CHƯƠNG 263: VÂN KHUYNH TỈNH LẠI.
Một chút cũng không có quấn quýt và thống khổ giống với lần kia, lần này Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người cùng nhau chia sẻ thống khổ, hai bên lại có thể thoải mái lẫn nhau, làm ra quyết định ngoài ý muốn nhân từ với Tần Vô Hạ.
Làm xong quyết định, hai người cũng không còn thương cảm.
Nhưng thật ra đêm qua bọn họ cũng không nghỉ ngơi tốt, sáng sớm lại trải qua chuyện Vân Khuynh bỏ đi, tinh thần vẫn luôn kéo căng, tâm tình lại thay đổi quá nhanh, sau khi làm xong một loạt quyết định, liền có chút uể oải nảy lên thể xác và tinh thần.
Bởi vậy, hai người huynh đệ liền rất ăn ý cởi quần áo, cùng nhau ôm Vân Khuynh ngủ bù.
Phải thừa nhận, hai huynh đệ vốn bởi vì Vân Khuynh thiếu chút nữa trở mặt thành thù, sau khi đem tất cả mở ra nói rõ, trở nên càng thêm ăn ý, quan hệ giữa huynh đệ cũng là không lùi mà càng tiến.
. . .
Vân Khuynh nằm mơ cũng không nghĩ tới, y sẽ tỉnh lại trong lòng Tần Vô Phong và Tần Vô Song.
Y không nghĩ ra, y y y không phải hẳn là cùng Vân Hoán đi rồi sao? ? ?
Sao có thể một giấc tỉnh lại, ở ngay trong lòng Tần Vô Phong Tần Vô Song hai người, còn cùng bọn họ nằm ở trên giường ngủ? ? ?
Lẽ nào, bởi vì tối hôm qua y quá mệt, cho nên sáng sớm hôm nay không thức dậy, không đi. . .
Tràng diện lúc đi trong trí nhớ y, chẳng lẽ chỉ là giấc mơ của y? ? ?
Sau khi tỉnh lại Vân Khuynh chớp con mắt, nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song đưa tay đặt trên lưng y, đem chân khóa trên đùi y, trong lúc nhất thời không chỉ đầu óc trống rỗng, mà còn mất đi toàn bộ ngôn ngữ.
Đây rốt cuộc là một loại trạng huống thế nào, y hơi chuyển động cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn, sau khi nhìn Tần Vô Phong lại quay đầu nhìn về phía Tần Vô Song.
Khuôn mặt hai người này rất điềm tĩnh, nhìn qua ngủ rất say, vẻ mặt như thường, không có biến hóa mảy may.
Chẳng lẽ ngày hôm nay y thực sự chưa từng rời giường, chưa từng rời đi sao? ? ?
Như vậy. . . Y hiện tại có phải là mau chóng đứng lên. Đi hội hợp với Vân Hoán cùng nhau rời khỏi đây? ? ?
Sao y có thể tiếp tục cùng Tần Vô Phong và Tần Vô Song ngủ chứ. . .
Nghĩ, Vân Khuynh lại muốn đứng dậy, thế nhưng, lúc ngủ Vân Khuynh còn không có cảm giác, lúc vừa tỉnh lại, y liền cảm thấy cẳng chân Tần Vô Phong khóa ở trên đùi y, áp hai chân y có chút tê dại, khẽ động liền cảm giác khó chịu không gì sánh được.
Y hít một hơi, tay không tự chủ được vói vào ổ chăn, muốn xoa xoa chân mình, lúc này y mới phát hiện, ba người bọn họ đều mặc quần áo. . .
Di di di, tối hôm qua lúc bọn họ ngủ, rõ ràng là cởi sạch, từ lúc nào đã mặc quần áo, sao y không biết? ? ?
Không phải y mặc quần áo cho bọn họ, Tần Vô Phong và Tần Vô Song bị y hạ dược càng không thể tự mặc quần áo. . .
Đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? Thần quái sao? ? ?
Đáy lòng Vân Khuynh mọc lên một loại bất an, thế nhưng không đợi y có quá nhiều phản ứng, Tần Vô Phong liền lặng lẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ bởi vì ngủ mà ửng hồng của Vân Khuynh, mềm nhẹ mở miệng: “Vân nhi, tỉnh. . . Có muốn ngủ thêm một hồi nữa không? ? ?”
Trong ổ chăn mềm mại ấm áp cực kỳ, ôm thân thể Vân Khuynh, Tần Vô Phong chỉ muốn nằm luôn ở đây, không muốn nhúc nhích chút nào.
Bên kia Tần Vô Song miễn cưỡng mở mắt cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêng thân thể ôm lấy Vân Khuynh, hơi há miệng ngáp một cái, hắn hiện tại tâm tư giống hệt Tần Vô Phong: “Đúng nha, Khuynh nhi, tối hôm qua khiến ngươi mệt. . . Ách, không đúng, Khuynh nhi hẳn là nghỉ ngơi tốt rồi, tối hôm qua xem ra chúng ta cũng không nỗ lực đủ, cho nên sáng sớm ngày hôm nay Khuynh nhi mới còn tinh lực rời giường. . .”
Tần Vô Phong nhíu mày, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị dĩ nhiên toát ra một tia ý cười ôn nhu: “Đúng vậy, Vân nhi dĩ nhiên lại muốn chạy trốn.”
Nói hắn nắm tay Vân Khuynh, mở ra bàn tay Vân Khuynh, cùng y mười ngón giao nhau, ngoài miệng nói mang theo vài phần trách cứ, nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại vẫn rất ôn hòa.
Vân Khuynh lần thứ hai chớp chớp mắt, đáy lòng bất an và kinh hoảng lần thứ hai khiến cho y có chút không khống chế được.
Y run run bờ môi tái nhợt: “Ngươi. . . Các ngươi. . .”
Tần Vô Song bỗng nhiên ghé sát vào y, ấn lên gò má trắng noãn hơi ửng hồng của y một nụ hôn: “Chúng ta tỉnh lại như thế nào đúng không? ? ? Sao chúng ta biết tối hôm qua xảy ra cái gì phải không? ? ? n? ? ? Ngươi một tiểu đà điểu, cả ngày khiến ta và đại ca kinh hồn táng đảm. . .”
Vân Khuynh nỗ lực mở lớn hai mắt: “Ta. . .”
Đáy mắt hắc bạch phân minh của y tràn đầy hoảng loạn, vô thố, thấp thỏm, y liên tục đánh giá qua lại biểu tình của Tần Vô Phong và Tần Vô Song.
“Các ngươi, rốt cuộc biết cái gì? ? ?
Ta ta ta không phải đã rời đi với nhị ca sao? ? ?”
Tần Vô Phong không cam lòng lạc hậu, cũng đem môi ấn lên má Vân Khuynh: “Đúng, ngươi và Vân Hoán cùng nhau rời đi, thế nhưng, các ngươi lại bị Vô Song đưa về.”
Vân Khuynh nghe xong lời này, cũng không chờ thêm được nữa, y nỗ lực muốn đứng dậy, thế nhưng hai người kia một trái một phải ngăn lại động tác của y, khiến y không thể như nguyện.
“Các ngươi vì sao biết ta bỏ trốn, ngoại trừ tìm ta về. . . Các ngươi còn biết cái gì? ? ?
Nhị ca có nói chuyện gì khác cho các ngươi hay không? ? ?”
Vân Khuynh hô hấp khó khăn, y không biết hậu quả Tần Vô Phong và Tần Vô Song biết chuyện y mang thai sẽ là gì. . .
Thân thể y bắt đầu không tự chủ được run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn ửng hồng, thoáng cái trở nên tái nhợt.
“Ngu ngốc, nhìn ngươi sợ thành như vậy. . .”
Tần Vô Song không muốn nhìn Vân Khuynh hình dạng run sợ như vậy nữa, vươn tay sờ sờ hai gò má Vân Khuynh, thưởng thức sợi tóc của y, giống như thờ ơ nói: “Chút chút đạo hạnh này của ngươi, có thể đánh ngã ta và đại ca sao? ? ?”
Tần Vô Song rất giống như biết gì đó, thế nhưng giọng điệu của hắn lại quá mức nhẹ nhàng, trong ngôn ngữ cũng không tiết lộ quá nhiều nội dung, khiến Vân Khuynh căn bản là không đoán được gì.
Trong lòng Vân Khuynh buồn bực muốn chết, y rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không biết Tần Vô Song và Tần Vô Phong rốt cuộc biết được bao nhiêu, sợ mình không cẩn thận chưa đánh đã khai.
Tần Vô Phong thở dài một tiếng nói: “Vân nhi, ngươi yên tâm, Vân Hoán không có nói cho chúng ta biết cái gì.”
Nghe vậy Vân Khuynh lập tức thực sự yên tâm, nếu Vân Hoán cái gì cũng chưa nói, như vậy, Tần Vô Phong và Tần Vô Song hẳn là không biết chuyện y mang thai. . .
Vân Khuynh đang nghĩ ngợi, Tần Vô Phong lại nói tiếp, triệt để khiến y cứng lại: “Thế nhưng, trái lại ta đi tìm Hiên Viên Bất Kinh đều hỏi rõ ràng mọi chuyện.”
Như ngũ lôi oanh đỉnh, Vân Khuynh thoáng chốc hóa đá.
“Ngươi. . . Các ngươi. . .”
Tần Vô Phong thấy y hai mắt trừng rất lớn, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt y: “Chúng ta đã biết mọi chuyện, cũng biết vì sao ngươi muốn bỏ đi.”
Lúc này, thân thể Vân Khuynh kể cả tâm của y, tất cả đều biến thành lạnh lẽo.
Tần Vô Song ngẩng đầu cười cười với Tần Vô Phong: “Đại ca, ngươi xem Khuynh nhi hiện tại ngon miệng không? ? ?”
Tần Vô Phong một tay nắm tay Vân Khuynh, một tay kia chống đầu, nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới, gật đầu: “n. . . Là rất ngon miệng rất khả ái. . . Một ngày đêm không ăn. . . Thật đói. . .”
Tần Vô Phong ý có điều chỉ, trong ánh mắt giao hội với Tần Vô Song mang theo quang huy dị dạng.
Vân Khuynh không có tâm tư xem hai người bọn hắn lúc này là biểu tình gì, cũng không có tâm tư phỏng đoán ý tứ trong lời nói của bọn họ, có chút cấp thiết nói: “Vô Song, đại ca, các ngươi đã biết. . . Như vậy, các ngươi. . .”
Tần Vô Song thoáng cái che lại môi Vân Khuynh, Tần Vô Phong ở một bên nói tiếp: “Chúng ta tự nhiên là lo lắng thân thể của ngươi, lần trước sinh đại bảo tiểu bảo bị khó sinh, lúc này đây, không biết sẽ như thế nào. . .”
Hắn vừa nói, thân thể Tần Vô Song cứng đờ, lập tức buông môi Vân Khuynh: “Hài tử. . . Chết tiệt, sao ta lại quên mất chuện này chứ. . .”
Ảo não thở dài, Tần Vô Song ngã đến bên thân Vân Khuynh, trở nên thành thật.
Tần Vô Phong nói với Tần Vô Song: “Tối hôm qua đã lăn qua lăn lại Vân nhi không ít. . . Để y nghỉ ngơi trở lại đi. . . n, mặc dù có hài tử, thế nhưng mấy tháng đầu hình như cũng không sao.”
Vân Khuynh quan tâm chính là thái độ của Tần Vô Phong và Tần Vô Song đối với việc y hoài hài tử của Tần Vô Hạ, nhưng hai người này hết lần này tới lần khác không nói đến sự kiện kia, trái lại nói chút chuyện khiến y mặt đỏ tới mang tai: “Các ngươi. . .”
Vân Khuynh chỉ vào Tần Vô Phong, nói không ra lời.
Tần Vô Phong lúc này đem ngón tay của y ngậm vào trong miệng, có chút mơ hồ nói: “n. . . Hiện tại để Vân nhi nghỉ ngơi, chúng ta thương Vân nhi đấy chứ? ? ?”
Vân Khuynh trợn to hai mắt, cho y nghỉ ngơi, còn không phải là vì câu nói vừa rồi của Tần Vô Phong ‘Nghỉ ngơi trở lại’ làm chuẩn bị cái kia sao? ? ?
“Hài tử là. . .”
Vân Khuynh quyết định tạm thời dứt bỏ việc này, rõ ràng mở miệng hỏi Tần Vô Phong Tần Vô Song rốt cuộc nghĩ chuyện hài tử trong bụng y như thế nào.
“Nói đến hài tử. . . Khuynh nhi, ngươi lần này còn ác liệt hơn lần trước, lần trước một người chạy còn chưa tính, lần này dĩ nhiên ôm cầu chạy! ! !”
“. . .”
Vân Khuynh có chút vô lực, y không biết vì sao y luôn luôn không nói được điểm chính với Tần Vô Song Tần Vô Phong bọn họ.
Thế nhưng, xem phản ứng hiện tại của Tần Vô Song và Tần Vô Phong. . .
Tất cả hình như đều rất bình thường? ? ?