Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 233: Chương 233: Hoàng Đế Thất Nghi.




CHƯƠNG 234: HOÀNG ĐẾ THẤT NGHI.

Tần Vô Song nói, như là một chậu nước lạnh, giội lên đầu Hiên Viên Bất Kinh.

Giội cho ý nghĩ phát nóng phát sốt mấy ngày qua của Hiên Viên Bất Kinh, rốt cục lãnh tĩnh xuống.

Hắn sao có thể bởi vì Vân Khuynh mà mất đi lý trí, trở lại hoàng cung xằng bậy đi tìm kiếm chân tướng ? ? ?

Hắn lỗ mãng như vậy, càng giống như hài đồng năm xưa, những năm gần đây, hắn hào hiệp, hắn cẩn thận đều học tới nơi nào? ? ?

Lúc này hồi cung, tình cảnh của hắn vốn có nguy cơ tứ phía, hắn không tự giác thì thôi, dĩ nhiên còn vọng tưởng vào loại thời gian này nhận thức Vân Khuynh? ? ?

May là Vân Khuynh không nhận thức hắn, nếu là nhận thức, hắn chẳng phải là đem Vân Khuynh kéo vào vòng thị thị phi phi nguy hiểm cùng với mình sao? ? ?

Hiên Viên Bất Kinh thu liễm tâm thần, nhắm mắt, có chút may mắn, may là lúc này hồ đồ chỉ có mình hắn. . .

Tuy rằng đã biết nguyên nhân Vân Khuynh không tiếp thu hắn, nhưng trong thần sắc của Hiên Viên Bất Kinh, vẫn như trước mang theo vài phần tịch liêu không cam lòng.

Nửa ngày hắn mới lấy lại bình tĩnh, gật đầu nói với Tần Vô Song mấy người: “Đúng vậy, chỉ cần ta và tiểu Khuynh tình như huynh đệ là được. . . Hư danh bên ngoài này, không có cũng được.”

Vừa rồi Tần Vô Song chất vấn, là Vân Khuynh có thể làm đệ đệ của hắn hay không, mà không phải Vân Khuynh có phải là đệ đệ của hắn hay không.

Xem ra, Vân Khuynh đích thật là thất hoàng đệ của hắn không thể nghi ngờ, nghĩ nghĩ trong lòng Hiên Viên Bất Kinh chảy qua một trận ấm áp.

Đệ đệ của hắn, đệ đệ đáng thương năm xưa của hắn, cuối cùng là không có chết. . .

Nói như vậy, mẫu thân bọn họ, cũng vô cùng có khả năng còn đang sống trên đời này. . .

Vân Khuynh, là tứ công tử Vân gia không muốn người biết, mà y thực tế cũng là thất hoàng tử Huỳnh Quang.

Trung gian này chắc chắn có chuyện, có một chút người bên trong Vân phủ chắc chắn biết rõ chân tướng, chờ bọn hắn có thời gian, đi Vân gia thăm dò đến cùng hẳn là có thể sáng tỏ nguyên do trong đó. . .

Dưới đáy lòng Vân Khuynh cũng hiểu ý Hiên Viên Bất Kinh, hôm nay y và Hiên Viên Bất Kinh đều biết quan hệ của mình với đối phương, chỉ là tình thế không cho phép bọn họ nhận nhau.

Nếu đã biết đây đó là thân huynh đệ cho dù hiện nay không thể nhận thức, nhưng trong lòng bọn họ để ý, cũng thân cận hơn trước đây, ý muốn bảo vệ đối phương cũng càng nhiều.

Hiên Viên Bất Kinh suy nghĩ một chút, lập tức nhăn mày: “Hiện tại thời buổi rối loạn, các ngươi sao lại vào cung, các ngươi hiện tại nên hoả tốc rời đi, rời xa kinh thành, chờ mọi việc kết thúc, ta tự nhiên sẽ tới đón các ngươi.”

Tần Vô Phong liếc nhìn Hiên Viên Bất Kinh: “Là Vân nhi lo lắng ngươi, cho nên chúng ta mới đến. . . Buổi nói chuyện ở khách sạn bình dân của ngươi, xem như là câu dẫn ra vô hạn tâm tư của Vân nhi, cho nên chúng ta tới bái phỏng phụ hoàng ngươi.”

Hiên Viên Bất Kinh thoáng suy tư, liền biết Vân Khuynh là muốn gặp Huỳnh Quang hoàng đế, không khỏi có chút bi ai.

Vân Khuynh từ khi sinh ra đến giờ, hẳn là chưa từng gặp mặt phụ hoàng của họ.

Thế nhưng, phụ hoàng bọn họ năm xưa đối xử với mẫu thân bọn họ như vậy, Vân Khuynh chẳng lẽ không hận hắn, cứ như vậy dễ dàng tha thứ sao? ? ?

Hắn nghi hoặc nhìn Vân Khuynh, trăm tư không hiểu được, hắn hận nhiều năm như vậy, tại Vân Khuynh xem ra, vì sao lại dễ dàng như thế? ? ?

Bất cứ một người Hiên Viên gia nào, đều sẽ không coi thường người Tần gia, huống hồ lần này tới, là đại đương gia và nhị đương gia hiện giữ Tần gia.

Hiên Viên Bất Kinh tự nhiên không yên lòng để ba người bọn họ đi gặp riêng hoàng đế, dù sao, khuôn mặt của Vân Khuynh, hắn có thể nhìn ra một chút, Huỳnh Quang hoàng đế có thể nào không nhìn ra.

Hiên Viên Bất Kinh chủ động tiếp cận Huỳnh Quang hoàng đế, đến gặp Huỳnh Quang hoàng đế, Hiên Viên Liệt Thiên tự nhiên là đồng ý.

Huống hồ hắn cũng lo lắng Tần gia ba người kia đơn độc gặp Huỳnh Quang hoàng đế, mặc kệ giữa Hiên Viên Bất Kinh và Huỳnh Quang hoàng đế có ân oán gì, bọn hắn chung quy là phụ tử, Hiên Viên Bất Kinh sẽ không chân chính gây bất lợi cho Huỳnh Quang hoàng đế.

Hiên Viên Bất Kinh người này võ nghệ cao thâm, luôn luôn chính trực, là một người thuần lương chính nghĩa, có hắn đi cùng ba người Tần gia đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế, Hiên Viên Liệt Thiên cũng yên tâm hơn.

Đi vào tẩm cung hoàng đế, người thứ nhất thất thố, chính là đại nội tổng quản Lý Đức Hải trung thành tận tâm, từ nhỏ đi theo Huỳnh Quang hoàng đế.

Hắn một bộ như nhìn thấy quỷ trừng mắt nhìn Vân Khuynh thật lâu không nói, sau khi bị Hiên Viên Liệt Thiên quát lớn, hắn mới lấy lại tinh thần đưa Vân Khuynh mấy người đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế.

Hiên Viên Ly Thiên làm hoàng đế, có tôn quý và tôn nghiêm của hoàng đế, lúc gặp người trong nhà và người thân cận, hắn cho phép mình đem tái nhợt yếu đuối toát ra, nhưng đối mặt với người ngoài, vô luận trạng huống thân thể của hắn thế nào, hắn cũng sẽ kiên cường giả bộ chống đỡ tôn nghiêm của hắn.

Huống chi hắn hiện tại muốn gặp, là đồng bọn hợp tác của bọn hắn, cũng đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn hắn, Tần gia.

Huỳnh Quang hoàng đế, có thể nằm giường gặp Hiên Viên Liệt Thiên, nằm giường gặp Hiên Viên Bất Kinh, nhưng tuyệt đối không thể nằm giường gặp Tần Vô Phong và Tần Vô Song.

Lúc Tần Vô Phong mấy người nhìn thấy Huỳnh Quang hoàng đế, Huỳnh Quang hoàng đế một thân y bào vàng chói, chắp tay mà đứng, trường thân ngọc lập, tuy rằng người đến trung niên nhưng khó mà giấu đi khí chất nho nhã, tuấn tú lịch sự.

Tần gia và Hiên Viên gia, hoàn toàn là bình đẳng, trong Huỳnh Quang, bách tính đại thần Huỳnh Quang thấy Huỳnh Quang hoàng đế nhất định phải quỳ không thể nghi ngờ, nhưng Tần gia lại có thể không quỳ.

Bởi vậy Tần Vô Phong và Tần Vô Song thấy Huỳnh Quang hoàng đế cũng không quỳ xuống, chỉ là hơi khom người lấy thân phận tiểu bối hành lễ với Hiên Viên Ly Thiên: “Tiểu chất Tần Vô Phong, Tần Vô Song gặp qua Hiên Viên thế bá.”

Hiên Viên Ly Thiên xoay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn đã treo đầy dáng cười, nói: “Hai vị hiền chất không cần đa lễ, đi tới hoàng cung cứ coi như trong nhà là được.”

Hiên Viên Ly Thiên nói, hướng Tần Vô Phong và Tần Vô Song nhìn lại.

Quan sát rồi liên tục gật đầu: “Hổ phụ vô khuyển tử, hai vị hiền chất nhìn qua càng hơn Tần lão đệ năm xưa. . .”

Nói hắn lại đem ánh mắt dời về phía Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh, lúc thấy Hiên Viên Bất Kinh, đáy mắt hắn tuôn ra một cỗ vui sướng, một người thân thể tới loại tình trạng như hắn, vinh hoa phú quý, quyền lợi tiền tài đều đã thành mây trôi, thân tình trái lại quan trọng hơn hết.

Nếu Hiên Viên hoàng đế nhìn thấy Hiên Viên Bất Kinh thì cảm thấy vui sướng, như vậy lúc hắn thấy Vân Khuynh, chính là tuyệt đối kinh hỉ.

Lúc này hắn dáng vẻ toàn bộ không còn, trong mắt đã không có Tần Vô Phong, không có Tần Vô Song, cũng không có Hiên Viên Bất Kinh.

Đứng ở tại chỗ, cánh môi hé mở, một đôi mắt màu mực thâm thúy chăm chú khóa lấy Vân Khuynh, nét mặt buồn vui nảy ra, nhất thời như mất đi ngôn ngữ.

Vân Khuynh cũng nhìn lại hắn.

Vừa nhìn thấy Hiên Viên Ly Thiên, tướng mạo khí chất nhã nhặn lễ độ của Hiên Viên Ly Thiên khiến Vân Khuynh tâm sinh thiện cảm, cũng có chút hiếu kỳ một người hoàng đế, sao lại không có khí phách, nhìn qua trái lại giống một người tiên sinh dạy học hơn? ? ?

Thẳng tới khi Hiên Viên Ly Thiên xoay người, y trông thấy hai tròng mắt tinh quang toát ra của Hiên Viên Ly Thiên, Vân Khuynh mới biết vị hoàng đế này cũng không phải ôn hòa như mặt ngoài.

Tướng mạo Hiên Viên Ly Thiên đối với Vân Khuynh mà nói, rõ ràng là xa lạ, thế nhưng Vân Khuynh liếc mắt nhìn lại, nhưng lại có thiện cảm vô tận, lẽ nào, đây chính là lực hấp dẫn tự nhiên giữa cốt nhục thân tình sao? ? ?

“Phàm nhi. . . Ngươi. . . Ngươi đã trở về, Phàm nhi, ngươi đã tha thứ cho ta rồi sao. . . Có phải là ta thực sự sắp chết. . . Cho nên mới thấy Phàm nhi. . .

Nếu sớm biết rằng tử vong có thể khiến ta thấy được Phàm nhi, ta đã sớm. . .”

Không tự chủ đi đến chỗ Vân Khuynh, vừa đi vài bước, dưới chân hắn một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Cẩn thận! ! !”

Vân Khuynh kinh hô, Hiên Viên Bất Kinh thân hình nhanh như điện đỡ lấy Hiên Viên Ly Thiên.

Hiên Viên Ly Thiên trải qua khiếp sợ vừa rồi, lý trí cũng quay về một chút.

Không, thanh âm kia, không phải thanh âm của Phàm nhi, người trước mắt này tuổi còn trẻ như vậy, Phàm nhi của hắn hẳn là giống hắn, đã đến trung niên mới đúng. . .

“Ngươi là. . . Ai? ? ?”

Hiên Viên Ly Thiên bất chấp bất luận kẻ nào, chỉ là si ngốc hỏi Vân Khuynh.

Hiên Viên Bất Kinh nhíu mày, đỡ Hiên Viên Ly Thiên đứng thẳng dậy xong buông tay ra, đem Vân Khuynh che ở sau người: “Tiểu Khuynh là bằng hữu của ta, ta không cho phép ngươi đánh chủ ý với y.”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song phía sau Hiên Viên Ly Thiên, cũng đều bước về phía trước, Tần Vô Song cười như không cười mở miệng: “Hiên Viên thế bá, Khuynh nhi là nội tử, bởi vì xuất thân vi hàn, chưa bao giờ gặp qua thánh nhan, nếu có chỗ thất lễ thỉnh thế bá không nên chú ý.”

Hiên Viên Ly Thiên đem ánh mắt dời về phía Hiên Viên Bất Kinh, gần như run rẩy mở miệng: “Bất Kinh. . . Ngươi nói, vị bằng hữu này của ngươi, cùng mẫu thân ngươi, liệu có chỗ tương tự? ? ?”

Thiếu niên trước mắt này, hầu như là giống hệt Phàm nhi hồi còn trẻ, thế nhưng hắn lại bừng tỉnh, không thể tin được, lúc này chỉ có thể hỏi Hiên Viên Bất Kinh, để Hiên Viên Bất Kinh cho hắn một đáp án khẳng định.

Vân Khuynh cúi đầu, không có mở miệng, các loại tình huống hiện nay, đều nói rõ y là thất hoàng tử không thể nghi ngờ.

Chỉ là tình huống hiện nay, y ngay cả Hiên Viên Bất Kinh ca ca này cũng không dám đơn giản nhận thức, càng đừng nói là đa đa hoàng đế.

“Phụ hoàng, ngươi thất thố.”

Đối mặt với Huỳnh Quang hoàng đế tìm chứng cứ, Hiên Viên Bất Kinh chỉ là nhẹ nhàng lạnh lùng chỉ trích.

Hiên Viên Ly Thiên giật mình, nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song một trái một phải đứng bên Vân Khuynh, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tuy rằng đã hồi thần, nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước không chịu rời khỏi Vân Khuynh.

Vân Khuynh có chút không chống đỡ được ánh mắt như vậy, cũng có chút không thích, bởi vì trong mắt Huỳnh Quang hoàng đế nhìn thấy không phải y, mà là xuyên thấu qua khuôn mặt y, nhìn một người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.