CHƯƠNG 303 PN14: ĐẠI TIỂU BẢO THIÊN CHI ĐẠI BẢO KỲ NHÂN
Tần Kính Quân cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, cảm giác được an toàn và viên mãn trước nay chưa từng có.
Chờ tới lúc y vừa tỉnh lại, y vẫn ở trong thần miếu bỏ hoang, nằm trong lòng Ngụy Tư Minh, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài một chút, hình như, đã qua một đêm.
Ngụy Tư Minh hình như chưa hề chợp mắt, một đôi con mắt đen kịt như mực, thẳng tắp nhìn y, ánh mắt chuyên chú mà trầm tĩnh.
“Ách. . .”
Nhất khắc nhìn thấy con mắt Ngụy Tư Minh, Tần Kính Quân không hiểu vì sao có cảm giác xấu hổ lúng túng, dĩ nhiên muốn né tránh. . .
Có thể là, bởi vì ánh mắt Ngụy Tư Minh quá mức chuyên chú nghiêm túc đi.
“Thả ta xuống.”
Tần Kính Quân phát hiện cơn mưa bên ngoại thần miếu đã tạnh, liền ở trong lòng Ngụy Tư Minh giãy dụa.
Sắc mặt Ngụy Tư Minh trầm xuống, không có buông tay, mà là ôm lấy Tần Kính Quân, hướng sang một bên, đem đấu lạp của Tần Kính Quân đội lên đầu y, rồi đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Ngụy Tư Minh! ! !”
Một tiếng này của Tần Kính Quân, kêu vừa vội vừa lớn, mất đi ổn trọng thường ngày.
Ngụy Tư Minh cúi đầu nhìn y: “Sao vậy? ? ?”
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng nói với ta, ngươi sẽ mặc như vậy đi ra ngoài? ? ? Còn có, ngươi định đi đâu? ? ?”
Ngụy Tư Minh đem áo ngoài cho y, còn mình chỉ mặc áo đơn, lẽ nào Ngụy Tư Minh dự định sẽ mặc thành như vậy đi ra ngoài gặp người sao? ? ?
Lại nói tiếp đều là lỗi của Ngụy Tư Minh, trước đó cũng không cẩn thận cởi quần áo của y, dĩ nhiên toàn bộ xé sạch.
Ngụy Tư Minh nhíu mày: “Vậy thì sao? ? ? Ai dám nói ta nửa câu thất lễ, trực tiếp giết chết là được. . .”
Giọng nói của hắn nhàn nhạt, giống như mạng người đối với hắn, đều chỉ là kiến hôi.
Hô hấp Tần Kính Quân cứng lại, nhíu lại lông mày: “Như vậy là không đúng. . . Bất cứ ai cũng đều có quyền lợi sinh tồn, ngươi không thể vì mình làm sai, liền lấy đi tính mệnh người khác. . .”
“Ta thích.”
Ngụy Tư Minh dường như đối với lời thuyết giáo của Tần Kính Quân một chút cũng không có hứng thú, nhẹ nhàng một câu ta thích liền mặc kệ Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân cầm lấy quần áo trước ngực hắn: “Làm người trên đời, cần bận tâm rất nhiều thứ, đâu có ai không nói đạo lý như ngươi. . .”
Ngụy Tư Minh trực tiếp vươn tay điểm huyệt đạo của Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân trừng lớn con mắt ngập nước, lên án nhìn Ngụy Tư Minh, trong mắt tụ tập càng ngày càng nhiều ủy khuất.
Ngụy Tư Minh biểu hiện ra tuy rằng không có nghe lời Tần Kính Quân, thế nhưng, hắn vẫn vào một chỗ bí ẩn trong Hoa Đào Tự đánh ngất một người, đoạt đi quần áo trên người người kia.
Tần Kính Quân nhìn mà kinh hãi, thế nhưng cũng may Ngụy Tư Minh chỉ đánh ngất người ta, so với trực tiếp giết chết vẫn tốt hơn nhiều.
Chờ Ngụy Tư Minh một lần nữa ăn mặc thỏa đáng lại đem Tần Kính Quân ôm vào trong lòng, mới vươn tay cởi ra huyệt đạo cho Tần Kính Quân: “Ngươi muốn đi đâu? ? ?”
“Khách sạn bình dân phía Tây thành.”
Tần Kính Quân theo phản xạ lập tức mở miệng nói.
Ngụy Tư Minh gật đầu, đầu ngón chân điểm xuống giống như con chim lớn, bay lên.
Khinh công như vậy tuyệt đối là đăng phong tạo cực ( đạt tới đỉnh cao )
Bị Ngụy Tư Minh ôm vào trong ngực, đấu lạp ở trên đầu Tần Kính Quân bị gió thổi bay phấp phới, nhìn cảnh sắc bên người giống như bóng mờ lui về phía sau, tự đáy lòng Tần Kính Quân có chút kính nể võ công của Ngụy Tư Minh: “Khinh công thật là lợi hại, có thể so với ba đa đa của ta. . . Sư phụ của ngươi là ai, ngươi nhìn qua còn rất trẻ, rốt cuộc là làm thế nào mới luyện được võ công như vậy? ? ?”
Tần Kính Quân bị nghi hoặc đáy lòng nghẹn có chút khó chịu, thành thật một trận xong, liền đem vấn đề liên tiếp hỏi ra miệng.
“. . . Dong dài.”
Trong thanh âm Ngụy Tư Minh mang theo khí lạnh, cúi đầu dùng con mắt tối tăm băng lãnh liếc nhìn Tần Kính Quân, người sau co rụt cái cổ, lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này hắn mới thoả mãn ngẩng đầu, tìm kiếm khách sạn bình dân theo như lời Tần Kính Quân.
Khinh công của Ngụy Tư Minh, ở ngoài thành vẫn có thể dùng, nhưng vừa vào trong thành, tiếng người ồn ào, lại không có chỗ mượn lực, liền không tiện dùng.
Cuối cùng hắn trực tiếp ôm Tần Kính Quân đi bộ hành tẩu.
Ánh mắt người đi trên đường khiến Tần Kính Quân không được tự nhiên đến cực điểm: “Ngụy Tư Minh, ngươi thả ta xuống, tự ta có chân, ngươi ôm như vậy rất không được tự nhiên.”
Ngụy Tư Minh lần thứ hai cúi đầu, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn y: “Không muốn người khác xem? ? ? Ta móc mắt bọn họ, hoặc là giết bọn họ thế nào? ? ?”
Tần Kính Quân lần thứ hai im miệng.
Ngụy Tư Minh này, tuyệt đối là tâm lý có chuyện, phương thức tự hỏi luôn luôn tàn bạo như vậy, giống như là không có lương tri. . .
Ở cùng với hắn, có thể vào lúc nào đó Ngụy Tư Minh nhìn y không vừa mắt, liền thuận tay răng rắc hay không. . .
Tần Kính Quân nghĩ, trên trán dĩ nhiên tràn ra vài giọt mồ hôi hột, vận khí của y tốt như vậy, hẳn là. . . Không có vấn đề gì chứ? ? ?
Chẳng qua, nếu vận khí y thực sự tốt, vì sao lại gặp phải Ngụy Tư Minh? ? ?
Tần Kính Quân buông tha chống đối Ngụy Tư Minh chuyên quyền độc đoán, để mặc Ngụy Tư Minh ôm, một đường chạy đến khách sạn bình dân.
Lục Thính Lan sắp vội muốn chết.
Bảo bối đồ đệ của hai đa đa hắn, bảo bối sư huynh của hắn, bảo bối Tần Kính Quân của toàn bộ Lưu Ly tiểu trúc, dĩ nhiên bị hắn đánh mất.
Cho dù vận khí của Tần Kính Quân thần kỳ tốt, thế nhưng, khuôn mặt tuyệt sắc của y, thân thể suy nhược không có võ công, vẫn làm cho hắn nhịn không được lo lắng, huống hồ, đêm qua còn mưa to một đêm, Tần Kính Quân, rốt cuộc chạy tới nơi nào? ? ?
Lục Thính Lan nỗ lực làm cho mình tỉnh táo, quyết định đợi thêm một ngày đêm, nếu đợi không được liền vận dụng thế lực Lưu Ly tiểu trúc và Tần gia đi tìm Tần Kính Quân.
Tần Kính Quân quả nhiên không để hắn thất vọng, ngày thứ hai liền trở về.
Chỉ là. . .
Phương thức trở về, có chút kỳ lạ.
Dĩ nhiên là bị một nam nhân xa lạ băng lãnh, khí thế bức người, nhìn qua kinh khủng không gì sánh được ôm về. . .
Bởi nam nhân bên người, đều là có đôi có cặp, Lục Thính Lan vừa nhìn thấy Tần Kính Quân bị Ngụy Tư Minh ‘Yểu điệu’ ôm trở về, trong óc lập tức nổ tung.
Cái đầu cũng không kịp nghĩ, không kịp tự hỏi, hắn đã xông lên trước, túm lấy quần áo Ngụy Tư Minh: “Ngươi đã làm gì tiểu Bảo? ? ?”
“Tiểu Bảo? ? ?”
Tiếng nói của Ngụy Tư Minh trầm xuống, đôi mắt híp lại, Tần Kính Quân vừa thấy cái dạng này của hắn, lập tức kéo kéo ống tay áo Ngụy Tư Minh: “Đây là sư đệ của ta, Ngụy Tư Minh ngươi đừng xằng bậy.”
Ngụy Tư Minh liếc nhìn y, lại lạnh lùng nhìn về phía Lục Thính Lan: “Sau đó đừng để ta nghe thấy xưng hô thân mật như vậy, y là của ta.”
“Phốc. . . Không phải đâu. . . Khụ khụ khụ. . . Tiểu Bảo. . . .”
Ngụy Tư Minh một ánh mắt đao lạnh giết qua, Lục Thính Lan lập tức im miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Tiểu Quân Quân nhà ta thành của ngươi lúc nào. . .”
“Tiểu Quân Quân cũng không được! ! !”
Thanh âm Lục Thính Lan vừa ra, Ngụy Tư Minh liền cảnh cáo nói.
“Uy, ngươi dựa vào cái gì quản nhiều như vậy, ta gọi tiểu Bảo, gọi tiểu Quân Quân, ngươi làm gì ta, có bản lĩnh ngươi cắn ta, tiểu Quân Quân tiểu Quân Quân, tiểu Kính Kính, tiểu Bảo, tiểu bảo bảo. . .”
“Ta giết ngươi!”
Ngụy Tư Minh toàn thân bao phủ một tầng giá rét, động tác cực kỳ lưu loát, nâng tay một đạo tia sáng màu bạc hiện lên, thẳng tắp đánh về phía cổ Lục Thính Lan.
“Đừng. . .”
Tần Kính Quân biết Ngụy Tư Minh nói thật, mắt thấy hắn ra tay, sợ đến hô hấp cũng ngừng lại.
Cũng may công phu bản thân Lục Thính Lan cũng không tệ, càng có mấy chiêu bảo mệnh, cực kỳ chật vật né sang một bên.
Tần Kính Quân thấy hắn tránh thoát mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác được Ngụy Tư Minh lại muốn phát tác, áp sát vươn tay ôm lấy cánh tay hắn: “Không nên tùy tiện đả thương người.”
Nói, một đôi con mắt ngập nước chăm chú nhìn chằm chằm con mắt Ngụy Tư Minh.
Thân thể Ngụy Tư Minh cứng đờ, sát khí trên người chậm rãi rút đi, hừ lạnh một tiếng hỏi Tần Kính Quân: “Phòng của ngươi ở đâu? ? ?”
Tần Kính Quân lập tức mở miệng: “Lầu hai, bên phải, phòng thứ ba.”
Ngụy Tư Minh trực tiếp thả người nhảy lên, dùng chân đá văng cửa, đem Tần Kính Quân đặt ở trên giường, rồi mới lạnh lùng nói: “Tiểu nhị! ! !”
“Khách. . . Khách quan có cái gì phân phó? ? ?”
“Đưa nước nóng lên, chúng ta muốn tắm rửa. . . Phải nhanh!”
“Vâng vâng. Tiểu nhân cái này đi. . .”
Tiểu nhị bị khí lạnh toàn thân Ngụy Tư Minh dọa cho thanh âm run rẩy, thấy hắn không nói gì thêm liền lập tức bỏ chạy.
Ngụy Tư Minh thấy tiểu nhị đã đi, đóng cửa lại, lập tức bắt đầu cởi quần áo, kỳ thực hắn ghét nhất trên người mình nhiễm phải thứ gì đó khác.
Nếu không phải Tần Kính Quân không muốn hắn ăn mặc áo đơn đi ở trên đường, hắn nhất định sẽ không mặc quần áo của người khác.
Một đường này tâm tình hắn nặng nề đến cực điểm, hiện tại khẩn cấp muốn cởi quần áo.
Tần Kính Quân thấy hắn như vậy, lục lọi trong đống y bào của mình, lấy ra một chiếc trường bào màu tím: “Đây là áo choàng Lam di Lưu Ly tiểu trúc làm cho đa đa ta, ngươi mặc vào trước đi. . .”
May là làm không tốt, bằng không, y sẽ không lấy ra cho Ngụy Tư Minh mặc.
Ngụy Tư Minh liếc nhìn, không có mở miệng thẳng mặc áo đơn, ngồi ở trên ghế không coi ai ra gì châm trà uống.
Tần Kính Quân lại nhíu nhíu mày: “Tốt xấu ngươi cũng khoác lên trước một chút, một hồi tiểu nhị sẽ đến đưa dục dũng và nước nóng. . .”
Nói, Tần Kính Quân đứng lên, đi đến chỗ cửa: “Ta xuống phía dưới tìm Thính Lan trước, ngươi tắm xong thì gọi ta.”
Thân thể Ngụy Tư Minh, trong nháy mắt chắn trước mặt y: “Ai cho phép ngươi đi? ? ?”
Tần Kính Quân lần thứ hai trợn tròn mắt to ngập nước, Ngụy Tư Minh đây là ý gì, chẳng lẽ, còn bắt y ở lại xem hắn tắm rửa? ? ?