CHƯƠNG 143: NGƯỜI XẤU TÁC QUÁI.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm Tần Vô Phong ôn nhu hiếm có, Vân Thù bị bịt mắt thính giác càng thêm linh mẫn so với bình thường, thanh âm ôn thuần như rượu này khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, từ nhỏ tới lớn, trái tim chưa vì người nào mà nảy lên, hiện tại lại kịch liệt nhảy múa.
“Ngô. . . Ngô. . .”
Vân Thù nỗ lực muốn trả lời Tần Vô Phong, tiếc rằng á huyệt của nàng bị điểm, căn bản là không nói được.
Khóe miệng Tần Vô Phong cong lên, dáng cười câu lên một tia tà nịnh: “A. . . Đáng tiếc, một cô nương mỹ lệ như thế dĩ nhiên là một người câm.”
Hắn thở dài, bắt đầu cởi dây trên tay Vân Thù, tay Vân Thù vừa được tự do, liền lập tức giật miếng vải đen che mắt xuống.
Trên tay còn cầm miếng vải, Vân Thù ngẩng đầu, nhìn lên xem người cứu mình.
Khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không thể xoi mói, lập tức ánh vào đôi mắt nàng.
Mày kiếm phi dương, đôi mắt màu mực, mang theo một chút lạnh lẽo, một chút ấm áp, mâu thuẫn khiến cho người ta yêu thương.
Trong lòng nam nhân này có đau thương, con mắt mâu thuẫn như vậy trong nháy mắt hấp dẫn toàn bộ tâm thần Vân Thù, ánh mắt di xuống, cái mũi thẳng tắp, đôi môi màu nhạt, dày mỏng vừa phải.
Đây là một nam nhân cực đẹp, nhưng không phải đẹp giống như nữ tử, trên người hắn không hề có một tia nữ khí.
Tần Vô Phong thấy Vân Thù ngơ ngác nhìn hắn liền có chút bực mình, thế nhưng đeo lên khuôn mặt Tần Vô Song, hắn liền nỗ lực nở ra nụ cười chiêu bài của Tần Vô Song, dáng cười tiêu sái mà phong lưu ôn nhu: “Cô nương, ngươi có sao không?”
Hắn lập lại lần nữa.
Thanh âm của hắn làm Vân Thù giật mình tỉnh giấc, hai gò má trắng noản của Vân Thù lập tức đỏ hồng.
Vân Thù ửng đỏ hai má, ánh mắt ngượng ngùng nhìn Tần Vô Phong lấy tay chỉ chỉ cổ họng của mình.
Tần Vô Phong giả vờ không hiểu, nghi hoặc nói: “Lẽ nào cô nương không chỉ bị câm, lại còn là người nghe không hiểu người ta nói?”
Nói xong, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia xuất hiện biểu tình tiếc nuối: “Cô nương đẹp như thế. . .”
Vân Thù có chút chán nản, vì sao nam nhân tuấn mỹ trước mắt này không hiểu ý tứ của nàng?
Tần Vô Phong sau khi nói xong, vươn tay sờ sờ tóc dài mất trật tự của Vân Thù, giọng điệu ôn hòa nói: “Không sao, cho dù bị câm, cho dù không hiểu người ta nói gì cũng không sao, cô nương thiện lương đều sẽ nhận được hạnh phúc.”
Đáng tiếc nữ nhân trước mắt chẳng hề thiện lương, cho nên không thể có được hạnh phúc.
Lúc Tần Vô Phong nói đến đây, trong ánh mắt hắn lóe ra tia sáng ôn nhu, bởi vì nói đến thiện lương hắn liền nghĩ tới Vân Khuynh.
Vân Thù mấy ngày qua vẫn nghĩ mình phi thường ủy khuất, Tần Vô Phong vừa sờ đầu nàng như thế, dĩ nhiên dắt ra toàn bộ tâm tình ủy khuất của nàng.
Giống như là nhiều lần trải qua gian khổ mới tìm ra nơi nương tựa duy nhất, Vân Thù chẳng thèm nể nang nhào vào lòng Tần Vô Phong, anh anh khóc lên.
Tần Vô Phong căng cứng thân thể, chán ghét không ngớt, lúc trước Vân Khuynh vừa ôm hắn, nữ nhân này cũng là ôm hắn, vì sao hắn lại nghĩ nàng ôm khiến hắn buồn nôn như vậy?
Hắn ho nhẹ một tiếng, đẩy Vân Thù trong lòng ra: “Cô nương, thỉnh tự trọng.”
Vân Thù đỏ mặt rời khỏi Tần Vô Phong, dưới đáy lòng không ngừng tán thưởng nhân phẩm của Tần Vô Phong.
Đối mặt với mỹ nhân như nàng nhảy vào trong lòng, đối phương vẫn có thể lấy lễ độ quân tử đối đãi, xem ra đích thật là một người khiêm tốn.
Vân Thù vân vê ống tay áo dính nước mắt, ngẩng đầu hoa chân múa tay với Tần Vô Phong một trận, Tần Vô Phong mới như bừng tỉnh đại ngộ, giải á huyệt của nàng:
“Ra là cô nương bị điểm huyệt, ta đã nói mà, cô nương xinh đẹp như thế, sao có thể là một người câm.”
Một phen nói này của Tần Vô Phong khiến tâm tình Vân Thù sung sướng không ngớt:
“Công tử khen lầm, đa tạ công tử hôm nay cứu trợ, nếu như không có công tử, Vân Thù liền. . . Liền sẽ bị đám người xấu này bán vào thanh lâu. . . Ô. . .”
Nói, nàng lại bắt đầu khóc.
Tần Vô Phong nghe thực sự là phiền lòng, khóe miệng của hắn miễn cưỡng lộ vẻ mỉm cười nói: “Đâu có, chỉ là nhấc tay chi lao, nhấc tay chi lao thôi, ra cô nương tên là Vân Thù, tại hạ họ Tần, danh Vô Song, hôm nay may mắn gặp được cô nương thực sự là duyên phận tu luyện ba kiếp.”
“Tần Vô Song. . . Vô Song Vô Song, phong tư tiêu sái, cử chỉ kiên cường nhanh nhẹn của ngươi quả thật là thiên hạ vô song.”
Vân Thù ngượng ngùng tán thưởng Tần Vô Phong, căn bản là không nhớ rõ vị hôn phu lúc trước của mình vừa lúc cũng kêu Tần Vô Song.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Tần Vô Phong liền biết, trong lòng Vân Thù, Vân Khuynh gả thay chính là một trò đùa, nàng chưa từng có tâm lý áy náy bất an, mà còn cho rằng đó là chuyện chẳng đáng để vào mắt, đã sớm quên sạch.
Không thể nghi ngờ loại phản ứng này của Vân Thù khiến đôi mắt Tần Vô Phong lạnh hơn, thế nhưng song song với ánh mắt lạnh lẽo, dáng cười trên khuôn mặt hắn lại càng thêm thoải mái.
Không sao, Vân Thù quên, hắn sẽ giúp nàng nhớ lại.
Tần Vô Phong mang lên khuôn mặt Tần Vô Song, vẫn cười ôn hòa như trước, lời nói thâm sâu: “Vân Thù cô nương có thấy mệt mỏi? Có muốn đến nhà tại hạ rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một chút không?”
Vân Thù cúi đầu nhìn quần áo của mình, vừa nhìn liền thất kinh, sắc mặt tức giận phi thường: “Hai người vương bát kia. . .”
Mắng đến nửa câu lập tức nhớ đến ân nhân cứu mạng ôn nhu tiêu sái ngay ở trước mắt, nàng liền không dám mắng tiếp.
Chỉ có thể gật đầu: “Vậy phiền phức Vô Song.”
Tần Vô Phong rõ ràng vẫn khách khí gọi nàng cô nương, nàng lại tự động gọi tên Vô Song, thật đúng là không biết thẹn.
Tần Vô Phong ở trong lòng nhớ lại từng hành động của nữ nhân này, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Vương gia Vân phủ nhất định là mắt bị mù, bảo bối một nữ nhi thô lỗ không thể chịu được, lại còn vắng vẻ Vân Khuynh ôn nhu thiện lương.
Nhưng mà, vắng vẻ cũng tốt, bảo bối Vân phủ đánh mất, vậy để Tần gia bọn họ cẩn thận bảo vệ đi!
Trong lòng Tần Vô Phong cảm thán, cái này là duyên phận, hắn hiện tại thật không biết, nếu như ngày trước người được gả tới là Vân Thù, Tần phủ sau này không biết sẽ ra sao.
Tần Vô Phong dẫn Vân Thù ra khỏi ngõ cụt.
Dáng vẻ hôm nay của Vân Thù, khiến người đi đường ghé mắt không ngớt, cũng không kìm nổi ánh mắt hiếu kỳ quan sát Vân Thù, đều đang suy đoán vì sao một nam tử phong độ có thừa lại đi cùng một nữ nhân nhếch nhác chẳng ra làm sao như thế.
Vân Thù cũng khá quen với chuyện dẫn tới ánh mắt nhiều người, nghĩ nàng ở kinh thành chính là mỹ nhân có tiếng, hôm nay tới một góc phương bắc này, tự nhiên càng là mỹ nhân trong mỹ nhân, cho dù hôm nay chật vật, cũng che giấu không được mỹ lệ của nàng, thảo nào đám người qua đường này lại nhịn không được muốn nhìn nàng, nhất định là đang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Nghĩ đến đây, Vân Thù bước đi càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực, dường như là rất sợ người khác thấy không rõ nàng.
Khóe miệng Tần Vô Phong co rúm không ngớt, sự thực chứng minh, ở cùng với nữ nhân này, thực sự là đánh mất thân phận.
“Vô Song muốn mang ta đi đâu? ? ?”
Vừa đi, Vân Thù vừa hiếu kỳ hỏi.
Tần Vô Phong giơ giơ lên khóe miệng: “Đương nhiên là nhà ta, Tần phủ.”
Vân Thù nga một tiếng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, khi nào về nhà, làm thế nào để thuyết phục cha nàng, nàng không làm thái tử phi nữa, mà là gả cho nam nhân nàng coi trọng ngay từ ánh mắt đầu tiên này. . .
Hai người đang đi, một người hồng y lãnh diễm mỹ nhân từ trên trời giáng xuống, chính là Long Liễm: “Nhị công tử, dược đường chúng ta có chuyện cần lập tức xử lý, còn thỉnh nhị công tử cùng Long Liễm đi xem dược đường.”
“Cái này. . .”
Nét mặt Tần Vô Phong có chút bối rối.
Đối với chuyện nhìn mặt đoán ý, Vân Thù nhưng thật ra cũng biết: “Chính sự quan trọng hơn, không bằng Vô Song đi làm chuyện của mình trước, rồi đến nói chuyện của ta sau.”
Tần Vô Phong do dự nửa ngày nói: “Không bằng như vậy đi, Vân Thù cô nương, ngươi trước đó tự mình đến Tần phủ, báo ra tính danh nói ngươi là bằng hữu của Tần Vô Song ta, Tần phủ tự nhiên sẽ tiếp đãi ngươi.”
“Ta. . .”
“Nga, đúng rồi, Tần phủ không xa, chính là ở con phố kia rẽ sang.”
Tần Vô Phong bổ sung nói.
Vân Thù cân nhắc nhiều lần, cúi đầu nhìn áo ngắn vô cùng thê thảm của mình rồi gật đầu: “Vậy được, Vô Song, ta liền đến nhà ngươi chờ ngươi.”
Tần Vô Phong gật đầu, hướng nàng chào từ biệt, cùng theo Long Liễm rời đi.
Vân Thù đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn thân ảnh Tần Vô Phong, nghĩ lại khuôn mặt khí chất của Long Liễm, suy đoán Tần gia nhất định không đơn giản, sau đó nàng cong môi nở nụ cười.
Càng không đơn giản mới càng tốt, thân phận của hắn càng thần bí càng mạnh đại, nàng liền càng có lợi thế từ chỗ phụ thân tranh thủ khả năng cùng một chỗ với hắn.
Cả đầu đều nghĩ tới Tần Vô Phong, Vân Thù mang theo dáng cười dại trai đi đến Tần phủ.
Xa xa, trên nóc nhà cao, Tần Vô Phong nhìn thân ảnh Vân Thù đi xa, thật sâu thở hắt ra.
“Thực sự là nữ nhân phiền phức lại đáng ghét.”
Long Liễm nhíu mày: “Lần đầu tiên thấy đại công tử ngươi ôn nhu khách khí như thế, chắc hẳn nữ nhân kia đã ái mộ ngươi.”
Tần Vô Phong lắc đầu: “Không, không phải ái mộ ta.”
Hắn chỉ mặt mình: “Nàng là ái mộ Tần Vô Song, mà không phải Tần Vô Phong ta.”
Long Liễm giật mình: “Ta rốt cục hiểu vì sao đại công tử cố ý muốn dịch dung thành hình dạng nhị công tử cứu Vân Thù, đại công tử là muốn Vân Thù yêu nhị công tử rồi hối hận mình đã không gả cho nhị công tử sao?”
“Đây là một trong những nguyên nhân. . . Được rồi, chúng ta hồi phủ đi.”
Tần Vô Phong nhàn nhạt nói một câu, kết thúc vấn đề.
Lúc trở lại Tần phủ, việc đầu tiên Tần Vô Phong làm chính là cởi một thân quần áo này ra rồi gọi người đem đốt.
Những thứ nữ nhân kia chạm vào, khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Sau đó, xóa dịch dung, tắm rửa thay quần áo, chờ đến khi mặc vào một thân quần áo mới, khôi phục hình dạng Tần Vô Phong, hắn mới thật sâu thở ra một hơi, nhấc chân đi đến viện tử của Vân Khuynh.