CHƯƠNG 323: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT
Đây không phải nghi vấn mà là trần thuật sự thật.
Lời nói của Hách Cửu Tiêu luôn luôn rất trực tiếp, thậm chí là thẳng thắn, Hách Thiên Thần không thể phủ nhận phản ứng trên thân thể của mình, bọn họ kề nhau rất sát, chỉ cần một chút biến hóa cũng dễ dàng bị đối phương phát hiện.
“Nếu đã biết thì đừng lắm lời.” Đẩy Hách Cửu Tiêu vào thân cây, Hách Thiên Thần đột nhiên áp sát, hơi thở dồn dập phất qua, tựa hồ còn nóng hơn so với nhiệt độ của ánh mặt trời, Hách Cửu Tiêu hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng ôm lấy hắn, động tác nhanh hơn Hách Thiên Thần một bước, hai tay đặt ngay bờ mông của hắn.
Hách Thiên Thần nắm lấy thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, vốn là gần trong gang tấc, nay lại kề sát đến mức không còn một khe hở, ánh mắt khóa chặt trên mặt Hách Cửu Tiêu, giờ khắc này hắn không còn suy nghĩ đến bất luận chuyện gì, tầm mắt của hai người giao triền, lưu chuyển một loại ăn ý.
Cây cối cao quá nửa thân người, mơ hồ lấp ló màu sắc của y phục ở phía sau cành lá, tiếng ma sát của y phục vang lên, mang theo tiết tấu phập phồng.
Hô hấp tựa hồ được phóng đại vô số lần, Hách Thiên Thần cơ hồ có thể nghe thấy mạch máu của mình đang dâng trào mãnh liệt, đem thân thể đè ép vào đối phương, va chạm cọ sát, hơi thở gắn bó giao hòa, mỗi một lần hô hấp đều mang theo nhiệt độ nóng rực.
Tiếng thở dốc nặng nề, đứt quảng rồi lại tạm dừng, kiềm nén không phát ra tiếng vang quá lớn, hết thảy đều tiến hành trong yên lặng, mở ra ngoại bào, cọ sát cách lớp hạ y, nơi đó tựa hồ muốn nổ tung, không ngừng bốc lên nhiệt độ, ngay cả tơ lụa cũng không thể ngăn cách, Hách Thiên Thần có thể rõ ràng cảm giác được độ nóng của Hách Cửu Tiêu.
Hai bên đã sớm đè ép không còn khe hở, Hách Cửu Tiêu còn đang ấn chặt bờ mông của hắn, ánh mắt tràn ngập dục vọng dưới những tia nắng mặt trời càng thêm nóng rực, động tác cọ sát cũng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gấp, dục vọng bốc lên vẫn chưa đạt đến đỉnh điểm, hắn cũng không thỏa mãn, Hách Thiên Thần biết hắn muốn cái gì, hai tay liền đưa xuống dưới hạ thể của hắn.
Tháo xuống thắt lưng để giải phóng dục vọng hừng hực, Hách Cửu Tiêu cũng làm giống hắn, hai người thoáng tách ra, dựa đầu vào cổ đối phương, đều tự dùng hai tay mang đến khoái cảm nhiều hơn nữa cho đối phương. Thảo mộc phát lên tiếng vang sột soạt, bên trong còn có một loại âm thanh ma sát rất nhỏ, tiếng thở dốc ẩm ướt hỗn loạn, mồ hôi từ sóng mũi chảy xuống, Hách Thiên Thần chậm rãi nhắm hai mắt, sắc mặt ửng đỏ vì nhiệt độ bốc lên sau giờ ngọ.
Hách Cửu Tiêu hôn xuống khóe miệng của Hách Thiên Thần, hơi thở dồn dập, mồ hôi ẩm ướt trước ***g ngực đang chậm rãi chảy xuống, trong không khí ngoại trừ mùi hương thơm ngát của thảo mộc thì tựa hồ còn lưu lại một chút hương vị đặc biệt, giống như có thể thúc giục càng nhiều nhiệt tình, trong cổ họng của hắn phát lên vài tiếng thì thầm mơ hồ, động tác trên tay nhanh hơn, Hách Thiên Thần rên rỉ tựa vào đầu vai của hắn.
Bóng cây lay động, đong đưa xào xạc, thảo mộc vờn quanh, có những tiếng thì thầm khe khẽ, tiếng thở dốc dồn dập, vài làn gió phất qua, bám theo một cỗ dược hương thoang thoảng, hai người đứng thẳng tựa hồ không thay đổi động tác, từ xa xa nhìn lại chỉ thấy bọn họ đang ôm nhau mà đứng, thỉnh thoảng chỉ có một chút lay động lắc lư.
Phun ra một hơi thật dài, Hách Thiên Thần kê đầu trên vai Hách Cửu Tiêu, tầm mắt nhìn xuống hạ thể của hai người, dấu vết hòa quyện vào nhau đang lấp lánh dưới ánh mặt trời càng trở nên hết sức *** mĩ, lấy ra khăn tay lau chùi, chỉ chốc lát sau lại bị Hách Cửu Tiêu cầm lấy.
Nhìn thoáng qua, phát hiện không lây dính đến y phục, Hách Thiên Thần bình phục hô hấp, chiếc khăn trắng được Hách Cửu Tiêu thu hồi, sau khi chỉnh trang ngay ngắn, hai người đều tự thối lui, nhìn nhau một lúc rồi hôn lên môi của đối phương.
Trong miệng vẫn còn nóng rực, lưu lại nhiệt độ kích tình mới vừa rồi, đầu lưỡi chậm rãi giao triền.Đến khi tách ra, chân của Hách Thiên Thần chạm vào chiếc giỏ mây ở dưới đất, “Đây là cái gì?” Hắn chỉ vào những chiếc lá ở bên trong.
“Ngươi nhất định đã từng nghe nói.” Hách Cửu Tiêu lau đi mồ hôi trên trán của Hách Thiên Thần, “Lại đây nhìn thử.” Hắn kéo Hách Thiên Thần đến một hướng khác của khu vườn.
Nói đến thảo dược tựa như kiếm sư nói lên kiếm chiêu của mình, hắn đối với chúng nó như nắm trong lòng bàn tay, đẩy ra bụi cây trước mặt, hắn kéo lấy một nhánh cây mới mọc ở phía trên, bắt đầu nói lên danh tự và công hiệu của nó.
Từng nhìn thấy thủ hạ của Hách Cốc hái thảo dược, nhưng chưa bao giờ thấy Hách Cửu Tiêu tự mình động thủ, Hách Thiên Thần cảm thấy rất mới mẻ, hắn cũng biết đại khái đối với thảo dược, nhưng so sánh với Hách Cửu Tiêu thì hiển nhiên cách nhau rất xa, nghe Hách Cửu Tiêu lần lượt giảng thuật, hắn cảm thấy rất hứng khởi, cũng học theo dáng vẻ của Hách Cửu Tiêu, bắt đầu hái những chiếc lá ở phía trên nhánh cây.
“Không sai, chính là như vậy.”
“Hành tẩu giang hồ, biết thêm nhiều thứ cũng không có gì là không tốt.” Lúc này ngữ khí của Hách Cửu Tiêu tựa như của một người huynh trưởng, hắn lần lượt nói lên công hiệu của các loại dược thảo hiếm thấy với Hách Thiên Thần, nói một cách đặc biệt cẩn thận.
Hách Thiên Thần mỉm cười nghe Hách Cửu Tiêu nói, đương nhiên hắn không phải hoàn toàn không biết gì về thảo dược, nhưng hắn vẫn nghe Hách Cửu Tiêu nói tiếp, có đôi khi những dược hiệu mà người đời biết được cũng không phải toàn bộ, từ trong miệng của Huyết Ma Y nói ra thì đương nhiên có điểm khác với bình thường, bằng không Hách Cửu Tiêu sẽ không đặc biệt nhắc đến.
Gió mát sau giờ ngọ như hương rượu thuần túy làm say lòng người, Hách Thiên Thần học theo Hách Cửu Tiêu, vén y mệ lên, cổ áo được nới lỏng, ngón tay dính bùn đất, đặt thân giữa khu vườn thảo mộc, mỗi một hơi thở đều là trong vắt, hắn học rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã có thể hái xuống những chiếc lá có mép hình răng cưa để làm thuốc.
“Nóng không?” Bên ngoài khu vườn có đặt một chiếc bàn nhỏ, Hách Cửu Tiêu đi qua rồi cầm lấy một chén nước, bên trong không phải trà mà là nước ngọt.
Hách Thiên Thần tiếp nhận, uống nửa chén rồi truyền lại cho Hách Cửu Tiêu, lau đi vài giọt nước bám trên môi, “Đã lâu không thoải mái như vậy.”
Nước thật mát lạnh, còn có một chút ngọt lành, không nóng như trà nhưng được phơi dưới ánh nắng nên có một chút ấm áp, mới ra một thân mồ hôi, uống vào miệng lại mang theo một cảm giác sảng khoái khó nói nên lời, Hách cửu Tiêu thấy hắn cao hứng thì cũng mỉm cười, vừa uống vừa nói, “Đây là nước suối mang đến từ Hách Cốc tại đỉnh núi ở phía xa một chút, nơi đó có một thác nước mà ngươi chưa từng ghé qua, lần sau có thể đến nhìn một chút.”
Nói là Hách Cốc nhưng kỳ thật đã sớm vượt quá phạm vi của Hách Cốc, đó là Hách Cửu Tiêu gần đây mới phát hiện, ở giữa hai sơn cốc, ngày thường không ai qua lại, địa thế hiểm trở, hắn là vì đi tìm thảo dược nên mới đến đó.
Hai người từ trong vườn đi ra, nghỉ ngơi trong chốc lát, lại tán gẫu về những chuyện gần đây trong Hách Cốc, nhắc đến Băng Ngự, Hách Thiên Thần mới biết hóa ra hắn thích một cô nương ở tại một thôn cách Hách Cốc không xa.
“Hắn không đi cầu hôn?” Cảm thấy thú vị, Hách Thiên Thần dựa vào thân cây. Đứng dưới bóng cây, Hách Cửu Tiêu lắc đầu, “Uổng cho hắn là tổng quản Hách Cốc, lại là tùy thị của ta mà lại nói không dám thú thê.”
“Trải qua bao sóng gió, mấy năm này ắt hẳn trong võ lâm sẽ không xảy ra đại sự, bảo hắn cứ đi đi, dù sao cũng không thể để cho thủ hạ của ngươi phải cô đơn cả đời.” Hơi khép mắt lại, Hách Thiên Thần đang lo liệu cho tương lai. Thiên Cơ Các cũng được, Vu Y Cốc cũng được, đều là môn phái võ lâm, bọn họ tận lực làm việc hết sức mình, sau này có lẽ cũng không còn cơ hội tiếp tục liên lụy vào sóng gió giang hồ, hắn và Hách Cửu Tiêu có thể ở bên cạnh nhau, nhưng thủ hạ của bọn họ không thể vì bọn họ mà tiếp tục sống cuộc đời cô độc, lo lắng sẽ hại những cô nương nhà lành.
“Cốc chủ, công tử.” Đang nói đến Băng Ngự thì Băng Ngự lại tìm đến, Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân không tiện gặp mặt nên truyền đạt cho hắn bẩm báo về tình hình chuẩn bị hôn sự, nói xong hai ba câu, hắn lại nói tiếp, “Bên phía Vạn Ương cũng có tin tức, đội ngũ của Xích Lang tộc đã lên đường đến Trung Nguyên, Mục công tử và Phong đại nhân tháng sau sẽ đến.”
Gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhưng Hách Thiên Thần không để cho Băng Ngự lui ra, ánh mắt quan sát trên người khiến Băng Ngự vô cùng kinh hãi, liên tiếp nhìn phản ứng của Hách Cửu Tiêu, không rõ chính mình có chỗ nào lại làm cho vị Đàn Y công tử này nhìn chăm chú như thế, ngộ nhỡ khiến Cốc chủ khó chịu thì đúng là xui xẻo cho hắn.
“Vì sao không dám đi cầu hôn?” Không ngờ Hách Thiên Thần vừa mở miệng lại hỏi ra những lời này, Băng Ngự sửng sờ, “Công tử cũng biết chuyện này?” Vừa hỏi xong thì hắn mới cảm thấy mình hỏi dư thừa, nếu Hách Cửu Tiêu đã biết thì Hách Thiên Thần làm sao lại không biết.
“Đây là chuyện tốt, chờ hôn sự ở đây cử hành xong thì sẽ đến phiên ngươi.” Từ dưới tàng cây đi ra, Hách Thiên Thần phất nhẹ y mệ rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, vừa cười vừa nói như vậy với Băng Ngự.
Băng Ngự xoa nắn hai tay một cách mất tự nhiên, “Công tử, ngươi cũng biết người trong cốc chúng ta….” Hắn dùng động tác diễn tả,trừng to hai mắt.
Hách Thiên Thần bật cười, quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, “Chẳng lẽ thanh danh của Vu Y Cốc kém đến mức như vậy? Cư nhiên lại dọa cô nương nhà người ta?”
“Là chuyện riêng của bọn hắn.” Hách Cửu Tiêu đi qua rồi đứng sau lưng Hách Thiên Thần. Thanh danh của Vu Y Cốc ở trên giang hồ quả thật có tốt cũng có xấu, có người sùng kính như thần, có người lại e sợ như ma, bất quá thanh danh của Vu Y Cốc đối với dân thường thì cũng không tệ. Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Vu Y Cốc.
“Những người trong cốc đều là nam nhân cao to thô kệch, những kẻ mà ta quen biết cũng không có ai cẩn thận nhã nhặn, nếu tùy tiện đi như vậy thì thực sự sẽ dọa người ta.” Băng Ngự tự giải thích cho mình, vẻ mặt đau khổ, không dám nói quá rõ ràng.
Trong Hách Cốc đa phần là nam nhân, rất ít có nữ nhân, cho dù có thì cũng không có bộ dáng của nữ nhân, cùng hắn quen biết lại đa phần đều là những kẻ giết người không chớp mắt, tùy tiện nhờ người nào đại diện để đi cầu hôn, cho dù đối phương biết hắn không có ác ý nhưng e rằng cũng sẽ sợ tới mức không dám mở cửa.
“Vậy ngươi tính làm sao?” Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu ngồi xuống, hai người ngồi trên hai chiếc ghế dựa rộng rãi ở trước mặt Băng Ngự như đang thẩm vấn, hắn cười gượng vài tiếng, không lập tức nói tiếp, thấy hỉ sự của Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân sắp đến, hắn đương nhiên cũng rất hâm mộ.
“Ta nghĩ….có thể….” Hắn cẩn thận ngẩng đầu rồi hỏi thử một phen, “Có thể thỉnh thủ hạ của công tử đi có được hay không?”
Ý của Băng Ngự là muốn thỉnh Thiên Cơ Các ra mặt, thỉnh thủ hạ của Hách Thiên Thần đi cầu hôn cho hắn.
Hắn sợ người của Hách Cốc đi thì đối phương sẽ không chịu gả cho hắn, mà trong Thiên
Cơ Các không hề thiếu những người có thể diện, lại có vẻ đáng tin.
“Ngươi thật sự không biết sợ ta.” Hách Cửu Tiêu thập phần hiểu rõ ngụ ý của Băng ngự, lạnh lùng liếc hắn một cái, Băng Ngự cảm thấy bất an, Hách Thiên Thần lại cười ha hả, “Hảo, đến lúc đó bảo Xá Kỷ đi, dẫn theo nương tử của hắn, như thế có đủ thuyết phục hay chưa?”“Đủ! Đủ!” Băng Ngự liên tục gật đầu, Hách Cửu Tiêu thấy người bên cạnh cười một cách cao hứng như thế, nhịn không được mà nghiêng người đoạt lấy một nụ hôn, Hách Thiên Thần bất ngờ không kịp đề phòng, tiếng cười nhất thời bị bờ môi của Hách Cửu Tiêu chiếm đoạt.