CHƯƠNG 318: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT
Tâm tư của Sở Thanh Hàn đối với Hách Thiên Thần không còn là bí mật, chí ít không phải ở Thiên Cơ Các và Hách Cốc, mấy tháng trước từng có mật chỉ truyền xuống phong Hách Thiên Thần là Đàn Y Hầu, kết quả bị Hách Thiên Thần thẳng thừng từ chối.
Chuyện này không có nhiều người biết, bởi vì Sở Thanh Hàn trước khi chính thức hạ chiếu đã tiến đến để thông báo một tiếng, hắn có thể đoán được Hách Thiên Thần sẽ không đáp ứng, cố ý làm như vậy chỉ là vì muốn làm cho người nào đó khó chịu.
Người nào đó không phải là ai khác mà ở ngay trước mặt Hách Thiên Thần, đôi mắt yêu dị chớp động như đang đóng băng, “Có lẽ hắn đang chờ ngươi đi gặp hắn.”
“Ngươi không muốn gặp Sở Thanh Hàn thì không cần phải đi.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa, quay đầu nhìn hắn, dạo gần đây chỉ cần nhắc đến Sở Thanh Hàn thì Hách Cửu Tiêu nhất định sẽ hiển lộ vẻ mặt khó chịu, “Trước tiên chúng ta đến Tuyền Cơ Phường.”
Câu trả lời của Hách Thiên Thần không làm cho tâm tình của Hách Cửu Tiêu dịu đi một chút nào, hắn cười lạnh một tiếng, “Không riêng gì ta không muốn thấy hắn, hắn nhất định cũng không muốn gặp ta.”
“Hắn đã là ngôi cửu ngũ chí tôn, trước sau cũng sẽ lập phi tử rồi sẽ có hoàng hậu của chính mình, hắn chấp nhất đối với ta bất quá chỉ là không thể bỏ xuống thể diện mà thôi.” Hách Thiên Thần đứng bên cửa giải thích.
“Ta sẽ cùng ngươi đi vào cung.” Mặc kệ Hách Thiên Thần nói cái gì, Hách Cửu Tiêu đã có quyết định, đứng dậy rồi đi đến trước mặt Hách Thiên Thần, đẩy ra vạt ngoại bào ở trên người Hách Thiên Thần, đây là dấu vết lưu lại hồi sáng nay, vẫn còn chưa biến mất, mỗi một dấu vết đều chứng minh một sự thật, Hách Thiên Thần thuộc về hắn.
Lãnh ý hơi thoáng dịu xuống, tâm tình của Hách Cửu Tiêu trở nên tốt hơn, Hách Thiên Thần lướt nhìn cổ áo rộng mở, lắc đầu mỉm cười rồi khép lại vạt ngoại bào, “Ta đi chuẩn bị hành trang, trong chốc lát sẽ đến đây tìm ngươi.”
Sau khi hắn rời khỏi, một mình Hách Cửu Tiêu ở trong dược trai bắt đầu công đạo từng sự vụ, xử lý xong, tính toán vài ngày nữa sẽ lên đường.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên đến Tuyền Cơ Phường, Lý đại nương thậm chí còn cố ý chuẩn bị một tiểu viện đặc biệt cho bọn họ sử dụng. Đợi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu từ Hách Cốc xuất phát, qua mấy ngày sau thì bên này nhận được tin tức, liền bắt đầu thu dọn quét tước, chờ khách quý tiến đến.
“Nhiều ngày không gặp, phong thái của nhị vị vẫn như trước! Thỉnh!” Lý đại nương đứng trước đại môn Tuyền Cơ Phường để nghênh đón khách quý, giọng nói vẫn dịu dàng, hiếm thấy chính là trên người hắn không còn mặc nữ trang, trường y màu lá trúc, phong thần tuấn lãng, tóc dài tùy tiện bới cao, so với nam tử thì có một chút âm nhu, nhưng so với lúc mặc nữ trang lại càng hiển lộ vẻ tuấn tú thanh nhã.
Tếng vó ngựa dừng lại, hai người xuống ngựa chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu mà hắn chờ đã lâu, nhìn thấy bộ dáng của Lý đại nương, bọn họ đều có một chút kinh ngạc, bất quá chỉ là trong chớp mắt.
“Lý đại nương.” Hách Thiên Thần xuống ngựa, không hề đa sự, hắn bảo người dắt ngựa vào trong, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn lại càng không bận tâm Lý đại nương mặc cái gì mà chỉ gật đầu với Lý đại nương, sau khi xuống ngựa thì lướt qua đoàn người đứng chờ trước đại môn, “Người nọ đâu?”“Hắn ở bên trong chờ các ngươi.” Lý đại nương biết người mà Hách Cửu Tiêu hỏi là ai, Sở Tĩnh Huyền thân là Vĩnh An Vương ở tại Tuyền Cơ Phường nên đương nhiên không thể quá mức rêu rao, không tiện xuất hiện nên ở bên trong chờ đợi.
Từ khi Sở Tĩnh Huyền thoái nhượng, Sở Thanh Hàn bước lên ngai vàng, quan hệ huynh đệ giữa bọn họ ngược lại so với trước kia có một chút cải thiện, mặc dù vẫn chưa thể nói là tình thủ túc sâu nặng, nhưng cuối cùng cũng có thể chung sống yên bình. Sở Tĩnh Huyền không bận tâm đến triều chính, mà chỉ lưu lại ở Tuyền Cơ Phường, Sở Thanh Hàn chỉ cảm thấy vui vì điều này mà không hề có gì bất mãn.
Trong phòng chỉ có một người đang ngồi, thấy hai người vừa đến thì lập tức đứng dậy.
Vốn nên bước lên ngai vàng nhưng lại vứt bỏ cả thiên hạ, thái tử Sở Tĩnh Huyền thoạt nhìn không có gì thay đổi so với trước kia, Đại Viêm quả thật không ở trong lòng hắn, “Nhị vị đã đến.” Đứng dậy tiếp đón, trên người Sở Tĩnh Huyền vẫn mang theo khí chất hoàng tộc và vẻ ung dung cao quý, nghiễm nhiên như một chủ nhân, hắn phái người đi bưng trà.
“Ta đã đọc thư của ngươi.” Mọi người đều là chỗ quen biết, Hách Thiên Thần đi thẳng vào vấn đề, đem lá thư đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ vài cái, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện của hoàng thất, từ bé xé ra to.” Không còn cầm khăn tay, Lý đại nương vung y mệ rồi ngồi xuống, có một chút tức giận, “Rõ ràng là đã thu xếp ổn thỏa, khi vận chuyển đến trước cửa cung lại thất lạc, ai biết trong đó xảy ra cái quỷ gì!”
“Tiểu Phúc.” Sở Tĩnh Huyền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn để trấn an, “Không sao, chỉ là đánh mất vài thứ mà thôi, cho dù ta không phải là Vương gia thì bọn họ cũng không dám bắt ngươi.”
Hách Thiên Thần ở bên cạnh ngồi xem hai người đối thoại, lại cẩn thận hỏi thăm sự tình một lần nữa, hóa ra những vật đó là sau khi vào cửa cung mới phát hiện bị thất lạc, mà Lý đại nương trước khi xuất phát đã tự mình kiểm tra, xác nhận không còn gì thiếu sót thì mới khởi hành, dọc đường đi cũng không gặp phiền toái hay có chuyện gì nguy hiểm, tú phẩm của phi tần hậu cung cho dù có giá trị xa xỉ nhưng cũng không đáng giá để bọn lục lâm đạo tặc mạo hiểm trọng tội mà đi chặn đường để cướp của.
Muốn nói bị trộm, làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà trộm cả một xe ngựa vận tải hàng hóa, không còn sót lại thứ gì trong xe?
Nếu không phải đạo tặc thì vì sao tú phẩm trong xe lại mất tích?
Trên bàn có tiếng gõ lạch cạch không ngừng vang lên, Hách Thiên Thần buông tay, hơi nhắm mắt lại, thật lâu sau vẫn không mở miệng. Đôi mắt của Hách Cửu Tiêu lại chớp động, xẹt qua lãnh quang, như cười như không làm cho người ta run rẩy, ánh mắt đáng sợ kia cuối cùng dừng lại trên người Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương, “Các ngươi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người cả kinh, đồng thời trở nên sửng sốt, “Lời này là có ý gì?” Sở Tĩnh Huyền xoay chiếc nhẫn ngọc thạch trên ngón tay, hỏi Hách Cửu Tiêu như vậy.
Người đời hay bảo Đàn Y công tử Hách Thiên Thần đa mưu túc kế, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu có y thuật thiên phú, Sở Tĩnh Huyền không phải không biết về chuyện của giang hồ, nhưng không ngờ người trước tiên hỏi ra những lời này lại là Hách Cửu Tiêu.
Ánh mắt không có một chút tình cảm nhìn Sở Tĩnh Huyền, tựa như nhìn một vật gì đó mà không phải nhìn một người, Sở Tĩnh Huyền lấy lại bình tĩnh, Hách Thiên Thần thở dài, cầm lá thư trên tay, “Việc này vừa lớn lại vừa nhỏ, ngươi gửi thư báo cho ta vì biết chỉ có ta mới đủ khả năng xử lý, muốn ta viện thủ, ta nghĩ rằng các ngươi muốn ta điều tra rõ chân tướng của kẻ trộm hàng hóa, không ngờ….”
“Thứ đó ở nơi nào thì các ngươi đều đã biết rõ, có phải hay không?” Ánh mắt lãnh đạm, bên trong bình thản và sự trầm tĩnh lóe lên một tia sắc bén, Hách Thiên Thần vừa dứt lời, rốt cục vẻ mặt của Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương cũng khẽ biến.“Trên đường đã từng suy đoán, lúc này lại nghe các ngươi nói thì càng khiến ta khẳng định hàng hóa kỳ thật cũng không bị mất đi, trong lòng của các ngươi tự hiểu rõ, hắn bất quá là giả vờ mượn cơ hội này mà thôi.” Lá thư được đặt lên bàn, Hách Thiên Thần phẩy y mệ rồi đứng dậy.
Sở Tĩnh Huyền cũng đứng lên, muốn ngăn cản, song phương giằng co, nhất thời không khí trở nên cổ quái, sau một lúc lâu, Sở Tĩnh Huyền tựa hồ chịu thua, lộ ra vẻ mặt cười khổ, “Ta đã sớm nghĩ đến, nếu ngay cả ta có thể nhìn thấu chuyện này thì làm sao có thể giấu diếm được các ngươi.”
Hắn lắc đầu, hơi mang theo một chút tức giận, “Quả thật đây là ý của hoàng đệ ta, cũng chính là đương kim Thánh Thượng. Hắn cũng không nói thẳng, nhưng ta biết rõ là hắn phái người làm ra, hắn là cố ý gây khó dễ.”
Lý đại nương biết rõ không thể tiếp tục giấu diếm, cũng chỉ có thể nói thẳng, bất đắc dĩ nhíu mày, “Ta đoán chắc ngay cả tơ lụa cũng đều là hắn lệnh cho phi tử hậu cung đưa đến Tuyền Cơ Phường, tú phẩm bị thất lạc, ta bị người bắt giữ, bất quá chỉ là cảnh cáo, trên người của Tĩnh Huyền không có thứ mà hắn muốn, nhưng chúng ta đều biết hắn muốn cái gì, không còn cách nào khác nên chỉ đành viết thư cho ngươi.”
“Biện pháp này tuy rằng ngốc nghếch nhưng là cách duy nhất.” Lý đại nương cười khẽ, có một chút ngượng ngùng, “Thiên Thần, người kia hiện tại dù sao cũng là hoàng đế của một nước, tuy rằng Tĩnh Huyền là Vương gia nhưng vẫn khó tránh khỏi bị hắn quản chế, viết thư muốn ngươi đến không phải để lừa ngươi, chúng ta thật sự không biết nên làm cái gì, đối phó với hắn cũng chỉ có thể dựa vào một mình ngươi.”
“Hắn muốn ngươi tiến cung gặp hắn.” Ngữ thanh lạnh lùng cắt ngang bầu không khí, Hách Cửu Tiêu đứng dậy cười lạnh, sau khi nói xong với Hách Thiên Thần thì lại nhìn hai người trước mặt, “Các ngươi bất quá chỉ là công cụ của hắn, hắn đang mượn đề tài để nói chuyện của mình.”
Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương đều là người thông minh, đều biết là chuyện gì khiến Sở Thanh Hàn đến nay vẫn nhớ mãi không quên, hắn bước lên ngai vàng, độc bá thiên hạ, tất cả dã tâm và khát vọng đều đã thành hiện thực, duy nhất một việc mà cho đến nay hắn vẫn trằn trọc khó cầu.
Khi Sở Thanh Hàn bày mưu đặt kế làm ra một chút chuyện để uy hiếp, Sở Tĩnh Huyền lập tức liền lĩnh hội ý tứ của Sở Thanh Hàn, viết thư muốn Hách Thiên Thần đến đây, muốn hắn tiến cung, đồng thời cũng tin tưởng chỉ có Hách Thiên Thần mới có thể chặt đứt ý niệm trong đầu Sở Thanh Hàn.
Bọn họ quả thật là cầu xin viện trợ, không phải để điều tra người trộm tú phẩm là ai, mà là vì để đối phó với hoàng đế Đại Viêm Sở Thanh Hàn.
“Gần đây quốc sự được bình định, tứ hải cũng yên ổn, cho nên hắn thật sự nhàn rỗi.” Hách Thiên Thần mỉm cười, dưới đáy mắt không thấy sự ấm áp và bình thản, hơi nhướng mi, hắn ngoảnh đầu lại, “Hắn muốn gặp ta thì bảo hắn đích thân đến đây.”
Một câu, giống như ngay cả không khí cũng bị chấn động, Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hách Thiên Thần lại thẳng thắn như thế, vừa mới dằn lòng xuống thì lại nghe Hách Cửu Tiêu nói tiếp, “Chúng ta ở ngay đây chờ hắn trong ba ngày.”
Vốn phải tỏ vẻ bất mãn đối với việc này nhưng Huyết Ma Y lại không hờn giận, trái ngược, hắn lại lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, chẳng qua nụ cười kia cũng giống như vẻ mặt băng lãnh của hắn, khiến người ta không rét mà run.
Sở Tĩnh Huyền chậm rãi gật đầu, “Hảo, ta hiểu được.”
Có lẽ đây là sự kiện đầu tiên khiến Sở Thanh Hàn cảm thấy thất bại sau khi bước lên ngai vàng, Lý đại nương không phải không vui sướng khi thấy người gặp họa.
Vốn là mưu toan ám hại người khác, kết quả lại bị hồi báo như vậy. Tạm thời trước mắt không nói đến cảm thụ của hoàng đế Đại Viêm Sở Thanh Hàn, tiểu viện mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã từng lưu lại tại Tuyền Cơ Phường đã được dàn xếp ổn thỏa.Hách Thiên Thần cũng không tức giận đối với việc Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương làm như vậy, nếu Sở Thanh Hàn tiếp tục dây dưa thì cũng không có lợi cho ai, chẳng thà mượn cơ hội lần này để nói cho dứt khoát.
“Ngươi đã nói với hắn suy nghĩ của ngươi?” Trong phòng, Hách Cửu Tiêu đem một xấp khăn trắng đặt trên bàn, đây là mỗi lần Hách Thiên Thần rửa tay sẽ sử dụng, ngẫu nhiên cũng sẽ được bọn họ sử dụng cho những việc khác, tỷ như sau khi trải qua tình sự thì sẽ sử dụng để chà lau.
Lệnh Xá Kỷ đi chuẩn bị hôn sự của chính mình, lần này Hách Thiên Thần xuất môn không dẫn theo người, Băng Ngự ở bên ngoài đang đem từng vật dụng đặt vào phòng, có trà rượu mà Hách Thiên Thần hay quen uống, có thư sách hắn chưa đọc xong, còn có y thư của Hách Cửu Tiêu, đó là lúc nhàn rỗi vô vị sẽ sử dụng, cùng với bát đũa linh tinh này nọ.
Chờ Băng Ngự an bài ổn thỏa, Hách Thiên Thần gật đầu, “Ta đương nhiên đã sớm nói rõ với hắn.” Hắn nhướng mi nhìn Hách Cửu Tiêu, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta chưa từng nói rõ?”
Nếu Hách Thiên Thần đã nói như vậy thì Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ tin tưởng, hắn cầm lấy cái ly rồi châm rượu đưa cho Hách Thiên Thần, “Sau khi làm đế vương thì tâm tư của hắn cũng khác trước, dã tâm càng nhiều.”
Màu hổ phách sóng sánh trong ly rượu, cũng giống như lãnh ý trong mắt Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần tiếp nhận ly rượu, ngửi vào hương rượu ngạt ngào, ngoài cửa sổ, ánh tà dương đang dần dần lụi tàn , hắn cúi đầu nhìn chăm chú màu sắc trong ly rượu, bên trong cũng lấp lánh màu vàng óng ánh của hoàng hôn, “Vô luận hắn mang thân phận gì, giữa ta và hắn không bao giờ có khả năng.”
“Nếu không có ta, ngươi sẽ thích nữ tử?” Hách Cửu Tiêu cầm ly rượu đứng trong phòng, hắn uống cạn một hơi ly rượu mang hương thơm thuần túy, nhìn Hách Thiên Thần đang ngồi ở cách đó không xa.
Người bị hắn nhìn chăm chú đang trầm mặc một lúc, sau đó khẽ cười một cách trầm lắng, “Ta không biết, trước ngươi thì ta chưa bao giờ có tình ý với người khác.”
Dưới những tia nắng chiều tà đang rơi vào phòng, những lời này so với hương rượu càng thêm say lòng người, Hách Cửu Tiêu đặt ly rượu xuống, bỗng nhiên đến gần, chống vào tay vịn trên thành ghế mà nhìn hắn, cũng không nói gì, nhiệt độ hơi thở của hai ngươi quấn lấy nhau, cuối cùng cũng không biết là ai chủ động, bọn họ đồng thời nhấm nháp hương rượu thuần túy làm say lòng người trong miệng của đối phương.
—————–
P/S: Bác Hàn lắm chuyện quá nha =.=, làm vua rỗi rãnh quá hay sao mà đi kiếm chuyện với 2 bạn. Người ta đang hưởng tuần trăng mật ngọt ngào mà oo