CHƯƠNG 317: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT
Hạ Tư Nhân liếc mắt nhìn Xá Kỷ một cái, nàng vốn định cự tuyệt nhưng lại để cho Xá Kỷ nói ra trước, khẽ cắn môi, nàng hạ thấp giọng, “Chuyện của ta không cần người khác nhúng tay.” Cũng không biết những lời này là đối với Hách Cửu Tiêu hay là phản bác Xá Kỷ.
“Quyền quyết định chuyện này là tùy các ngươi, nếu các ngươi không muốn thì việc này không cần nhắc lại.” Không biết Hách Thiên Thần xoay người lại từ khi nào, trước tiên nhìn trên mặt hai người một lượt, hắn tỏ vẻ như vậy, Xá Kỷ không biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy có một chút tiếc nuối.
Hắn nhìn Hạ Tư Nhân, nàng lại quay mặt sang chỗ khác, nhìn ra xa xa
Sau khi rời khỏi Yêu Hồ tộc thì nàng đã đi theo Hách Thiên Thần, ngay cả y phục cũng không mang theo, trên người chỉ có một bộ xiêm y mà trước kia nàng tự may cho mình ở Miên Ngọc Sơn, Hạ Tư Nhân không cảm thấy đơn sơ, nhưng nàng là một cô nương, thấy người ta mặc trang phục thì cũng khó tránh khỏi sẽ quan sát vài lần.
Chỉ vài lần như vậy đã khiến Hách Thiên Thần phái người dẫn nàng đi mua xiêm y, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng được mặt tân y.
Nàng không nói với bất luận kẻ nào, nhưng chính nàng biết cảm giác lúc ấy ra sao, nếu thật sự theo như lời của Xá Kỷ, trong lòng của nàng có vướng bận, thích một người vốn không nên thích. Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt thì đã có hảo cảm, có lẽ cảm giác thật sự đã bắt đầu từ chính lúc này.
Nhưng hiện tại nhớ lại, Hách Thiên Thần chỉ mở miệng hạ lệnh, người chân chính dẫn nàng đi mua tân y là Xá Kỷ, dẫn nàng đi quen thuộc Thiên Cơ Các là Xá Kỷ, dọc theo đường đi luôn dạy nàng làm thế nào để giải quyết đủ loại phiền toái, làm sao để ứng phó với đủ loại sự tình, người đó vẫn là Xá Kỷ….
“Làm sao ngươi biết là ép buộc?” Đột nhiên một câu được cất lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của nàng, vấn đề của Hách Cửu Tiêu làm cho Xá Kỷ ngẩn người, bất giác nhìn sắc mặt của Hạ Tư Nhân, nàng dường như có một chút đăm chiêu nhưng cũng không có vẻ quá mức buồn bực.
Chẳng lẽ nàng thật sự đang cân nhắc? Xá Kỷ có một chút kinh ngạc, mơ hồ cũng có một chút vui sướng, hắn vẫn đối đãi với nàng như muội muội của mình, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn có thể cùng Hạ Tư Nhân trở thành phu thê, hắn không nghĩ đến, cũng không dám nghĩ.
Thu hồi tầm mắt, sau một lúc cân nhắc kỹ lưỡng, Xá Kỷ nghiêm mặt nói, “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân, cũng không dám thú thê, sợ hại cô nương nhà người ta, Tư Nhân là muội tử của Vong Sinh, ta đã sớm dự định sẽ chiếu cố chăm sóc cho nàng cả đời, cho dù không thành thân thì ta cũng sẽ làm như thế.”Trong lòng của Hạ Tư Nhân chấn động, giương mắt nhìn hắn, vừa lúc Xá Kỷ cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt của hai người giao nhau, lại bất giác đều tự chuyển hướng, bọn họ không phải không có hảo cảm với đối phương, ngày xưa chỉ là tình cảm huynh muội, nay bị Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần nói như vậy, cảm giác cho đến lúc này lại có một chút khác thường.
Có một chút mất tự nhiên, lại có một chút đặc biệt.
Bỗng nhiên Xá Kỷ hơi lưỡng lự, khẽ liếc mắt sang bên cạnh, “Bất quá nếu Tư Nhân nguyện ý….” Ho khan một tiếng không được tự nhiên cho lắm, hắn nắm chặt quyền, “Ta muốn thú nàng.”
Dưới ánh nắng tươi đẹp, hoa cỏ trong tiểu viện khoe sắc rực rỡ, lời nói văng vẳng tại hành lang gấp khúc cũng cởi mở thẳng thắn như những tia nắng mặt trời. Hạ Tư Nhân không phải nữ tử tầm thường vẫn luôn ngượng ngùng nũng nịu, lúc này trên mặt lại bất giác nổi lên nhiệt độ.
Nàng không đáp lời, Hách Thiên Thần cũng đã nhìn ra manh mối, mỉm cười hỏi nàng,
“Ngươi không phản đối? Nếu nguyện ý thì ta tức khắc phái người xử lý.”
Hạ Tư Nhân cảm thấy do dự, dù sao đây cũng là chung thân đại sự của nàng. Hách Thiên Thần mỉm cười ngay trước mặt, nàng đưa mắt nhìn một lúc lâu, thấy Xá Kỷ càng lúc càng khẩn trương, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng âm trầm, ánh mặt trời tựa như cũng trở nên lạnh lẽo, lúc này nàng mới hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu.
“Hết thảy nghe theo sự an bài của Các chủ.”
Câu trả lời của nàng không vượt quá ngoài dự đoán của Hách Thiên Thần, cười khoái trá, hắn kéo Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài, chờ đến khi đi xa vài bước thì mới thấp giọng nói, “Lần này như ý của ngươi.”
“Nhất cử lưỡng tiện, có gì lại không tốt.” Hách Cửu Tiêu không phủ nhận, dừng lại cước bộ, ngẩng đầu hướng lên trên, ánh nắng chói chang chiếu rọi xuống đôi mắt của hắn làm lóe lên hai điểm vàng rực, đồng tử hơi thoáng nhạt màu lại càng thêm yêu dị, không còn thấy vẻ lạnh lùng trong đó, Hách Thiên Thần biết hắn đang cao hứng điều gì, dùng bả vai huých vào người hắn, “Đi thôi.”
Thân ảnh hai người đi xa, trên hành lang chỉ còn lại một đôi nam nữ trầm mặc nhìn nhau, Xá Kỷ áp chế vài phần mất tự nhiên trong lòng, hỏi ra lo nghĩ của chính mình, “Ngươi là vì chủ ý của Các chủ nên mới…” “Ngươi nói sao?” Hạ Tư Nhân nhướng lên đôi lông mày lá liễu, ánh mắt của nàng làm cho Xá Kỷ hiểu được chính mình vừa hỏi một câu rất ngốc nghếch, theo thói quen, hắn vừa cười vừa vươn tay ra choàng qua vai của nàng, nhưng trong nháy mắt lại dừng một chút, rốt cục vẫn như ngày thường mà đặt xuống vai của nàng, “Sẽ không hối hận?”
“Nếu ngươi làm cho ta hối hận thì cùng lắm ta sẽ hưu phu.” Hạ Tư Nhân mím môi, một nửa là trêu đùa, Xá Kỷ trưng ra bộ mặt đau khổ, “Chúng ta còn chưa thành thân mà ngươi đã muốn hưu phu?” (hưu phu= ly dị chồng)
“Đừng quên ta từ tái ngoại đến đây, không cần tuân theo quy củ của người Trung Nguyên các ngươi, nam nữ trong Yêu Hồ tộc đều giống nhau, vì sao không thể hưu phu?” Hạ Tư Nhân hất cằm lên, mang theo nụ cười thật khả ái, nhắc về Yêu Hồ tộc, nàng đã có thể thản nhiên đối mặt, đây cũng là công lao khuyên bảo của Xá Kỷ.
“Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này.” Xá Kỷ trầm tĩnh trở lại, trong miệng nói một cách khẳng định, ánh mắt đã có một chút mơ hồ, hắn bỗng nhiên đỏ mặt, vụng về khai triển cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy người nữ tử ở trước mặt, vỗ nhẹ trên lưng của nàng vài cái, thấp giọng nói, “Nếu ngươi hối hận thì nhất định phải nói với ta, ta sẽ đi báo với Các chủ, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Không ngờ ngày thường tính tình cởi mở thẳng thắn mà lúc này Xá Kỷ lại hiển lộ vẻ mặt như vậy, Hạ Tư Nhân ngạc nhiên, nhiệt độ trên mặt cũng tăng cao, khẽ hừ một tiếng, “Nếu ta hối hận thì không cần phải đi nói với ngươi, ta nhất định tự mình nói rõ với Các chủ, ta sẽ không để cho chính mình chịu ủy khuất.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật như vậy, không phải là bằng hữu, mà là một đôi nam nữ sắp thành thân, hai người đều cảm thấy có một chút ngượng ngùng, Hạ Tư Nhân bỗng nhiên đẩy Xá Kỷ ra, hắn không biết chính mình đã làm sai cái gì, hoàn toàn không hiểu được, lúc này lại thấy nàng nâng lên xấp giấy trong tay, “Ta đã quên phải giao cho cái này cho Các chủ, là văn kiện khẩn cấp!”
Nàng đuổi theo phương hướng mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã ly khai, trong chính sảnh, hai người vừa mới dùng bữa xong, thấy nàng chạy đến, cùng nhau nhìn nàng, Hạ Tư Nhân sợ bị hiểu lầm rằng mình muốn đổi ý, vội vàng trình lên xấp giấy trong tay, “Các chủ, đây là người trong Các đưa đến, trong đó có một văn kiện khẩn cấp, thủ hạ cũng không dám tiếp nhận, chỉ có thể chờ Các chủ tự mình xử lý.”
Hách Thiên Thần rút ra một phong thư từ trong xấp giấy, phía trên có dấu niêm phong của hoàng tộc, nhưng ký hiệu này không phải của Sở Thanh Hàn mà là thuộc về thái tử lúc trước, nay đã là Vĩnh An Vương Sở Tĩnh Huyền.
“Hắn tìm ngươi làm gì?” Hách Cửu Tiêu cầm lấy lá thư từ trong tay Hách Thiên Thần, đảo mắt qua một lượt, “Có liên quan đến Lý đại nương, thảo nào sốt ruột như thế.”
Trong thư đề cập về chuyện liên quan đến Tuyền Cơ Phường, mấy ngày gần đây có ba mươi kiện gấm vóc được thêu theo yêu cầu ở trong cung, đã hoàn công, vốn muốn đưa vào trong cung, nhưng khi đến trước cửa hoàng cung thì lại vô cớ thất lạc.
Làm thất lạc vật sở hữu của hoàng cung là một việc không nhỏ, Lý đại nương đáng lẽ đã bị giam giữ, nhưng bởi vì có Sở Tĩnh Huyền nên mới có thể miễn trừ tai ương bị giam vào lao ngục, nhưng chuyện này một ngày không được làm rõ thì tội danh của hắn sẽ không thể xóa bỏ.
“Trước tiên phái người đi thăm dò xung quanh xem có dị trạng gì hay không, gần đây Lý đại nương có đắc tội với người nào hay không.” Hách Thiên Thần phân phó cho Hạ Tư Nhân, công đạo rõ ràng những gì cần chú trọng điều tra, sau đó bảo nàng lui ra.
Nàng đang muốn lui xuống thì Xá Kỷ đã đuổi kịp, đến trước cửa lại bị Hách Thiên Thần gọi vào, “Xá Kỷ, mang thư quay về, báo với người trong Các chuẩn bị, qua mấy tháng sau các ngươi sẽ thành hôn, thiếu cái gì thì phải dặn dò hạ nhân đi mua.”
Xá Kỷ không ngờ lại nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, chỉ biết gật đầu xưng dạ, Hách Thiên Thần suy nghĩ đến một sự kiện, xoay người đi vào một gian phòng khác.
Trước khi hắn muốn làm gì thì Hách Cửu Tiêu đã đổ nước vào trong nghiên mực, màu mực đậm đặc dần dần tan ra, Hách Thiên Thần ngồi vào trước án thư, mỉm cười lắc đầu, “Ngươi không biết ta muốn làm cái gì mà đã bắt đầu mài mực?” (osin này hiểu ý chủ ghê)
“Đương nhiên là ngươi muốn thông báo với Phong Ngự Tu và Mục Thịnh. Hạ Tư Nhân là hy vọng duy nhất để lưu lại huyết mạch cho Yêu Hồ tộc, nàng sắp thành thân, ngươi nhất định sẽ báo tin cho người ở bên Vạn Ương.” Biết Hách Thiên Thần khi viết thích dùng mực đậm màu, động tác mài mực của Hách Cửu Tiêu không hề dừng lại, âm thanh tinh tế phát ra từ trên nghiên mực, người ngồi sau án thư đang mỉm cười.
“Quả thật không có chuyện gì có thể gạt được ngươi.” Nhấc bút lên, Hách Thiên Thần chấm vào nghiên mực, cầm lấy trang giấy do Hách Cửu Tiêu truyền sang.
Nét mực ẩm ướt lướt theo bàn tay, dưới sắc trời ấm áp mà chậm rãi khô lại, mang theo một mùi hương đặc trưng của mực, Hách Cửu Tiêu đứng phía sau nhìn hắn đề bút. Ánh nắng sau giờ ngọ thật yên tĩnh, lẳng lặng chiếu vào những ngón tay hữu lực thon dài của Hách Thiên Thần, tư thế cầm bút tựa như đang cầm kiếm, ẩn chứa sự sắc sảo bên trong, có một loại trầm tĩnh an ổn mà không ai có thể lay động.
Nhìn một lúc, y mệ của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nâng lên, cầm lấy bàn tay đang cầm bút của Hách Thiên Thần, “Phần sau để ta viết.”
Cán bút từ trong tay Hách Thiên Thần truyền sang tay Hách Cửu Tiêu, một nửa lá thư bị thay đổi phong cách, thể chữ dần dần trở nên mạnh mẽ và bay lượn, như một thanh đao sắc bén, tùy tiện hạ xuống, mang theo khí phách dũng mãnh cương quyết, Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn xuống rồi cười khẽ, “Có câu chữ hệt như người, nếu kẻ nào nói ngươi vô tình lãnh khốc mà nhìn thấy chữ của ngươi thì sẽ biết ngươi là người như thế nào.”
“Ta không cần bọn họ biết.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói, vài chữ cơ hồ được viết liền nét, đến nơi lạc khoản thì mới ngừng lại, sau đó dùng thể chữ mà Hách Thiên Thần hay quen dùng để viết danh tự của hai người bọn họ. (danh tự là Tiêu Thần àh :>)
Nét mực khô một chút, Hách Thiên Thần lướt mắt qua, sau đó gấp lại rồi bỏ vào phong thư, “Quay tới quay lui, dù sao cũng cần vài tháng, quãng thời gian này ắt hẳn là đủ bố trí hết thảy, chuyện của Lý đại nương cũng có thể giải quyết ổn thỏa.”
“Ngươi muốn đích thân đi giải quyết?” Hách Cửu Tiêu phái người đem thư gửi đi, Hách Thiên Thần gật đầu, “Sở Tĩnh Huyền sở dĩ tự mình viết thư đến tìm ta, có thể thấy được việc này không nhỏ, hắn làm như vậy là muốn ta tự mình xuất thủ, nếu ta ra lệnh cho thủ hạ đi thì không khỏi quá thất lễ, dù sao cũng là có giao tình với chúng ta.”
“Ta và ngươi cùng đi.” Lật xem mấy quyển y thư, Hách Cửu Tiêu đem những sự vụ không vội xử lý đặt sang một bên, Hách Thiên Thần đứng dậy để cho hắn ngồi xuống, “Trước tiên ngươi giải quyết hết chuyện trong Hách Cốc, ta đi phái người chuẩn bị trước.”
“Đợi một chút.” Hách Thiên Thần vừa mới bước đi vài bước thì bỗng nhiên Hách Cửu Tiêu ở phía sau gọi hắn lại, dừng bước xoay lưng thì đã thấy người nam nhân kia hơi nhíu mày, “Ngươi tính đi Tuyền Cơ Phường trước hay là đi hoàng cung?”
Tuyền Cơ Phường có Lý đại nương, trong hoàng cung có Sở Thanh Hàn – nhị hoàng tử ngày đó, nay đã là thiên tử Hiền Thịnh Đế Sở Thanh Hàn.
————