Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 334: Chương 334: Phiên Ngoại – Hựu Thị Nhất Niên Hoa Phi Tuyết




CHƯƠNG 326: PHIÊN NGOẠI – HỰU THỊ NHẤT NIÊN HOA PHI TUYẾT

Mấy ngày sau.

Tiếng nước đinh tai nhức óc tựa hồ có thể đập nát núi đá, bầu trời bao la, nước bắn tung tóe như những sợi dây xích bạch trắng đang hạ xuống từ trên cao, vỡ thành vô số điểm sáng lấp lánh, một dòng thác xen giữa hai tòa sơn cốc, tiếng nước ào ào đổ xuống.

Nếu cẩn thận nhìn một chút thì sẽ phát hiện phía dưới thác nước có một bóng người, mái tóc đen tản ra giữa dòng nước xiết bên cạnh bờ sông, Hách Thiên Thần đứng ở nơi đó, dòng nước cọ rửa trên người của hắn, thân hình đứng yên bất động trong nước, hắn nhắm hai mắt, tựa như hợp thành nhất thể cùng dòng thác.

Hắn ở nơi này đã rất lâu, tiếng nước vang vọng trong tai, ngăn cách hết thảy xung quanh, tiếng nước bao phủ đỉnh đầu làm cho hắn cảm giác giống như thân mình đang ở một thế giới khác, thời gian qua lâu, thậm chí hắn cảm thấy xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Đột nhiên bờ vai của hắn bị một người nắm lấy.

“Ngươi ngâm mình trong nước bao lâu rồi?” Có chứa một chút ý tứ trách cứ, một đôi tay vói vào trong nước, đột nhiên kéo hắn sát vào bờ.

Mái tóc ướt sũng dán sát sau lưng, Hách Thiên Thần bán thân xích lõa, cả người sũng nước dựa vào bờ, ngửa đầu ngước nhìn, “Trời nóng, sẽ không bị phong hàn.”

“Lên bờ đi.” Hách Cửu Tiêu đặt y phục lên một tảng đá sạch sẽ ở kế bên, ngồi xổm xuống mà nhìn hắn.

Ánh mặt trời khúc xạ, dòng thác không ngừng đổ xuống, trên mặt Hách Thiên Thần tựa như tỏa ra hào quang, hắn lau đi những giọt nước trên mặt, “Nơi này thật yên tĩnh, là một nơi thích hợp để luyện công.”

Từ khi đến Hách Cốc, Hách Cửu Tiêu dẫn hắn đến thác nước này, cứ đến giờ thìn thì hắn sẽ thường xuyên đến đây, dị lực của hắn áp chế lâu dài cũng không có lợi cho hắn, ở nơi này hắn có thể phóng thích dị lực của mình, xung quanh không có người nào khác, nơi này tựa hồ cũng hiếm có dấu chân trải qua, không lưu lại quá nhiều suy nghĩ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.

“Nước có thể tĩnh tâm, ở nơi này lâu dài, thật sự có hiệu quả phi thường rõ ràng, ta nghĩ về sau ngươi có thể không cần sắc thuốc cho ta.” Tiếng nước ầm ĩ lấn áp ngữ thanh của hắn, hắn và Hách Cửu Tiêu phải dựa vào rất gần mới có thể nghe thấy giọng nói của đối phương, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì nâng mặt hắn lên, “Hay là vì ngươi không muốn uống thuốc?”

“Không thể nói rõ là chán ghét hay không, nhưng ta nghĩ chẳng ai thích.” Hách Thiên Thần ngước mắt nhìn, mang theo vài phần bất đắc dĩ, nếu có biện pháp ưu việt một chút thì đương nhiên so với uống thuốc thường xuyên sẽ tốt hơn rất nhiều, “Sự vụ đã giải quyết ổn thỏa?” Hắn đẩy ra bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang đặt dưới cằm của hắn, đối phương gật đầu, Hách Cửu Tiêu chuẩn bị kéo hắn lên bờ.

Bỗng nhiên Hách Thiên Thần dùng sức, thật không ngờ là hắn lại làm như vậy, người trên bờ bị kéo xuống nước, Hách Cửu Tiêu nhướng mi nhìn hắn. Hách Thiên Thần thản nhiên đẩy Hách Cửu Tiêu vào trong nước, đặt xuống một nụ hôn đoạt đi tất cả hô hấp khiến người ta hít thở không thông.

Bất ngờ vì hành động đột ngột của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không hề đề phòng, hai người bị rơi vào trong nước, bị dòng nước chảy xiết cuốn xuống hạ du, mặt nước cuộn trào mãnh liệt, hoàn toàn nhìn không ra tình cảnh lúc này ở dưới nước là như thế nào, xung quanh chỉ có tiếng nước chảy ào ào, làn gió hiu hiu cùng những tia nắng mặt trời, trong sơn cốc hết thảy đều yên lặng.

“Hô–” Từ trong nước chợt nổi lên một người, Hách Thiên Thần nheo mắt nhìn trước mặt, không bao lâu sau Hách Cửu Tiêu cũng trồi lên, hô hấp của hai người đều dồn dập, trước ngực không ngừng phập phồng, không khí trong phổi đã sớm cạn kiệt, hai người nhìn nhau, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên, “Thù dai như vậy? Ngày đó ngươi rõ ràng cũng có cảm giác thực không tệ.”

Bọn họ từng ở trong nước làm một lần, tình cảnh lần đó rất đặc biệt, khi ấy Hách Thiên Thần cũng không tình nguyện, hiện tại Hách Cửu Tiêu hỏi như vậy, hắn cũng lập tức nhớ đến, sau đó lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ, “Có nhắc lại cũng chẳng giải quyết được gì, tốt nhất là cứ lên bờ.”

Mực nước nơi này chỉ đến thắt lưng, bước gần lên bờ lại càng thấp, Hách Thiên Thần hướng lên trên, đột nhiên phía sau có một lực lượng cực đại giữ chặt hắn lại, nam nhân bị hắn lôi xuống nước cũng không cam tâm cứ như vậy mà rời đi, y phục ướt sũng được thoát hạ, động tác của Hách Cửu Tiêu ở trong nước cũng nhanh hơn, kéo Hách Thiên Thần xuống nước một lần nữa.

Mới vừa rồi hắn đột nhiên hôn Hách Cửu Tiêu làm Hách Cửu Tiêu bất ngờ không kịp đề phòng, lần này hiển nhiên là đối phương muốn trả thù. Vài phần là trêu đùa, vài phần là nghiêm túc, hai người bắt đầu giao thủ ở trong nước. Thời gian tựa hồ đình chỉ, hoặc dường như quay trở về thời thơ ấu, khác nhau ở điểm bọn họ không phải hai tiểu hài tử đùa giỡn, mà là ngươi tới ta đi, lấy chiêu đối chiêu.

Quyền phong làm mặt nước nổi lên gợn sóng, dòng nước bị rẽ làm đôi, phát ra tiếng nổ mạnh trầm đục. Hai huynh đệ không thật sự giao thủ, lúc này vốn chỉ là đùa giỡn nhưng cao thủ so chiêu thì bất giác sẽ trở nên nghiêm túc, mỗi một chiêu xuất ra thì chưởng phong lại càng tăng thêm uy lực.

Ở trong nước hành động bất tiện, di chuyển cũng trở nên trì hoãn, nhưng vẻ mặt của hai người lại hết sức chuyên chú, không ai ngờ trận tỷ thí này lại được khơi mào, nhưng cũng không ai muốn tiếp diễn, đây không phải là tranh tài cao thấp, mà chỉ là một quá trình hưởng thụ.

Một khi đã cao cao tại thượng thì cơ hội động thủ càng ngày càng ít, phàm là mỗi lần xuất thủ thì đều ép địch nhân vào tử lộ, khó có thể hưởng thụ cái lạc thú tìm kiếm sơ hở, dùng từng chiêu thức để phá giải đối phương.

Tiếng nổ vang vọng dưới nước, gợn sóng lấp lánh dập dềnh, tư thế đứng thẳng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu giữa dòng nước ít có thay đổi, thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã là chính ngọ, một luồng chưởng phong phóng đến trước mặt nhưng Hách Thiên Thần không tránh né cũng không ngăn cản, bởi vì chưởng phong không phải nhằm vào hắn.

“Oành–” Mặt nước nổ tung, một gợn sóng lớn từ bên cạnh hắn bay lên không, Hách Cửu Tiêu triệt chiêu thu chưởng, “Có đói bụng không? Nên trở về dùng bữa.”

“Vậy trở về đi.” Nghe Hách Cửu Tiêu nhắc đến, Hách Thiên Thần quả thật cảm thấy đói bụng, đi lên bờ, cầm lấy y phục trên tảng đá, lại nhìn Hách Cửu Tiêu, cả người cũng ướt sũng như hắn, nhưng Hách Cửu Tiêu không có y phục để thay. Hách Thiên Thần mặc vào ngoại bào, hạ y thì để cho Hách Cửu Tiêu thay, hai người cùng nhau quay trở về cốc.

Thay y phục sạch sẽ, Hách Thiên Thần vừa mới ngồi xuống thì bỗng nhiên Hách Cửu Tiêu đứng dậy, “Ngươi ở đây chờ ta.”

“Có việc chưa xử lý? Có thể chờ đến khi dùng bữa xong rồi hẳn làm, không cần phải vội.” Hắn nói xong nhưng Hách Cửu Tiêu không trả lời, ánh mắt dừng trên người hắn một hồi lâu, tựa hồ mang theo vài phần ý cười, sau đó xoay người rời đi.

Hách Thiên Thần cảm thấy khó hiểu nên liền đi theo hắn, bất ngờ khi phát hiện phương hướng Hách Cửu Tiêu đi không phải dược trai, cũng không phải Vô Cực Uyển, mà là trù phòng.

Hắn thật sự không nghĩ ra Hách Cửu Tiêu đến đó để làm gì, Cốc chủ Hách Cốc căn bản không cần tự mình đi trù phòng để lấy thức ăn, cần gì thì sẽ có người đưa đến, vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, hắn vẫn đi theo Hách Cửu Tiêu vào trù phòng.

Dọc theo đường đi, hết thảy hạ nhân trong Hách Cốc đều nơm nớp lo sợ, không biết Hách Cửu Tiêu đến đây để làm gì? Ở Vu Y Cốc mỗi người đều có công việc riêng, tuy rằng dân chúng bình thường cũng không nguyện ý làm việc cho người giang hồ, nhưng Hách Cốc rất lớn, chỉ phụ trách việc trong trù phòng, bọn họ không liên quan đến những chuyện khác, vì vậy khiến nhiều người thập phần vui vẻ ở tại chỗ này.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không được đối mặt với Huyết Ma Y trong truyền thuyết, cũng là Cốc chủ của bọn họ.

“Cốc….Cốc chủ?” Bọn họ vừa mới nhận ra người đang đi đến là ai thì lập tức nhường đường, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu không hề lộ ra biểu tình, vẫn một mạch đi về phía trước, Hách Thiên Thần không hiểu nên chỉ đi theo hắn, đến trước bếp lò.

“Chẳng lẽ lúc này có ai cần giải độc hay sao?” Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, Hách Thiên Thần cảm thấy buồn cười.

“Lần này không cần chưng mà là nấu.” Câu trả lời của Hách Cửu Tiêu tiếp tục làm cho hắn không thể đoán được, mà ngay cả Đàn Y công tử cũng đoán không ra thì những người khác càng không cần phải nhắc đến. Tất cả mọi người ở tại trù phòng đều lui qua một bên, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, Băng Ngự nghe tin liền chạy đến, cũng đoán không ra chủ tử của hắn lúc này đang muốn làm gì.

Suy nghĩ xem có loại độc dược nào cần dùng phương pháp đặc thù để hóa giải hay không, Băng Ngự không dám hỏi xen vào, tiếp tục đứng nhìn. Hách Thiên Thần quan sát Hách Cửu Tiêu nhóm củi đốt lửa, đặt một cái nồi lên, sau đó đổ nước vào bên trong, tư thế kia hình như là….

Lửa dưới bếp lò cháy đỏ đều, hơi nước chậm rãi bốc lên, nước bắt đầu sôi, Cốc chủ Vu Y Cốc, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu xắn y mệ, lấy một thứ gì đó từ bên cạnh bỏ vào nồi nước, Hách Thiên Thần nhịn không được mà nhếch môi, không đi lại gần, hắn dựa vào cạnh cửa, tiếp tục nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi đang nấu mì?”

“Không phải mì thì còn có thể là cái gì?” Dùng đôi đũa khuấy mì sợi trong nước, không cho chúng dính vào nhau, Hách Cửu Tiêu trả lời tựa như mọi khi, giống như bệnh nhân đang hỏi lại hắn là chứng bệnh gì.

Từ khi nhìn hắn bỏ mì vào trong nồi, biểu tình của mọi người ở xung quanh đều giống như đang ở trong mộng, bọn họ không thể tin bản thân mình đang nhìn thấy cái gì, nếu lúc trước có ai nói với bọn họ, Cốc chủ Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu đích thân vào trù phòng chỉ vì để nấu một bát mì, cho dù giết chết bọn họ thì bọn họ cũng không tin.

Động tác của Hách Cửu Tiêu rất nhanh nhẹn, tựa như đang chữa trị cho bệnh nhân, thậm chí có thể nói lúc hắn mổ tim móc gan cũng chẳng có gì khác biệt so với bây giờ, không có quá nhiều biểu tình, nhưng có vẻ thật chuyên chú, phi thường nghiêm túc. Hơi nước phà lên mặt hắn, vài giọt mồ hôi đọng trên trán, Hách Thiên Thần đến gần rồi lau mồ hôi cho hắn, “Vì sao lại phải đích thân làm?”

Hơi nước mù mịt, Hách Cửu Tiêu quay đầu nhìn hắn, ánh mắt chỉ còn ôn nhu, bờ môi kề sát vào bên tai hắn, “Ta vẫn chưa quên sinh thần của chính thân đệ mình….Ta không muốn để cho ngươi ăn mì trường thọ của người khác nấu.”

Hách Thiên Thần giật mình, nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu. Vẻ mặt và ánh mắt của Hách Cửu Tiêu làm cho tâm tư của hắn trở nên cuồn cuộn, nhịn xuống nỗi lòng rung động, hắn quay đầu nhìn vào trong nước, những sợi mì trắng nõn đang quay cuồng trong nồi nước sôi sùng sục, tâm tư của hắn cũng trở nên sôi trào. Hắn thở dài, lại nhịn không được mà mỉm cười, sau đó thì thầm, “Ta gần như đã quên, không ngờ ngươi vẫn nhớ rõ, kỳ thật bất quá cũng như trước kia, cũng không có…”

“Lúc trước là không có thời gian.” Hách Cửu Tiêu cắt ngang lời hắn, vớt lên vắt mì đã được nấu chín từ trong nồi.

Người hành tẩu giang hồ đa phần đều biết làm một chút gì đó có thể ăn được, phần lớn là đơn giản, chỉ cần có thể cho vào miệng là được, Hách Cửu Tiêu đương nhiên sẽ không nấu ăn, nhưng nếu nấu mì thì hắn có thể tự mình động thủ, “Không biết hương vị như thế nào, người ngồi xuống đợi ta một chút.”

Hai chiếc ghế được Băng Ngự đặt ở chính giữa, lại thêm vào một chiếc bàn vuông ở bên cạnh, tốc độ rất nhanh, hắn đặt đâu vào đó thì lập tức quay lại chỗ cũ, lẳng lặng đứng chờ, Hách Thiên Thần ngồi xuống, vẫn nhìn Hách Cửu Tiêu.

Không biết có phải bởi vì liên quan đến việc luyện võ hay không, hay là sắc thuốc cũng có điểm tương tự như nấu mì mà động tác của Hách Cửu Tiêu không có gì gượng gạo, lúc đầu sắc thuốc tại trù phòng thì có lúng túng một chút. Vắt mì trắng nõn được đặt vào trong bát, thêm một chút nước canh, cuối cùng thêm vào một chút hương dầu, mấy lát hành được thái nhỏ rồi bỏ vào bát.

Bát sứ men xanh không lớn cũng không nhỏ, đặt trên một cái đĩa tròn, nước canh xâm xấp, mấy lát hành xanh lá mạ điểm trên mặt, một đôi đũa được nhét vào trong tay Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu đặt bát mì lên bàn, “Lại đây, nếm thử mì ta nấu.”

Trong Hách Cốc có bao nhiêu người nhìn thấy Huyết Ma Y mỉm cười? Thật ra có không ít người đã từng nghe nói, thà gặp Diêm Vương khóc, đừng gặp Ma Y cười. Huyết Ma Y lãnh khốc vô tình, hắn cười tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.

Những lời thị phi trên giang hồ vốn khiến người ta sợ hãi, nhưng những ai thật sự chính mắt nhìn thấy lại đều ngây người, bọn họ quả thật phải hoài nghi người vừa mới mỉm cười có phải Cốc chủ cả ngày băng lãnh của bọn họ hay không? Có lẽ chỉ vì có vị Các chủ Thiên Cơ Các ở bên cạnh Cốc chủ mà bọn họ mới có thể may mắn được nhìn thấy.

Cầm đũa trong tay, Hách Thiên Thần dường như mất tập trung mà nhìn thoáng qua cửa trù phòng, Băng Ngự sửng sốt, hướng xung quanh nhìn một vòng, lập tức thấp giọng hô quát, phân phó tất cả mọi người lui xuống, mọi người vẫn còn chưa phục hồi tinh thần thì đã bị đuổi đi. Lúc này không còn ai làm phiền, cũng không còn ai sẽ nhìn thấy nụ cười chỉ thuộc về một người. (eo, ghen kìa)“Đây là mì trường thọ, nghe nói không được cắn đứt, ngươi phải ăn một lần cho hết.” Ngồi xuống trước mặt Hách Thiên Thần, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lướt qua cửa trù phòng, ngữ thanh tràn ngập ý cười, Hách Thiên Thần bất động nâng đũa, nhìn trong bát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hách Cửu Tiêu.

“Cùng ăn với ta.”

Trong không khí còn có hơi nước, giữa màn sương mù mông lung, ánh mắt thâm thúy của Hách Thiên Thần khiến người ta đắm chìm. Hách Cửu Tiêu tiếp nhận chiếc đũa từ tay hắn, gắp lấy một sợi mì trong bát rồi đưa vào miệng Hách Thiên Thần, “Hảo, chúng ta cùng nhau ăn.”

Mì trường thọ thật dài, mỗi người ăn một đầu, chậm rãi nhấm nuốt, mì rất thơm, hai người an vị tại trù phòng, xung quanh bốc lên hơi nước ngào ngạt, còn có một ít nước trong nồi đang sôi sùng sục, nhưng lúc này không còn ai bận tâm, những người ở trù phòng đã sớm rời đi, lúc này chỉ còn lại Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu.

Vầng trán kề sát, sợi mì trong miệng hai người càng lúc càng ngắn, một ngụm cuối cùng hòa tan trong nụ hôn của bọn họ.

Mì trường thọ, trường trường cửu cửu, triêu triêu mộ mộ.

[Toàn Văn Hoàn]

———–

Mì trường thọ, thật dài thật lâu, sớm tối có nhau. (triêu triêu mộ mộ=sớm sớm tối tối)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.