Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 328: Chương 328: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 320: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Ba ngày không quá lâu, nhưng muốn từ hoàng thành đến Tuyền Cơ Phường thì phải mất ba ngày, lúc trước Hách Cửu Tiêu nói ra kỳ hạn là đã tính toán thời gian vừa khớp, làm cho Sở Thanh Hàn ngay cả cơ hội tự hỏi cũng không có.

Nếu hắn suy đi nghĩ lại thì căn bản không cần đến, nếu không hề nghĩ ngợi mà lập tức xuất phát thì liền biết hắn coi trọng chuyện này nhiều như thế nào, mà nếu hắn càng coi trọng thì càng chứng tỏ địa vị của Hách Thiên Thần ở trong lòng hắn quan trọng ra sao.

Hách Cửu Tiêu kỳ thật không muốn gặp Sở Thanh Hàn, nhưng đồng thời hắn cũng biết chắc Sở Thanh Hàn nhất định sẽ xuất hiện.Nắng mai lất phất đầy trời, sắc xuân dịu dàng mông lung, ngày hôm nay có sương mù, ánh mặt trời xuyên qua màn sương nên phai nhạt rất nhiều, đã là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lưu lại ở nơi này.

“Đang nhìn cái gì?” Tiếng bước chân của Hách Cửu Tiêu từ phía sau vang lên.

Mới sáng sớm thì Hách Thiên Thần đã thức dậy, rửa mặt xong lại vào trong viện luyện mấy chiêu, thân đổ mồ hôi, sau khi tắm rửa thì liền đến đây để đi dạo, từng sợi tơ được cột thành từng bó rồi phơi trên sào trúc, có sợi chưa được cột chắc đang tung bay trong gió tựa như một cơn mưa bụi, đây là một sân đất trống ở Tuyền Cơ Phường dùng để phơi nắng tơ và tú phẩm.

Những sợi tơ tinh tế dưới ánh nắng lóe lên màu kim hồng, thập phần sáng lạn, ánh mắt của Hách Thiên Thần lướt qua, khi quay đầu thì liền nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, “Ta đang suy nghĩ sau khi trở về thì còn việc gì cần phải làm, lần này ngươi theo ta quay về Thiên Cơ Các cũng nhân dịp tổ chức hôn sự cho Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân.”

“Ngươi còn phải chuẩn bị hỉ thiếp.” Khép lại y thư trong tay, Hách Cửu Tiêu đứng ngay sau lưng hắn, “Tính thỉnh những ai?”

“Không thể thiếu đồng đạo giang hồ, bên phía Vạn Ương thì chờ Mục Thịnh và Phong Ngự Tu, ta tính đi tính lại, hỉ thiếp ước chừng phải có hơn một trăm, nhân số sẽ không quá ít.” Chỉ tính những người tương đối quen thuộc, nhưng mỗi một hỉ thiếp đưa ra chưa hẳn chỉ có một người tiến đến.

Rất nhiều môn phái chỉ cần đưa đến tay của chưởng môn, nhưng người đến tuyệt đối sẽ không ít, những người không thỉnh mà tự đến không biết sẽ có bao nhiêu người.

Đây không riêng gì là hỉ sự của Xá Kỷ mà còn là hỉ sự của Thiên Cơ Các, là hữu sứ, thân phận của Xá Kỷ ở Thiên Cơ Các không thấp, hơn nữa Hạ Tư Nhân lại là người của Yêu Hồ tộc, hôn sự của bọn họ có ý nghĩa phi hàm, Hách Thiên Thần muốn tổ chức long trọng một chút.“Ôn Thiết Vũ hành tung bất định, bảo thủ hạ của ngươi trước tiên đi tìm rồi hẳn đem hỉ thiếp đưa đến.”

“Gần đây nghe nói hắn ẩn cư trong nội thành tại Tây Giao, đại ẩn vu thị, nhưng thủ hạ của ta muốn tìm hắn cũng không phải việc khó.” Tính toán kỹ lưỡng xem có người nào muốn thỉnh, Hách Thiên Thần khoanh tay rồi nhìn ra phương xa, “Mạc Trí cạo đầu đi tu, nay chỉ có Vô Giác tăng nhân, chuyện này đối với Kích Ngọc Hầu là một đả kích không nhỏ, đến lúc tái kiến không biết còn có thể nhìn thấy phong thái của bậc kỳ hiệp năm xưa hay không.” (tiểu ẩn vu lâm, đại ẩn vu thị=sống ẩn dật chốn núi rừng là chuyện nhỏ, sống ẩn dật nơi thành thị mới là chuyện lớn)

“Ừhm.” Ánh mắt lạnh lùng vô tình đang chuyển động, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nhìn lên những sợi tơ dưới ánh mặt trời.

Hàng trăm hàng nghìn sợi kim hồng như mưa phùn đang bị gió phất lên người Hách Thiên Thần, thân hình mặc y phục màu thiển thanh như đang đứng trong mưa, chiếu rọi sau lưng một vầng hào quang rực rỡ, cảnh tượng này làm cho Hách Cửu Tiêu thất thần trong chốc lát.

Những sợi tơ đủ màu bám vào mái tóc đen, dây dưa một lúc. Hách Thiên Thần tiến lên vài bước, rồi lại lui về phía sau để thoát khỏi những sợi tơ, Hách Cửu Tiêu vươn tay tháo xuống những sợi tơ bám trên tóc của hắn.

Vốn là hai người xuất sắc phi phàm, thập phần nổi bật, ngẫu nhiên có vài tú nữ lui tới nơi này đều dừng chân ngắm nhìn, đến khi tỉnh ngộ nhớ lại lời Lý đại nương phân phó không cho quấy nhiễu khách quý, vì vậy chỉ dám liếc mắt một cái rồi lập tức rời đi, nhưng dọc đường vẫn nhịn không được mà hồi đầu ngắm nhìn.

Sào trúc xanh biếc được giăng khắp nơi, một người mặc thanh y nhíu mi lại, một người mặc cẩm bào mỉm cười nâng tay kéo người trước mặt vào lòng, làm cho hắn dựa vào bờ vai của mình để tháo xuống những sợi tơ bị rối đang bám trên tóc, hình ảnh thật bình thường nhưng lại làm người xem không thể dời mắt.

Cũng nhìn thấy một màn này còn có một người, tú nữ đi qua nhìn thấy hắn, nhịn không được mà trong lòng dâng lên cảm giác kính sợ, đó là khí thế của vương giả, ung dung tôn quý lại đầy khí phách, không biết đã đến đây từ khi nào, chỉ đứng ở một bên mà không lên tiếng.

Mọi người tránh né, không dám tiếp cận, Sở Thanh Hàn nhìn ra nơi xa, cũng không đến gần, hắn đến là để gặp Hách Thiên Thần, không ngờ lại nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, lại bởi vì sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu mà làm cho hắn nhìn thấy một Hách Thiên Thần mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

Như vậy phải nên hỉ hay nên giận?

Hiền Thịnh Đế đăng cơ không lâu liền bình định tứ hải, tài cán nắm giữ việc triều chính, trong lúc hỉ nộ có thể khiến thần tử phía dưới phải câm như hến, lúc này lại đứng phía sau hoa viên của Tuyền Cơ Phường, nín thở yên lặng, chăm chú nhìn về một người ở cách đó không xa.

Hách Thiên Thần mỉm cười tùy ý nhẹ nhàng, hơi hơi nhướng mi, cố ý làm cho Hách Cửu Tiêu bị đặt vào giữa những sào trúc, làm cho hắn bị các sợi tơ màu quấn quanh toàn thân, sau đó lại vì chính mình gây nên mà cười to đắc ý, Sở Thanh Hàn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của người nam nhân này.

Phủi xuống những sợi tơ bám đầy thân, Hách Cửu Tiêu kéo Hách Thiên Thần lại gần, ***g ngực của hai người chạm vào nhau, “Cười đã chưa?”

“Quả thật có một chút.” Khóe miệng nhếch lên, tiếng cười trầm thấp chấn động ***g ngực, Hách Cửu Tiêu có thể rõ ràng cảm giác được, cũng không thể nhịn mà phì cười, sau đó đè thấp đầu của Hách Thiên Thần, nhẹ nhàng khuếch một vòng vào nhĩ tai của hắn.

Hách Thiên Thần chấn động, lập tức ôm lấy sau cổ của Hách Cửu Tiêu, “Nháo đủ chưa?”“Là ngươi bắt đầu trước.” Lại liếm vào vành tai của hắn một chút, lúc này Hách Cửu Tiêu mới chịu buông ra, Hách Thiên Thần không còn cười đùa mà lại chỉ lên y thư của Hách Cửu Tiêu, “Hách Cốc còn có việc chưa giải quyết xong, ngươi đi đi.”

Thỉnh thoảng có những chứng bệnh mà Hách Cửu Tiêu đang nghiên cứu bỗng nhiên xuất hiện biến hóa thì người của Hách Cốc sẽ nhanh chóng trình lên, Hách Thiên Thần cũng biết việc này.

“Sẽ giải quyết nhanh chóng.” Để cho Hách Thiên Thần chờ hắn, Hách Cửu Tiêu xuyên qua những hàng sào trúc rồi đi đến hành lang, bước thẳng về phương hướng mà Sở Thanh Hàn đang đứng.

“Đi theo ta.” Thậm chí cũng không nhìn Sở Thanh Hàn, tựa hồ đã sớm biết hắn đến đây, Hách Cửu Tiêu xoay người bước đi, Sở Thanh Hàn nhìn thấy thân ảnh của Hách Thiên Thần đang đưa lưng về phía hắn, do dự một lát, hắn nhếch môi rồi đi theo Hách Cửu Tiêu.

“Dám để cho trẫm đích thân đến đây, trên đời này chỉ có một mình Hách Thiên Thần làm được, mà người đưa ra kỳ hạn ba ngày thì nhất định là ngươi. Hách Cửu Tiêu, vì sao ngươi luôn thích gây khó dễ cho trẫm?” Đứng ở hành lang, sau lưng là một cây cột lớn, Sở Thanh Hàn nay đã là đế vương, khí phách của hắn bất đồng so với ngày xưa, nhưng vẻ phong lưu tiêu sái lại ngang ngược vẫn y nguyên như trước.

Hách Cửu Tiêu không hề hòa nhã với Sở Thanh Hàn, kỳ thật cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ với Hách Thiên Thần thì ở mọi thời điểm khác vẻ mặt của hắn vĩnh viễn là băng lãnh, “Ngươi yêu hắn?” Ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chăm chú Sở Thanh Hàn, Hách Cửu Tiêu cất lên ba chữ này.

Sở Thanh Hàn cảm thấy bất ngờ, ngay khi hắn nghĩ rằng giờ khắc này ắt hẳn hắn có thể cảm nhận được cái loại sát khí lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi toát ra từ trên người của Hách Cửu Tiêu mà hắn đã sớm lĩnh hội, nhưng không ngờ lúc này Hách Cửu Tiêu lại có thể bình tĩnh hỏi hắn vấn đề này.Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu đang khiếp sợ thân phận hiện tại của hắn, nếu người nam nhân này mà thật sự cố kỵ thì trước đây sẽ không lộ ra thái độ như vậy, “Trẫm…”

“Thu hồi cách tự xưng của ngươi, suy nghĩ kỹ lưỡng rồi hẳn trả lời.” Lạnh như băng, ánh mắt nhạt màu của Hách Cửu Tiêu lóe lên hào quang lẫm liệt, vẫn bất động nhìn Sở Thanh Hàn.

Sắc mặt của Sở Thanh Hàn trầm xuống, hắn làm hoàng đế đã được một quãng thời gian, đến nay vẫn chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, “Đích thân đến nơi này đã là…”

“Không cần nói nữa.” Hách Cửu Tiêu lại cắt ngang lời hắn, không hề lưu tình, “Ngươi không xứng để yêu hắn, ngươi cũng không hiểu con người của hắn.”

“Ta không xứng? Ngươi quá mức khinh thường ta!” Sở Thanh Hàn nói một hơi mà quên mất cách xưng hô của một vị đế vương, hắn cười lạnh rồi phản biện, “Hách Cửu Tiêu, ngươi đừng tự cho là đúng, ta đối với hắn như thế nào là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

“Chuyện của hắn luôn liên quan đến ta, ngươi đừng quên ta và hắn còn có một loại quan hệ khác.” Nụ cười quỷ bí nổi lên trong lãnh ý nhiếp nhân, Hách Cửu Tiêu nói thẳng ra huyết thống giữa hắn và Hách Thiên Thần.

Sự lớn mật của Hách Cửu Tiêu làm cho Sở Thanh Hàn biến sắc, đây là chuyện mà hắn thủy chung không thể hiểu được, vì sao hai huynh đệ có huyết thống lại trở thành quan hệ như thế? Hắn và Sở Tĩnh Huyền cũng là huynh đệ, thậm chí còn có Sở Tĩnh đã sớm chết không có đất dung thân, giữa huynh đệ bọn họ đừng nói đến tình ý, ngay cả tình thủ túc cũng rất hời hợt.

“Chuyện này dùng để làm nhược điểm tựa hồ cũng không tệ.” Bỗng nhiên thu liễm cơn tức, Sở Thanh Hàn cất cao giọng cười, “Ngươi thấy thế nào, Hách Cửu Tiêu? Nếu ta nói với người trong thiên hạ về quan hệ của các ngươi, các ngươi sẽ như thế nào?”Hách Cửu Tiêu thờ ơ đối với tiếng cười của Sở Thanh Hàn, tiếng cười làm những hạt bụi trong không khí tung bay tán loạn, cho đến khi dần dần tiêu tán, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn bất động, hắn đáp lại Sở Thanh Hàn ba chữ, chậm rãi cất lên từng chữ một, “Ngươi không dám.”

“Ngươi sợ hắn hận ngươi, từ nay về sau ngay cả bằng hữu cũng không còn, nếu ngươi thật sự nói ra việc này, hắn sẽ không phủ nhận nhưng hắn sẽ xem ngươi là địch.” Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, nhưng Sở Thanh Hàn lại có thể nhìn ra từ trong vẻ băng lãnh là vài phần ý cười khoái trá.

Hách Cửu Tiêu không hề lo lắng, hắn không bận tâm người trong thiên hạ biết được hắn và Hách Thiên Thần quả thật là thân huynh đệ.

Sắc mặt của Sở Thanh Hàn khẽ biến, ý cười của Hách Cửu Tiêu vẫn âm u lạnh lẽo như trước, tựa hồ hắn không bận tâm Sở Thanh Hàn có lĩnh hội lời nói của hắn hay không, Hách Cửu Tiêu tiếp tục thong thả lên tiếng, “Huống chi, bất luận kẻ nào cũng sẽ không muốn cùng Các chủ Thiên Cơ Các đối địch, cho dù lúc này ngươi là đương triều thiên tử thì cũng không ngoại lệ.”

Đây là một sự tự tin, là tín nhiệm đối với Thiên Cơ Các cũng là tín nhiệm đối với năng lực của Hách Thiên Thần. Sở Thanh Hàn nắm chặt quyền, cũng không thể phủ nhận lời nói của Hách Cửu Tiêu đúng là sự thật.

“Ngươi có thể đi gặp hắn.” Tránh đường, Hách Cửu Tiêu đột nhiên mở miệng.

Sở Thanh Hàn lại bất ngờ, “Ngươi không ngăn cản trẫm?”

“Ngăn cản hay không thì kết quả đều giống nhau.” Hách Cửu Tiêu trả lời khiến người ta khó hiểu, hắn bước đi, tựa như không nhìn thấy Sở Thanh Hàn, tựa như Sở Thanh Hàn không hề ở trước mặt hắn.

Sở Thanh Hàn trước kia có lẽ sẽ khiến hắn có một chút bận tâm, lúc này Sở Thanh Hàn làm hoàng đế lại hoàn toàn không còn ở trong mắt hắn.

—————

P/S: chậc, cái cảnh Thần làm cho Tiêu bị tơ quấn người…tự nhiên làm cho ta liên tưởng

đến cái cảnh trong phim Tây Du Ký =.=…..trư bác giới bị bảy con yêu nhền nhện quấn tơ =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.