Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 301: Chương 301: Đại Tiểu Bảo Thiên Chi Ngoài Dự Liệu.




CHƯƠNG 302 PN13: ĐẠI TIỂU BẢO THIÊN CHI NGOÀI DỰ LIỆU.

Thân thể vốn đã lạnh lẽo, lúc bả vai đụng tới không khí lạnh bên ngoài, trở nên càng thêm sợ lạnh.

Tần Kính Quân rụt lui bờ vai lộ ra trong không khí, đầy mặt kinh hoàng vô thố: “Ngươi. . . Không thể xằng bậy.”

Thân thể y bởi vì suy nhược, chưa từng nghiêm túc tập võ, mà người trước mắt này, vừa nhìn khí thế sắc bén băng lãnh, đã biết đối phương là một cao thủ, nếu như đối phương thật muốn làm gì, y căn bản không thể ngăn cản.

“Tần. . . Kính Quân? ? ?”

Thanh âm nam tử băng lãnh thoáng trầm thấp, tuy rằng vẫn lạnh như trước, nhưng đã không còn hùng hổ doạ người như vừa rồi.

Nếu hắn nhớ không lầm, người trước mắt này, hẳn là tên như vậy.

Tần Kính Quân trừng lớn hai mắt: “Đúng. . . Là ta. . . Ngươi, sao ngươi biết? ? ?”

Nam tử băng lãnh hơi híp mắt, không hề để ý tới Tần Kính Quân, thẳng tay xé rách quần áo và đồ dùng của y.

“Uy. . . Uy uy, đã nói là không thể như vậy. . . Ngươi người này, sao lại bá đạo không nói lý như thế! ! !”

Tần Kính Quân gắt gao che chở quần áo trên người, nhíu lại lông mày, tức giận đề cao thanh âm nói.

Tuy rằng đối phương khí thế khiếp người, cũng thực khiến y tâm sinh e ngại, thế nhưng, chẳng hiểu tại sao y cho rằng hắn sẽ không chân chính thương tổn y.

Tay đối phương dừng một chút: “Ngụy Tư Minh.”

“Ngụy Tư Minh? ? ? Tên của ngươi sao? ? ?”

Lực chú ý của Tần Kính Quân, lập tức bị ba chữ trong miệng nam tử hấp dẫn đi, căn bản là không chú ý tới, quần áo và đồ dùng trên người, đã bị xé gần hết, không những không che được thân thể, còn gió lạnh trận trận, khiến cho y toàn thân lạnh run.

“Lời ta vừa nói đều là thực sự, ngươi. . .”

Tần Kính Quân nói, vào nhất khắc nam nhân tự xưng Ngụy Tư Minh kia xé sạch đồ của y, rốt cục ngừng lại.

Con mắt ngập nước vốn đã mở thật to của y thoáng cái trừng càng tròn, đáy lòng kinh hoàng khó có thể nói rõ.

Vận khí của y tốt như vậy, sao lại để y trải qua chuyện này? ? ?

Tinh Tú lão nhân, tất cả các thúc thúc, ba ba đa đa của y đều nói cho y, y và ca ca là một đôi đã được định trước, hiện tại loại tình huống này, phải làm thế nào đây? ? ?

Vào lúc y tinh thần hoảng hốt, miên man suy nghĩ, Ngụy Tư Minh đã cầm quần áo rút đi hơn một lửa, sau đó cong xuống thắt lưng ghé sát vào Tần Kính Quân.

Tần Kính Quân bị khuôn mặt tuấn tú của hắn càng ngày càng tới gần áp bách hầu như khó có thể hô hấp, thân thể vốn đã băng lãnh của y, vào lúc này càng cứng lại rối tinh rối mù.

Ngụy Tư Minh vươn hai tay, xuyên qua hai nách Tần Kính Quân, trực tiếp đem y ôm lên, giống như một người lớn ôm tiểu hài tử, đem y ôm vào lòng, tới gần đống lửa.

“Ngươi. . .”

Thân thể Tần Kính Quân cứng ngắc run run, con mắt nhìn loạn chung quanh, không biết rốt cuộc nên làm thế nào cho phải.

Y không biết Ngụy Tư Minh muốn làm gì.

Nếu là muốn lăng nhục y, hẳn là, sẽ không chờ đến bây giờ còn chưa ra tay, hắn rốt cuộc là muốn. . .

Tư tự của Tần Kính Quân, lại một lần nữa bị bàn tay của Ngụy Tư Minh cắt đứt.

Tay Ngụy Tư Minh, có cảm giác hơi hơi lạnh lẽo, rất thon dài, rất thô ráp, lúc này đang gắt gao dán lên da thịt non mềm của y, chậm rãi trượt đi.

Động tác của hắn không hề thô lỗ như vừa rồi xé rách quần áo của Tần Kính Quân, cực kỳ thong thả mà có chứa hàm ý khác chậm rãi vuốt nhẹ.

Lông tơ và da gà thật nhỏ trên thân thể Tần Kính Quân đồng thời dựng đứng lên.

Tay Ngụy Tư Minh từ cổ y, vuốt nhẹ đến xương quai xanh, dần xuống phía dưới, đầu ngón tay lướt qua hồng anh đỏ bừng trước ngực y.

Tần Kính Quân hô hấp gấp gáp, cũng không nhịn được nữa, vươn tay cầm tay Ngụy Tư Minh: “Đừng! ! !”

Y chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày, bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực, lấy tư thái tà nịnh như vậy đùa bỡn. . .

Điều này, từ lâu đã thoát khỏi mọi thứ tồn tại trong thế giới nguyên bản đơn thuần thư thích của y.

Đối mặt với y kháng nghị, Ngụy Tư Minh chỉ là một tay vẫn ôm thắt lưng y, một tay đặt ở trước ngực y, đổi thành nắm cằm y, giơ lên, hôn xuống đôi môi hơi mỏng phấn hồng nhàn nhạt của y.

Rõ ràng là một người băng lãnh như vậy, nhưng khi hôn, lại không hề nhẫn nại, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt, mang theo hơi thở đốt cháy Tần Kính Quân, cường thế cạy mở môi Tần Kính Quân, bá đạo đem lưỡi của mình xâm nhập vào.

Phản ứng của Tần Kính Quân lập tức trì độn.

Hai tay đẩy Ngụy Tư Minh, hai chân đá đạp lung tung, thế nhưng sức lực của y, đối với Ngụy Tư Minh mà nói, thật sự là không đáng nhắc tới.

Không chỉ không thể khiến cho động tác của Ngụy Tư Minh dừng lại, trái lại càng dụ dỗ ra càng nhiều tình cảm khó có thể khắc chế ẩn sâu trong cơ thể hắn.

Thế nhưng, thân thể dưới tay lạnh lẽo, tần suất tim đập cũng không bình thường, cho dù muốn y, nhưng hắn càng muốn y sống.

Bờ môi nóng hổi của Ngụy Tư Minh chà đạp gặm cắn trong miệng Tần Kính Quân, hô hấp chậm rãi nặng thêm, trong đôi mắt tối tăm chậm rãi tràn ra một tia ánh sáng tàn phá.

Vừa hôn người này, đã muốn đem y ăn tươi, ăn tươi, hoàn toàn ăn tươi, toàn bộ ăn tươi.

Ngụy Tư Minh nhắm mắt lại, lại mở ra, buông môi Tần Kính Quân, dùng sức thở hổn hển.

Không được, dự tính ban đầu của hắn không phải như thế.

Hắn vốn là muốn liều lĩnh giữ lấy người này, cho y nhận rõ tự do của y rốt cuộc là thuộc về ai. . .

Thế nhưng. . .

Hắn thấy được cái bớt trên người y, cái bớt hình thoi đỏ sẫm trên vai trái y.

Thấy cái bớt kia, hắn lập tức biết, người hắn coi trọng này, là đệ đệ hắn.

Bởi vì vai phải của hắn cũng có một cái bớt tương tự, từ khi ra đời hắn đã có ký ức, phi thường rõ ràng, hắn có một đệ đệ song sinh, một đệ đệ song sinh tên là Tần Kính Quân.

Mà, câu kia vừa rồi của Tần Kính Quân: “Tự do thân của ta, từ nhất khắc ta sinh ra, đã thuộc về ca ca ta.”

Thật sự là lấy được lòng hắn, chẳng biết tại sao lại lấy được lòng hắn.

Lại nhìn sắc mặt vì lạnh mà trắng bệch, đôi môi phát tím của y, hắn dĩ nhiên bắt đầu hận khí trời băng lãnh này.

Vậy nên, hắn muốn sưởi ấm cho y, rút đi tâm tư cưỡng bức y, trái lại là muốn đối tốt với y.

Vậy nên hắn xé quần áo ướt đẫm trên người y, cởi áo của mình, chỉ là muốn đem quần áo khô của mình đưa cho y mặc mà thôi.

Thế nhưng. . .

Vừa nhìn đến thân thể trắng nõn, làn da tái nhợt, thân thể nhu nhược tinh tế kia. . .

Không chỉ nhìn qua non mềm, sờ lên cũng mịn màng không gì sánh được, không có chỗ nào không ngừng mê hoặc hắn, khiến con thú không muốn người biết trong lòng hắn rục rịch.

Hắn là một người lạnh lùng bạc tình, rất ít có cảm tình kịch liệt như thế, khiến hắn có chút trở tay không kịp, cũng vô cùng kinh ngạc không ngớt. . .

Khi Ngụy Tư Minh buông ra Tần Kính Quân, trong con ngươi hơi nước mông lung của Tần Kính Quân còn dày đặc tâm tình hoảng hốt.

Ngụy Tư Minh nhìn nét mặt tái nhợt của y nhuộm lên đỏ ửng nhàn nhạt, dục vọng buộc chặt dưới thân không khỏi càng thêm đau đớn.

Rất muốn rất muốn đè y xuống. . .

Thế nhưng. . .

Duỗi tay sờ sờ độ ấm trên trán Tần Kính Quân, con ngươi giống như bốc cháy của Ngụy Tư Minh trong nháy mắt yên lặng xuống.

Hắn là một người có tính tự hạn chế rất mạnh.

Là một người hiểu được tính toán về lâu về dài.

Vậy nên toàn bộ dục niệm của hắn đều bị nhiệt độ nóng bỏng dưới tay xua tan đi.

Hắn từ trước đến nay sẽ không ủy khuất mình, nhưng vì người này đã nói y vừa sinh ra đã thuộc về hắn, hắn nguyện ý ngoại lệ.

Động tác của hắn ôn hòa cầm lấy quần áo vừa cởi ra của mình, mềm nhẹ mặc vào cho Tần Kính Quân.

Tần Kính Quân vừa lấy lại tinh thần, cũng khiếp sợ nhìn hắn: “Ngươi. . .”

“Còn nhiều thời gian.”

Ngụy Tư Minh nhàn nhạt trả lời nghi hoặc của y, nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó, càng khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của Tần Kính Quân nhuộm lên đỏ ửng không thể rút đi.

Hai gò má y ửng đỏ, cũng không còn giãy dụa.

Cúi đầu, an tĩnh nhu thuận mặc kệ Ngụy Tư Minh giúp y mặc vào quần áo mềm mại, còn mang theo hơi ấm thân thể của Ngụy Tư Minh.

Những thứ này chăm chú dán lên thân thể y, cảm giác cực giống với bàn tay vừa rồi của Ngụy Tư Minh, từ từ dạo chơi trên người y.

Điều này làm cho mặt y càng đỏ hơn, ngay cả hai tai cũng đỏ.

Thân thể hầu như bị hơi thở của Ngụy Tư Minh vây quanh, trong hô hấp, tràn đầy mát lạnh quạnh quẽ còn có một chút ấm áp.

“Ngươi phải nhớ kỹ.”

Ngụy Tư Minh cúi đầu nhìn y, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình: “Ngươi là của ta.”

Tần Kính Quân nhíu mày, sau đó thả lỏng: “Ta là của ca ca. . .”

Trong con ngươi tối tăm của Ngụy Tư Minh lóe ra ý cười nhàn nhạt hiếm có: “Ca ca ngươi ở nơi nào? ? ?”

Tần Kính Quân ngơ ngác một chút, lắc đầu: “Ta không biết.”

“Chờ tới khi ngươi biết ca ca của ngươi ở đâu, chờ ngươi tìm được hắn, ta sẽ đem ngươi giao cho hắn sau.”

Ngụy Tư Minh nhàn nhạt nói.

Đương nhiên hắn nói như vậy là bởi vì hắn chính là ca ca trong miệng Tần Kính Quân, đem Tần Kính Quân giao cho chính mình cũng là một chuyện rất không tệ.

“Ngươi! ! !”

Tần Kính Quân lại có chút căm tức.

Kỳ thực đã quen nam nhân này không nói lý và bá đạo, y cho rằng hắn sẽ không cho phép y đề cập đến ca ca y, nhưng hắn, dĩ nhiên nói như vậy. . .

Lẽ nào trong mắt hắn, y chỉ là thứ đồ chơi gọi thì đến ném thì đi sao? ? ?

Cắn cắn môi dưới, Tần Kính Quân xoay đi khuôn mặt, trong lòng lại có chút rầu rĩ.

Càng đáng sợ chính là, rất giống như vì nam nhân này không coi trọng mà buồn. . .

Thân thể Tần Kính Quân vốn là băng lãnh, hiện tại bị Ngụy Tư Minh ôm vào trong ngực thay quần áo khô, lại truyền nội lực, tay chân y dần dần ấm áp lên, ấm áp và mệt mỏi khó có thể khống chế cứ thế kéo tới.

Rốt cục, y cũng không nhịn được nữa, trực tiếp ngã vào trong lòng Ngụy Tư Minh thiếp đi.

Mà Ngụy Tư Minh, còn lại là an tĩnh ôm y, con mắt tối tăm thâm thúy nhìn chằm chằm vào đống lửa toát ra màu quýt chẳng biết nghĩ tới cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.