CHƯƠNG 3: MỘT CÁI ĐIỀU KIỆN.
Vân vương gia một nhà thấy Vân Khuynh thỏa hiệp lại càng hoảng sợ.
Đại phu nhân lấy lại tinh thần trước hết, tiếu ý tràn đầy nói: “Đúng nha, sớm như vậy không phải là tốt rồi. . .”
“Thế nhưng. . .”
Vân Khuynh lại mở miệng nói, khuôn mặt đại phu nhân, lập tức lại âm trầm xuống.
Vân Khuynh phiết phiết môi: “Ta có một cái điều kiện.”
Lông mày Vân vương gia co rút một chút, cưỡng chế giận dữ nói: “Điều kiện gì? ? ?”
Nghĩ hắn là vương gia khác họ duy nhất đế quốc, có tỷ tỷ và nữ nhi làm quý phi, bao nhiêu năm chưa từng chịu qua tức giận, hôm nay một tiểu nha đầu, lại dùng loại ngữ khí này nói với hắn, nếu không phải vì Thù nhi. . .
Hanh. . .
Vân vương gia trong mắt hiện lên một tia sát khí, trừng mắt “Nữ nhi” phiền lòng kia.
“Điều kiện của ta là, sau khi ta giá đến Tần gia, cùng Vân gia, không còn liên quan.
Từ nay về sau, cả đời không qua lại với nhau! ! !”
“Được, được, được! ! !”
Vân vương gia nói liên tiếp ba chữ hảo, sắc mặt xanh đen không bình thường.
Hắn vốn nên vui vẻ, nhưng nha đầu này coi Vân gia dường như là thứ bẩn thỉu gì đó, hình dạng một điểm cũng không muốn dính đến khiến hắn tức giận.
“Không liên quan đến Vân gia. . . Được! Ba ngày sau ngươi giá đến Tần gia, không bao giờ phải về nữa. . . Mặt khác, ngươi cũng không thể mang đi bất luận cái gì của Vân gia.”
Vân Khuynh hanh hanh: “Không mang thì không mang, cho là ta thèm chắc? ? ? Hanh!”
Vân gia này, đối xử với y, ngay cả hạ nhân của khách nhân cũng không bằng, sớm ly khai cũng tốt.
Về phần Tần gia, y sẽ thực chất nói cho bọn họ tình huống chân thực, về phần có tìm Vân gia gây phiền phức hay không, đó là chuyện của Tần gia.
Dù sao, y chỉ đáp ứng đại thế Vân Thù đi giá, lại không đáp ứng giúp Vân gia giấu diếm chân tướng.
Về phần chính y, y coi như là một mình đi du sơn ngoạn thủy, gặp phải người hữu duyên liền cùng nhau sinh hoạt, gặp không được, y nghĩ y một người cũng không chết được.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Vân Khuynh hòa hoãn lại, lại liếc mắt trừng ba người kia, suất tay áo xoay người rời đi.
“Ngươi. . . Dã nha đầu không có nửa điểm giáo dưỡng! ! !”
Vân Thù nhìn bóng lưng ngạo nghễ đứng thẳng kia, bắt đầu tức giận.
“Nha đầu kia, không giống một dạng. . . Chúng ta Vân gia, thế nào sẽ có hài tử như vậy. . .”
Vân vương gia thấy ‘Nữ nhi’ kia phẩy tay áo bỏ đi không hiểu một điểm lễ giáo, không khỏi có chút đau lòng nhức óc.
Nhưng thật ra đại phu nhân, sắc mặt vui mừng: “Được rồi được rồi, lão gia ngươi cũng đừng tức giận, Thù nhi không cần giá đến Tần gia, ngươi hẳn là vui vẻ mới đúng. Huống hồ, nha đầu kia, chủ động vứt bỏ quan hệ với Vân gia, Tần gia sau đó nếu lật lại bản án cũ cũng không dính dáng đến chúng ta, ngươi hẳn là vui vẻ mới đúng.”
×××××××××××××××××××××××××
“Tiểu thư, ngươi sao vậy, vương gia tìm ngươi rốt cuộc có chuyện gì? ? ?”
Thấy Vân Khuynh trở về vẻ mặt cơn giận còn sót lại chưa tiêu, Hồng Châu lo lắng hỏi y.
Vân Khuynh nhìn nàng, toàn bộ Vân phủ, cũng chỉ có nàng là thật tâm đối tốt với y. . .
Vân Khuynh đôi mắt chợt lóe, đột nhiên thân thủ ôm Hồng Châu vào lòng.
Nếu như y có thể thích nữ nhân, có thể cưới vợ, y nhất định sẽ tuyển trạch nàng, nhưng y hết lần này tới lần khác. . .
Hết lần này tới lần khác, thích nam nhân. . .
“Hồng Châu. . .”
Hồng Châu thấy Vân Khuynh tâm tình không thích hợp, vội vàng luống cuống tay chân ôm lại y, còn vỗ vỗ lưng y: “Rốt cuộc làm sao vậy, tiểu thư cứ nói ra, nói ra để Hồng Châu giúp ngươi nghĩ biện pháp a.”
Vân Khuynh dĩ nhiên nghĩ cái mũi của mình chua xót, y lẻ loi một mình ở dị thế, từ lúc vừa tới thì khủng hoảng và bất an, đến sau cùng là tiếp thu và đạm nhiên, đều là chính y một người đau khổ cường ngạnh chống đỡ.
Ai có thể biết, tâm của y, kỳ thực là một mảnh đất tuyết hoang vắng.
Nhắm mắt lại, lời của người nọ vang lên bên tai Vân Khuynh:
“Ngươi thật ghê tởm. . .”
“Ta mắt mù mới đối tốt với người ghê tởm như ngươi như vậy.”
“Thế nào lại khiến một người ghê tởm gì đó như ngươi thích thượng ta.”
. . .
Ở một đời xã hội chung đề xướng người người bình đẳng, đào tâm oạt phế của y lại bị người khác nhục nhã như vậy, tại đây cổ đại bảo thủ, y có thể nào tìm được trong tâm mắt y, cái gọi là hạnh phúc! ! !
Hơi thở dài một tiếng, Vân Khuynh biết chuyện đại giá không thể gạt được Hồng Châu, liền thực sự mở miệng nói cho nàng: “Bọn họ, muốn ta thay Vân Thù, gả đến Tần gia.”
“Cái gì? ? ?”
Hồng Châu kinh hãi kêu một tiếng: “Bọn họ thế nào có thể đối đãi với tiểu thư ngươi như vậy? ? ? Vậy tiểu thư thì sao, nói như thế nào, ngươi nguyện ý sao? ? ?”
Vân Khuynh khổ sáp cười cười: “Ta tự nhiên là đáp ứng. . . Ta lấy cái gì theo chân bọn họ phản kháng. . .”
Hồng Châu trầm mặc một trận: “Tiểu thư ở Vân phủ luôn luôn không được đối xử tử tế, nói không chừng tới Tần gia, cô gia sẽ hảo hảo đối đãi tiểu thư. . . Ly khai cũng tốt, như vậy tiểu thư có thể tìm được người chân chính thương yêu ngươi.”
Ai. . .
Vân Khuynh không tiếng động đích thở dài một tiếng.
Hồng Châu ngốc, thân thể y như vậy, sao có thể được người đối xử tử tế. . .
Bất quá, vô luận như thế nào, y có tín ngưỡng của mình, đều sẽ bảo trì một phần kiêu ngạo của mình.
Bởi vì y thủy chung tin tưởng, mình có tư cách được hạnh phúc, trên thế giới bất luận kẻ nào đều có tư cách hạnh phúc.
Cho dù, y thân là nam tử thích nam nhân đồng tính.
Hồng Châu đại khái là thấy Vân Khuynh tâm tình sa sút, miễn cưỡng cười cười: “Tiểu thư, chúng ta làm giá y cho ngươi đi. . . Đến lúc đó Hồng Châu muốn tận mắt thấy tiểu thư trở thành tân nương đẹp nhất.”
Xinh đẹp nhất sao? ? ?
Vân Khuynh xoa xoa dấu vết trên trán y, dán nhiều năm như vậy, cũng nên cởi ra. . .
Nếu hiện tại y là nữ nhi thân, như vậy y liền dùng khuôn mặt hảo hảo khí Vân vương gia một trận. . .
Chỉ là, không biết Vân vương gia thấy y so với Vân Thù càng mỹ lệ, y càng có giá trị. . . Liệu có hối hận không? ? ?