Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 329: Chương 329: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 321: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Không rõ những lời này có ý gì, cũng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng Hách Cửu Tiêu đã đi xa. Sở Thanh Hàn nhún vai mỉm cười, hắn không cần Hách Cửu Tiêu nghĩ như thế nào, quan trọng là Hách Thiên Thần.

Thanh y tóc đen, ánh mắt thản nhiên nhìn về phương xa, đứng giữa những hàng sào trúc và những dải tơ lụa, bóng dáng của Hách Thiên Thần cao ngất, màn sương mù trong không khí đã phiêu tán một chút, làm cho tầm mắt của người ta hết thảy đều trở nên rõ ràng, màu thiển thanh như sắc trời chiếu rọi vào trong mắt, làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Trên đường cũng có sương mù, từ nửa đêm hôm qua đã có.” Sở Thanh Hàn chậm rãi bước qua, cùng hắn nhìn lên trời.

Trên người Sở Thanh Hàn chính là bộ xiêm y mà hắn đã mặc trong lần đầu tiên hắn gặp Hách Thiên Thần trước kia, y mệ còn bám theo sương sớm, hơi ẩm ướt một chút, Hách Thiên Thần nhìn lướt qua rồi mỉm cười, “Nay ta nên xưng một tiếng bệ hạ.”

Cho dù là y phục tầm thường cũng che lấp không được khí chất vương giả trên người của hắn, Sở Thanh Hàn chắp hai tay ra sau lưng, lắc đầu cười tiêu sái, “Nào dám để ngươi xưng như vậy, vì để gặp ngươi mà ta phải đích thân đến đây, ngay cả hạ nhân cũng không mang theo.”

Giương lên y mệ, Sở Thanh Hàn cười khẽ, vẫn phóng đãng tiêu sái như trước, chỉ là so với ban đầu lại mang theo khí phách chững chạc hơn một chút, trong mắt của Hách Thiên Thần hiện lên tán thưởng, Sở Thanh Hàn thật sự thích hợp làm hoàng đế, “Vì sao muốn gặp ta? Đàn Y bất quá chỉ là thảo dân trong chốn giang hồ mà thôi.”“Cho dù ta bước lên ngai vàng nhưng nếu lúc trước không có ngươi thì sự tình sẽ không thuận lợi như thế.” Sở Thanh Hàn phi thường không đồng ý, trừng mắt nhìn hắn, “Nếu không phải ngươi cự tuyệt thì nay ngươi đã là Vương hầu, làm gì còn là thảo dân giang hồ?”

Hách Thiên Thần mỉm cười lãnh đạm, hai người một trước một sau mà đứng, Sở Thanh Hàn đang muốn bước lại gần thì chỉ trong khoảnh khắc liền thấy ý cười của hắn trầm hạ, “Ngươi muốn gặp ta, nay đã gặp được.”

Bước qua những sợi tơ sáng lạn đang được phơi trên sào trúc, thái độ của Hách Thiên Thần so với trước kia có một chút xa cách, Sở Thanh Hàn đứng yên thở dài, “Ai, ta biết ngươi đang trách ta lợi dụng hoàng huynh.”

Sở Thanh Hàn nói lên chuyện do chính mình làm mà không hề chột dạ, dám làm dám nhận, hắn quả thật hãm hại Lý đại nương, cũng quả thật đã lợi dụng Sở Tĩnh huyền, thậm chí cố ý muốn cho Hách Thiên Thần biết cả nhà Hoa Nam Ẩn đã nằm trong lòng bàn tay của hắn.

“Ngươi định chấp nhất đến bao giờ?” Giữa hoa viên thoang thoảng hương thơm thảo mộc, Hách Thiên Thần đi vào hoa viên rồi dừng bước, sau đó xoay người lại, “Sở Thanh Hàn, ta đã sớm nói với ngươi, ta vô tình đối với nam nhân, Cửu Tiêu là ngoại lệ duy nhất.”

“Ta cũng đã từng nói ta đối với ngươi như thế nào là chuyện của ta, ngươi có thể không cần tiếp nhận.” Sở Thanh Hàn tựa hồ lơ đễnh rồi cười ha ha, “Chẳng qua Hách Cửu Tiêu sẽ bất mãn đối với ta, còn bảo rằng ta không xứng, thật sự là nực cười.”

Luận về địa vị thân phận, Sở Thanh Hàn đã ở trên vạn người, luận về tướng mạo hắn cũng tiêu sái lỗi lạc, tuấn tú bất phàm, luận về tài trí hắn chưa hẳn đã bại bởi Hách Cửu Tiêu.

Hắn làm sao lại không xứng?

Sở Thanh Hàn cười một cách giễu cợt, Hách Thiên Thần dường như không bận tâm, “Ta hỏi ngươi, ngươi đã gặp ta, ngươi tính làm gì?”“Không bằng để ta hỏi ngươi trước, ta có thể làm gì?” Trong tay có một đóa hoa nở rộ, Sở Thanh Hàn vỗ về đóa hoa kiều diễm kia, nói một cách thờ ơ, “Tóm lại vô luận là ngươi hay là thủ hạ Thiên Cơ Các của ngươi thì ta cũng không thể sử dụng, ta còn có thể làm được gì?”

Hách Thiên Thần biết hắn không cam lòng nhưng cũng không vạch trần, có đôi khi bởi vì chiếm không được mới khiến người ta nhớ mãi không quên, huống hồ Sở Thanh Hàn đã là ngôi cửu ngũ chí tôn. Nhưng điểm này Sở Thanh Hàn nhất định sẽ không thừa nhận, là một người nắm tất cả sinh tử của thiên hạ, muốn hắn cải biến một chút là việc không có khả năng.

“Ta là nam nhân, mà ngươi thích là nữ tử. Ta không biết ta có điểm nào khiến ngươi chấp nhất như thế. Sở Thanh Hàn, nếu ta nói ta có thể chấp nhận ngươi….”

“Phong vương bái tước, dưới một người trên vạn người, bất cứ chức quan gì trong triều cũng có thể do ngươi đảm nhiệm, nếu ngươi không muốn vào cung thì ngươi có thể ở tại giang hồ, chúng ta trong tối ngoài sáng chấp chưởng thiên hạ xã tắc.” Đã sớm nghĩ đến vấn đề này nên Sở Thanh Hàn đáp lại rất nhanh.

“Ta muốn cái gì thì ngươi đều cho?” Không ngoài dự đoán, Hách Thiên Thần tiếp tục hỏi.

“Ngươi còn muốn cái gì?” Không tin Hách Thiên Thần sẽ thật sự nhận lời, nhưng Sở Thanh Hàn vẫn nhịn không được mà hỏi như vậy, cho dù đây chỉ là giả thiết.

“Nếu ta muốn ngai vàng của ngươi, muốn toàn bộ thiên hạ này thì sao?” Vừa nhấc mắt lên, ánh mắt như lưu vân dâng trào ngàn vạn gợn sóng, dưới đáy mắt lóe sáng, chớp động hào quang sắc bén và tàn khốc khiến Sở Thanh Hàn đột nhiên cả kinh.

Với năng lực của Hách Thiên Thần, nếu hắn muốn soán vị mưu phản thì thật sự cũng không hề khó khăn, ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu, Sở Thanh Hàn mỉm cười trả lời, “Ngươi sẽ không làm như vậy, ngươi không phải người như thế.”“Nhưng ngươi đã lo lắng chuyện này có thể xảy ra.” Ánh mắt dời khỏi người Sở Thanh Hàn, thái độ của Hách Thiên Thần vẫn bình thản như trước, “Quân tâm khó lường, chỉ cần ngươi đang ngồi trên ngai vàng thì không ai có thể cam đoan sự tín nhiệm của ngươi đối với ta sẽ duy trì trong bao lâu.”

“Chưa thử qua thì làm sao ngươi biết được?” Đi nhanh về phía trước, Sở Thanh Hàn đến gần, lúc này Hách Thiên Thần không tránh né, thẳng tắp nhìn hắn, “Vậy ngươi có dám để cho ta biết hay không?”

Mỉm cười, hắn vươn tay, ngón tay thon dài, trắng nõn mà hữu lực đang tiếp cận trước mặt Sở Thanh Hàn, “Ngươi ắt hẳn biết rõ ta xuất thân từ đâu.”

Hách Thiên Thần có huyết thống Yêu Hồ tộc, có khả năng nhìn thấu lòng người, Sở Thanh Hàn đương nhiên biết, nhìn vào tay Hách Thiên Thần, hắn chậm rãi nâng lên bàn tay phải của mình, ngay khi sắp chạm vào trong khoảnh khắc thì Hách Thiên Thần mỉm cười, thu hồi bàn tay, “Ngươi đang sợ.”

Sở Thanh Hàn do dự, sự do dự của hắn có lẽ chỉ là bản năng, nhưng Hách Thiên Thần lại hiểu rất rõ, “Ngay cả ngươi cũng không thể xác định sự chấp nhất này rốt cục là vì không thể vứt bỏ hay là vì không thể chiếm được.”

“Ngươi có thể giống như Sở Tĩnh Huyền hay không? Vì người mình yêu mà vứt bỏ ngai vàng? Hay là có thể giống như Hách Cửu Tiêu, dám liều lĩnh vì ta? Hắn muốn chính là con người của ta, mà ngươi thì muốn nhiều lắm, quyền lực, ngai vàng, thế nhân tôn kính, đại thần trong triều thần phục, còn có dân chúng thái bình, một trong những điều mà ngươi muốn chính là ta.”

Chậm rãi nói ra từng câu, giống như đã chạm vào Sở Thanh Hàn, nhìn thấu một ít, đây là lần đầu tiên Hách Thiên Thần nói một cách thấu triệt như vậy với Sở Thanh Hàn, “Ngươi cũng biết ta vô tình với nam tử, nếu muốn làm cho ta động tâm thì trừ phi ngươi phải trả giá hết thảy. Nhưng ngươi làm không được, cho dù không có Hách Cửu Tiêu thì kết quả vẫn là như vậy.”Sở Thanh Hàn nghe hắn nói xong liền muốn phản bác nhưng lại không thể nói ra bất luận điều gì, hắn bỗng nhiên nghĩ đến lời nói của Hách Cửu Tiêu.

Hách Cửu Tiêu không ngăn cản hắn là vì đã sớm đoán được Hách Thiên Thần sẽ trả lời như thế nào. Ngai vàng của hắn, thân phận của hắn, hắn càng chiếm được nhiều thì càng không thể vứt bỏ, lại càng không có khả năng đến gần Hách Thiên Thần.

Rốt cục hắn cũng có ngày này.

Sở Thanh Hàn ngửa đầu nhìn trời, không còn lời nào để nói. Không riêng gì vì lời nói của Hách Thiên Thần làm cho hắn không thể phản bác mà còn vì vẻ mặt của người nam nhân này khi nói ra những lời đó.

Hách Thiên Thần vừa cười vừa nói, hơi thở ấm áp ôn hòa không hề thay đổi, nhưng trong lời nói thản nhiên lại mang theo một sự thuyết phục phi thường khiến người ta không thể không hoàn toàn bái phục.

Hàng lông mày tuấn lãng nâng lên, hương hoa xông vào mũi, hắn xoay nhẹ đóa hoa trong tay, mỉm cười lắc đầu, “Hách Thiên Thần, ngươi bảo ta phải nói cái gì mới hảo? Ta bất quá chỉ là muốn phong ngươi làm hầu mà thôi, ngươi lại không hề cân nhắc mà liền cự tuyệt, nay ta làm như vậy là vì bị ngươi dồn ép, ngươi không thể trách ta.”

Đóa hoa kiều diễm nằm trong tay Sở Thanh Hàn, hắn cười sang sảng, “Ta chỉ muốn gặp ngươi, còn về chuyện kia thì ta cũng chỉ là suy nghĩ, đừng xem là thật.”

Tươi cười tiêu sái, một câu đừng xem là thật của Sở Thanh Hàn khiến Hách Thiên Thần nghe xong mà chỉ cười không đáp lại, hiện tại Sở Thanh Hàn chỉ thử, song phương đều biết rõ điểm này.Dưới ánh mặt trời yên ả có hương hoa làm say lòng người, hai người đứng cách nhau một khoảng, cánh hoa kiều diễm lần lượt rơi xuống, Sở Thanh Hàn xoay đều đóa hoa trong tay, thần sắc dưới đáy mắt biến đổi.

Rốt cục là hắn không cam lòng vì bản thân không chiếm được điều gì đó, hay là quả thật bị tình cảm đặt dưới đáy lòng khơi mào rung động, hắn không muốn thừa nhận, kể từ khi quen biết với hai huynh đệ bọn họ thì cảm giác thất bại của hắn thường xuyên xuất hiện.

Cuối cùng, cho dù thân phận của hắn nay đã khác biệt nhưng kết cục vẫn không hề thay đổi.

“Nói đủ chưa?” Không biết từ nơi nào đi đến, bóng người chớp động, Hách Cửu Tiêu xuất hiện bên cạnh Hách Thiên Thần, đôi mắt lạnh lùng yêu dị nhìn thẳng vào Sở Thanh Hàn, “Nói xong thì ngươi có thể ly khai.”

“Dù sao trẫm cũng là vua của một nước, Hách Cửu Tiêu, thái độ của ngươi như vậy là sao?” Sở Thanh Hàn nghiêm mặt, biểu tình của Hách Cửu Tiêu vẫn không có gì biến hóa, muốn nói có thay đổi thì chỉ có thể là càng thêm lạnh lùng

“Đừng để ta nói lần thứ hai.” Đồng tử co chặt, giống như kim châm phóng ra thành lãnh quang.

Không xem Sở Thanh Hàn là uy hiếp, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn làm Hách Cửu Tiêu cảm thấy khó chịu, không ai có thể sống chung quá lâu với người đang theo đuổi người mà mình yêu.

“Sắc trời không còn sớm, bệ hạ cũng nên hồi cung.” Nói cười một cách thản nhiên, Hách Thiên Thần không hề bận tâm đến sóng ngầm mãnh liệt đang nổi lên giữa hai người, hắn nắm lấy tay Hách Cửu Tiêu, không đợi Sở Thanh Hàn kịp phản ứng mà đã lập tức rời đi.Đi đến một nửa, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên dừng bước, hai người nắm tay nhau, hắn nhìn xuống tay của Hách Thiên Thần. Phát hiện phản ứng của hắn, Hách Thiên Thần mỉm cười, “Ngươi nhìn thấy?”

Hách Cửu Tiêu luôn ở chỗ tối mà không thật sự rời đi, làm sao lại không thấy động tác của Hách Thiên Thiền ngay lúc đó, “Hắn do dự mà giữ lại tay của mình.”

Hồi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay giao nhau của hai người đang ở ngay trước mặt Sở Thanh Hàn, chậm rãi rời xa khỏi tầm mắt của hắn, đây là ngày thứ ba, bọn họ sẽ khởi hành quay về Thiên Cơ Các.

Một mình đứng giữa hoa viên, đương triều thiên tử không thể không thở dài, ngửa đầu cười to vài tiếng, hắn vung tay lên, đóa hoa bị ném ra ngoài, những cánh hoa tung bay rực rỡ.

Tiếng cười trôi giạt giữa khoảng không vắng lặng, bước ra phía trước, hắn xuyên qua bụi hoa, đi về hướng ngược lại, không còn lưu luyến hồi đầu.

Đời sau ghi chép, Hiền Thịnh Đế của Đại Viêm cả đời phong lưu, hậu cung có vô số mỹ nữ nhưng chưa bao giờ trầm mê nữ sắc mà bỏ bê triều chính.

Trong cuộc đời, hắn gặp qua hai lần đại nạn, lần thứ nhất là vì độc sát, lần thứ hai là vì phản loạn, nhưng lần nào ở lúc nguy cấp cũng đều xuất hiện kỳ tích, mọi chuyện đều từ nguy hiểm chuyển thành bình an. Dân gian lưu truyền, phía sau triều đình có một thế lực âm thầm duy trì, thủy chung bảo hộ Đại Viêm.

————–

P/S: Có thể đoán được lần mà bạn Hàn bị độc sát là ai cứu ^^. Chín nông dân cũng không

phải là kẻ nhỏ mọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.