Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 125: Chương 125




Mọi người nín thở, tất cả ánh mắt bất giác đều bị thu hút vào trong trận, chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn lãnh ý từ từ dâng lên, đó không phải là giá rét thật sự, mà là cảm giác nguy hiểm làm cho bản năng của con người cảm thấy run sợ đến mức sởn gai ốc.

Giống như một lưỡi đao thấm độc huyết, một khi chạm đến, sinh hay tử chỉ có thể do hắn phán định.

Mười hai nữ nhân trong Diễm Sát Xá Nữ trận cũng bắt đầu cảnh giác.

Một tiếng khẽ kêu, mười hai đóa mẫu đơn màu vàng xán lạn chói mắt lướt qua trước mặt Hách Cửu Tiêu, như đang xoay quanh vòng tròn, mười hai người bước theo tiết tấu của tiếng trống, y mệ phất phơ, cạp váy tung bay trong gió.

Thân ảnh của Hách Cửu Tiêu như quỷ mỵ, sắc mặt không biến đổi, chưởng phong nâng lên như lưỡi đao sắc bén mang theo kình khí bị mười hai người liên thủ kháng cự, còn lại một phần chưởng lực thoát ra ngoài, cỏ cây bỗng nhiên nổ tung rồi văng khắp xung quanh, làm cho những người bên ngoài hoảng sợ biến sắc.

Công lực kinh hãi như thế, bàn tay cầm ly rượu của Mạc Vô Thương không còn ổn định, bị Đinh Phong nhận thấy, ngẩng đầu nhìn vào Tuần Thiên Tháp ở sau lưng Mạc Vô Thương. Người của Thiên Mộng Ma Cung không ngăn cản ở những nơi khác, mà lại chặn ngay nơi này, chẳng lẽ….

Tiếng trống mang theo tiết tấu kỳ dị vẫn tiếp tục vang lên, thập nhị xá nữ tuy rằng liên thủ ngăn cản được một kích của Hách Cửu Tiêu, nhưng chưởng lực của Huyết Ma Y đâu phải dễ dàng có thể tiếp được như thế? Bọn họ đều tự thụt lui vài bước, dưới chân đã bắt đầu hỗn loạn.

Thế gian có được một vị giai nhân như vậy đã là hiếm thấy, lúc này lại có mười hai người, những người bên ngoài trận nhìn thấy dung mạo của các nàng thì trong lòng đã nhộn nhạo, đừng nói người trong trận sẽ nhìn thấy cảnh tượng như thế nào, nếu là người bên ngoài, đột nhiên tiến vào trận pháp này thì nhất định phải mất một lát mới có thể định thần, còn Hách Cửu Tiêu lại một mình ở trong trận từ lúc đầu, nhưng ánh mắt chỉ hiển lộ vẻ giễu cợt như có như không.

Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai khinh miệt này, thập nhị xá nữ trong lòng khó chịu, nam nhân tuấn mỹ lại mang theo sắc mặt yêu tà lạnh lùng cùng hơi thở đầy uy hiếp, nhưng với tướng mạo phi thường như thế đã làm cho các nàng nhìn hắn bằng con mắt khác, không ngờ ánh mắt của đối phương dừng trên người các nàng lại giống như đang nhìn một vật chết!

Kẻ nào vào trận nhìn thấy các nàng mà trong nháy mắt lại không thất thần? Các nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào như vậy, bảo các nàng làm sao có thể cam tâm!

Khống chế chấn động sau khi chưởng lực đánh vào người, mười hai dải lụa trắng giống như kết thành mạng nhện, ý đồ vây khốn Hách Cửu Tiêu vào giữa trận, đóa mẫu đơn màu vàng xoay tròn trên đầu ngón tay, tìm thời cơ cắt vào cổ họng của Hách Cửu Tiêu. (tại sao lại nỡ sát thương mỹ nhân Chín nông dân o_o)

Từng bước kiềm chặt chuyển động của Hách Cửu Tiêu, làm cho hắn giống như trở thành cá trong lưới, chỉ cần hơi lộ ra sơ hở thì lập tức sẽ bị mất mạng. Nhưng Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu không phải là người nào khác, hắn không vội xuất thủ cũng không phải vì bị tiếng trống mê hoặc, cũng không phải bị sắc đẹp quyến rũ, lại càng không phải vì mềm lòng.

Hắn đang đợi, đợi một thời cơ tuyệt hảo.

Ánh mắt lạnh như băng đầy sát khí lần lượt đảo qua người của các nàng, trong đó ẩn chứa một loại nhiệt độ, đó là dục vọng, là dục vọng muốn nhìn thấy tử vong.

Thập nhị xá nữ chỉ cảm thấy những dải lụa trắng đánh lên người Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên không chịu khống chế, trong tiếng cười lạnh, y mệ tử kim phất qua, lụa trắng vỡ vụn, như vũ tuyết tung bay, đột nhiên tiếng nứt cùng với chưởng phong nổ ầm ầm bên tai của các nàng!

“Phốc –” Mười hai người đồng thời phun ra một ngụm máu, văng ngược về phía sau, trong không khí tràn ngập huyết tinh, làm cho những mảnh lụa trắng vỡ vụn đang tung bay giữa không trung bị nhiễm thành một màu đỏ sẫm.

Đỏ sẫm như huyết vũ, từng mảnh dần dần rơi xuống, không ai lường trước một kích bất ngờ này, những người đang chăm chú nhìn vào trận chiến đều hít sâu một hơi. Lúc trước Hách Cửu Tiêu xem ra là đang tìm cách phá trận, nhưng chưởng lực đột nhiên được tung ra làm cho người ta biết rõ, hắn không phải tìm cơ hội phá trận, mà là đang tìm cơ hội đánh gục mười hai người cùng một lúc!

Ngay cả một phần khí lực mà hắn cũng không muốn tổn thất.

Các nàng chỉ đáng giá bằng một chưởng lực của hắn.

Vô luận là mỹ nhân hay tiếng trống mị hoặc, khuôn miệng xinh đẹp tươi cười, thậm chí là dáng người lả lướt mê người, đôi chân tuyết trắng khi nhảy lên giữa không trung, tất cả đều không đáng giá nằm trong mắt của Hách Cửu Tiêu.

Cho dù hồng nhan tuyệt sắc khuynh thành, bất quá trong mắt của hắn chỉ là mấy miếng thịt luộc mà thôi. Khi lưỡi đao lướt trên cơ thể của một người, da thịt được mổ ra, thì bộ dáng có đẹp đến thế nào cũng vô pháp làm cho hắn động tâm.

Giờ đây trong mắt của hắn chỉ có một người….

Tựa hồ sớm biết Hách Thiên Thần đã đến, sau khi Hách Cửu Tiêu đánh ra một chưởng, hắn không hề liếc mắt nhìn các nàng đang ngã xuống đất, mà chỉ xoay người, ánh mắt như băng hàn trong khoảnh khắc liền thu lại lãnh ý phệ nhân, nhìn về phía sau tảng đá.

Nhưng vào lúc này, Mạc Vô Thương dùng chưởng bóp nát ly rượu trong tay, gào to một tiếng, “Xá Nữ Yên Mộng!”

Thập nhị xá nữ lúc sắp lâm chung nghe thấy như thế thì trong mắt liền lóe sáng, đều ấn vào đóa mẫu đơn vàng trên tay, một làn khói vô hình tản ra.

Mạc Vô Thương nhìn thấy xá nữ của mình trước khi chết đã kịp mở ra cơ quan trên hoa mẫu đơn, một mùi hương nồng nặc theo gió tản ra, có người chỉ cảm thấy hương khí dị thường, vừa ngửi vào mũi liền cảm thấy không đúng.

Hách Thiên Thần đang muốn Hách Cửu Tiêu đi ra ngoài, bỗng nhiên thấy vẻ mặt của đối phương biến đổi, Hách Cửu Tiêu nâng tay ngăn cản hắn tới gần, “Đừng ngửi vào!”

Không cần Hách Cửu Tiêu nhắc nhở thì Hách Thiên Thần đã nín thở, đóa mẫu đơn màu vàng trong tay của đám xá nữ tỏa ra làn khói, tuyệt đối không phải thứ tốt. Mạc Vô Thương phát hiện từ phía sau tảng đá đi ra một đám người, cười hắc hắc vài tiếng, “Hôm nay quả nhiên náo nhiệt, để cho bổn tọa nhìn thử một chút, cuối cùng hưu chết rơi vào tay ai.”

“Tuần Thiên Tháp đến tột cùng có cái gì lại khiến Cung chủ Thiên Mộng Ma Cung nhọc công như thế?” Hách Thiên Thần thản nhiên đi ra, chỉ trong khoảnh khắc, làn khói đã bị gió rừng thổi tan, hắn nhìn thấy đáy mắt dường như đang chờ đợi điều gì đó của Mạc Vô Thương, cho nên không dám lơi lỏng.

“Mạc Vô Thương, ngươi hạ loại độc gì?” Đinh Phong không biết bản thân mình có phải đã bị trúng độc hay không, trầm giọng quát hỏi, đồng thời cũng đoán được, có thể làm cho Mạc Vô Thương huy động thủ hạ như vậy, thì chứng tỏ Tuần Thiên Tháp nhất định có thứ gì đó đặc biệt, làm cho hắn càng trở nên nóng vội muốn tiến vào.

Hách Thiên Thần đến gần bên cạnh Hách Cửu Tiêu, hai người vẫn ung dung thản nhiên, Mạc Vô Thương nhìn thấy, khuôn mặt trắng mịn lộ ra một nụ cười quỷ bí, “Trong tòa tháp có cái gì thì không ai biết, các ngươi còn vài người có thể lên đó, cũng phải xem vào vận khí của các ngươi, về phần loại độc này….”

Ánh mắt của hắn biến hóa kỳ lạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười cổ quái, “Đây không phải là độc mà là hương, là hương của Thiên Mộng Ma Cung, tên là Yên Mộng.”

“Ta còn nhớ Yên Mộng cũng có tên là Thiên Dục.” Hách Thiên Thần không dám khinh suất, trong lòng đã có suy đoán. Đồng thời phát hiện người xung quanh bắt đầu bất ổn, không ít người sắc mặt ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, càng nghiệm chứng suy nghĩ của hắn là đúng.

“Đây là hương Thiên Dục.” Không đợi Mạc Vô Thương trả lời, theo phản ứng của những người khác thì Hách Cửu Tiêu đã nhìn ra, lời nói lạnh lùng phán định tác dụng của loại khói độc này. Những người cảm thấy không thích hợp đều bắt đầu truy vấn.

“Huyết Ma Y, đây là loại độc gì? Phải giải bằng cách nào?” Những người ở nơi đây đều muốn lên tháp, các môn phái đều có người trúng độc, cũng có người không cảm thấy khác thường, hương khí kia tản ra theo gió, cũng không phải tất cả đều ngửi được.

“Độc này làm cho người ta toàn thân nóng lên, yết hầu bị bỏng, dục hỏa thiêu đốt, nếu không thư giải thì sẽ dần dần hôn mê rồi chìm ngập vào giấc mộng, nhìn thấy đủ loại ảo giác, mất đi toàn bộ thần trí cho đến chết.” Hách Cửu Tiêu nói ra độc tính của hương Thiên Dục, quần hùng nhất thời kinh hô biến sắc.

Mạc Vô Thương ở bên cạnh vỗ tay mà cười, trong tiếng cười quỷ bí cư nhiên còn có vài phần cao quý, khuôn mặt quá mức trẻ tuổi so với niên kỷ của hắn không hề nhìn thấy tức giận mà chỉ có ý cười, “Không sai, Yên Mộng cũng có tên là Thiên Dục, đây chính là tác dụng của nó.”

“Mạc Vô Thương! Đem thuốc giải giao ra đây!” Những người không trúng độc kêu la, nhưng không có ai dám tùy tiện tiến lên.

Người trúng độc đã ngã xuống, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cổ họng của không ít người phát ra những tiếng khàn khàn, tròng mắt đỏ bừng, trong lúc quay cuồng bắt đầu cọ xát trên mặt đất. Giữa thanh thiên bạch nhật, đã có người chịu đựng không được mà bắt lấy nữ tử cũng bị trúng độc, sau đó xé rách y phục của đối phương.

Những người tự cho là quân tử lại không thể ngăn cản, bọn họ nhớ rõ nếu không thể thư giải thì cũng sẽ chết, huống chi những người này đã mất đi thần trí, căn bản không thể chế ngự bọn họ.

Nhìn thấy không ít người đã bị trúng độc, lúc này Mạc Vô Thương mới cảm thấy hài lòng, hoa phục rực rỡ cùng lông quạt màu vàng lấp lánh ánh sáng trước mặt mọi người, “Không có thuốc giải, nếu không muốn chết thì mở một đại hội công khai ngay tại nơi này đi! Các vị, bổn tọa không tháp tùng!”

Tiếng cười cuồng loạn vang lên, Mạc Vô Thương dẫn theo tỳ thiếp bên người cùng với một đám thủ hạ hướng vào trong Tuần Thiên Tháp mà đi.

“Mạc Cung chủ, ngươi tưởng rằng cứ như vậy liền rời đi?” Giọng nói ôn hòa lạnh nhạt lại mang theo một loại uy hiếp không thể khinh thường, Mạc Vô Thương nghe như vậy liền dừng lại cước bộ, quay đầu ra phía sau thì nhìn thấy Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu sóng vai mà đứng, ánh mắt đều dừng trên người hắn.

Hách Cửu Tiêu không nói, chậm rãi nâng tay phất giữa không trung.

Bóng đen bỗng nhiên xuất hiện, theo tiếng huýt gió của Băng Ngự, những người trong Hách Cốc phân tán trước đó bất thình lình vọt đến từ khắp tứ phía, đồng thời, người của Thiên Cơ Các nhìn thấy yên hoa do Xá Kỷ bắn lên cũng nhanh chóng tập trung. Hai bên đều có khoảng mấy chục người, trong khoảnh khắc, tình thế lập tức thay đổi.

Hơn một trăm người có lẽ không tính là nhiều, nhưng vào lúc này thì tuyệt đối không ít.

Xá nữ trận của Mạc Vô Thương đã bị phá, độc Thiên Dục cũng đã sử dụng, thủ hạ của hắn bây giờ chỉ còn hơn mười người, vô luận thực lực có mạnh như thế nào, tính cả hắn thì nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng chống lại một bên Hách Cốc hoặc là Thiên Cơ Các, nay lại là lực lượng của song phương liên hợp, càng miễn bàn đến Đinh Phong và đám quần hùng chưa bị trúng độc.

Dưới Tuần Thiên Tháp giằng co. Một bên Mạc Vô Thương với thần sắc liên tục chuyển biến, bên còn lại là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cùng với hơn một trăm thủ hạ ở phía sau, một người lạnh như hàn băng, một người tĩnh như sơn thạch.

Mạc Vô Thương do dự, Thiên Mộng Ma Cung tung hoành tái ngoại, xưng hùng một phương, cũng không phải không biết tin tức, không phải chưa từng nghe qua hai huynh đệ hàng đầu võ lâm Trung Nguyên này, vốn là có một chút khinh thường, nhưng đến lúc này lại không dám có nửa điểm sơ suất.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu trao đổi ánh mắt một chút, bị Mạc Vô Thương nhìn thấy, e sợ hai người bọn họ làm khó dễ, hắn quyết định thật nhanh, “Rút lui!”

Người của Thiên Mộng Ma Cung chỉ trong thoáng chốc liền biến mất, dưới tháp chỉ còn để lại thi thể của thập nhị xá nữ, không ai bận tâm đến, nhưng có người bị trúng Thiên Dục đã đánh mất thần trí, rồi lại lôi kéo một thi thể trong đó. Những người cũng bị trúng độc nhưng vẫn còn có thể tự điều khiển, nhìn thấy hậu quả của những kẻ trúng độc thì vội vàng chạy thẳng xuống hạ sơn.

“Còn không mau dẫn bọn họ đi!” sắc mặt của Đinh Phong âm trầm, thủ hạ của hắn cũng có người bị trúng độc, vội vàng phái người đưa bọn họ xuống núi để tránh ở nơi này mất mặt xấu hổ.

Trong rừng núi, giữa thanh thiên bạch nhật, nơi nơi có thể nhìn thấy những người bị trúng độc mất đi lý trí, ngoại trừ xuống núi tìm nữ nhân, người ở lại vẫn còn mấy chục người, nhưng số lượng nữ tử lại thiếu, dục vọng đã sớm lấp kín thần trí, cũng giống như loại khuyển lúc động dục, cóngười mặc kệ nam nữ, chỉ lo xé rách y phục của đối phương, vì để tiết đi dục vọng, dưới thân không ngừng đưa đẩy.

Những người này không ít người cũng xuất thân từ danh môn đại phái, thậm chí còn có những kẻ đứng đầu một môn phái, trò hề như thế khiến người khác không ngừng nhíu mày, sau này không biết bọn họ còn mặt mũi nào để nhìn thế gian?

Bây giờ không ai còn có tâm tư đi quản những chuyện như vậy, Thiên Dục không phải chỉ đơn giản là loại dược thúc giục tình dục như thế, người trúng độc toàn thân đỏ bừng, ánh mắt như nổi điên, nều có người ngăn cản bọn họ, thì thật sự không liệu được kết quả sẽ như thế nào.

“Đàn Y công tử, ngươi xem, làm sao bây giờ?” Đinh Phong hỏi Hách Thiên Thần, trên mặt đất có vài người không kháng cự nổi ảnh hưởng của Thiên Dục, nhưng nhẫn nại không muốn làm ra chuyện xấu xa như thế, nên đã bắt đầu lâm vào hôn mê, trong miệng hú như thú, đánh mất thần trí, nước bọt chảy ròng ròng nơi khóe miệng, cả người run rẩy, vô cùng đáng sợ.

Đinh Phong bất quá chỉ là giả vờ hỏi như thế, Hách Thiên Thần nhìn ra được tâm tư của hắn đã sớm đặt ở Tuần Thiên Tháp, nghe như vậy liền phất lên y mệ, “Đinh Bang chủ là tiền bối, tại hạ cũng chỉ mới đến nơi này, chuyện lúc trước giải quyết như thế nào thì Thiên Cơ Các không tiện can thiệp.”

Vừa dứt lời thì hai huynh đệ liền đi qua, không hề liếc nhìn biểu tình của Đinh Phong, giải dược của Thiên Dục chỉ có cách phải giao cấu, bất luận sau này những người đó khi tỉnh táo sẽ như thế nào thì tình hình bây giờ căn bản không cho phép người bên ngoài nhúng tay vào.

Đinh Phong cũng biết, bất quá chỉ muốn mượn cớ giữ chân bọn họ, lúc này thấy bọn họ hướng vào Tuần Thiên Tháp, biết cách này vô dụng nên lập tức dẫn theo thủ hạ cùng nhau tiến vào.

Bên ngoài Tuần Thiên Tháp chỉ còn mười mấy người của các môn phái khác, cũng có các kiếm khách độc hành, trong đó có người không thiếu lòng hiệp nghĩa, nhìn thấy những người trúng độc đã mất đi nhân tính, tình cảnh trước mắt vô cùng hoang đường mà lại dâm loạn không chịu nổi, không đành lòng nhìn thấy bọn họ cứ tiếp tục như vậy, nên đã cùng với người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các vẫn đang lưu lại ở nơi này ngăn cản người ở trên xuống núi, cũng không cho người ở dưới chân núi đi lên đây, để tránh nhìn thấy cảnh tượng này.

Hôm nay Thiên Mộng Ma Cung thất bại bỏ chạy, nhưng Mạc Vô Thương lại tạo thành cục diện như vậy, chắc chắn là muốn làm cho võ lâm Trung Nguyên phải mất hết sĩ diện.

Bên ngoài Tuần Thiên Tháp, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều tự để lại thủ hạ ở bên ngoài để canh gác. Tháp phân thành năm tầng, hai người vào tầng thứ nhất thì mới phát hiện bọn họ không phải là những người đầu tiên tiến vào đây.

“Chu tiền bối, vãn bối bất quá chỉ muốn vào xem một chút, người mở ra đi” Tầng thứ nhất trống không, nhưng tầng thứ hai lại truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó quyền chưởng dừng lại, giọng nói có một chút quen thuộc.

Không thấy người khác mở miệng, sau đó lại có một giọng nói càng quen thuộc hơn, “Chỉ là muốn vào xem? Vạn thiếu chủ không đi nơi khác mà lại muốn đi xem ở phía trên, ta đây cũng thuận tiện muốn xem thử, dù sao là tới xem náo nhiệt, Chu tiền bối có cho hay không thì cứ tùy ý.”

Ngữ thanh hàm chứa ý cười, mang theo một chút trào phúng, đúng là Hoa Nam Ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.