Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 332: Chương 332: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 324: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Băng Ngự thấy thế thì vội vàng lui ra, hai chiếc ghế dựa đặt song song dưới bóng cây, Hách Cửu Tiêu nhoài người kề sát vào vai Hách Thiên Thần, một tay vịn lên thành ghế, chờ đến khi hàm dưới được phóng thích, Hách Thiên Thần đẩy Hách Cửu Tiêu ra, nghiêm giọng nói, “Ngươi làm như Băng Ngự không tồn tại.”

“Hắn quả thật không ở đây.” Liếc mắt nhìn vị trí mới vừa rồi Băng Ngự đã đứng, không biết Hách Cửu Tiêu nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên hỏi, “Lúc trước trong thành Lương Châu không hề thiếu thương nhân thỉnh người tiến đến cầu hôn, bọn họ muốn đem nữ nhi gả cho ngươi, lúc ấy ngươi nói như thế nào?”

“Lúc ấy bên cạnh ta không cần người nên đã bảo bọn họ trở về.” Đó là chuyện rất lâu trước kia, không ngờ Hách Cửu Tiêu lại biết, Hách Thiên Thần trả lời chi tiết, nhưng Hách Cửu Tiêu chân chính muốn hỏi cũng không phải là đáp án này, “Không cần? Như vậy nghĩa là đã có người, là ai?”

Không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, nhưng không có biểu tình lại càng mang hàm nghĩa sâu hơn so với bất luận biểu tình nào khác, Hách Thiên Thần cầm lấy cái chén rồi rót nước, sau đó đặt vào tay Hách Cửu Tiêu, “Khi đó trong Các quả thật có vài nữ tử hầu hạ ta.”

Chén nước sau khi đến tay Hách Cửu Tiêu thì không hề động đậy, hai chữ hầu hạ có ý gì, không cần phải nói cũng biết rõ, ánh mắt của Hách Thiên Thần dời khỏi bàn tay, chậm rãi nâng mắt lên, “Bất quá các nàng đã sớm không ở trong Thiên Cơ Các.”

“Nga? Không ở Thiên Cơ Các thì đi nơi nào?” Chất vấn của Hách Cửu Tiêu nằm bên trong dự đoán của hắn, Hách Thiên Thần ngửa đầu nhìn lên trời, “Khi đó ngay cả Tử Diễm mà ta còn không thể chịu được, huống chi là những nữ tử khác? Ta không chạm vào các nàng, sau đó bảo Tử Diễm đuổi các nàng trở về, dù sao vẫn còn dễ chịu hơn là để ngươi động thủ.”

Lúc ấy Tử Diễm là thủ hạ của hắn, những nữ tử kia là trong Các chuẩn bị để hắn thị tẩm, Hách Cửu Tiêu sẽ làm như thế nào, chỉ cần nhìn vào Tử Diễm cũng có thể đoán được một chút.

“Các nàng ắt hẳn nên cảm tạ ngươi.” Uống nước xong rồi đặt chiếc chén xuống bàn, Hách Cửu Tiêu phát hiện Hách Thiên Thần trầm mặc, ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, nơi đó có vài tia nắng chiều ở chân trời, mặt trời vẫn chưa xuống núi nhưng nhan sắc đỏ rực đã bao phủ khắp nơi, giống như một ngọn lửa rực rỡ vẫn đang thiêu đốt.

“Mấy tháng nữa sẽ đến ngày giỗ của nàng, ta đi cùng với ngươi.” Ôm lấy bờ vai của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu áp chế cảm giác trong lòng, hắn đương nhiên biết Hách Thiên Thần nhớ đến Tử Diễm, lý do duy nhất có thể làm cho hắn chịu được chuyện này chính là hắn xác định đệ đệ của hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa từng có tình cảm nam nữ đối với Tử Diễm.

“Toàn Thiên Cơ Các đều sẽ đi bái tế hết thảy những người đã hy sinh trong trận chiến ngày ấy, không phải chỉ riêng một mình nàng.” Biết Hách Cửu Tiêu sẽ khó tránh khỏi để ý chuyện này, Hách Thiên Thần mỉm cười lãnh đạm mà giải thích với ca ca của hắn, người nam nhân bên cạnh không tiếp tục lên tiếng, ôm lấy bờ vai của hắn rồi để hắn dựa vào trên người của mình.

Dưới bóng râm có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, hai người ngồi lặng yên, không tiếp tục mở miệng. Hàng dương liễu ở phía xa bị gió thổi qua, hiện tại là mùa hoa lê nở, giống như tuyết trắng đang tung bay, ráng mây ửng đỏ nơi chân trời, ánh tà dương dần dần xuống núi.Ngày ấy hoa lê cũng rơi đầy trời, giống như chỉ mới là hôm qua, đảo mắt đã quá mấy năm, ai có thể ngờ huynh đệ bọn họ lại từ hai người xa lạ đến ngày hôm nay….

Dựa vào bờ vai của đối phương, tựa lưng vào ghế ngồi, bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời lặn, có một loại ảo giác rằng cả đời sẽ trôi qua như vậy.

“Mục Thịnh và Phong Ngự Tu sẽ đến đây, sắp đến hôn kỳ của Xá Kỷ, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị lễ vật, ngươi tính tặng cái gì?” Không làm cho bầu không khí im lặng quá lâu, Hách Thiên Thần phá vỡ sự trầm mặc bởi vì nhắc đến Tử Diễm mà trở nên nặng nề, vừa cười vừa hỏi Hách Cửu Tiêu, sau đó lại suy nghĩ một chút, “Ngươi sẽ tặng lễ vật chứ?”

“Trong Hách Cốc còn nhiều loại kỳ trân dị bảo.” Đối với sự hoài nghi của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu trả lời như thế, biểu tình hiển nhiên là không quá mức xem trọng việc này, nhưng quả thật những thứ trong Hách Cốc chỉ cần tùy tiện cầm lấy để làm lễ vật cũng quá đủ để sống dư dả.

Không tiếp tục truy vấn, Hách Thiên Thần hiếm khi có thời giờ nhàn nhã để hưởng thụ như vậy, nhắm mắt trong chốc lát, Hách Cửu Tiêu vẫn choàng tay qua vai hắn. Thỉnh thoảng có hoa lê rơi xuống, trong không khí thoang thoảng hương hoa dịu dàng, lẳng lặng mà ngồi cho đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi thì hai người mới cùng nhau quay về phòng.

Ngày vui mà người người đang chú mục rốt cục cũng đến, lần này cao hứng nhất không phải Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân, bọn họ bận rộn vì hôn sự của mình nên còn chưa kịp cao hứng, người vui sướng nhất lại chính là Diễm Hoa, từ khi đến Thiên Cơ Các nàng chưa bao giờ bận bịu như vậy, nhàn rỗi cả ngày cũng không thú vị, nghe tin Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân thành thân thì nàng lại trở thành người bận rộn nhất cũng cao hứng nhất.

“Hỉ bính có đủ chưa? Đi đến cửa hiệu ở đầu phố phía Tây, bọn họ có loại thượng hạng. Không cần hỉ trù, chúng ta dùng của Tuyền Cơ Phường, Thiên Thần có mang về. Còn gì nữa, đúng rồi, còn có Nữ nhi hồng….hay là nên dùng Trạng nguyên hồng…” Lần lượt phân phó với Tiểu Trúc, Diễm Hoa đối chiếu danh mục trong tay, nhíu mi lo lắng.

Lúc này không phải gả nữ nhi, cũng không phải thú nhi tức, đều là người một nhà, như vậy xem ra rượu nước chỉ cần chọn loại tốt là được, lần đó Hồng Nhan ở Thập Toàn Trang đã dọa không ít người, lúc này có lẽ nên sử dụng Lê hoa tửu? (nhi tức=con dâu)

“Lâu ngày không gặp, dung mạo của ngươi đã khôi phục, không biết thứ này còn xứng với ngươi nữa hay không.” Tiếng cười truyền vào từ đại môn, nam tử với một thân hắc y tóc rối, cước bộ nhẹ nhàng, ung dung bước vào, trong tay cầm một chiếc hộp gấm, nắp hộp được mở ra, bên trong là một xâu chuỗi bằng san hô.

Màu sắc quen thuộc, hình dạng không lớn cũng không nhỏ, khiến Diễm Hoa giật mình che miệng mà kinh hô, “Chẳng phải đây là năm đó….”

Năm đó ở Vạn Ương, trong Yêu Hồ tộc, khi nàng và Diễm Âm còn nhỏ đã rất thích chuỗi ngọc này, bởi vì nàng và Diễm Âm đều thích nhưng không ai muốn độc chiếm, vì vậy cũng chưa từng được đeo vào, chỉ xem nó như một vật trân quý, vốn tưởng rằng đã mất, không ngờ Mục Thịnh lại mang nó đến đây.

Tiếp nhận hộp gấm, Diễm Hoa đắm chìm trong hồi ức. Sau khi khôi phục, dung nhan của nàng vẫn còn vẻ thanh tao của năm xưa, mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn làm cho không ít người vì vẻ diễm lệ và khí chất của nàng mà khuynh đảo, chỉ tiếc Diễm Hoa đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm tư đã sớm chết từ lâu, trong lòng chỉ muốn chiếu cố hai huynh đệ bọn họ, nàng căn bản không có tâm tư lo lắng cho chuyện của mình.

“Ngươi vừa đến thì đã khiến người ta phiền lòng, trong chốc lát cẩn thận coi chừng bị hai huynh đệ kia giáo huấn.” Phong Ngự Tu xuất hiện phía sau Mục Thịnh, nắm chặt vạt ngoại bào của hắn, lộ ra biểu tình hung tợn, “Với lại nửa đường ngươi bỏ ta đi trước là có ý gì?”

“Chẳng phải ngươi cũng tự mình đuổi theo hay sao?” Nhún vai bất cần, Mục Thịnh sửa lại lời của Phong Ngự Tu, “Với lại, nàng không phải phiền lòng mà là cao hứng!”“Là cao hứng, các ngươi đều đã đến, để ta gọi người bẩm báo với hai huynh đệ bọn họ.” Diễm Hoa thu hồi hộp gấm, mỉm cười để cho hai người an tọa. Mục Thịnh đã sớm quen thuộc, Phong Ngự Tu cũng không xa lạ, bọn họ đến vừa kịp lúc, mấy ngày nữa chính là hôn kỳ của Xá Kỷ.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nghe tin mà bước ra, song phương là chỗ giao tình, cũng không cần khách sáo. An tọa rồi hỏi thăm vài câu về tình hình Vạn Ương, sau khi Sở Thanh Hàn thành hoàng đế liền nhập Vạn Ương vào Đại Viêm, tựa hồ cũng dẫn đến một ít phản đối và sóng gió, sau đó dần dần được bình ổn, bất luận hắn dùng thủ đoạn gì thì cách hắn thống trị Vạn Ương vẫn khiến người ta phải tâm phục, tóm lại cục diện của Vạn Ương lúc này thực thái bình.

Nhiều năm sau có bộ tộc vùng lên nổi loạn hay không thì không còn liên quan đến bọn họ, trừ phi Đại Viêm có phản loạn còn Vạn Ương cho dù có khác thường cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

“Chuyện của các ngươi….có ai biết chưa?” Trong chốc lát hàn huyên, Mục Thịnh đột nhiên hỏi như vậy.

Theo như lời hắn thì ‘chuyện’ này hiển nhiên là quan hệ huynh đệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, người trong võ lâm đã sớm chấp nhận tình ý của hai người bọn họ, nhưng nếu càng có nhiều người biết chuyện này thì quả thật cũng rất nguy hiểm.

Cho dù thanh danh có hiển hách như thế nào thì cũng không thể ngăn cản những lời thị phi của thế nhân, miệng lưỡi người đời đáng sợ, những người ngồi ở đây đều hiểu rõ đạo lý này.

Hách Thiên Thần gật đầu, thần sắc bình tĩnh, “Sẽ không có ai biết.” Những người biết chuyện này đều là người quen của bọn họ, tin rằng sẽ không có ai cố ý tiết lộ.

“Biết cũng không sao, ý của ta là có ai biết những chuyện không nên biết thì ta còn có thể xuất thủ một chút.” Mục Thịnh mở tay ra, mỉm cười nhìn hai huynh đệ ngồi đối diện, nụ cười thần bí bao hàm một loại ý tứ khác.

Dị năng của Mục Thịnh có thể xóa bỏ ký ức của người khác, có lẽ thật sự sẽ có một ngày như thế, hắn quả thật có thể giúp đỡ rất nhiều, bất quá mọi chuyện lúc này đều rất tốt, Hách Thiên Thần nhớ kỹ lời hắn, tỏ vẻ biết ơn đối với hắn.

Hách Cửu Tiêu chưa bao giờ bận tâm đến chuyện này, hắn ngồi bên cạnh mà uống trà. Khi hắn ngồi xuống thì đã bắt chuyện thăm hỏi Mục Thịnh và Phong Ngự Tu, thời điểm còn lại cũng không nói nhiều lắm, mặc dù đáp lời nhưng không tỏ vẻ quá mức nhiệt tình. Mục Thịnh và Phong Ngự Tu đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của hắn. Mọi người đàm tiếu, tựa như những ngày ở Vạn Ương, ở Xích Lang tộc khi đó.

Phải đợi mọi người đến, hỉ thiếp đã được phát ra từ lâu, đến ngày đó, khách khứa tấp nập Thiên Cơ Các.

Tiếng pháo tưng bừng, chiêng trống náo nhiệt, người người lũ lượt kéo đến, phàm là khách nhân nhận được hỉ thiếp thì đều tiến đến đầy đủ, từ lúc nghe đồn Thiên Cơ Các sắp có hỉ sự thì đã không ít người bắt đầu chuẩn bị lễ vật mà khởi hành lên đường.

Có thể được Đàn Y công tử của Thiên Cơ Các mời đến dự lễ là một điều phi thường vinh hạnh, ai lại bỏ qua cơ hội như vậy?

Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân đương nhiên vẫn chưa xuất hiện, ngoài đại môn đón khách ngoại trừ thủ vệ còn có Băng Ngự, mọi người trong Thiên Cơ Các đều bận rộn, phía trước không có ai tiếp đón, Băng Ngự là tùy thị của Hách Cửu Tiêu, việc đáng làm thì phải làm, hắn bày ra khuôn mặt tươi cười cả ngày, rốt cục nhịn không được mà khôi phục biểu tình ban đầu, vì vậy khách nhân đến sau vừa nhìn thấy liền biết hắn nhất định là người của Vu Y Cốc.

Người của Vu Y Cốc đương nhiên không phải đặc biệt khủng bố, chỉ là có một chút khác biệt, không riêng gì khí thế cao thủ mà còn có một loại lạnh lùng bình tĩnh có thể khiến người ta run sợ, đó là sát khí mà những người đã sống trường kỳ ở Hách Cốc mới có, vì vậy Băng Ngự mới không dám tự mình đi cầu hôn mà muốn cầu trợ người của Thiên Cơ Các.Thủ hạ của Thiên Cơ Các đã sớm quen với việc người đến kẻ đi, quen với việc quan sát sắc mặt và lời nói của đối phương. Có người khéo léo cá tính, có người bình tĩnh trầm ổn khi gặp chuyện, chủ tử khác nhau cũng có thủ hạ khác nhau. Hỉ yến lần này có thể dễ dàng phân biệt ai là người của Thiên Cơ Các, ai là người của Hách Cốc.

“Giờ lành đã đến–” Một tiếng hô to, tân lang và tân nương từ hai bên sảnh đường bước ra, trên sảnh đường có hai người ngồi xuống, một bên là Hách Thiên Thần, một bên là Hách Cửu Tiêu.

Xá Kỷ và Hạ Tư Nhân đều vô thân vô thích, Thiên Cơ Các là nhà của bọn họ, Hách Thiên Thần đương nhiên ngồi ở vị trí chủ tọa, mà với quan hệ của hắn và Hách Cửu Tiêu, Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc, một bên còn lại cũng chỉ có thể là Hách Cửu Tiêu.

————-

P/S: yêu, 2 vợ chồng chưa già mà đã hóa lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.