Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 333: Chương 333: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 325: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Hai người xem như gia trưởng của hai bên. Trước mặt khách khứa chật kín ở sảnh đường, tân lang tân nương bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái. Cách lớp hỉ trù màu đỏ, Hạ Tư Nhân có một chút khẩn trương và bất an, tiếp theo lòng bàn tay lại bị cầm lấy, Xá Kỷ nắm chặt tay của nàng để làm cho nàng an tâm.

Đã sớm chuẩn bị đổi mới hoàn toàn, hỉ phòng được bố trí chu đáo để nghênh đón tân lang tân nương, những người chuẩn bị nháo động phòng đã chờ trước cửa, tân lang tân nương được đưa vào trong, nghênh đón một trận cười đùa và chúc tụng.

Sảnh đường người đến kẻ đi, nhân sĩ võ lâm khắp nơi, các lộ anh hùng hảo hán đều đến trình diện, nhân vật giang hồ ngư long hỗn tạp, để tránh có chuyện bất trắc, Hách Thiên Thần đã sớm an bài thủ hạ cảnh giác, đương nhiên không có ai dám phá rối tại nơi này, ở đây có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm, cao thủ cũng rất nhiều, bất luận người nào cũng không dám mạo phạm.

Không ai dám quá mức làm càn mà đối địch với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, mọi người hàn huyên, những lời chúc tụng không ngừng văng vẳng bên tai, chờ đến khi Xá Kỷ đi ra tiếp đón khách khứa thì lập tức bị kéo tới kéo lui đến mức lóa cả mắt.

Trên sảnh đường tràn ngập không khí vui mừng, Hách Thiên Thần lặng lẽ ly khai khỏi đám đông, một mình đi ra ngoài.

Bên trong khí thế ngất trời, bên ngoài không khí nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Minh nguyệt thanh phong, hết sức thoải mái, hít một hơi thật sâu, hắn đi dọc theo hỉ đường vào trong hoa viên, hoa xuân trong vườn nở rộ, hết mùa xuân thì sẽ tàn, ngay trong lúc sắp tàn lại mang theo một mùi hương kiều diễm, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua thì hương hoa thoang thoảng sẽ xông vào mũi.

Hách Thiên Thần đứng trong hoa viên, chậm rãi khép mắt lại, hắn không thích ở nơi đông người, người thành thân hôm nay cũng không phải là hắn.

Rất nhanh sau đó liền có tiếng bước chân truyền đến, “Đang làm cái gì?”

“Ở đây chờ ngươi.” Xoay người đối mặt với Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nhìn hắn đi tới, đối phương cũng có một chút men say giống như hắn, không phải say mà chỉ là mang theo cảm giác ngà ngà sau khi uống rượu, ánh mắt thậm chí còn sáng hơn so với ánh trăng, tựa như có thể phá vỡ hết thảy đao kiếm sắc bén.

“Mệt mỏi?” Cùng sóng vai với Hách Thiên Thần mà bước đi, Hách Cửu Tiêu quay đầu sang hỏi hắn.“Hôm nay mệt phải là Xá Kỷ, không phải ta.” Cười khẽ một tiếng, quay đầu ra phía sau, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy Xá Kỷ bị chúc rượu đến mức mặt đỏ tai hồng, đầu sớm đầy mồ hôi.

Những chuyện sau đó có thể giao cho thủ hạ đi làm, bọn họ có mặt hay không cũng không có gì khác biệt, hai người quay về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tắm rửa rồi sớm lên giường.

Hách Thiên Thần không buồn ngủ, chờ Hách Cửu Tiêu tắm xong thì nhìn thấy hắn đang nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, tuy rằng nhắm hai mắt nhưng theo hô hấp có thể nhận ra hắn không có ngủ.

Hương vị bồ kết hòa cùng mùi thảo dược đặc trưng, gần trong gang tấc, Hách Thiên Thần mở mắt ra, “Ngươi ngủ trước đi.”

“Nếu mệt mỏi thì nói với ta.” Hách Cửu Tiêu ngồi xuống nhuyễn tháp, nhẹ nhàng xoa mi tâm cho hắn, Hách Thiên Thần lắc đầu, “Hôm nay cao hứng, chỉ là uống hơi nhiều một chút.”

Lực đạo vừa phải đang ấn xuống mi tâm của hắn, không khí trước mũi đều là hương vị sau khi tắm rửa của Hách Cửu Tiêu, có cái gì đó xôn xao trong lòng, Hách Thiên Thần duỗi tay ra, kéo người đang ngồi bên nhuyễn tháp đến bên cạnh, “Cùng ta ngủ một lúc?”

Câu hỏi nhẹ nhàng giống như nỉ non, nói không rõ lắm, giọng nói tản ra trong không khí, còn mang theo mùi rượu, giống như lời nói cũng có hương vị làm say lòng người, Hách Cửu Tiêu nghiêng người ôm lấy Hách Thiên Thần, “Ngươi không có say rượu, bất quá là buồn ngủ sau khi uống rượu, nếu không muốn đứng dậy thì để ta giúp ngươi tắm rửa.”

Hách Thiên Thần cười rộ lên, “Ta còn chưa vô dụng đến mức như vậy.”

Tiếng cười bị nụ hôn của Hách Cửu Tiêu nuốt xuống, không làm sâu sắc nụ hôn, bờ môi chỉ chạm vào, chậm rãi cọ xát, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếm qua, Hách Cửu Tiêu đang nhấm nháp hương vị trong miệng của hắn. Trên người của Hách Thiên Thần từ trước đến nay luôn sạch sẽ, luôn có hương thơm thuần túy, tựa như dòng nước thanh khiết. Hắn hiếm khi phóng túng mà uống nhiều rượu như vậy, cái ôm ấm áp làm cho hương rượu dâng lên, hô hấp nặng nề hơn so với ngày thường, hơi thở mang theo mùi rượu cùng ánh mắt thâm trầm làm lộ ra một loại dục vọng đặc biệt.

Chậm rãi dùng thân thể đè ép Hách Cửu Tiêu, hắn đưa tay xâm nhập vào trong vạt ngoại bào, y bào rộng rãi sau khi tắm rửa khiến hắn dễ dàng đưa tay chạm vào ***g ngực của đối phương, cơ bắp rắn chắc dụ nhân đang lan tỏa nhiệt độ dưới lòng bàn tay của hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim đang phập phồng lên xuống.

Lòng bàn tay từ trước ngực trượt xuống, Hách Thiên Thần nằm trên người Hách Cửu Tiêu, hơi thở mang theo men say phất qua bên tai Hách Cửu Tiêu, hơi thoáng dồn dập, nhẹ nhàng cọ xát, hắn mở ra y phục của chính mình, thân thể kề sát vào nhau, Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn, tiếng cười trầm thấp chấn động vài cái, ngậm lấy vành tai của hắn.

“Xem như động phòng?”

“Ta không có say, chẳng lẽ ngươi lại say? Hôm nay người thành thân cũng không phải là chúng ta…” Bởi vì hỉ yến mới vừa rồi mà liên tưởng như vậy, lời nói của Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần bật cười, hôn xuống bên cổ của người nam nhân ở dưới thân, chậm rãi lưu lại một ấn ký, tiếp theo bờ môi lại đi xuống, di chuyển đến ***g ngực của Hách Cửu Tiêu.

Hách Cửu Tiêu mơn trớn tóc hắn, tiếng cười chấn động ***g ngực, diện mạo lạnh lùng đối với ngoại nhân tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Hách Thiên Thần, không phản bác lời nói của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu nâng thắt lưng lên.

Bị hạ thân của Hách Cửu Tiêu va chạm, Hách Thiên Thần thở hắt ra, hô hấp trở nên dồn dập, sau khi ngà ngà say khiến hai người không thể ngăn cản cám dỗ, Hách Cửu Tiêu áp chế thân thể của Hách Thiên Thần, cách một lớp y phục nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ đang dâng cao trên người Hách Thiên Thần.

Không có động tác kịch liệt, hai thân thể tiếp tục kề sát, cảm giác được dục vọng đang dần dần trỗi dậy. Mỗi khi lên giường, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu luôn có tới có lui, nhưng số lần Hách Cửu Tiêu thượng vẫn nhiều hơn Hách Thiên Thần một chút, thông thường là ai chủ động yêu cầu, nắm trong tay chủ đạo thì sẽ là người thượng, người còn lại sẽ phối hợp.

Nhưng lúc này tựa hồ không giống như mọi khi, Hách Cửu Tiêu cởi bỏ vạt ngoại bào của Hách Thiên Thần, sau đó lại tiếp tục hướng xuống, cho đến khi tìm được nơi bí ẩn nhất thì mới dừng lại, thử ấn nhẹ một chút, đôi mắt ngước nhìn vẫn thẳng thắn như trước kia, hắn muốn Hách Thiên Thần.

Đáy mắt âm u chớp động, Hách Thiên Thần cắn chặt hàm dưới, đang muốn hôn xuống thì động tác liền dừng lại, lập tức thả lỏng thân thể.

Tiếng y phục ma sát vang lên, tơ lụa chạm vào nhau sẽ phát ra âm thanh tinh tế dễ nghe, mà khi thân thể đụng chạm, làn da cọ xát vào nhau cũng sẽ vang lên tiếng rên rất nhẹ, đó là âm thanh của sự thỏa mãn.

Sau khi tắm rửa khiến nhiệt độ cơ thể trên người của Hách Cửu Tiêu hơi mát lạnh, Hách Thiên Thần vẫn còn một thân bứt rứt chưa tắm rửa, toát ra mồ hôi, người luôn sạch sẽ đến mức không bám một hạt bụi lại bị dục vọng trần tục bao phủ, không còn vẻ trầm tĩnh lãnh đạm, phiêu dật như gió thổi, mà lại mang theo cảm giác áp bách cuồng mãnh, nhìn chăm chú người dưới thân, hắn chậm rãi thoát hạ y phục của Hách Cửu Tiêu.

Thân thể kề sát vào nhau, tứ chi giao triền, nhiệt độ cơ thể của đối phương làm cho bọn họ cảm thấy thoải mái và hài lòng, y phục dần dần bị dây dưa rồi phân tán xuống đất, trên gối đầu hơi ẩm ướt một chút, hai người đều toát mồ hôi, cũng không nóng lòng tiến hành ngay lập tức, ngón tay thăm dò trên người đối phương, Hách Cửu Tiêu lật ngược Hách Thiên Thần lại.

Thân thể xích lõa dán sát vào nhau, cảm thụ mỗi một phần biến hóa của đối phương, mỗi một phần cơ bắp, từ cánh tay đến thắt lưng, từ hạ phúc đến bờ mông, cho đến khi sự nhẫn nại đạt đến cực hạn.Quấn lấy vài lọn tóc của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đặt Hách Thiên Thần dưới thân. Hách Thiên Thần dựa vào nhuyễn tháp mà nhìn dáng vẻ của Hách Cửu Tiêu khiến hô hấp của Hách Cửu Tiêu trở nên nặng nề, gió đêm lướt qua mang theo cảm giác mát lạnh nhưng lại càng thổi bùng nhiệt độ nóng rực.

Đã không phải là lần đầu tiên, nhưng cảm giác của thân thể vẫn bởi vì động tác của đối phương mà trở nên hưng phấn.

Hai tay mơn trớn vuốt ve, môi cổ kề sát, trong gian phòng yên tĩnh chỉ còn truyền đến tiếng thở dốc của hai người, mồ hôi thấm ướt nhuyễn tháp, trong một khắc, tấm lưng đang suôn thẳng bỗng nhiên uốn cong, Hách Thiên Thần há mồm hít thở, cổ họng khô khốc như bị thiêu cháy, thân thể bị đẩy lên trên, hắn không thể nắm lấy mép giường, mồ hôi trên người Hách Cửu Tiêu nhiễu xuống ***g ngực của hắn.

“Thiên Thần…” Tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, Hách Cửu Tiêu phóng nhẹ động tác, cúi đầu hôn hắn. Hách Thiên Thần ôm chặt đối phương, đem tiếng rên rỉ từ trong cổ họng cùng dung nhập vào nụ hôn này.

Ánh mắt thâm trầm bị sương mù che khuất, hai chân nâng lên đang cương trực, Hách Thiên Thần ôm chặt ca ca của hắn để đáp lại, hấp thu hết thảy nhiệt dịch trong miệng Hách Cửu Tiêu cho đến khi cổ họng trở nên khô cạn.

Tứ chi dây dưa, trằn trọc cọ xát trên nhuyễn tháp, sóng triều bao phủ bọn họ, hai người đều bị *** làm cho sắc mặt trở nên đỏ ửng, bóng người lay động, ánh nến ở trên bàn rốt cục cháy đến giọt cuối cùng, trong bóng đêm, hết thảy tiếng vang càng trở nên rõ ràng.

Thân thể va chạm, tiếng thì thầm khàn đặc, mồ hôi giao hòa, trong không khí tràn ngập hương vị *** mỹ nồng nàn, sau một lúc thỏa mãn gầm nhẹ thì mới dần dần phiêu tán, chờ đến khi mây tan mưa tạnh, lúc này Hách Thiên Thần nằm sấp trên nhuyễn tháp, hô hấp vẫn còn chưa bình phục.

Hắn đẩy ra mái tóc ẩm ướt, Hách Cửu Tiêu nằm trên người hắn cũng ngồi dậy, để cho Hách Thiên Thần từ trên nhuyễn tháp đứng lên, sau khi tắm rửa thì hai người mới quay lại giường rồi nằm xuống.

“Mấy ngày nữa sẽ đi Hách Cốc, thời tiết trở nên oi bức, ta dẫn ngươi đi xem thác nước ở sau núi mà ta phát hiện.” Tựa vào đầu giường, Hách Cửu Tiêu vuốt ve mái tóc vẫn chưa khô của Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần mặc nội sam màu trắng đang nằm trên đùi của hắn, nhắm mắt gật đầu, “Ân.” Kỳ hạn ba tháng lại đến.

“Có dẫn theo đám người Xá Kỷ hay không?”

“Hắn và Tư Nhân vừa tân hôn, ta sẽ để bọn họ ở lại Thiên Cơ Các.”

“Tốt lắm, lần này chỉ cần một mình ngươi.”

“Ta biết ngươi ngại những người khác vướng bận, theo ý của ngươi thì căn bản không cần đến bọn họ…”

“Ta chỉ muốn ngươi đi Hách Cốc, cứ để bọn họ ở lại Thiên Cơ Các, có việc thì quay về.”

An bài xong tất cả mọi chuyện, hai người tán gẫu vài câu, đêm đã khuya, tiếng cười đùa ồn ào ở xa xa không biết đã tán đi khi nào, đêm khuya thanh tịnh, tiếng trò truyện trong phòng cũng dần dần lắng dịu, rốt cục hoàn toàn yên lặng. Ngoài cửa sổ, trăng rằm treo cao, chiếu xuống hai thân ảnh đang ôm nhau mà ngủ.

—————

P/S: Chẳng hiểu vì sao ta lại có một cảm giác man mác buồn ở chương này, vẫn ngọt đấy,

nhưng làm cho ta có cảm giác Thần muốn được thành thân với Tiêu @ @.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.