CHƯƠNG 316: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT
“Bên cạnh Hoa di thiếu người hầu hạ nên ta để cho Tiểu Trúc ở lại bên cạnh nàng.” Hách Thiên Thần chống mép giường để ngồi dậy, tựa như không phát hiện sắc mặt âm trầm của Hách Cửu Tiêu, hắn quan sát trong phòng vài lần, trước tiên lấy một bộ y phục của Hách Cửu Tiêu để mặc vào.
Bên ngoài tiểu viện, Hạ Tư Nhân vẫn còn cầm vài văn kiện trong tay, đang do dự muốn gõ cửa hay là trở về chờ đợi, tiếp theo lại thấy cửa sổ bị đẩy ra, Hách Thiên Thần mặc một bộ y bào màu ám sắc, phân phó với nàng, “Đi đến thính đường chờ ta.”
Y phục màu ám sắc khiến cho người nam nhân khoác lên một thân y bào này thoạt nhìn cũng có một chút bất đồng so với ngày thường, bên ngoài sự ôn hòa ung dung lại được dung nạp thêm một phần thâm trầm lạnh lùng, Hạ Tư Nhân nhất thời không kịp phục hồi tinh thần, chờ
Hách Thiên Thần nhắc lại một lần nữa thì nàng mới gật đầu lĩnh mệnh rời đi.
Hách Thiên Thần quay lưng lại, suýt nữa đã đụng vào người nam nhân ở phía sau hắn. Ánh mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu dừng trên người hắn, vẻ mặt không hề thay đổi, “Vì vậy ngươi để cho nàng thay thế Tiểu Trúc, tùy thân hầu hạ?”
“Tư Nhân thay thế Vong Sinh, thân là tả sứ, nàng theo ta là chuyện đương nhiên.” Quan sát sắc mặt của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần không cần suy nghĩ cũng biết hắn đang để ý cái gì, “Dị lực của ta đã có thể khống chế, cho dù ta không nhìn thấy điều gì từ trên người nàng nhưng ta vẫn sẽ không để cho nàng tiếp cận, như vậy được chưa?”
Dựa vào cửa sổ mà đứng, Hách Thiên Thần không phải không biết tâm tư của đối phương, từ lúc dị lực của hắn mất đi khống chế, không thể làm cho người ta tiếp cận là lúc Hách Cửu Tiêu rất để ý đến sự tồn tại của Hạ Tư Nhân.
“Nàng cũng giống như ta, cho dù ngươi tiếp cận như thế nào thì đều nhìn không thấy tâm tư của nàng, sẽ không khiến ngươi khó chịu, bất đồng với tất cả mọi người.” Hách Cửu Tiêu không cười, hắn chậm rãi nói xong, ghì lại cổ áo của Hách Thiên Thần, đây là một bộ ngoại bào màu huyền sắc, nhan sắc lãnh trầm khiến làn da của Hách Thiên Thần trở nên trắng ngần, trắng như ngọc thạch sắc sảo, làm nổi bật đôi mắt đen tuyền, đen đến mức làm người ta đắm chìm.
Đôi mắt này đang nhìn Hách Cửu Tiêu, “Bất đồng với tất cả mọi người chỉ có một mình ngươi.”
Mi tâm nhíu lại, biểu tình của Hách Thiên Thần trở nên có một chút nguy hiểm, đồng tử đen láy ở bên trong lóe ra mũi nhọn lạnh lùng, duỗi tay ra, chế ngự sau cổ của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi đừng nói với ta cho đến hôm nay mà ngươi vẫn chưa tin điều này.”Ánh mắt của hai người giao nhau, gần trong gang tấc, lãnh ý đối lập, cho đến khi Hách Cửu Tiêu lộ ra ý cười, ngón tay mơn trớn lên dấu vết vừa mới lưu lại trên cổ của Hách Thiên Thần, “Tốt lắm.”
Hách Thiên Thần nhìn Hách Cửu Tiêu một lúc lâu, bỗng nhiên giật mình rồi nheo mắt lại,“Ngươi cố ý.” Cố ý muốn nghe hắn nói như vậy.
“Là ta cố ý.” Hách Cửu Tiêu lặp lại, ý cười dần dần sâu sắc, không hề phủ nhận, Hách Thiên Thần nhíu mi càng chặt, tựa như đang tức giận, lại có một chút muốn cười, đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra, hắn xoay người muốn rời đi thì liền bị giữ lại.
Mở ra hai tay để ôm chặt Hách Thiên Thần vào trước ngực, Hách Cửu Tiêu ghé vào bên tai hắn rồi thì thầm, “Nhưng lời của ta cũng là sự thật, nàng bất đồng với những người khác, ngươi không cần lo lắng nàng sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với dị lực của ngươi, ngoại trừ ta thì nàng ở bên cạnh ngươi là an toàn nhất.”
“Như vậy thì sao?” Mỉm cười, liếc mắt nhìn y phục phân tán trên giường, Hách Thiên Thần nhìn xuống chiếc bóng của hai người ở dưới chân, “Sắp đến giờ ngọ, còn chưa chịu buông ra.”
Ánh nắng lên đến đỉnh đầu, gần giờ ngọ, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa đi ra từ phòng ngủ, Hách Cửu Tiêu lơ đễnh, trước tiên đặt vấn đề này sang một bên, buông tay Hách Thiên Thần ra, “Trước tiên tắm rửa rồi dùng bữa, ngươi chờ một chút.”
Hách Thiên Thần chỉ mặc ngoại bào, bên trong không mặc nội y, mồ hôi và những chất dịch nhầy nhụa sẽ khiến người ta có cảm giác thật sự khó chịu, Hách Cửu Tiêu xuất môn gọi hạ nhân, dục dũng rất nhanh được chuẩn bị, hai người tắm rửa thay y phục, chờ đến khi mặc vào y phục thì đã đến ngọ thiện. (ăn xôi thay cho ăn sáng =.=)
“Nếu người trong Các mà ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy Các chủ của bọn họ càng ngày càng hoang đường.” Hách Thiên Thần thắt lại đai lưng, mỉm cười tự giễu, Hách Cửu Tiêu đã mặc vào ổn thỏa, truyền sang ngọc bội trên đai lưng cho hắn, “Mặc kệ bọn họ muốn suy nghĩ như thế nào cũng được.”
“Ngươi chính là người như thế.” Đưa tay tiếp nhận, Hách Thiên Thần cười hắn, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn không thay đổi, hắn quả thật không hề bận tâm, “Ta chỉ để ý trong lòng của ngươi nghĩ như thế nào.”
Khi hắn nói những lời này thì ánh mắt đang nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, tựa hồ trong lời nói có hàm chứa ẩn ý, bị hắn nhìn như vậy, Hách Thiên Thần giương mắt nhìn hắn. Hách Cửu Tiêu chậm rãi nói tiếp ba chữ, “Hạ Tư Nhân.”
“Ngươi tính làm sao đây?” Lúc này Hách Thiên Thần cũng không phải nói đùa.
Vì đề phòng năng lực của Hách Thiên Thần lại khống chế không được mà sự tồn tại của Hạ Tư Nhân là điều cần thiết. Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì nàng sẽ càng khiến Hách Cửu Tiêu yên tâm, nhưng bởi vì như vậy mà hắn lại đặc biệt có phản cảm đối với nàng.
“Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy, nàng đã sớm mất đi hận ý đối với ngươi.” Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài, hắn đứng dưới ánh mặt trời, quay đầu nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, “Ngươi ắt hẳn là người hiểu rất rõ, gần với hận nhất, cũng tương tự với cảm tình nhất chính là cái gì.”
Lúc đầu Hách Thiên Thần không lên tiếng, sau đó yên lặng nở nụ cười, chậm rãi bước qua, “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng thế sự không phải lúc nào cũng như thế, có một số việc sẽ có ngoại lệ.”
Gần với hận nhất chính là yêu, hận thậm chí so với yêu còn khắc sâu hơn, rất nhiều người có lẽ không thể dựa vào tình yêu mà sống hơn nửa đời người, lại có thể dựa vào hận ý mà làm ra chuyện khiến người ta không thể tượng tượng được.Tựa như hai mặt trái phải, yêu và hận là hai loại tình cảm tiếp cận với nhau nhất. Hận ý của Hạ Tư Nhân đối với Hách Thiên Thần rất đặc biệt, lúc đầu nàng không hận hắn, thậm chí rất có hảo cảm, rồi sau đó vượt qua hết thảy mọi dự đoán của nàng, nàng không thể chấp nhận mà chỉ có thể hận hắn, tiếp theo lại tiến vào Thiên Cơ Các, rồi dần dần trở nên kính trọng hắn.
Cuối cùng, hận ý ban đầu đã hóa thành một loại tình cảm như thế nào, e rằng có muốn cũng không thể nói rõ.
Hách Cửu Tiêu nhận ra tâm tư của Hạ Tư Nhân, Hách Thiên Thần cũng nhìn thấy sự thay đổi của nàng, nhưng hắn không lo lắng Hạ Tư Nhân sẽ trở thành một Tử Diễm thứ hai, “Nàng là người thông minh, nàng biết cái gì thích hợp với nàng.”
Mang theo ý cười lãnh đạm, Hách Thiên Thần đứng ở bên ngoài cửa hiên, Hách Cửu Tiêu bước đến bên cạnh hắn, theo hướng mà hắn đang chăm chú quan sát có thể nhìn thấy một nữ tử đang nói chuyện với Xá Kỷ ở xa xa.
Đó là Hạ Tư Nhân, trong tay còn cầm thứ gì đó mà lúc trước nàng định trình cho Hách Thiên Thần, không biết có phải vì đợi quá lâu hay không mà nàng đã cùng Xá Kỷ ở phía trước thính đường thảo luận sự vụ của Thiên Cơ Các.
“Đây là ngoại lệ mà ngươi nói.” Hách Cửu Tiêu nhìn vài lần liền biết ý tứ của Hách Thiên Thần. Hạ Tư Nhân và Xá Kỷ, giữa hai người tuy rằng không có động tác thân mật, nhưng theo vẻ mặt thì có thể nhìn ra bọn họ nói chuyện với nhau thập phần thân thiện.
“Không có ngoại lệ nào tốt hơn so với điều này, có lẽ sang năm Thiên Cơ Các sẽ có hỷ sự.” Ngữ khí trở nên nhẹ nhàng, theo lời nói của Hách Thiên Thần có thể nhận thấy hắn đang cao hứng, mỉm cười nhìn ra xa xa, vẻ mặt của hắn trở nên nhu hòa, nhìn thấy chính thủ hạ của mình tìm được lương duyên, hắn thực sự cảm thấy cao hứng vì bọn họ.
Hai đương sự lại không biết bộ dáng của bọn họ trong mắt của chủ tử là cái gì, nói đến một nửa, bỗng nhiên phát hiện tầm mắt ở phương xa.Không có bất luận kẻ nào có thể bỏ qua sự tồn tại của hai người nam nhân đang đứng ở hành lang gấp khúc, một người mặc thanh sam trầm ổn, một người mặc cẩm y lạnh lùng, cứ đứng ở nơi đó mà sóng vai nhìn bọn họ, làm cho Xá Kỷ bất giác trở nên hoảng hốt.
“Vì sao ta lại cảm thấy ánh mắt của Các chủ và Huyết Ma Y thoạt nhìn có một chút kỳ quái?” Xá Kỷ khó hiểu mà hỏi Hạ Tư Nhân, nàng liếc mắt một cái, cũng không hiểu ý cười trên mặt Hách Thiên Thần mang theo hàm nghĩa gì, “Các chủ lệnh ta chờ hắn ở thính đường, ta đi trước đây.” (hai bác chủ tử mặt gian)
Xá Kỷ gật đầu, cách bụi hoa thảo dược lại thấy Hách Cửu Tiêu nâng tay gọi bọn họ, “Các ngươi lại đây.”
Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu ngưng đọng thành thực thể, bọn họ ngừng cước bộ, đoán không ra Hách Cửu Tiêu tìm bọn họ để làm gì, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng bước qua, “Các chủ, Huyết Ma Y.”
Sau khi hai người đứng lại, Hách Thiên Thần cũng không biết Hách Cửu Tiêu muốn nói cái gì, không hề ngăn cản mà chỉ đứng nhìn bên cạnh.
“Xá Kỷ, ngươi đi theo hắn đã bao bao nhiêu năm?” Không có quá nhiều phập phồng, Hách Cửu Tiêu hỏi hắn như vậy.
Hắn trong miệng Hách Cửu Tiêu là ai thì Xá Kỷ căn bản không cần hỏi, vừa định trả lời, theo bản năng lại nhìn thoáng qua phản ứng của Hạ Tư Nhân rồi mới trịnh trọng hồi đáp, “Thời gian ngắn hơn Vong Sinh một chút, cũng có hơn mười năm.”
Nghe thấy hắn nhắc đến Vong Sinh, Hạ Tư Nhân cúi đầu, ngữ thanh của Xá Kỷ rất nhẹ nhàng, rất trầm ổn cũng rất thận trọng, nàng thập phần cảm tạ Xá Kỷ vì lần nào cũng đều bận tâm đến suy nghĩ của nàng, nếu không có Xá Kỷ thì nàng không thể thích ứng với cuộc sống của Thiên Cơ Các nhanh như vậy.“Ngươi có nghĩ đến chuyện thành thân hay không?” Tựa như đang hỏi một chuyện rất bình thường, ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu không hề biến đổi, Xá Kỷ lại kinh ngạc mà nhướng lông mày, cảm thấy vô cùng bất ngờ, “Thành thân?”
Hách Thiên Thần rốt cục hiểu được tính toán của Hách Cửu Tiêu, nhịn không được mà xoay người sang chỗ khác, khóe miệng nhếch lên, Hạ Tư Nhân chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, phát hiện bờ vai của hắn hơi run run, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
“Ta đã nói rất rõ ràng.” Lạnh lùng nhìn Xá Kỷ, Hách Cửu Tiêu nâng ngón tay chỉ vào Hạ Tư Nhân ở bên cạnh hắn, “Tỷ như nàng.”
“Ta thành thân với Tư Nhân?” Xá Kỷ tựa hồ chỉ biết lặp lại, cùng Hạ Tư Nhân nhìn nhau, biểu tình của hai người đều có một chút ngượng ngùng.
Ai có thể ngờ Huyết Ma Y sẽ nói ra những lời như vậy? Hắn không bao giờ bận tâm đến những chuyện không liên quan đến hắn, thậm chí có người cần chữa bệnh cũng phải dựa vào tùy hứng của hắn, lúc này hắn lại đang mai mối cho Xá Kỷ?
Xá Kỷ ở bên cạnh hách Thiên Thần lâu như vậy, tuy không thận trọng hiểu ý bằng Vong Sinh, nhưng hắn không hề ngốc nghếch, nghĩ lại một chút, nhất thời hiểu được dụng ý của Hách Cửu Tiêu.
“Xá Kỷ được lão Các chủ nhặt về, phụ mẫu của ta năm đó là một đôi phu thê tà đạo làm việc ác, bọn họ bị nhân sĩ chính đạo giết chết, ta lưu lạc giang hồ không nơi nương tựa, bị người đời gọi là nghiệt chủng không biết bao nhiêu lần, không chỗ đi nên mới phó thân cho Thiên Cơ Các.” Xá Kỷ bỗng nhiên nói lên thân thế của chính mình.
Hắn khom người trả lời, phi thường nghiêm túc, “Tội của phụ mẫu nên do ta gánh chịu, nhưng từ khi đi theo Các chủ thì Các chủ đã nói, phụ mẫu của ta là ai, đã làm cái gì cũng không liên quan đến ta, nếu ta ở Thiên Cơ Các thì từ nay về sau ta chính là Xá Kỷ.”Hắn nói Các chủ chính là Hách Thiên Thần, năm đó so với hắn còn nhỏ tuổi hơn nhưng lại tựa như đã sớm thấu hiểu hết thảy, thiếu niên ngày đó đã nói với hắn như vậy, “Kể từ khi đó Xá Kỷ chính là Xá Kỷ, thân ở Thiên Cơ Các, nhân tại giang hồ, ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày có thể giống người khác thành thân sinh con, hôm nay Huyết Ma Y hỏi ta vấn đề này, Xá Kỷ thật sự không biết nên trả lời như thế nào mới phải.”
“Huống chi ta không muốn ép buộc.” Quay đầu nhìn người nữ tử bên cạnh, Xá Kỷ mỉm cười đối với nàng, hắn biết rõ hình ảnh của người kia ở trong lòng nàng cũng không phải dễ dàng có thể xóa bỏ.
————-
P/S: Tiêu chính thức chuyển sang chức ông mai. Cái mặt đi mai mối người ta mà bơ bơ ra như đúng rồi ấy =)) =)). Cái này là sợ hiểm họa tiềm tàng nè, trừ khử tận gốc để khỏi ai dây dưa với vợ