Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 300: Chương 300: Đại Tiểu Bảo Thiên Chi Thân Tự Do.




CHƯƠNG 301 PN12: ĐẠI TIỂU BẢO THIÊN CHI THÂN TỰ DO.

Rất ngoài ý muốn, Tần Kính Quân phát hiện nam nhân ngồi ở bên kia đống lửa, dĩ nhiên dị thường anh tuấn.

Ở trong những người y quen biết, quái nhân này anh tuấn hơn Dạ Lạc Huyền một chút, băng lãnh hơn Lộ Quan Ảnh một chút, cao ngạo hơn Liên Cừ một chút, so với ba ba y lạnh lùng một chút, so với ba vị đa đa của y lợi hại một chút, nghiêm túc hơn Lục Thính Lan một chút. . .

Tần Kính Quân nhìn khuôn mặt nam tử, nhìn nhìn dĩ nhiên quên đi cảnh giác và sợ hãi trong lòng, thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt nam tử ở trong lòng so sánh với từng người quan trọng của mình.

Cuối cùng được một cái kết luận, đó chính là trong bất cứ người nào y nhận thức, cũng không quái bằng người trước mắt này.

Ngọn lửa còn đang thiêu đốt, nam tử băng lãnh nhắm mắt lại tĩnh tọa, hoàn toàn không đem ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ của Tần Kính Quân để ở trong lòng.

Tần Kính Quân thường ngày cũng là một người có chút lãnh đạm, nhưng lúc này, lại giống như ma xui quỷ khiến thẳng nhìn chằm chằm nam tử băng lãnh kia, giống như là mỗi một bộ vị đều hiếu kỳ với hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện, cơn mưa bên ngoài chậm rãi lắt nhắt dai dẳng.

Thế nhưng, gió nhẹ thổi lại càng cuồng liệt, khí lạnh nhè nhẹ chui vào trong thần miếu.

Củi đốt trên mặt đất đã bị thiêu đốt gần hết, gió lạnh thổi vào, khiến Tần Kính Quân không tự chủ được rùng mình một cái.

Y nhìn bên ngoài, vươn tay đem áo khoác đã khô một nửa choàng ở trên người một lần nữa mặc vào.

Y đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ cửa miếu, nhìn mưa vẫn chưa tạnh, nặng nề thở dài, lại lui trở về.

Xem ra ngày hôm nay, vận may của y thật là dùng hết rồi.

Không biết Lục Thính Lan vào loại thời tiết này không tìm được y, sẽ sốt ruột biết bao.

Vốn có chỉ là tùy tiện đi ra ngoài, không nghĩ tới, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Một lần nữa lui về, y lại tới góc tường ôm chút củi đốt, một lần nữa ném vào đống lửa, ngọn lửa gần như sắp tắt lại lần nữa bốc cháy.

Trên khuôn mặt Tần Kính Quân lộ ra mỉm cười, nam tử hơi thở lạnh lẽo kia lại bỗng nhiên mở mắt lạnh lùng nhìn Tần Kính Quân: “Đồ của ta, chưa bao giờ cho phép người khác động vào.”

Thanh âm của hắn rất lạnh rất lạnh, giống như là mang theo hoa tuyết, vừa lạnh vừa nhọn, ở bên trong ẩn chứa vô tình và bá đạo, càng khiến Tần Kính Quân không hiểu tim đập nhanh một chút.

Tần Kính Quân dĩ nhiên có chút vô thố, nâng tay sờ sờ cái mũi trắng noãn: “Xin lỗi. . . Ta chỉ là thấy lửa sắp tắt. . . Sợ một hồi chúng ta sẽ lạnh. . .”

Một người xa lạ mà thôi, y lại dễ dàng tự xưng chúng ta.

“Hanh. . .”

Nam tử lạnh lùng nheo lại con mắt, trên dưới quan sát Tần Kính Quân một phen, bỗng nhiên đứng lên, thong dong bước tới gần Tần Kính Quân: “Động vào đồ của ta, sẽ phải trả giá.”

Tần Kính Quân ngơ ngác ngẩng đầu, vô thố nhìn nam tử chậm rãi tới gần, không tự chủ được rụt lui ra phía sau: “Đây. . . Đây là củi đốt trong miếu, không. . . Không phải đồ của ngươi.”

Nam tử đôi mắt lóe lóe: “Nhưng lửa kia, đích thật là của ta. . . Ai cho phép ngươi lần thứ hai nhóm nó? ? ?”

Tần Kính Quân chậm rãi nhíu lại lông mày, vì sao y cảm thấy nam nhân này đang già mồm át lẽ phải? ? ?

“Ngươi muốn thế nào? ? ?”

Nam tử bỗng nhiên cúi người, đem dung nhan anh tuấn lãnh khốc tới gần Tần Kính Quân: “Không thế nào, bắt ngươi trả giá thôi.”

Tần Kính Quân bị hắn bỗng nhiên tiếp cận lại càng hoảng sợ, chớp chớp mắt, giọng nói có chút không thông: “Trả. . . Trả giá gì? ? ?”

“Ngươi.”

Nam tử rất đơn giản nói ra một chữ.

Trong mắt Tần Kính Quân hiện lên một tia mê hoặc: “Ta? ? ? Có ý gì? ? ?”

Nam tử chậm rãi nhăn mày, dường như có chút bất mãn y không hiểu: “Ta muốn ngươi.”

Chỉ có ba chữ, nhưng lại như một đạo sấm sét, hầu như đem toàn bộ trong óc Tần Kính Quân nổ tan vỡ.

Nếu như, một người nam tử, nói với nam tử còn lại, ta muốn ngươi, người nam tử còn lại còn có thể không biết ba chữ ta muốn ngươi, bao hàm ý gì.

Thế nhưng, nếu là một người nói với Tần Kính Quân, Tần Kính Quân nhất định biết là chuyện gì xảy ra.

Bởi vì, bên người y, Dạ Lạc Huyền cùng Lộ Quan Ảnh, Liên Cừ cùng Bạch Khuynh Vận, ba ba và đa đa y, Bất Kinh cữu cữu và Lạc Diễm thúc thúc, Long Kính thúc thúc và Long Lê thúc thúc, Long Ảnh thúc thúc và Long Dạ thúc thúc. . .

Một đôi, một đôi đều là ví dụ rõ ràng, im lặng nói cho y, một người nam nhân nói với một người nam nhân khác ba chữ ta muốn ngươi rốt cuộc ý nghĩa cái gì.

“Xin lỗi, ta không thể cho ngươi.”

Tần Kính Quân bình tĩnh hoà nhã nói, không có bất cứ giọng điệu dị dạng gì, không có khinh bỉ, không có kinh ngạc.

Nam tử nghe xong y nói, khí lạnh toàn thân chợt tăng, giọng nói có chút trầm xuống: “Vì sao? ? ?”

Tần Kính Quân cực kỳ không quen hắn thân cận, nhíu lại lông mày, cũng bất chấp hơi thở lạnh lẽo đầy người của đối phương, vươn tay đẩy khuôn mặt hắn:

“Kỳ thực, lúc ta gặp ngươi, ta có một loại cảm giác rất kỳ quái, không chán ghét, muốn thân cận, lại có chút sợ hãi, nếu như ta là thân tự do, ngươi thực sự muốn ta, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ. . .

Thế nhưng, ta không phải thân tự do, vậy nên, ta không thể cho ngươi, ngươi đổi một loại giá khác đi! ! !”

Chuyện tình của ba ba và đa đa, chuyện tình của mỗ mỗ và mỗ gia ( bà ngoại và ông ngoại ), y đều đã nghe nhiều đến lỗ tai đầy kén, y một mực nghĩ, nếu có một ngày, y gặp được một người có thể sản sinh gút mắt cảm tình với y, y nhất định sẽ không giống các trưởng bối trốn tránh như vậy khiến hai bên đều đau lòng.

Vậy nên, đối với lời nam tử nói, y liền nói ra đáp án thành thực nhất trong lòng mình.

Y nghĩ thế nào, liền nói như thế cho hắn, thực sự theo như lời y, y quả thực cảm thấy rất hứng thú với nam tử lạnh như băng, cao ngạo, khí thế lại rất thu hút người khác này, tuy rằng lạnh lùng một chút, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, được người như thế thương yêu, cũng là một việc rất hạnh phúc.

Đáng tiếc. . .

Đáy lòng Tần Kính Quân có chút tiếc nuối, lắc đầu thở dài.

Đồng dạng đáng tiếc chính là, Tần Kính Quân là nghiêm túc nói với đối phương, nhưng đối phương lại là loại người tùy ý làm bậy, không cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt mình, hoàn toàn không đem lời cự tuyệt và giải thích của Tần Kính Quân để vào mắt, càng không chấp nhận y cự tuyệt.

Khi y vừa dứt lời, liền vươn tay, cố sức nắm chặt hai vai Tần Kính Quân: “Thứ ta coi trọng, chỉ có thể là của ta.”

Ánh mắt kia của y, là ôn nhu, giống như một nguồn suối ẩn tình, hơi nước dịu dàng, xinh đẹp, chọc người phạm tội.

Cho dù tướng mạo tuyệt mỹ của y, hắn cũng không hiếm lạ, duy độc ánh mắt kia, khiến hắn không tự chủ được tim đập nhanh, không tự chủ được muốn giữ lấy.

Trước đó, hắn một mực bình tĩnh tình tự của mình.

Dường như, từ khi hắn lớn lên tới nay, chưa từng kích động như vậy.

Cho dù trong vòng năm chiêu đánh bại sư phụ hắn Chiến Thiên Y, hắn cũng chưa từng kích động như vậy.

Ba tháng trước, hắn đánh bại Chiến Thiên Y, rời khỏi núi Vân Vụ.

Sau khi xuống núi, hắn biết được rất nhiều thứ, đối với thứ mình không thích, hết thảy đều bị phá huỷ. . . Cho tới bây giờ, hắn chưa hề gặp qua điều gì hắn thích.

Trước mắt người này, là người hắn nhìn thoải mái nhất, thuận mắt nhất, chí ít người này, là người duy nhất hắn nguyện ý cho phép ở lại bên người mình.

Khó khăn lắm mới nhìn trúng một người, Ngụy Tư Minh hắn, há có thể cho phép y cự tuyệt? ? ?

“Buông, ngươi siết đau ta.”

Tần Kính Quân hiển nhiên cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng vai bị nam nhân trước mắt này bóp đau, khiến y không thể không kháng nghị.

“Ngươi thật sự không phải thân tự do, từ hôm nay trở đi, ngươi thuộc về ta. Sau đó, không được làm trái lời ta.”

Tần Kính Quân trừng lớn hai mắt, sao có thể có người không nói phải trái như thế.

Mệt cho y lúc trước còn có chút thiện cảm với hắn.

Đáy lòng bất mãn với nam nhân trước mắt, khiến Tần Kính Quân nhịn không được muốn nói ra lời trái ý hắn:

“Thân tự do của ta, từ nhất khắc được sinh ra, liền thuộc về ca ca ta, đối với ngươi, ta chỉ có thể nói xin lỗi.

Chúng ta tình cờ gặp nhau, ngươi cũng đâu phải không phải ta không được, hà tất phải làm khó ta. . . Ta chỉ là thêm chút củi lửa mà thôi, ngươi không thể bá đạo như vậy, không nói phải trái như thế.”

Tần Kính Quân nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng, trong ánh mắt hơi nước mông lung cũng hiện ra một chút tức giận và ủy khuất.

Dưới đáy lòng Ngụy Tư Minh có tức giận cùng với một chút phiền muộn quái dị.

Gia hỏa này bướng bỉnh, đã nói là không cho phép làm trái lời hắn, y không nghe, như vậy, để xem y thuộc về ai.

Ngụy Tư Minh chưa bao giờ ôn nhu, sau khi hắn đã quyết tâm, bàn tay nắm vai Tần Kính Quân, dùng sức xé rách quần áo trên người Tần Kính Quân.

Hung ác như vậy, đối với Tần Kính Quân mà nói là đột ngột, là không thể tin nổi, thân thể y cứng đờ: “Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? ? ?”

Ngụy Tư Minh xé rách quần áo bên vai Tần Kính Quân, song song bờ vai trắng noãn của Tần Kính Quân bại lộ trong không khí, bên trái trên xương quai xanh, còn có một cái bớt hình thoi đỏ sẫm.

Ánh mắt Ngụy Tư Minh vừa lúc nhìn thấy cái bớt kia, bỗng nhiên sáng ngời, hơi thở bạo ngược, băng lãnh như trước trên người, trong nháy mắt rút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.