, lóe ra ngọn lửa nóng cháy thì đáy lòng hiện lên vài tia nghi hoặc.

Tần Vô Phong, nhìn qua. . . Rất tỉnh táo. . .

Suy nghĩ của y sau một khắc liền bị ngón tay Tần Vô Phong bắt đầu chuyển động trong nội bích quấy nhiễu chẳng còn.

Bởi vì mật huyệt đã bị khai thác qua, không quá khó khăn tiếp nhận hai ngón tay của Tần Vô Phong, lại bởi vì tuôn ra rất nhiều ái dịch, bên trong trở nên nóng ướt không gì sánh được, khiến thân thể buộc chặt của Tần Vô Phong khó chịu đến cực điểm.

Dục vọng lửa nóng dưới thân Tần Vô Phong sưng đến dọa người đang thẳng tắp đỉnh lên trên đùi Vân Khuynh, nhìn chằm chằm vị trí ngón tay hắn mơ ước.

Tuy rằng dưới thân sưng đau khó chịu không ngớt, nhưng Tần Vô Phong vẫn không muốn lỗ mãng tiến vào trong cơ thể Vân Khuynh khiến y thống khổ, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn cũng mang theo mồ hôi hột ẩn nhẫn, kiên nhẫn chậm rãi tăng ngón tay.

Không chỉ Tần Vô Phong có loại tâm tư quý trọng Vân Khuynh này, Tần Vô Song phía sau Vân Khuynh, càng là có thêm tâm tư như vậy.

Hắn đang theo ý muốn của mình, không ngừng ấn xuống vết tích mình muốn trên tấm lưng tuyết trắng của Vân Khuynh, khiến tấm lưng thuần khiết mỹ lệ, tràn đầy vết tích tình ái, trở nên mê hoặc không ngớt.

Hôm nay, Tần Vô Song dường như yêu cảm giác thân cận hạ thân của Vân Khuynh.

Khi tay và môi hắn chuyển qua thắt lưng Vân Khuynh, hắn cũng không hề ngừng, một đường đi xuống, hôn lên mông cong, cuối cùng khẩn cấp lấy tay tách mở, kề sát vào đóa hoa nhỏ giữa hai cánh mông ẩn giấu càng thêm bí ẩn so với mật huyệt phía trước.

Từ lúc ngón tay tiến nhập mật huyệt Vân Khuynh, hắn cũng đã có chút nhẫn không nổi, sau lại bởi vì vị trí thời gian hắn nhẫn nại càng bị ép dài hơn, hắn hiện tại khẩn cấp muốn muốn đi vào thân thể Vân Khuynh.

Hắn trực tiếp dùng môi mình, vươn cái lưỡi đỏ tươi dùng sức chen vào trong, muốn thăm dò trong đó, song song hắn nỗ lực tiến nhập, toàn bộ hậu huyệt cũng đã ướt.

Phía trước vốn trống rỗng vừa bị lấp đầy, phía sau lại bị xâm phạm, thân thể Vân Khuynh sau khi phóng thích mẫn cảm đến dọa người, lúc này trước sau giáp kích, ngọc hành vừa thẳng lên lần thứ hai của y thiếu chút nữa tiết ra, đáng tiếc cuối cùng bị Tần Vô Phong nắm lại.

“Không muốn. . .”

Đã không biết mình rốt cuộc là muốn cự tuyệt hay là muốn bị tiến nhập, Vân Khuynh chỉ có thể lắc đầu, muốn chạy trốn loại cảm giác hầu như bao phủ y này.

Ngón tay Tần Vô Phong lúc này ở trong mật huyệt của y, đã tăng tới bốn ngón, nghe thấy Vân Khuynh nói không muốn hắn cong lên khóe môi: “Ta xem là muốn đi. . .”

Thanh âm của hắn vào lúc này mang theo một loại từ tính kỳ dị, chọc người vô cùng, bốn ngón tay chôn trong cơ thể Vân Khuynh vào lúc vừa dứt lời liền bắt đầu kịch liệt ma sát nội bích non mềm.

Từng đợt điện lưu theo ngón tay hắn ma sát chảy về phía hậu huyệt Vân Khuynh, bởi vì thân thể thực sự không thể nhẫn nại thêm, Tần Vô Song liền ngẩng đầu, lấy ngón tay xâm nhập hậu huyệt đã ươn ướt.

Trong hậu huyệt cực hạn mẫn cảm và mềm mại của Vân Khuynh không có phí quá lớn khí lực liền tiến vào.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song đem hết toàn lực muốn để Vân Khuynh thả lỏng, cảm thấy vui sướng, môi lưỡi ngón tay cũng không rời khỏi thân thể Vân Khuynh.

Thân thể trắng noãn của Vân Khuynh sớm đã bị hôn tràn đầy vết tích.

Thân thể dường như mềm thành đống bùn.

Nếu là Tần Vô Phong Tần Vô Song thực sự hôn mê, chuyện Vân Khuynh vốn muốn làm, chỉ sợ không thể tiến hành. . .

May là Tần gia huynh đệ sức chống cự thân thể tốt không phải người bình thường có thể so sánh.

Tần Vô Song thật sự là rất lâu rất lâu đã không chạm vào thân thể này, hiện tại gặp mặt liền như trúng độc không thể buông ra, kích động khó có thể khắc chế.

Chờ hậu huyệt Vân Khuynh vừa có thể thích hợp ba ngón tay của hắn, hắn liền rút đi ngón tay, dùng dục vọng nóng rực sưng cứng của mình thay thế ngón tay vừa rồi.

Dục vọng cực lớn thoáng cái kéo mở nội bích hậu huyệt, dục vọng sưng cứng của Tần Vô Song thực sự quá lớn, hậu huyệt bị ba ngón tay khai thác căn bản không thể lập tức thừa thụ nó, cho nên chỉ tiến nhập một chút liền bị kẹt lại.

Nội bích mềm mại bị kéo căng, chặt chẽ bọc lấy dục vọng của Tần Vô Song, cơ thịt từ bốn phương tám hướng nội bích vọt tới đè ép vật xâm lấn từ bên ngoài, lôi kéo toàn bộ hậu huyệt siết chặt. Điều này khiến Tần Vô Song không ngừng rơi mồ hôi hột.

“Khuynh nhi. . . Thả lỏng. . .”

Vân Khuynh mơ mơ hồ hồ nghe thấy Tần Vô Song nói như vậy, y muốn thả lỏng, rất muốn thả lỏng.

Thế nhưng mật huyệt phía trước bị bốn ngón tay không ngừng ma sát cực nhanh, ngọc hành cũng bị cầm giữ trong tay người khác, thân thể y bởi vì các loại dục vọng y khó có thể thừa thụ mà hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của y, lúc này hoàn toàn là dựa vào bản năng.

Tần Vô Song vươn tay xoa lên chu vi hậu huyệt Vân Khuynh, thắt lưng đẩy về phía trước, dùng sức đem mình đưa vào trong cơ thể Vân Khuynh.

Tần Vô Phong cảm thụ được Vân Khuynh chậm rãi kéo căng thân thể, nhíu mày, cũng kéo ra ngón tay, trong con ngươi màu mực lóe ra sáng bóng kỳ dị, đem dục vọng lửa nóng tràn ngập uy hiếp của mình đặt ở lối vào mật huyệt.

Hắn vươn tay đỡ thắt lưng Vân Khuynh, nói với đệ đệ phía sau Vân Khuynh: “Ta đến giúp ngươi. . .”

Nói xong, liền đem mình đưa vào mật huyệt Vân Khuynh, mật huyệt nhỏ hẹp cũng không thể lập tức thừa thụ cực lớn của hắn, bàn tay hắn đặt ở bên hông Vân Khuynh cũng dùng sức, nhếch môi, dùng lực đánh vào trong cơ thể Vân Khuynh.

“Ách a. . . .”

Lúc Vân Khuynh ngưỡng cổ quyến rũ rên rỉ, Tần Vô Phong đã đâm vào trong cơ thể y, sức lực này cũng khiến cho dục vọng Tần Vô Song kẹt ở hậu huyệt Vân Khuynh đi tới.

Thân thể yếu ớt, bị bọn họ một trước một sau xâm nhập, bọn họ xâm nhập, dục vọng của bọn họ hầu như có thể xuyên qua thân thể Vân Khuynh cảm thụ được sự tồn tại giữa hai bên.

Vân Khuynh cả người đều mất đi tư tự, thân thể đơn bạc dường như trôi nổi trên biển rộng, cảm giác chặt trí bị tràn ngập dưới thân khiến y muốn phát cuồng.

“Ô . . . . Không. . . Nóng quá. . . . Rất trướng. . .”

Lông mi hơi nhắm lại vương lên giọt nước mắt trong suốt, Vân Khuynh không biết làm sao hô lên.

Nhưng hai nam nhân toàn thân mồ hôi kia đã không nghe bất cứ can ngăn nào của y, mà là thuận theo dục vọng của mình, bắt đầu luật động cổ xưa nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.