CHƯƠNG 233: TIẾN CUNG BÁI PHỎNG.
“Chính là Hiên Viên Khê Phong, Hiên Viên Lâm Phong? ? ?”
Dĩ nhiên động tâm muốn tổn thương Vân Khuynh, thực sự là không thể tha thứ! ! !
Thanh âm của Tần Vô Song mang theo vài phần lạnh lùng, ngay cả Vân Khuynh bị hắn ôm vào trong ngực đều có chút không khỏe, huống hồ là Thượng Quan Nhược Vũ.
Thượng Quan Nhược Vũ ngẩn ngơ: “n, đích thật là hai người bọn họ, thế nhưng ta hiếu kỳ, Hiên Viên Bất Kinh nói như thế nào cũng là một trong tam đại thần bộ, thân thủ phi phàm, sao có thể bị đám tiểu lâu la này thành công theo dõi? ? ?”
Vân Khuynh suy nghĩ một chút Thượng Quan Nhược Vũ nói, nhíu lại lông mày, có chút lo lắng: “Thân thủ của Bất Kinh đúng là không tệ, thế nhưng hôm qua lúc gặp hắn, ta phát hiện hắn tâm tình hoảng hốt, tâm thần không yên, cũng không đem vật ngoài để ở trong lòng. . . Khó tránh khỏi sơ sót phòng bị tự thân —-
Nếu hiện tại ngay cả đám tiểu lâu la cũng có thể theo dõi hắn. . . Như vậy hắn ở trong cung tình cảnh chẳng phải càng nguy hiểm? ? ?”
Càng nói Vân Khuynh càng lo lắng Hiên Viên Bất Kinh.
Y và Hiên Viên Bất Kinh vốn đã có cảm tình như huynh đệ, huống hồ hôm qua Hiên Viên Bất Kinh còn mở miệng nói bọn họ còn có thể là thân huynh đệ. . .
Cứ như vậy, Vân Khuynh liền càng để bụng Hiên Viên Bất Kinh, trong lòng đã thẳng thắn đem hắn đề thăng lên một vị trí tương đương quan trọng.
Hiện tại lại nghe thấy Hiên Viên Bất Kinh bị người theo dõi, suy nghĩ một chút trạng huống hiện nay của Hiên Viên Bất Kinh, y sao có thể không lo lắng? ? ?
Tần Vô Song nghe xong Vân Khuynh nói, biết tâm tư Vân Khuynh, hắn cúi đầu nhìn Vân Khuynh, chăm chú phân tích cho Vân Khuynh nói: “Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh, thọ mệnh của hắn phỏng chừng cũng kéo dài không được bao lâu. Hiện nay trong Huỳnh Quang, mọi người quan tâm nhiều nhất, chính là thay thế hoàng quyền. Tuy rằng ta không biết Hiên Viên Bất Kinh một mực ở bên ngoài vì sao lại đột nhiên hồi cung, nhưng ở trong mắt người khác, tất nhiên đã cho rằng Hiên Viên Bất Kinh là vì ngôi vị hoàng đế mà trở về. . . Cứ như vậy, mặc kệ là ngoài sáng hay trong tối, rất nhiều người đều sẽ coi Hiên Viên Bất Kinh là chướng ngại vật, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, muốn trừ bỏ thật nhanh. . . Khuynh nhi, tuy rằng ta kỳ thực không muốn nói cho ngươi những điều này. . . Thế nhưng, ta biết tầm quan trọng của Hiên Viên Bất Kinh đối với ngươi, cho nên, ta vẫn là nói thật cho ngươi thì hơn. . .”
Ba ám hoàng, Tần Vô Song chủ quản triều đình, tương đối rõ ràng việc này, hoàng thất không thân tình, phần lớn đều là hoạ từ trong nhà mà ra.
Năm trước thái tử gặp chuyện không may cũng là vì nguyên nhân này, hiện tại tình cảnh của Hiên Viên Bất Kinh cũng thế.
Đây là lý do vì sao năm xưa Tần gia và Hiên Viên gia cùng nhau đánh thiên hạ, Tần gia buông tha đế vị, chỉ làm ám hoàng bảo toàn sinh mệnh.
Vân Khuynh vốn đã lo lắng không ngớt, sau khi nghe Tần Vô Song phân tích xong, y lại càng thêm thấp thỏm bất an.
Y gần như là đứng ngồi không yên.
Tuy rằng y không nhận thức với Hiên Viên Bất Kinh, thế nhưng dưới đáy lòng, y đã nhận Hiên Viên Bất Kinh là ca ca của mình.
Nếu là Hiên Viên Bất Kinh xảy ra ngoài ý muốn, y. . . Nhất định sẽ khó có thể tiếp thu. . .
Thế nhưng, thế nhưng, y có thể vì Hiên Viên Bất Kinh làm gì, y có thể làm gì giúp được Hiên Viên Bất Kinh? ? ?
Tần Vô Phong ở trước mặt người ngoài, cảm tình luôn luôn nội liễm, lúc này thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh tràn đầy lo lắng, một đôi lông mày mảnh khảnh nhíu chặt, trong lòng không khỏi co rút đau đớn.
Vân nhi của hắn, sao hắn có thể bỏ được để y khổ sở như vậy, sầu lo như vậy? ? ?
Cũng may người khiến Vân Khuynh lo lắng chính là thân ca ca của y, bằng không hắn thật không biết hắn sẽ làm cái gì.
Tần Vô Phong hít một hơi thật sâu nói: “Vân nhi, Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh đã lâu, Hiên Viên gia và Tần gia, mặc kệ nói như thế nào, ở mặt ngoài, nguồn gốc sâu xa tương giao rất tốt, nếu ta và Vô Song tới kinh thành, tự nhiên cũng phải làm vãn bối tiến cung đi gặp trưởng bối Huỳnh Quang hoàng đế. . . Vân nhi có muốn đi cùng chúng ta không? ? ?”
Tần Vô Phong vừa nói xong, mỗi người ở đây liền có phản ứng khác nhau.
Tâm tình Vân Hoán càng trở nên trầm trọng, Tần gia trước đây bị diệt cửu tộc, ngày hôm nay rốt cuộc là thân phận gì, vì sao có thể lấy thân mang tội đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế? ? ?
Khi Tần Vô Phong và Tần Vô Song đề cập tới Huỳnh Quang hoàng đế và các thế lực khắp nơi, chưa bao giờ biến sắc mặt, hoàng tử cũng được, hoàng đế cũng tốt, dường như chẳng bao giờ được bọn họ để ở trong lòng.
Tần gia, Tần gia, rốt cuộc là một nhà thế nào, rốt cuộc có thân phận cao quý thần bí khó lường thế nào? ? ?
Thượng Quan Nhược Vũ còn lại là hình dạng nóng lòng muốn thử.
Nàng vốn ham chơi, hận không thể dạo khắp thiên hạ, mà hoàng cung Huỳnh Quang, chính là nơi nàng chưa từng tới, cho nên nàng rất chờ mong hành trình đi đến hoàng cung lần này.
Thượng Quan Tôn vẫn là một bộ mặt than, muội muội hắn ở nơi nào, hắn liền ở nơi đó bảo vệ nàng, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Tần Vô Song ngạc nhiên nhìn Tần Vô Phong, đến kinh thành chỉ là ngoài ý muốn, là bởi vì Vân Khuynh tới kinh thành, nên bọn họ mới đến kinh thành tìm Vân Khuynh.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới muốn đi gặp Huỳnh Quang đế vương, thế nhưng gắn với chuyện tình trước mắt, Tần Vô Song liền chậm rãi hiểu ra dụng ý của Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong có lẽ là muốn giúp Vân Khuynh bảo hộ Hiên Viên Bất Kinh, cũng muốn giúp Vân Khuynh đi gặp Huỳnh Quang hoàng đế — thân đa đa của y một mặt. . .
Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Vô Song liền không hề dị nghị, lập tức gật đầu nói đúng.
Vân Khuynh cúi đầu, cắn môi dưới, Tần Vô Song có thể hiểu ra dụng ý của Tần Vô Phong, y tự nhiên cũng có thể.
Tần Vô Phong chính là như vậy, chưa bao giờ lộ ra ngoài rằng hắn bảo vệ y, thế nhưng cũng không nói một tiếng, đem chuyện của y cẩn thận làm tốt.
Kỳ thực y có thể vạch trần lời Tần Vô Phong nói, y cũng biết Tần Vô Phong và Tần Vô Song, vốn không thích tiếp xúc với người của Huỳnh Quang hoàng thất.
Thế nhưng, cuối cùng tâm tư ích kỷ của y, vẫn ngăn trở y, khiến y không thể vạch trần lời nói của Tần Vô Phong.
Y ích kỷ muốn Tần Vô Phong và Tần Vô Song giúp y bảo hộ Hiên Viên Bất Kinh, y cũng ích kỷ muốn lợi dụng Tần Vô Phong nói ra cái cớ kia, đi gặp nam nhân rất có thể là thân sinh đa đa kia của mình một lần. . .
Y còn ích kỷ mong muốn sau khi tiến cung dưới sự trợ giúp của Tần Vô Phong và Tần Vô Song, tìm được Hồng Châu. . .
Bàn tay dưới ống tay áo Vân Khuynh chậm rãi siết chặt, y nghĩ mình thật không phải ích kỷ bình thường.
Y quá ác liệt lợi dụng Tần Vô Phong và Tần Vô Song, trong nháy mắt, tâm lý bóng ma trong mắt hầu như là áp y suy sụp.
Tần Vô Phong ở bên nhịn không được nghiêng thân, vươn tay vuốt lên lông mày nhíu chặt của y, nhẹ nhàng mở miệng: “Vân nhi, ngươi phải biết rằng, ta và Vô Song bất luận làm cái gì cho ngươi, đều là cam tâm tình nguyện, cam tâm tình nguyện vạn phần, chúng ta làm gì cho ngươi, ngươi nghìn vạn lần tuyệt đối không nên áy náy hoặc là cảm thấy thua thiệt chúng ta. . .”
Song song nói những lời này, trong con ngươi như hắc diệu thạch của hắn nhìn Vân Khuynh, vẫn như cũ mang theo ấm ý hiếm có.
Vân Khuynh giật mình, gật đầu: “n, ta biết.”
Hẳn là không phải đồ chơi, dù là ai cũng sẽ không để bụng với một thứ đồ chơi như thế.
Đáy lòng Vân Hoán tựa hồ chết lặng, không còn cảm giác, hắn vẫn bảo trì trầm mặc, có vẻ không vui, không có mở miệng, cũng không có hăng hái mở miệng.
Hắn biểu hiện ra nhìn qua ôn nhuận như ngọc, nhưng kì thực hắn là một người rất đạm mạc, rất ít tiếp cận ai, tín nhiệm ai.
Nhưng nếu có thể có một người khiến hắn thật tình, hắn nhất định sẽ mọi cách sủng nịch đối phương, chỉ tiếc. . .
Người hắn muốn sủng nịch, đã được người khác sủng, vậy hắn phải làm sao? ? ?
Là an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn y mỉm cười, nhìn y hạnh phúc đúng không.
. . .
Tần Vô Phong nói được làm được, tới buổi chiều, quả nhiên là cùng Tần Vô Song mang theo Vân Khuynh đi vào hoàng cung, bái phỏng Huỳnh Quang hoàng đế trọng bệnh nằm trên giường.
Ngay từ đầu tiếp đãi bọn hắn chính là người quen cũ, Hiên Viên Liệt Thiên.
Đối với chuyện Hiên Viên Liệt Thiên và Liên Phù, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều là cam tâm tình nguyện đứng ở một bên nhìn.
Hiên Viên Liệt Thiên là người trong hoàng thất Huỳnh Quang, giống như Hiên Viên Bất Kinh không hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế, hơn nữa, tuy hắn không có hứng thú với hoàng vị, nhưng tay cầm binh quyền, quyền cao chức trọng.
Làm vương gia một quốc gia, hắn không xa hoa *** dật, võ nghệ phi phàm, từng từ ‘Vô Gian luyện ngục’ đi ra, thái độ làm người tuy rằng hơi bá đạo một chút, nhưng cũng không phải người không nói tình lý.
Nói tóm lại, Hiên Viên Liệt Thiên, tướng mạo anh tuấn, khí chất phi phàm, phối với Liên Phù vừa xứng.
Liên Phù gả cho Hiên Viên Bất Kinh, chấp nhất với Tần Vô Song cũng có thể buông, cho nên tất cả mọi người cam tâm tình nguyện thấy bọn họ kết làm phu thê.
Nói thật, Tần Vô Phong và Tần Vô Song bái phỏng, thật sự là ngoài dự liệu của Hiên Viên Liệt Thiên.
Thậm chí hắn có chút hoài nghi, Tần Vô Phong và Tần Vô Song mưu đồ gây rối, cũng mơ ước ngôi vị hoàng đế, vậy nên đề phòng bọn họ không ngớt.
Cho dù hắn không thích ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn cũng không cho phép giang sơn của Hiên Viên gia, đổi thành họ khác.
Vừa lúc Tần Vô Phong Tần Vô Song và Vân Khuynh tới, Huỳnh Quang hoàng đế vừa nghỉ ngơi, Hiên Viên Liệt Thiên liền để bọn họ đợi, Tần Vô Phong nhân cơ hội nói là bạn tốt của Hiên Viên Bất Kinh, muốn gặp Hiên Viên Bất Kinh một mặt.
Hiên Viên Liệt Thiên tự hỏi một chút rồi đáp ứng.
Khi Vân Khuynh gặp lại Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh nhìn qua tinh thần thật không tốt.
Vân Khuynh đến hoàng cung gặp Hiên Viên Bất Kinh, thật sự là ngoài dự liệu của Hiên Viên Bất Kinh, vừa thấy Vân Khuynh, hắn liền kích động đi về phía trước cầm tay Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh ngươi. . .”
“Đại hoàng tử, chúng ta vào trong trước đã, ở đây nói chuyện không tiện.”
Tần Vô Phong lập tức ngăn cản Hiên Viên Bất Kinh, Hiên Viên Bất Kinh chợt thanh tỉnh, dẫn Tần Vô Phong Tần Vô Song và Vân Khuynh đi vào trong điện, sau khi đuổi hết những người khác, mới nói tiếp: “Tiểu Khuynh, có phải là ngươi đã nghĩ thông suốt, thừa nhận mình là thất hoàng đệ của ta không?”
Vân Khuynh có chút bối rối, không biết nên trả lời thế nào, trái lại là Tần Vô Song, thiêu mi nói với Hiên Viên Bất Kinh: “Đại hoàng tử cho rằng, Khuynh nhi lúc này có thể là thất hoàng đệ của ngươi được sao? ? ? Khuynh nhi là ‘Thê tử’ của Tần Vô Song ta, y có thể là thất hoàng đệ của ngươi hay sao? ? ?”
Trung thu đặc biệt thiên ( không thuộc phạm trù chính văn )
Bối cảnh Trung thu thiên:
Vân Khuynh đã tiếp nhận Tần gia tam huynh đệ, đồng thời, đại Bảo tiểu Bảo cũng đều bên người. . .
“Tiểu Khuynh.”
Ngày hôm nay trời vừa sáng, Liên Duyệt chạy đến trước phòng Vân Khuynh trung khí mười phần rống lên.
Qua đêm cùng ba tướng công, Vân Khuynh mệt nhọc là có thể tưởng tượng, y mơ mơ màng màng mở mắt lên tiếng, muốn từ trên giường đứng lên, nhưng tay Tần Vô Phong lập tức ôm ngang thắt lưng y ngăn cản y: “Vân nhi nghỉ ngơi thêm một hồi, ta đi xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Hai người khác ở trên giường cũng mở mắt, Tần Vô Song nửa đè trên người Vân Khuynh, đáy mắt màu mực mang theo vài phần ảo não: “Vì sao phụ thân đại nhân của chúng ta hiện tại không mang theo nương ta đi ra ngoài, để nàng ở lại quấy nhiễu mộng đẹp của người khác! ! !”
Tần Vô Hạ ghé vào trên giường đem tay Vân Khuynh cầm trong tay thưởng thức, nhíu mày: “Nương đã có xu thế dạy hư Khuynh Khuynh. . .”
Lúc bọn họ nói những lời này, Vân Khuynh vẫn như cũ uể oải nhắm mắt, trong đầu một mảnh hỗn độn, không rõ mình đang ở đâu.
Thế nhưng Tần Vô Phong làm đại ca, lại có tính tự kiềm chế cực mạnh đã chuẩn bị thỏa đáng rời giường, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, Tần Vô Phong nhìn quét hai người đệ đệ một chút: “Đều thành thật một chút cho ta, Vân nhi đã mệt chết đi. . . Đừng quên, còn có một đống việc lớn đang chờ các ngươi kìa.”
Hai người kia thở dài một tiếng, nằm ở trên giường giả chết.
Tần Vô Phong vừa mở cửa phòng, Liên Duyệt đã muốn xông vào bên trong: “Tiểu Khuynh đâu tiểu Khuynh đâu, hôm nay là ngày đặc biệt, ta muốn tìm tiểu Khuynh làm một chuyện vừa gian khổ vừa vĩ đại.”
Tần Vô Phong nhíu mày, vươn tay ngăn trở mẫu thân mình: “Nương, Vân nhi còn đang ngủ, có chuyện gì chờ Vân nhi tỉnh lại nói sau.”
Liên Duyệt dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn lão đại nhà mình, học hình dạng lão đại đồng dạng nhíu mày:
“Hai tiểu tử thối kia cũng ở trong? ? ?
Các ngươi lại lăn qua lăn lại tiểu Khuynh, ta nói cho các ngươi, còn tiếp tục như vậy, khó bảo toàn tiểu Khuynh sẽ không theo ta rời nhà trốn đi. . .”
Tần Vô Phong khuôn mặt đen sì, Tần Vô Hạ quả nhiên nói không sai, Vân Khuynh đích xác có xu thế bị nương bọn họ dạy hư.
Liên Duyệt làm như không thấy khuôn mặt âm trầm của Tần Vô Phong, nhàn nhã đi chơi ngồi vào ghế nói: “Ngươi đi gọi tiểu Khuynh, ta có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với y, sẽ không làm y mệt.”
Tần Vô Phong nghi hoặc nhìn Liên Duyệt: “Rốt cuộc là chuyện gì? ? ?”
Liên Duyệt lập tức tinh thần tỉnh táo: “Hôm nay là mười lăm tháng tám.”
Tần Vô Phong nhíu mày, hắn đương nhiên biết hôm nay là mười lăm tháng tám, thế nhưng mười lăm tháng tám thì sao, không phải giống như bình thường? ? ?
Liên Duyệt chớp chớp mắt: “Mười lăm tháng tám là lễ Trung thu, ngày lễ đại đoàn viên, các ngươi ở đây không có, ta đã thật nhiều năm chưa từng ăn lễ Trung thu, hiện tại có tiểu Khuynh, hai người chúng ta rốt cục có thể ôn lại cảm thụ lễ Trung thu một chút.”
“. . .”
Tần Vô Phong rất bi ai phát hiện hắn căn bản nghe không hiểu nương hắn đang nói gì.
Thế nhưng hắn tuyệt đối sẽ không quấy rối Vân Khuynh uể oải ngủ, cho nên hắn liền đứng ở tại chỗ bắt đầu cùng Liên Duyệt mắt to trừng mắt nhỏ.
“Được, tiểu Phong, ngươi không gọi, tự ta gọi.”
Cuối cùng Liên Duyệt bỏ lại một câu như thế, đứng lên.
Tần Vô Phong cho rằng nàng muốn đi vào nội thất gọi người, ai biết nàng dĩ nhiên bỏ đi.
Tần Vô Phong không rõ, nương hắn rõ ràng nói muốn gọi Vân Khuynh, thế nào lại đi rồi? ? ?
Không được nửa khắc, Liên Duyệt liền quay lại, dùng hành động nói cho Tần Vô Phong nàng vừa rồi đi đâu.
Liên Duyệt cười phi thường thuần lương, trong tay ôm anh hài khả ái còn đang ngủ.
Tần Vô Phong lập tức sợ hãi: “Nương, ngươi. . .”
Liên Duyệt ôm tiểu oa nhi ngồi xuống, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng nắn nắn bóp bóp khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn xinh xắn của tiểu oa nhi, thỉnh thoảng còn nắm lên bàn tay nhỏ bé của tiểu oa nhi, gãi gãi trong lòng bàn tay.
Tiểu oa nhi vốn đang ngủ rất say sau một loạt động tác của Liên Duyệt, không tình nguyện tỉnh lại, cái miệng mếu máo, ô ô oa oa lên tiếng khóc lớn.
Liên Duyệt nhìn tiểu oa nhi nước mắt đầy mặt, trong lòng không những thương yêu mà còn cảm thấy thú vị.
Tần Vô Phong đau đầu vạn phần, hắn thập phần hoài nghi, lúc ba huynh đệ bọn họ còn nhỏ, nương hắn có phải là cũng đùa nghịch bọn họ như thế không. . .
Thanh âm tiểu oa nhi khóc truyền tới nội thất, Vân Khuynh vốn đang mơ mơ màng màng ngủ bị hai người khác sỗ sàng bỗng nhiên mở hai mắt, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bảo khóc. . .”
Sau đó vào lúc còn chưa lấy lại tinh thần, tay chân y đã chủ động mặc quần áo.
Tần Vô Song và Tần Vô Hạ thấy vậy bất đắc dĩ nhìn nhau, trong lòng Vân Khuynh, oa oa vĩnh viễn là đệ nhất.
Khi Vân Khuynh quần áo nón nảy chỉnh tề, xuất hiện trước mặt Liên Duyệt, tiểu Bảo trong lòng Liên Duyệt đã mở to một đôi mắt ngập nước y y nha nha ngậm lấy ngón tay Liên Duyệt chơi tiếp.
Vân Khuynh thở dài một hơi, từ trong lòng Liên Duyệt ôm lấy tiểu Bảo, hỏi Liên Duyệt và Tần Vô Phong: “Vừa rồi tiểu Bảo làm sao vậy? ? ?”
Liên Duyệt chớp chớp mắt: “Nhớ mụ mụ.”
Vân Khuynh vẻ mặt hắc tuyến: “Tỷ, là ba ba, không phải mụ mụ.”
Các bảo bảo kêu Tần gia tam huynh đệ là đa đa, kêu y là ba ba.
Liên Duyệt nhún nhún vai: “Không phải là như nhau sao, tiểu Khuynh, ngày hôm nay ta tới tìm ngươi là có chuyện quan trọng nga.”
Vân Khuynh mềm nhẹ sờ sờ hai gò má có chút hồng hồng của tiểu Bảo, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì? ? ?”
Tỷ tỷ này của y, sống ở cổ đại nhàn đến phát sợ, dĩ nhiên càng ngày càng ấu trĩ càng ngày càng ồn ào, nói tất cả mọi người già đi liền biến thành “lão hài tử”, quả thật là đúng như vậy.
“Tiểu Khuynh, hôm nay là mười lăm tháng tám nga, lễ Trung thu, ở đây không có lễ Trung thu, thế nhưng, chúng ta vẫn như cũ có thể làm lễ Trung thu chứ. . .
Tô Tuân không phải đã nói ‘Thiên lý cộng thiền quyên’ () sao, tiểu Khuynh ngươi nói chúng ta đang ở dị thế, có phải là cũng có thể cùng các các bằng hữu trên địa cầu cộng thiền quyên không? ? ?”
() Thiên lý cộng thiền quyên: Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. ‘Thuyền quyên’ ở đây chỉ mọi người đẹp, không riêng gì phụ nữ.
Vân Khuynh nghe xong Liên Duyệt nói có chút thương cảm, lập tức hỏi: “Tỷ ngươi muốn làm thế nào? ? ?”
Liên Duyệt nghe Vân Khuynh nói như vậy lập tức mày giãn miệng cười: “Cái khác không nói, chí ít người một nhà cũng phải cùng nhau ăn bánh trung thu ngắm trăng đúng không? ? ?”
Vân Khuynh không nói gì gật đầu.
Sau đó ngày này, đại Bảo tiểu Bảo bị ném cho Tần Du Hàn thích tôn tử, Tần gia tam huynh đệ bận việc, sứt đầu mẻ trán, mà Vân Khuynh và Liên Duyệt từ buổi chiều liền bắt đầu thần bí đuổi lão trù sư của Tần gia đi ra ngoài, bắt đầu tự mình nghiên cứu cách làm bánh trung thu.
Về quy trình làm bánh trung thu, Vân Khuynh dốt đặc cán mai, Liên Duyệt cũng chỉ là biết một chút lý luận suông.
Hai người bận rộn từ buổi chiều đến tối muộn, rốt cục làm ra mấy cái ‘Bánh trung thu’ hoặc là khô vàng hoặc là đen thùi.
Tuy rằng nhìn qua không thế nào đẹp, ăn cũng không thế nào ngon, nhưng là ăn không chết người, Vân Khuynh và Liên Duyệt nhìn cũng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Trời tối, Liên Duyệt lôi kéo Tần Du Hàn ôm đại Bảo tiểu Bảo, Vân Khuynh cưỡng chế ngừng Tần gia tam huynh đệ công tác, cứng rắn lôi kéo mọi người tiến đến lương đình ở hậu viện ngắm trăng. . .
Kỳ thực, Huỳnh Quang ngày này khí trời không được tốt lắm, trăng cũng không tròn, thế nhưng ngay cả như vậy cũng khó quét đi hăng hái của Vân Khuynh và Liên Duyệt.
Liên Duyệt nhất thời hưng khởi, còn nói cổ nhân lễ Trung thu thì phải đối nguyệt ngâm thơ, kiên quyết sai tướng công của mình và ba nhi tử làm thơ cho nàng nghe.
Tại đây trung gian Vân Khuynh ôm tiểu Bảo, Liên Duyệt ôm đại Bảo, tiểu Bảo thích cắn đồ nằm trong lòng Vân Khuynh, dĩ nhiên dắt tay Vân Khuynh liều mạng đem ‘Bánh trung thu’ nhét vào trong miệng.
Vân Khuynh hôn hôn gò má tiểu nhi tử: “Tiểu Bảo cũng thích lễ Trung thu sao. . . n, hay là nói, tiểu Bảo thấy bánh trung thu ba ba tự tay làm ăn ngon? ? ?”
Tần Du Hàn và Tần gia tam huynh đệ vốn là bất đắc dĩ tham gia, chậm rãi, cũng trầm tĩnh lại, lúc mọi người rơi vào cảnh đẹp, Vân Khuynh lại đột nhiên mở miệng nói: “Ta đột nhiên nhớ tới có một việc còn chưa làm, mọi người chờ ta một chút.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tần Vô Phong hơi trầm tư một chút đi theo, Liên Duyệt bĩu môi không nói gì.
Nhưng khi Tần Vô Song và Tần Vô Hạ cũng đi theo, nàng rốt cục có chút nổi giận: “Đám hài tử này. . . Cả đám đều thành cái dạng gì. . . Không có tiểu Khuynh liền sống không nổi. . .”
Vân Khuynh đứng dậy đi tới hoa viên Tần gia, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt mỹ của y đặc biệt xuất trần xinh đẹp.
Y nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới nhẹ nhàng cong môi cười cười, cúi xuống thân thể, hái một đóa hoa cúc màu hồng vừa mới nở.
Hái xong y đứng thẳng dậy, nét mặt dáng cười càng trở nên rõ ràng.
Lúc này, một đôi tay từ phía sau ôm lấy y: “Vân nhi làm chuyện xấu gì, mà cười vui vẻ như thế? ? ?”
Vân Khuynh thân thể cứng đờ, sau đó thả lỏng, dựa sát trong lòng Tần Vô Phong, hai gò má hơi phiếm hồng nói:
“Có một nơi, vào ngày lễ Trung thu có một tập tục, là ‘Thâu thái cầu lang’ ( trộm rau xin lang quân =..= ), cô nương chưa lập gia đình sẽ ăn mặc thật đẹp, dưới ánh trăng đi tới vườn rau nhà người khác trộm rau, nếu như hái được liền biểu thị sẽ gả được cho lang quân tốt.
Trong viện chúng ta không có rau, ta liền hái hoa, cô nương chưa thành hôn là cầu lang, còn ta noi theo các nàng cảm tạ ông trời cho ta gặp được ngươi.”
Vân Khuynh vừa mới nói xong, bên cạnh lập tức có hai thanh âm bất mãn truyền đến: “Chỉ vì gặp được đại ca mà cảm kích sao, Khuynh nhi / Khuynh Khuynh quá không công bình, ngươi cũng phải trộm hoa vì chúng ta. . .”
Vân Khuynh nhìn ba người, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toát ra dáng cười ôn nhu lại hạnh phúc: “Được, ngày hôm nay ta liền làm đạo tặc trộm hoa cho các ngươi một lần. . .”