Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 327: Chương 327: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 319: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Trên đầu lưỡi có vị cay và vị nhẫn của rượu, sau đó là nhiệt độ nóng bỏng cùng hương rượu thơm ngát, đầu lưỡi ẩm ướt khiêu khích lẫn nhau, thưởng thức sự mềm mại bên trong khoang miệng, hô hấp của Hách Thiên Thần trở nên nặng nề, hắn ôm lấy cổ của Hách Cửu Tiêu, nụ hôn tạm dừng để song phương có thể hô hấp, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên thấp giọng nói nhỏ, “Nươi càng ngày càng….”

“Câm mồm.” Hách Thiên Thần nhíu mày, ngăn chặn bờ môi của Hách Cửu Tiêu làm cho hắn không thể tiếp tục mở miệng, nhưng bọn họ đều biết hắn muốn nói cái gì. So với trước kia, phản ứng của Hách Thiên Thần đối việc hôn môi càng lúc càng mẫn cảm.

Có lẽ người ngoài rất khó có thể tưởng tượng được biểu tình của người nam nhân luôn lãnh đạm bình thản này khi trầm luân trong tình sự, mỗi khi giao triền ôm nhau là lúc khàn giọng rên rỉ, đôi tay dùng sức siết chặt bờ vai của Hách Cửu Tiêu, đôi má ửng đỏ vì ***, còn có mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai, những điểm này đều làm cho Hách Cửu Tiêu khó có thể kìm lòng, lần nào cũng không thể khống chế mà giữ chặt hắn, làm cho hắn phải thừa nhận yêu cầu của mình, chỉ vì muốn nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn nhiều hơn.

Mà khi ở phía trên thì Hách Thiên Thần lại hiển lộ một bộ dáng khác, tựa hồ phải hồi báo hết thảy, lúc đầu hắn sẽ thực ôn nhu, ôn nhu xâm nhập và chiếm cứ người nam nhân ở dưới thân, chờ Hách Cửu Tiêu thích ứng, sau đó là cuồng phong bạo vũ, lộ ra tư thái của một kẻ chiếm đoạt không hề nhượng bộ, làm cho huynh trưởng của hắn cũng giống như hắn, chìm nổi bên trong khoái cảm và tình triều.

Mỗi khi như vậy, đôi mắt thâm thúy tối tăm sẽ tỏa sáng, chăm chú nhìn người dưới thân, ánh mắt kia cũng giống như động tác của hắn, cực nóng, hung hăng và mạnh mẽ. Thỉnh thoảng hắn sẽ chậm lại, quan sát biểu tình của Hách Cửu Tiêu, nếu đối phương trầm luân cùng hắn, khó có thể tự kìm chế thì hắn sẽ lộ ra ý cười.

Nụ cười mang theo vài phần hài lòng sẽ nhanh chóng bị Hách Cửu Tiêu phát hiện, sau đó sẽ cắn nuốt vào trong miệng của mình, dùng cách thức rõ ràng để đáp lại hắn, mà sau mỗi lần Hách Thiên Thần vùng lên thì không quá mấy ngày sẽ bị Hách Cửu Tiêu yêu cầu gấp bội, khi đó hắn phải cắn chặt răng thì mới có thể tránh cho mình không hô to thành tiếng, mặc dù như thế vẫn tránh không được để cho tiếng thở dốc và rên rỉ phát ra từ trong miệng và mũi.

Trong tình sự, quả thật như lời của Hách Cửu Tiêu trước kia, hắn chỉ dạy đệ đệ của hắn, mà Hách Thiên Thần chẳng những học thành thạo mà còn học rất tốt.

Tiếng vang ẩm ướt truyền ra giữa môi và lưỡi của hai người, hơi thở lướt trên mặt của đối phương, Hách Cửu Tiêu kề sát vào mặt Hách Thiên Thần, hôn lên vết tích ẩm ướt ở bên môi của hắn, “Ngươi định nói như thế nào với Sở Thanh Hàn khi hắn đến đây?”

“Ngươi không ngăn cản hắn đến gặp ta.” Hách Thiên Thần buông hắn ra, Hách Cửu Tiêu đứng dậy, “Để cho hắn đến, ta sẽ làm cho hắn không còn dám tồn tại tâm tư đó nữa.”Ý cười lóe lên hàn quang, Hách Cửu Tiêu nói đến Sở Thanh Hàn mà không hề có nửa điểm cung kính đối với một vị hoàng đế, Hách Thiên Thần mỉm cười, “Chúng ta ở đây chờ hắn.”

Trong ba ngày này bọn họ sẽ chờ ở Tuyền Cơ Phường, nếu Sở Thanh Hàn muốn gặp Hách Thiên Thần thì sẽ tự mình tiến đến.

Đường đường là vua của một nước, muốn gặp một người mà tuyên triệu lại không chịu đến, còn khiến mình phải đích thân đến tận cửa thì e rằng chỉ có Sở Thanh Hàn. Chưa đến ba ngày, Tuyền Cơ Phường nghênh đón không phải đương kim Hiền Thịnh Đế, mà là Tiêu Hương Khách biết chuyện nên tiến đến góp vui.

“Thật muốn biết phản ứng của hắn ngay lúc đó, ắt hẳn là tức muốn hộc máu?” Tà khí tựa lưng vào ghế ngồi, Hoa Nam Ẩn bắt chéo chân mà vỗ vào cây quạt của mình, mỉm cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Nếu ngươi thật sự muốn biết thì có thể đi hỏi phụ thân của ta, phụ thân của ta lúc ấy cũng có mặt.” Ở bên cạnh Hoa Nam Ẩn, Vân Trung Tiên Tử Vân Khanh mặc bạch y phiêu diêu nhịn cười mà trả lời, nàng và Hoa Nam Ẩn thành thân đã được một quãng thời gian, nhưng đến nay Sở Lôi đối với Hoa Nam Ẩn vẫn không thể xưng là ưa thích, cũng may chưa đến mức chán ghét người nghĩa tế này của hắn.

Vì vậy Hoa Nam Ẩn đối với Sở Lôi chỉ có cung kính mà không có thâm giao, nghe như vậy thì liền xòe ra cây quạt trong tay, “Nếu là nhạc phụ đại nhân thì quên đi, muốn nhìn thì chúng ta ở đây cũng có thể nhìn được, có phải hay không? Thiên Thần?”

“Ta thấy là ngươi thật sự quá mức nhàn rỗi, lúc này ắt hẳn là có người đang trốn nợ tình…” Hách Thiên Thần nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, hắn tạm dừng một lúc, đồng thời Vân Khanh như cười lại như không mà nhìn Hoa Nam Ẩn, Hoa Nam Ẩn vội vàng lắc đầu, giơ cao hai tay tỏ vẻ trong sạch, “Thiên địa chứng giám! Từ khi thú nương tử nhà của ta thì ta chưa bao giờ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”Hắn nói một cách khẩn thiết, sợ Vân Khanh hiểu lầm, khiến nàng phì cười. Hách Thiên Thần đặt xuống tách trà, không nhanh không chậm mà nói tiếp, “Xem ra lần này là ngươi trốn phụ thân của ngươi.”

Ý cười của Hoa Nam Ẩn bị kiềm hãm, đôi mắt trừng to, rõ ràng là không phục, “Làm sao ngươi biết ta đang trốn phụ thân của ta?”

Nhẹ nhàng cười, Hách Thiên Thần thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chậm rãi mở miệng, “Lão nhân gia ắt hẳn đang nóng lòng muốn bế tôn tử.” Chuyện này cũng không khó đoán, từ trên người Diễm Hoa có thể nhìn ra được, nàng nhàn rỗi đến mức vô sự, tốt nhất cũng có một tiểu hài tử để nàng ẵm bồng, ngóng trông Thiên Cơ Các có ngày cũng có tiếng cười của hài tử.

Hắn và Hách Cửu Tiêu làm không được chuyện này, cho nên Diễm Hoa cũng không đề cập trước mặt bọn họ, nhưng thỉnh thoảng thủ hạ trong Các cũng dẫn đến hài tử của mình, nàng luôn luôn có vẻ thập phần cao hứng, cũng bởi vì điểm này mà Hách Cửu Tiêu muốn Hạ Tư Nhân và Xá Kỷ nhanh chóng thành thân.

Có lẽ người khác đều nghĩ bởi vì Hách Cửu Tiêu không thích Hạ Tư Nhân thường xuyên đi theo Hách Thiên Thần nên mới nhúng tay vào chuyện này. Các chủ Thiên Cơ Các cũng đồng ý làm như vậy, nhưng hắn biết huynh trưởng của hắn không phải chỉ vì tư tâm như thế, chẳng qua việc này chỉ là một nguyên nhân trong đó.

“Dù sao cái gì ngươi cũng biết, ta không nói nữa.” Khoanh hai tay dựa vào Vân Khanh, Hoa Nam Ẩn không phủ nhận điểm này, hắn đương nhiên muốn sinh con, nhưng cũng không cần nóng lòng nhất thời, hắn không muốn nàng phải chịu khổ mang nặng đẻ đau nhanh như vậy.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, là Hách Cửu Tiêu từ bên ngoài đi vào, trong tay của hắn là một chén thuốc nóng hổi, hiển nhiên là mới sắc xong. Hách Cửu Tiêu đến trước cửa thì dừng lại, nhìn thấy trong phòng có thêm hai người, vẻ mặt của hắn không có gì biến hóa, lập tức bước qua rồi đặt chén thuốc trước mặt Hách Thiên Thần.“Uống.” Đó là chén dược dùng để ngưng thần tĩnh khí, mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài để sắc thuốc.

“Ta đã không còn vấn đề gì, vì sao lại phải uống?” Hách Thiên Thần bất đắc dĩ tiếp nhận, hắn đã sớm quen với vị đắng của dược, vẻ mặt không thay đổi mà uống cạn chén dược, Hoa Nam Ẩn líu lưỡi, “Rốt cục ngươi uống bao nhiêu lần?”

“Không nhiều lắm, cách ba bốn ngày lại uống một lần.” Trả lời thoải mái, ánh mắt của Hách Thiên Thần lại liếc nhìn Hách Cửu Tiêu. Không biết Hách Cửu Tiêu lấy từ đâu ra một miếng điểm tâm trực tiếp đặt vào trong miệng của hắn, “Đắng không? Ăn vào sẽ bớt đắng.”

Hách Thiên Thần không thích uống thuốc đương nhiên không phải vì sợ đắng, Hách Cửu Tiêu biết rõ nhưng cũng không cho Hách Thiên Thần phản đối, vừa mới dứt lời thì miếng điểm tâm đã bị hắn nhét vào miệng Hách Thiên Thần, nhấm nuốt một chút, Các chủ Thiên Cơ Các sau khi uống thuốc đắng rồi ăn điểm tâm lại thở dài một tiếng, “Ta đã bảo không sao rồi.”

“Không sao cũng vẫn phải uống.” Hách Cửu Tiêu tiếp nhận chén thuốc trống không rồi đặt lên bàn, trước khi Hách Thiên Thần cầm lấy chiếc khăn thì hắn lại tự dùng tay lau đi mảnh vụn của miếng điểm tâm bên khóe miệng của Hách Thiên Thần, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta lo lắng?”

Hách Thiên Thần không thể đáp lại những lời này, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, “Vậy thì tùy ngươi.”

Chén dược kia hắn đã từng uống, đó là lúc dị lực mất đi khống chế, suy nghĩ hỗn loạn, lúc ấy không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề nhưng công dụng của dược liệu vẫn thập phần có hiệu quả, từ sau sự kiện kia, Hách Cửu Tiêu thường xuyên sắc thuốc cho hắn, chính là vì muốn làm cho bản thân yên tâm, sợ chuyện ngày đó lại xảy ra lần nữa.

Khi đó là vì Vụ Sắc đao và dị lực của Ân Phách Mệnh đồng thời làm bộc phát dị lực trong cơ thể của Hách Thiên Thần, nay hết thảy đều đã bình phục, đương nhiên sẽ không có khả năng xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu Hách Cửu Tiêu lo lắng thì Hách Thiên Thần chỉ có thể thuận theo ý hắn, chỉ cần mỗi lần Hách Cửu Tiêu sắc thuốc thì Hách Thiên Thần sẽ uống.

“Ai nha, thật sự là ân ái, hiếm khi nhìn thấy Đàn Y công tử cũng có lúc không có biện pháp, còn có Huyết Ma Y như vậy, ta đã nói ngươi nhất định chưa từng nhìn thấy.” Hoa Nam Ẩn trêu ghẹo, hắn lôi kéo Vân Khanh, chỉ vào hai người ở đối diện.

“Ta còn chưa hỏi các ngươi tới đây làm gì?” Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không khách khí với Hoa Nam Ẩn, Hách Thiên Thần đã sớm quen với việc Hoa Nam Ẩn hay trêu đùa, hắn chỉ mỉm cười cho qua.

“Chỉ là thuận tiện ghé ngang mà thôi, ngươi cũng biết nhà của ta có một chút sinh ý tới lui với Lý đại nương mà.” Nghiêm túc giải thích, Hoa Nam Ẩn phe phẩy cây quạt, nhướng mi nháy mắt với Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần cười to, kéo qua Hách Cửu Tiêu rồi ghé vào bên tai của hắn nói nhỏ, đem

quẫn cảnh lúc này của Tiêu Hương Khách mà giải thích một phen.

Hoa Nam Ẩn sờ sờ cái mũi, “Đúng là có mới nới cũ!” Thì thào tự nói, hắn tiếp tục trêu ghẹo, Vân Khanh ngã vào lòng của hắn, phu thê hai người vừa cười vừa nhìn hai huynh đệ đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

Lúc trước Hoa Nam Ẩn từng động tâm đối với Hách Thiên Thần, còn Vân Khanh lại quý mến Hách Cửu Tiêu, nay nhìn lại, tâm tư của bọn họ lúc trước so sánh với tình cảm giữa hai người thì có thể thấy rõ là nông cạn đến mức nào…..

Nắm tay Vân Khanh, Hoa Nam Ẩn cảm thấy có một chút may mắn, may mắn khi đó hắn không hãm sâu, may mắn vì còn có người nữ tử như vậy làm cho hắn động tâm, nếu không hôm nay có lẽ hắn sẽ giống như Sở Thanh hàn, gây phiền toái cho người khác, đồng thời còn tự làm khổ chính mình.“Muốn thân mật thì quay về đi.” Một câu không có tình cảm, hạ lệnh đuổi khách, Hách Cửu Tiêu là có ý đuổi người.

“Chỉ cho phép các ngươi thân mật mà không cho ta cùng nương tử của ta ân ái hay sao? Đây là đạo lý gì?” Hoa Nam Ẩn nắm tay Vân Khanh, đặt xuống một nụ hôn ở bên môi, “Nơi này cũng không phải là Hách Cốc của ngươi nga, Huyết Ma Y, ngươi muốn đuổi chúng ta đi như vậy cũng không dễ dàng đâu, ta còn chưa nhìn đủ mà.”

Càng ngày càng thân quen, Hoa Nam Ẩn cũng bắt đầu dám nói đùa với hách Cửu Tiêu, đối với sự khiêu khích của Hoa Nam Ẩn, người nam nhân có sắc mặt lạnh lùng không hề thay đổi, ánh mắt lóe lên, Hoa Nam Ẩn ngẩn ra, hắn còn chưa đoán được phản ứng của Hách Cửu Tiêu, đang có một chút khẩn trương thì ngay sau đó đã thấy Hách Thiên Thần bị áp đảo trên ghế.

Bàn tay kéo chặt phía sau cổ của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cúi người hôn xuống bờ môi của hắn, lại từ trên môi lướt sang bên cổ, nụ hôn kia không chỉ là hôn, quả thật là cứ như vậy mà muốn tiếp diễn, hoàn toàn làm cho đối phương bị thiêu đốt.

Tiếng thở dốc cùng âm thanh ma sát của y phục đang lay động lòng người, đầu lưỡi nóng bỏng rơi vào bên trong vạt ngoại bào, Hách Thiên Thần đẩy Hách Cửu Tiêu ra, ý bảo hắn dừng lại, Hóa Nam Ẩn và Vân Khanh đang lúng túng ở bên cạnh, cảm thấy bầu không khí tựa hồ đang bị châm lửa.

Giống như hai người khác biệt, sau khi hôn Hách Thiên Thần, nhiệt độ trong mắt của Hách Cửu Tiêu so với mới vừa rồi lại hoàn toàn tương phản, lạnh lùng vừa cười vừa hỏi, “Nhìn đủ?”

“Đủ đủ.” Hoa Nam Ẩn tự than thở, chỉ có thể gật đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mặc kệ Hách Cửu Tiêu muốn làm gì, Hách Thiên Thần nhất định sẽ đóng sầm cửa vào mặt hắn, trực tiếp đuổi người.

“Chúng ta ở ngay khách phòng, khi nào rảnh thì đến tìm chúng ta.” Vân Khanh thản nhiên cười, hai má ửng đỏ, kéo Hoa Nam Ẩn ly khai.

Nàng là nữ tử, cho dù hành tẩu giang hồ, kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng gặp người nào giống như Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, bọn họ có thể ở trước mặt nàng thân mật như vậy, hơn nữa nàng còn bất cẩn nhìn thấy những dấu vết bên dưới vạt ngoại bào của Hách Thiên Thần.

Chờ bọn họ rời đi, Hách Thiên Thần khép lại vạt ngoại bào, hơi hơi nhắm mắt, “Hoa Nam Ẩn là lo lắng chuyện lần này, Vân Khanh có thân phận đặc thù, Lý đại nương lại có quan hệ mật thiết với Phúc Xương Trang, rút dây động rừng, lần này Sở Thanh Hàn gây phiền toái tương đương kéo tất cả mọi người cùng nhau liên lụy vào chuyện này.”

“Chờ hắn đến.” Hách Cửu Tiêu không nhiều lời, chỉ nói ra ba chữ này.

————-

P/S: bác Bông lần này đem vợ đến để mãn nhãn tinh thần fangirl :D.

Chín Tiêu dùng cách này để đuổi khách, gặp FG ở đây chắc cả lũ ngồi xếp bằng xuống đất xem chiếu phim trực tiếp quá oo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.