CHƯƠNG 144: THÁI TỬ TỈNH LẠI.
“Thái tử đêm nay sẽ tỉnh.”
Dùng xong bữa tối, Tần Vô Phong nhàn nhạt mở miệng, nói cho Vân Khuynh tin tức này.
“Cái gì? ? ?”
Vân Khuynh cúi đầu kinh hô một tiếng, kinh hô xong mới phát hiện mình quá mức thất thố, che miệng ho nhẹ một tiếng nói: “Lẽ nào Vân Thù đã tới?”
Tần Vô Phong thấy y phản ứng thú vị, hơi buông mi, giấu đi ý cười trong đôi mắt mình, mở miệng nói: “Đúng vậy, Vân Thù hôm nay đã ở Tần phủ. . .
Nhưng mà, đêm nay, ta không dự định để nàng gặp thái tử.”
“A.”
Vân Khuynh lại cả kinh: “Vì sao? ? ? Tân tân khổ khổ mang nàng từ kinh thành đến đây, không phải là để thái tử tỉnh lại nhìn thấy nàng đầu tiên sao?”
Ánh mắt Tần Vô Phong hơi chớp động: “Vân nhi không cảm thấy để thái tử uy nghiêm nhìn thấy Vân Thù đầu tiên, quá tiện nghi cho Vân Thù sao? ? ?”
Vân Khuynh mím môi không nói.
Quả thật, y ghét Vân Thù, thế nhưng, Vân Thù cũng có quyền lợi đạt được hạnh phúc.
“Vậy đại ca chuẩn bị làm thế nào?”
Vân Khuynh trốn tránh không đáp, trái lại có chút hiếu kỳ hỏi.
Tần Vô Phong nâng mí nhìn y, lại nhìn tuyết trắng ngoài cửa chiếu rọi khiến cho màn đêm có chút sáng sủa quá mức, chậm rãi mở miệng: “Vân nhi cùng ta đi xem một tuồng kịch thế nào? ? ?”
Vân Khuynh lập tức phản ứng đến: “Là đi xem thái tử tỉnh lại sao? ? ?”
Tần Vô Phong gật đầu.
Vân Khuynh lập tức hăng hái: “Tốt.”
Y rất tò mò, Tần Vô Phong không muốn để thái tử tỉnh lại nhìn thấy Vân Thù, vậy người hắn sắp xếp để thái tử sau khi tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên, rốt cuộc là ai? ? ?
Hai người vì Vân Khuynh mặc vào tầng tầng y bào xong, bên ngoài phủ áo choàng đen tuyền của Tần Vô Phong, trong đêm đen ngập tuyết, nhẹ nhàng lướt qua các đỉnh phòng của Tần phủ.
Chậm rãi, nhẹ nhàng, rơi xuống trên đỉnh cửa phòng thái tử ngủ lại.
Trong phòng đèn dầu sáng trưng, đại phu ‘Hồi Xuân đường’, mỗi ngày đều đến xem Hiên Viên Trần Vũ, đến hôm nay, hắn nói cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong một tin tức cực kỳ tốt, đó chính là —–
Hiên Viên Trần Vũ, đêm nay sẽ tỉnh lại.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nghe được tin tức này, tự nhiên là mừng rỡ phi thường.
Còn mừng rỡ phần thưởng ‘Hồi Xuân đường’ một lượng lớn tài vật. . .
Đương nhiên đống tài vật đó là quan viên địa phương hiếu kính bọn họ.
Sau khi đại phu rời đi, hai người huynh đệ chỉnh lý hết thảy dung nhan, liền vẫn luôn ngồi ở trước giường Hiên Viên Trần Vũ, ngay cả nửa bước cũng không rời.
Mấy ngày nay, thị vệ Lam Hiên đã sớm bị nhị hoàng tử và tam hoàng tử hai người ném sang một bên, tất cả công việc liên quan đến Hiên Viên Trần Vũ, đều là hai vị hoàng tử tự tay xử lý.
Trước đây ở hoàng cung bọn họ cũng không có cơ hội mỗi ngày ở bên Hiên Viên Trần Vũ, mà hiện tại bọn họ chính là được như ý nguyện.
Tuy rằng Hiên Viên Trần Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng bọn hắn vẫn như trước cảm thấy rất thỏa mãn.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong ngay cả bữa tối cũng không ăn, đều kiên trì chờ Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại.
Hai người mặc dù từ lúc rất nhỏ liền đạt thành hiệp nghị cùng nhau yêu Hiên Viên Trần Vũ, thế nhưng, trong tâm tư ai cũng muốn Hiên Viên Trần Vũ yêu mình hơn một chút.
Cho nên sư thực Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong cũng là đang âm thầm đấu tranh.
Ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong ngồi ở trước giường Hiên Viên Trần Vũ, hai đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Hiên Viên Trần Vũ.
Thị vệ Lam Hiên ẩn mình ở trên xà nhà, mấy ngày này cũng đủ cho hắn biết hai vị hoàng tử này ôm loại tâm tư gì đối với chủ tử nhà hắn.
Chỉ là, thân là ám vệ, hắn chỉ phụ trách an nguy của Hiên Viên Trần Vũ, về phần khác, hắn liền lựa chọn mở một con mắt, nhắm một con mắt, chỉ cần Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong không thương tổn Hiên Viên Trần Vũ, hắn sẽ coi như cái gì cũng không biết.
Tần Vô Phong mang theo Vân Khuynh, rơi xuống nóc nhà, nhẹ nhàng gỡ ra vài miếng ngói, nhìn xuống phía dưới.
Trong bóng đêm Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vô Phong, trong lòng kinh ngạc phi thường, song song cũng cảm thấy vô cùng kích thích.
Không nghĩ tới có một ngày, y và Tần Vô Phong dĩ nhiên lại làm đầu trộm đuôi cướp, tuy rằng không cùng ý nghĩa với đầu trộm đuôi cướp của Thượng Quan Nhược Vũ, nhưng Vân Khuynh vẫn như cũ nghĩ có chút không thể tin nổi.
Trong lúc y miên man suy nghĩ, lông mi của thái tử điện hạ nằm trên giường run nhè nhẹ một chút.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong kích động nói:
“Vũ nhi? ? ?”
“Tiểu ngũ nhi ngươi tỉnh chưa? ? ?”
Ý thức của Hiên Viên Trần Vũ kỳ thực vẫn luôn là lúc có lúc không, lần kia nghe được thanh âm của Vân Khuynh, chính là lúc hắn có ý thức lần đầu tiên.
Hôm nay, hắn cũng rõ ràng nghe được thanh âm của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, thế nhưng hắn lại cảm thấy thân thể bủn rủn, thế nào cũng không thể mở mắt.
Môi Tần Vô Phong tiến đến bên tai Vân Khuynh, nhẹ giọng nói: “Thái tử, sắp tỉnh. . .”
Vân Khuynh đem đường nhìn chuyển xuống phía dưới, thấy Hiên Viên Trần Vũ Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong ba người, trong lòng chấn động mãnh liệt, nếu như không phải địa điểm lúc này không cho phép, phỏng chừng y đã kinh hô lên.
Y cũng hạ giọng: “Đại ca, ngươi dĩ nhiên để thái tử thích hai người ca ca của hắn. . . Cái này. . .”
Tần Vô Phong nhíu mày: “Hai người ca ca của hắn thích hắn, ái mộ che chở hắn, hắn nếu có thể yêu hai người kia, đó cũng là phúc khí của hắn.”
“Thế nhưng. . . Thế nhưng. . .”
Tần Vô Phong dùng chóp mũi cọ cọ mái tóc đen của y: “Đừng thế nhưng, xem tiếp đã, xem thái tử này rốt cuộc là người như thế nào.”
Vân Khuynh nghe vậy chỉ phải đem lời muốn nói nuốt hết vào bụng.
Dù sao tình trạng ngày hôm nay, đã không cho phép y kháng nghị.
Mắt thấy thái tử lập tức sẽ tỉnh, ngoại trừ nhìn thấy Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, đã không còn biện pháp khác.
Dù sao cũng không thể để y và Tần Vô Phong nhảy xuống, để Hiên Viên Trần Vũ yêu y và Tần Vô Phong đúng không? ? ?
Hãn, nghĩ đến tình cảnh như vậy, Vân Khuynh liền cảm thấy nổi da gà, cho nên y vẫn là thành thành thật thật chờ ở trong lòng Tần Vô Phong xem kịch đi.
“Ngô. . . Nước. . .”
Hiên Viên Trần Vũ hao hết khí lực, rốt cục giãy dụa ra một chữ.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nhìn nhau, ai cũng không chịu đi lấy nước. . .
Mắt thấy Hiên Viên Trần Vũ sẽ tỉnh, nếu như một trong hai người đi lấy nước Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại thì làm sao? ? ?
“Ngô. . .”
Hiên Viên Trần Vũ lại rên rỉ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt xuất hiện vẻ thống khổ.
Hiên Viên Lâm Phong thở một hơi: “Cùng đi.”
“Được.”
Vì vậy, hai người cùng nhau chạy đi lấy nước cho Hiên Viên Trần Vũ.
Chờ đến khi bọn hắn trở về, Hiên Viên Trần Vũ đã mở con mắt, bởi vì mẫu thân hắn là người Tương Ly quốc, cho nên hắn sở hữu một đôi mắt màu ngọc bích, lộng lẫy xinh đẹp giống như lục bảo thạch.
“Vũ nhi, ngươi tỉnh? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong tràn ngập chờ mong nhìn Hiên Viên Trần Vũ.
Ánh mắt Hiên Viên Trần Vũ dừng lại trên khuôn mặt hắn, vòng một chút, lại dời về phía Hiên Viên Khê Phong, dùng tiếng nói khàn khàn nói: “Nhị ca, tam ca. . . Ta đây làm sao vậy? ? ? Nơi này là chỗ nào? ? ?”
Hiên Viên Khê Phong cẩn thận nâng hắn dậy, Hiên Viên Lâm Phong đem nước đưa tới bên môi hắn, chậm rãi mở miệng giải thích: ”Nơi này là Tần phủ phương bắc Giang thành, ngươi bị người truy sát trên đường, sau khi chúng ta nhận được tin tức của thị vệ ngươi liền lập tức chạy đến.”
Đích xác, độc tình ti là bọn hắn hạ, thế nhưng truy sát sau khi Hiên Viên Trần Vũ trúng độc, cũng không phải bọn họ mà là một người khác.
Hiên Viên Lâm Phong vừa nói xong, lập tức kéo về ký ức của Hiên Viên Trần Vũ, nghĩ lại chuyện bị truy sát, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên nhất mạt kích động đỏ ửng, trong con ngươi tràn đầy vài phần thống khổ: “Ta biết. . . Ta biết người đó là ai, là tứ. . . Là tứ ca. . .”
Hoạ từ trong nhà mà ra, chẳng lẽ hoàng gia thực sự không có chân tình sao? ? ?
Cho dù là giữa phụ tử, giữa huynh đệ, cũng muốn đao kiếm chỉ vào nhau sao? ? ?
Hiên Viên Khê Phong ôm hắn bỗng nhiên siết chặt ngón tay: “Tiểu ngũ nhi, ngươi yên tâm, nhị ca ca sẽ không để lão tứ thương tổn ngươi. . .”
Hiên Viên Trần Vũ cười cười, trong lòng dâng lên một cổ chua chát: “Cảm tạ nhị ca, còn có tam ca, mấy ngày nay ta trúng độc, nhất định khổ cực các ngươi.”
Hai người ca ca này, từ nhỏ đã luôn luôn che chở hắn, hắn hà đức hà năng gì có thể được bọn họ đối xử tốt như thế? ? ?
Dù sao, hắn cũng không thể cho tất cả mọi thứ bọn họ muốn.
Bất luận là ngôi vị hoàng đế, hay là chính hắn.
Nhắm mắt lại, Hiên Viên Trần Vũ đè xuống tư tự sâu nặng trong lòng, ở bên môi kéo ra một nụ cười: “Đúng rồi, nhị ca, tam ca, trong lúc ta trúng độc, đã từng có ai đến qua sao? ? ?”
Thanh âm tuyệt vời, giống như suối ngọt kia, ấn sâu vào trong linh hồn hắn, không thể quên, hắn rất muốn rất muốn biết người kia là ai! ! !
Trong lòng Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong mọc lên một cổ dự cảm không tốt: “Không có, chỉ có hai người chúng ta. . . Vũ nhi vì sao lại hỏi như vậy? ? ?”
Hiên Viên Lâm Phong vẻ mặt ngoài hỏi rất nhẹ nhàng, thế nhưng bàn tay dưới ống tay áo hắn đã nắm chặt thành quyền.
Lẽ nào, có người giành trước khiến Hiên Viên Trần Vũ yêu hắn sao? ? ?
Lẽ nào, ảnh hưởng của độc tình ti từ lâu đã qua đi? ? ?
Vì sao lại như vậy, Hiên Viên Trần Vũ, không phải vẫn chưa từng tỉnh lại sao? ? ?
“Ta hình như là nằm mơ một giấc mộng. . . Trong mộng có một thanh âm rất ôn nhu nói rất nhiều với ta. . . Ta rất muốn rất muốn trông thấy chủ nhân thanh âm kia.”
Hiên Viên Khê Phong vươn tay vỗ về tóc hắn: “Nếu tiểu ngũ nhi cũng nói là mộng, vậy không cần suy nghĩ nhiều.”
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt hắn lóe ra tia sáng lạnh lẽo, nếu để hắn biết chủ nhân thanh âm là ai, hắn nhất định sẽ, GIẾT, KHÔNG, THA.