Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 2: Chương 2: Vân Khuynh Đại Giá




CHƯƠNG 2: VÂN KHUYNH ĐẠI GIÁ

Đích xác như Vân Khuynh đoán, Vân Thù là bảo bối của Vân gia, là nơi Vân gia thời gian tới trông cậy vào, sao có thể đơn giản gả cho một người không thân phận không địa vị.

Người của Vân gia, phải là người thân phận tôn quý, phú giáp trong thiên hạ mới có thể dùng. . .

Đương nhiên, ngoại trừ Vân Khuynh.

Mẫu thân Vân Khuynh, nữ tử xuất thân thanh lâu kia, bởi vì thân phận hèn mọn, lại dịu dàng thiện lương đến gần như nhát gan, tính tình nhu nhược khiến người ta khó có thể chịu được.

Vậy nên cho dù nàng sinh hạ nhi tử Vân Khuynh, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới đi tranh thủ cái gì, mà tuyển trạch đem Vân Khuynh coi như nữ nhi nuôi nấng.

Nàng như vậy, quá mức yếu đuối, sau một hai năm sinh hạ Vân Khuynh liền uất ức mà chết.

Mà Vân Khuynh, khi còn bé tang mẫu, tuy rằng lớn lên thông tuệ động lòng người, nhưng tại năm sáu tuổi, bị đại tỷ của y ác ý đẩy ngã, thái dương đập phải hòn đá, từ nay về sau lưu lại vết sẹo.

Dung nhan thanh lệ vô song của Vân Khuynh bị hủy, y tự nhiên lại càng không được đãi kiến, trong phủ cũng không ai nguyện ý thân cận y, chỉ có tiểu nha đầu Hồng Châu nhặt được trước lúc mất chỗ dựa, vẫn luôn chiếu cố y —-

Ngạch, kỳ thực Vân Khuynh tâm lý niên linh so với Hồng Châu lớn hơn rất nhiều, Vân Khuynh thủy chung tin tưởng vững chắc, y chiếu cố Hồng Châu, so với Hồng Châu chiếu cố y, nhiều hơn nhiều.

Cho tới bây giờ, toàn bộ Vân phủ, coi Vân Khuynh là ‘Tiểu thư’, cũng chỉ có Hồng Châu, và nhị ca Vân Hoán của Vân Khuynh.

Ngoại nhân chỉ biết Vân Thù là Tương Nam vương Vân phủ tam tiểu thư, căn bản không biết còn có một Vân Khuynh y như thế.

Ngay lúc Vân Khuynh cho rằng y sẽ bị quên ở trong tiểu viện cũ nát của Vân phủ, Vân lão gia Vân vương gia, dĩ nhiên muốn gặp y? ? ?

Lúc đi, Vân Khuynh cũng không nghĩ tới, rốt cuộc là chuyện gì.

Tới rồi, mới có loại cảm giác vô lực không nơi để trốn.

Phòng khách Vân phủ, Vân vương gia ngồi ngay ngắn trên chủ vị, đại phu nhân của hắn ngồi ở một bên, tiểu nữ nhi Vân Thù bọn họ tối sủng ái, đứng ở phía sau mẫu thân nàng, không có hảo ý nhìn Vân Khuynh.

Lưng Vân Khuynh không hiểu bỗng nhiên lạnh toát, y biết, ăn tiệc mà không có lễ tốt.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy y, đại phu nhân liền dáng tươi cười đầy mặt: “Yêu, Khuynh nhi, đến đến đến, cho đại nương nhìn, coi bàn tay nhỏ bé này xem. Khuynh nhi năm nay cũng đã mười tám đúng không? ? ?”

Vân Khuynh gục đầu xuống, châm chọc câu câu khóe môi, thực sự là làm khó nàng còn nhớ rõ tên của y mà!

Vân Khuynh không mở miệng trả lời, tràng diện liền có vẻ có chút xấu hổ, Vân vương gia ho khan một tiếng nói: “Ta và đại nương ngươi luôn luôn bận rộn, nhưng thật ra quên Khuynh nhi đã là đại cô nương, có thể lập gia đình rồi.”

Vân Khuynh lông mày càng chau càng chặt.

Y thế nào cũng nghĩ không ra, mấy người này vì sao lại đột nhiên nghĩ đến hôn sự của y.

Bất quá, ngay cả kiếp trước y là GAY, kiếp này lại càng có thêm thân thể song tính đặc thù, nhưng, người Vân Khuynh y muốn, y kiên trì tự tuyển.

Kỳ thực thân thể kỳ dị của Vân Khuynh, cũng là một trong những nguyên nhân mẫu thân đem y làm nữ nhi dưỡng.

Khi Vân Khuynh biết thân thể của chính mình, có chút buồn cười, lẽ nào bởi vì y kiếp trước là một tên GAY người gặp người mắng, kiếp này liền cho y một thân thể như vậy sao? ? ?

Nhưng mà không đợi y suy nghĩ nhiều, đại phu nhân đã tiếp lời Vân vương gia nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay lại có một hảo nhân gia Chính là tướng quốc phủ nhị công tử năm xưa đến đây cầu hôn. . . Đại nương và đa đã thay ngươi đáp ứng cửa hôn sự này.”

Chờ một chút

Tướng quốc phủ, Tần gia nhị công tử? ? ?

Đó không phải là vị hôn phu của Vân Thù sao? ? ?

Vân Khuynh suy tư một chút, liền minh bạch nguyên nhân hậu quả.

Nguyên lai Vân vương gia này luyến tiếc đem tam nữ nhi gả cho một người như vậy, lại không muốn đem sự tình nháo lớn, liền đẩy dời cho y không may làm thay thế phẩm này đến hi sinh? ? ?

Hảo cho một Vân gia, hảo cho một Vân vương gia.

Bạc tình quả nghĩa, vô tình vô nghĩa cho y chiếm đi toàn bộ.

Tức giận thoáng cái từ đáy lòng Vân Khuynh vọt lên, sắc mặt y trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vị hôn phu của tam tỷ, ta há có thể trèo cao? ? ?”

Y nói, khiến hai lão tại chỗ cùng nhau biến sắc.

Nhìn nhau sau, Vân vương gia lại mở miệng: “Khuynh nhi ngươi cũng biết, hiện nay thái tử vạn phần để bụng với Thù nhi nhà ta, hơn nữa có cô cô và tỷ tỷ trong cung của ngươi, Vân gia chúng ta không chừng thời gian tới sẽ xuất ra một vị hoàng hậu, chúng ta lại thế nào có thể đem Thù nhi giá cho người khác? ? ?”

Vân vương gia vừa mới nói xong, Vân phu nhân liền mở miệng: “Thù nhi không thể gả, ngươi làm muội muội vừa lúc đến niên linh lập gia đình, ngươi thay tỷ tỷ ngươi giá đến Tần gia, là không thể tốt hơn.”

Đúng vậy, đối với các ngươi mà nói, không thể tốt hơn.

“Hanh, Tần gia hôm nay là trọng phạm triều đình, tham sống sợ chết, các ngươi luyến tiếc bảo bối Thù nhi bị khổ, liền muốn ta làm sơn dương thế tội? ? ? Hanh, quả nhiên là không thể tốt hơn! ! !”

Người của Vân gia thực sự vô sỉ, khiến Vân Khuynh là một người hảo tính tình như vậy, cũng nhịn không được đem tiểu vũ trụ rốt cục bạo phát, âm thanh liều lĩnh châm chọc bọn họ.

“Ngươi. . .”

Vân vương gia tức giận sắc mặt phát thanh, run tay chỉ vào Vân Khuynh nói không ra lời.

Sắc mặt Vân Thù cũng thay đổi: “Người quái dị như ngươi, người quái dị cả đời chưa từng có người muốn, đa nương là thương cảm ngươi mới cho ngươi giá đến Tần gia, ngươi còn dám chọn ba nhặt bốn? ? ?”

Vân Khuynh nhíu mày, khinh thường nhìn thiếu nữ đẹp kiều oa oa Vân Thù kia: “Hanh, không biết là ai bị dọa đến hôn mê không dám giá, mới mất mặt ngạnh tìm người giá thay.”

Hơn nữa, một nam tử như y, giá không được cũng không có gì mất mặt.

Thường ngày không muốn theo chân bọn họ chấp nhặt, bọn họ thật đúng là khi Vân Khuynh y là quả hồng nhuyễn, muốn niết thế nào thì niết.

“Ngươi. . .”

Vân Thù cũng bị Vân Khuynh khí đến sắc mặt trắng bệch.

“Đủ rồi!”

Đại phu nhân vỗ bàn, âm ngoan trừng mắt Vân Khuynh: “Ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. . . Dù sao, chúng ta là có biện pháp cho ngươi lên kiệu hoa, hiện tại chỉ là nói cho ngươi một tiếng để ngươi làm chuẩn bị, ngươi cũng đừng đạp mũi lên mặt không biết phân biệt.”

Vân Khuynh trong lòng mát lạnh, bọn họ đúng là muốn cường.

Nhãn thần lạnh lẽo, Vân Khuynh nhìn quét bọn họ: “Các ngươi không sợ Tần gia biết sau lại tìm phiền toái? ? ?”

“Độc ách ( câm ) ngươi, ai tới nói cho bọn họ? ? ?”

Vân Khuynh giật mình, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không phải bị dọa, mà là phát tức: “Ngươi. . . Các ngươi. . . Vô sỉ! ! !”

“Nghiệt nữ! ! ! Ngươi dám nhục mạ trường bối như thế! ! !”

Vân vương gia khí cực đại rống.

Vân Khuynh cúi đầu, che giấu đi chút thương cảm trên mặt, mà thôi mà thôi, y thế nào lại trông cậy vào bọn họ còn có một chút thân tình? ? ?

Y trong mắt bọn họ, bất quá là một người ti tiện thấp kém như nha hoàn tỳ nữ mà thôi.

Nhắm mắt lại, Vân Khuynh thở dài một tiếng.

Dù sao, y không có khả năng suốt đời vây ở chỗ này, mượn cơ hội này, đi ra ngoài cũng tốt.

Nói không chừng vị Tần nhị công tử kia, chính là một người tốt, nếu không được y vẫn có thể ly khai, tìm kiếm người mình muốn.

Lại mở mắt ra, trong mắt Vân Khuynh, đã khôi phục thành một mảnh vắng lặng, nâng đầu, khẽ mở môi đỏ mọng, một chữ một chữ nói: “Được, ta, đáp, ứng, với, các, ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.