CHƯƠNG 322: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT
Sở Thanh Hàn đến không bao lâu liền ly khai, trong Tuyền Cơ Phường thậm chí không có bao nhiêu người biết vị khách nhân thần bí này là ai, khi Sở Thanh Hàn tiến đến thì không gặp mặt Sở Tĩnh huyền, lúc đi cũng vậy.
Vứt bỏ ngai vàng, sau đó rời xa hoàng thành, đây là một quyết định rất sáng suốt của Sở Tĩnh Huyễn, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, ngoại trừ như vậy thì Sở Thanh Hàn xem như vẫn sống yên ổn với hắn.
“Hắn sẽ không gây phiền toái cho các ngươi nữa.” Khi Sở Tĩnh Huyền từ hậu đường đi ra thì chợt nghe thấy Hách Thiên Thần nói như vậy với hắn.
Lý đại nương cũng không bất ngờ nhưng vẫn cảm thấy rất cao hứng, “Đàn Y công tử xuất mã thì làm sao có chuyện gì không thể giải quyết được.”
Sở Tĩnh Huyền gật đầu cảm tạ bọn họ, nói đến chuyện lần này là vì Sở Thanh Hàn, là hoàng đệ của mình nhưng hắn không thể quản thúc, ngược lại phải nhờ ngoại nhân đến hỗ trợ, hắn cảm thấy có một chút hổ thẹn.
Hách Thiên Thần không lưu tâm đến chuyện này, hai huynh đệ cáo từ bọn họ, Lý đại nương muốn giữ lại nhưng biết hai người cũng không nhàn rỗi, chỉ có thể tự mình đưa tiễn đến trước cửa.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu khởi hành về thành Lương Châu, chuyện của Hách Cốc sẽ do Băng Ngự quay về công đạo, ở Thiên Cơ Các còn có hỉ yến đang chờ bọn họ an bài.
Trong thành Lương Châu hết thảy vẫn như bình thường, nhưng đến trước cửa Thiên Cơ Các thì đám người không ngừng tới lui làm cho Hách Thiên Thần cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì hóa ra tất cả đều là người giang hồ nghe nói có hỉ sự nên tiến đến tặng lễ vật.
“Đây là ly bạch ngọc bằng hổ phách, nghe nói Đàn Y công tử dùng loại ly tốt nhất, Dư mỗ đặc biệt tìm được loại bảo bối này….”“Chờ một chút, còn có ta, tại hạ có một con hổ bằng đồng có xuất xứ từ nước Triệu ở phương Tây…”
“…Đây là lễ vật của ta, thỉnh giao cho Đàn Y công tử, đây là một đóa Hồng Liên khô, Huyết Ma Y có thể dùng nó làm thuốc, công dụng là…” (nịnh vợ người ta bằng cách hối lộ cho anh chồng =)))
Hết người này đến người khác vây quanh, có thể gom thành một danh mục dài, không ít người đến chúc mừng, hôn kỳ còn vài tháng, nhưng bọn họ sợ đến trễ nên yến tiệc chưa chiêu đãi thì bọn họ đã sớm chuẩn bị lễ vật, những thứ cấp cho tân lang tân nương đều được hạ nhân nâng vào, riêng những vật muốn tặng cho Hách Thiên Thần thì bọn họ đều tự tay cầm lấy.
“Các chủ!” Thủ vệ ở trước cửa nhìn thấy hai người xuống ngựa, tựa như trút được gánh nặng, lau đi mồ hôi trên trán, hắn vừa kêu một tiếng như vậy thì lập tức cảnh tượng náo nhiệt ầm ĩ trở nên lắng dịu, tất cả đều xoay người lại.
Thực kỳ dị, khi Hách Thiên Thần không ở trước mặt bọn họ thì đám đông ồn ào la hét muốn gặp Đàn Y công tử, đến khi hắn xuất hiện trước mặt thì bọn họ lại nói không ra lời, chính bọn họ cũng không hiểu rốt cục xuất phát từ kính sợ hay bởi vì người nam nhân bên cạnh Hách Thiên Thần, Huyết Ma Y.
Hách Cửu Tiêu dường như không nhìn thấy bọn họ, đem dây cương đưa cho thủ hạ ở phía sau rồi bước thẳng vào trước cửa. Hách Thiên Thần gật đầu hữu lễ, xem như đã tiếp đón, hai người một trước một sau đi đến trước cửa, mọi người đều lui qua hai bên, mới một khắc trước ở đại môn còn chật kín người, lúc này lại tự động xuất hiện một lối đi trống trải.
“Thay ta cảm tạ bọn họ, những lễ vật cho tân lang và tân nương thì đem vào, những thứ khác…”
“Trả trở về,” Khi sải bước vào cửa, Hách Cửu Tiêu dừng lại cước bộ, ánh mắt đảo qua đám người, nghe thấy ba chữ này của hắn, mọi người trở nên xôn xao, thủ vệ trước cửa nhìn Hách Thiên Thần, đám người chăm chú nhìn vào bên trong, chỉ thấy Các chủ Thiên Cơ Các cũng dừng bước, “Trong Các quả thật không thiếu những thứ này.”
“Các chủ của chúng ta xin nhận hảo ý của chư vị, đây là hỉ sự của tả hửu sứ, những thứ khác xin thỉnh các vị anh hùng hảo hán mang về–”
Nhấc tay lên, thủ vệ trước cửa bày ra động tác thỉnh trở về.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đi vào bên trong. Người ở bên ngoài đã vất vả đến đây, làm sao bọn họ có thể mang về những phần lễ vật quý giá như vậy?
Hách Thiên Thần cũng không biết mấy thứ kia rốt cục vẫn vào được Thiên Cơ Các. Hắn có lý do không thu nhưng những người đưa lễ vật cũng có biện pháp của bọn họ, chỉ cần bảo rằng là lễ vật đưa cho tân lang và tân nương thì những người trông coi bên ngoài Thiên Cơ Các cũng không thể cự tuyệt những người này.
Trong đại sảnh, lễ vật nhanh chóng được chồng chất như núi, có thể tưởng tượng được đến ngày hỉ yến thì sẽ có bao nhiêu người đến cửa tặng lễ.
Hách Thiên Thần không trách thủ hạ để lộ tin tức, hắn còn chưa công bố ngày đãi tiệc nhưng Xá Kỷ tự mình thu xếp hôn sự thì không có khả năng không người nào biết, chỉ cần là những cửa hiệu bán hỉ bính và điểm tâm thì đã có không biết bao nhiêu người truyền tai nhau chuyện này. (hỉ bính = bánh cưới)
“Đem những thứ này của ta giao cho Xá Kỷ.” Hắn phân phó thủ hạ đem hỉ trù và những thứ linh tinh của Lý đại nương mang xuống,
Lúc nghe tin Thiên Cơ Các sắp có hỉ sự, Lý đại nương lập tức xuất ra tú phẩm quý báu của Tuyền Cơ Phường, ngay cả hoàng hậu hay quý phi trong cung sử dụng cũng bất quá là tú phẩm do thủ hạ của hắn thêu may, còn đây chính là Lý đại nương tự mình thêu tay, là một bộ hỉ sự tốt nhất, có hỉ mạt, hỉ chẩm và linh tinh này nọ, hình thêu cũng là hỉ khánh, uyên ương hí thủy, kết tử bạch liên. (hỉ mạt, hỉ chẩm=khăn cưới, gối cưới. uyên ương hí thủy, kết tử bạch liên= phu thê hòa thuận thương yêu, con đàn cháu đống)
Nhìn thủ hạ nâng những thứ này mang đi, Hách Cửu Tiêu đi vào trong phòng rồi kéo Hách Thiên Thần ngồi xuống, “Ngươi cũng biết ta và ngươi không thể có một ngày như vậy.”
“Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không bận tâm.” Cầm lấy tách trà ở trên bàn, Hách Thiên Thần châm một tách rồi truyền sang Hách Cửu Tiêu, Hách Cửu Tiêu tiếp nhận nhưng không uống, “Ngươi bận tâm?”
Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, tựa hồ đang quan sát phản ứng của hắn. Sau khi uống xong nước, Hách Thiên Thần đặt tách trà xuống bàn, “Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân, nếu thật sự phải thú cô nương nhà nào đó thì có lẽ cả đời ta cũng sẽ không chạm vào nàng.”
“Bởi vì ngươi đã được định trước là của ta.” Bị những lời này của Hách Thiên Thần lấy lòng, vẻ sung sướng của Hách Cửu Tiêu hiện rõ trên mặt, Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn hắn, không biết phải nói cái gì để phản bác, “Ta đi thư phòng trước, nếu ngươi mệt thì đi nghỉ ngơi đi.”
“Mới quay về đã đi thư phòng?” Bên ngoài mặt trời đã xuống núi, sắc trời tối sầm, không bao lâu sẽ đến vãn thiện, Hách Cửu Tiêu cũng đứng dậy với Hách Thiên Thần, “Ta đi cùng ngươi.”
Tùy theo ý của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần trở về thư phòng, Hách Cửu Tiêu mang theo mấy quyển y thư để lật xem trong thư phòng, khi xử lý sự vụ thì bọn họ đều có một loại ăn ý với nhau, sẽ không tự tiện quấy rầy đối phương.
Làm tân nương, Hạ Tư Nhân trước khi xuất giá không thể gặp mặt Xá Kỷ, nhưng hai người lại là tả hửu sứ bên cạnh Hách Thiên Thần, không gặp mặt là chuyện cơ hồ không có khả năng, vì vậy Hách Thiên Thần hạ lệnh cho hai người bọn họ đều tự lo chuyện hôn sự, bên cạnh hắn không cần bọn họ hầu hạ.
Dạo gần đây ở Thiên Cơ Các tràn đầy một cỗ không khí vui mừng, hiển nhiên muốn uống hỉ tửu của Các chủ bọn họ là chuyện không có khả năng, mà có lẽ người giang hồ đến đây cũng là vì như thế, không ít người đều nương cơ hội này mà tiến đến.
Vô sự bái Thiên Cơ, có bệnh đừng tìm Y. Những lời này đều được mọi người nhận thức, cho đến nay vẫn không thay đổi, duy nhất thay đổi chính là mỗi khi có ai nhắc đến Cốc chủ Hách Cốc thì sẽ nhắc đến Đàn Y công tử, mà nhắc đến Các chủ Thiên Cơ Các thì sẽ nghĩ ngay đến Huyết Ma Y. (Vô sự bái Thiên Cơ= Có bất luận việc gì thì cứ đến Thiên Cơ)
Thời gian trôi qua từng ngày trong bầu không khí tràn ngập vui mừng, Xá Kỷ phi thường bận bịu, điều duy nhất khiến Hách Thiên Thần đau đầu chính là phải tìm một gian phòng trống để chất đống lễ vật, nhà kho vẫn còn trống nhưng những lễ vật chưa được thẩm tra sẽ không dễ dàng cho vào, mặc dù là hỉ sự nhưng Thiên Cơ Các cũng không lơi lỏng đề phòng.
Một ngày nọ, dưới ánh mặt trời ấm áp, khi Hách Thiên Thần đặt bút xuống đã là sau giờ ngọ, hôm nay không có sự vụ cần xử lý, hắn rất nhàn rỗi.
Thói quen nhìn về phía bên trái ở tiền phương, chỗ ngồi kia không có ai.
Không biết bắt đầu từ khi nào hắn đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ có một tầm mắt dừng trên người hắn, cho dù không lên tiếng nhưng hắn không thể bỏ qua sự tồn tại của Hách Cửu Tiêu, mà nay Hách Cửu Tiêu không ở đây, hắn lại cảm thấy có một chút thiếu vắng, cảm giác không quen.
Thân ảnh màu thanh lam từ trong thư phòng bước ra, hạ nhân ở dọc đường đều hành lễ với hắn, hắn gật đầu bước đi, bất giác nhanh hơn cước bộ, rất nhanh cũng đến một nơi yên tĩnh, trong không khí không có hương hoa mà chỉ có mùi thảo mộc.
“Ngươi quả nhiên ở nơi này.” Hách Thiên Thần đứng trước một khu vườn, bên trong được trồng đủ loại thảo mộc có thể dùng làm thuốc, nơi này là dược trai mà hắn đã xây cho Hách Cửu Tiêu.
Bên ngoài dược trai là một khu vườn, lúc này Hách Cửu Tiêu đang đứng ở trong vườn, thảo mộc đang vây xung quanh hắn, khiến cho người nam nhân luôn lạnh lùng hờ hững lại có vẻ nhu hòa hơn so với thường ngày, y mệ được vén lên, hắn đang hái vài loại thảo dược đã đến mùa thu hoạch để sử dụng, có một vài loại thảo mộc chỉ có thể dùng tay để hái.
Động tác của hắn rất nhanh, gọn gàng lưu loát, vừa nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thuận tay đặt thảo dược vào trong giỏ mây, “Đã xử lý xong sự vụ hôm nay?”
Hách Cửu Tiêu đứng dưới ánh nắng, ý cười trên mặt không còn lạnh lùng như trước, y mệ được vén lên bị dính một chút bùn đất, trên cánh tay có mồ hôi, dung mạo xuất sắc dưới ánh mặt trời càng khiến người ta líu lưỡi sợ hãi. Nếu lúc này có ai đến đây mà nhìn thấy Hách Cửu Tiêu thì có lẽ sẽ không nhận ra hắn chính là Huyết Ma Y băng lãnh khiến người ta vừa nghe thấy liền biến sắc.
Hách Thiên Thần bất giác bước qua, nhìn hắn một lúc lâu, rồi đưa tay nới lỏng cổ áo thay hắn, “Vì sao lại tự mình động thủ?” Hách Thiên Thần lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Hách Cửu Tiêu, sau đó luồn vào bên trong vạt ngoại bào của hắn, phía dưới vạt ngoại bào rộng mở có thể nhìn thấy mồ hôi đang lấp lóe trên ***g ngực săn chắc.
“Trước kia đều phân phó cho người khác làm, hôm nay hiếm khi có ngày rãnh rỗi, mà đây lại là dược trai do ngươi đặc biệt phái người xây cho ta.” Hách Cửu Tiêu hơi khép mắt lại, tựa hồ rất hưởng thụ, mồ hôi trên ngực được lau đi, Hách Thiên Thần thu hồi khăn tay, do dự một chút, cuối cùng hắn khép lại vạt ngoại bào thay Hách Cửu Tiêu.
Chỉ một chút do dự lại bị Hách Cửu Tiêu tóm được, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Không nói ra sự rung động trong lòng, Hách Thiên Thần điềm nhiên mỉm cười, Hách Cửu Tiêu cũng không buông tha cho hắn, đưa tay giữ hắn lại, “Còn bảo không có gì?”
Lồng ngực ẩm ướt mồ hôi kề sát vào Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu thấp giọng thì thầm “Tim của ngươi đập rất nhanh, nói, suy nghĩ cái gì?”
Lời chất vấn bên tai hòa lẫn với hơi thở thơm mùi thảo dược, còn có hương vị mồ hôi trên thân của người nam nhân này, Hách Thiên Thần trầm mặc một lúc, bỗng nhiên vươn tay ra rồi ôm lấy Hách Cửu Tiêu, bờ môi kề sát bên cổ của Hách Cửu Tiêu, “….ngươi.”
Sau giờ ngọ, dục vọng bất chợt ập đến không hề có dấu hiệu báo trước, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu chất vấn, hắn chỉ đơn giản đáp lại, một chữ “Ngươi” xuất ra khỏi miệng, bên cổ của Hách Cửu Tiêu liền bị hôn xuống thật mạnh, hôn ấn màu đỏ sậm bị bóng râm phủ xuống, màu đỏ mê hoặc lòng người.
Hô hấp của Hách Thiên Thần trở nên dồn dập, Hách Cửu Tiêu vuốt lên cổ của mình, ánh mắt dần dần lấp đầy ám sắc, “Muốn đi về phòng hay không?”
“Không cần.” Hách Thiên Thần hắng giọng, đang muốn thối lui thì bỗng nhiên dưới thân bị
Hách Cửu Tiêu kề sát, lại xác định thêm một lần nữa, “Thật sự không cần?”
“Phản ứng của ngươi rất mạnh.” Cọ xát vài cái dưới hạ thân của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cười nhẹ, “Là vì ta.”
————–
P/S: bắt quả tang Thần động tình =)) =)), nhìn nông dân hí húi trồng cây mà muốn nổi máu dê =)) =)).