Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 126: Chương 126




Sau khi Hoa Nam Ẩn từ biệt tại Hách Cốc, nghe nói Ngọc Điền Sơn loạn lạc, nên đã đến đây được mấy ngày, tâm tư của hắn không đặt vào bảo tàng bí kíp mà chỉ muốn đến đây để nhìn xem tình hình trên núi như thế nào, không ngờ lại gặp Vạn gia phụ tử của Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu.

Trên tầng thứ hai của Tuần Thiên Tháp, đám người đứng trước cửa sổ của tòa tháp, trong đó có Hoa Nam Ẩn, Vạn Khiêm Trọng, Vạn Minh Khê, hơn một chục thủ hạ của Phiêu Miểu Lâu, và một người khác, chính là Vân Khanh đang ôm cầm mà đứng, không hề nói một lời nào. (Vạn Minh Khê là thằng thích mặc áo xanh bắt chước Thần Thần ấy)

Trước mặt bọn họ, một lão nhân mặc tang y đang ngăn cản bọn họ lên lầu, khuôn mặt cay đắng, thân hình cao gầy, dưới chân như bàn thạch sừng sững đứng thẳng, cầm trong tay hai quả bi đồng, kích cỡ bằng nắm đấm của hài tử, hai quả bi đồng xoay chuyển trong lòng bàn tay của hắn phát ra âm thanh kim loại va vào nhau, tiếng động đó đâm thẳng vào màng nhĩ, phi thường kinh người.

Ngoài tháp xảy ra chuyện, người trong tháp không phải không biết, nhưng không có ai bận tâm đi quan sát, song phương giằng co, chỉ trong chốc lát thì nghe được tiếng bước chân truyền đến từ bậc thang, Chu lão nhân mặc tang y bất giác dừng chuyển động trong tay, ánh mắt không thể tránh được mà hiện lên thần sắc khẩn trương.

Dựa vào một mình hắn, nếu muốn ngăn cản những người này lên tháp thì đương nhiên không có khả năng.

Lão nhân mặc tang y khẩn trương, những người khác thì đang nhìn chằm chằm vào đầu bậc thang, rất nhiều tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong đó có tiếng bước chân của hai người truyền đến lại vô cùng đặc biệt.

Một người thì bước đi như giẫm lên đất phẳng, nhưng cư nhiên lại không hề dùng khí lực, giống như bất luận nguy hiểm gì đối với hắn cũng không thể tạo thành uy hiếp. Bước chân của người còn lại nhẹ như lông hồng, giống như loài chim sà xuống mặt đất, nếu không phải đám người trên lầu có công phu cao cường thì sẽ không thể phát hiện.

“Ta đã nói, Đàn Y công tử làm sao lại không đến Ngọc Điền Sơn, quả nhiên thật sự đến đây!” Hoa Nam Ẩn không đợi người bước lên lầu, lúc này đã thu quạt lại vào lòng bàn tay rồi vỗ vài cái, “Mau đến xem, vị Chu tiền bối này là một trong Thất Thập Nhị Trấn Thủ của Kích Ngọc Hầu!”

Tiếng bước chân càng lúc càng tiếp cận, hai người xuất hiện đầu tiên đúng là Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần, sau lưng bọn họ còn có Đinh Phong cùng đệ tử Cái Bang.

Ánh mắt của lão nhân mặc tang y đầy khí lực, quan sát nét mặt của hai huynh đệ một hồi, sau đó nổi lên những mũi nhọn băng hàn, không hề nói một tiếng, hắn xem ra Đàn Y công tử và Huyết Ma Y đều có công lực không tầm thường. Lấy một đối một có lẽ hắn có thể thắng trong đường tơ kẻ tóc, trả giá bằng chính tánh mạng của mình, nhưng lấy một đối hai thì không hề có khả năng chiếm ưu thế.

Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, nếu bị vây đánh thì chỉ trong vòng mấy chiêu là hắn nhất định sẽ thất bại.

“Hôm nay chúng ta chỉ vì Linh Tê Băng Thiền mà đến, Chu tiền bối có thể để chúng ta lên tháp được không?” Bước lên từ bậc thang, xiêm y màu thanh lam dưới ánh mặt trời từ bên khung cửa sổ chiếu vào càng hiển lộ sự tao nhã, ngữ thanh của Hách Thiên Thần vẫn ôn hòa lạnh nhạt như trước.

Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh, ánh mắt lãnh trầm, đôi môi mỏng như thấm máu hơi hơi mở ra, “Đừng cản đường.”

Chỉ ba chữ, nhưng từng chữ lại như gió đông lạnh thấu xương, những người ở đây đều rùng mình, Vạn gia phụ tử đã sớm kiến thức sự lợi hại của hai người, vốn không ngờ có thêm một Hoa Nam Ẩn ngoài dự tính, bây giờ còn dẫn đến hai huynh đệ này, sắc mặt lập tức khẽ biến.

Dưới chân của lão nhân mặc tang y vẫn bất động, hai quả bi đồng trong tay chuyển động càng lúc càng nhanh, “Các ngươi muốn lên tháp, trừ phi bước qua xác của ta.”

Giọng nói của hắn vừa khô khan vừa khàn khàn, giống như đã lâu không mở miệng, ngay cả nói chuyện cũng không quen, sắc mặt trắng bệch thoạt nhìn như bị thiếu nắng, một bộ tang y bố hài, đứng thẳng bất động làm cả nơi này tràn ngập một không khí đầy áp lực. (bố hài = giày vải)

Đây là sự uy hiếp của cao thủ, hắn ngậm miệng, trong không khí trầm mặc dường như cũng có sức nặng đang đè lên lồng ngực, khiến hô hấp của người ta cảm thấy không thoải mái, cơ hồ muốn rống to để phá hủy sự tĩnh mịch làm cho người ta buồn bực.

Chuẩn bị giao thủ, đánh đòn phủ đầu.

Ngoại trừ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, Hoa Nam Ẩn, Vạn gia phụ tử, Đinh Phong, cùng với Vân Khanh, thì đám thủ hạ đều không thể ngăn cản uy thế của Chu lão nhân, không thể không thối lui đến bậc thềm để điều hòa lại khí lực.

“Trong tháp có Linh Tê Băng Thiền hay không?” Loại uy hiếp này hiển nhiên không hề có tác dụng đối với Hách Cửu Tiêu, sự lãnh khốc trên nét mặt vẫn chưa biến đổi.

Lão nhân mặc tang y chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở miệng, “Có lẽ có, có lẽ không.”

Ngữ thanh giống như sắc mặt cay đắng của hắn vang vọng trong tòa tháp, bên trong yên lặng chỉ nghe thấy âm thanh của hai quả bi đồng chạm vào nhau càng lúc càng gấp, một thân tang y tự động căng lên, ngoại bào dần dần tung bay.

“Chu tiền bối, vãn bối thất lễ!” Vạn Minh Khê e sợ mất đi tiên cơ, lời vừa xuất ra khỏi miệng thì đồng thời hai chân đã tiến lên một bước, trường kiếm từ bên hông không biết từ khi nào đã nằm trong tay, xuất thủ cư nhiên thập phần tàn nhẫn, hoàn toàn không giống như ngày thường hay ra vẻ hài hước từng trải, ngược lại phi thường đáng sợ.

Kiếm như hồng ảnh, khi vừa rút ra thì Vạn Khiêm Trọng đã ở sau lưng tương trợ. (hồng ảnh = bóng dáng của loài chim nhạn)

Trước kia làm nghề áp tiêu, binh khí của hắn là song kiếm, kiếm có chiều rộng bằng một tấc bàn tay, giống như đao nhưng không phải đao, khi đánh ra là lúc rõ ràng có âm thanh vang lên, trong miệng cũng không quên nhắc nhở, “Các vị còn không mau lại đây hỗ trợ! Chỉ cần đánh bại hắn thì chúng ta có thể lên tháp!”

Tiếng gió vút qua bên tai, hai quả bi đồng mạnh mẽ bắn ra. Keng keng, hai tiếng vang lên, viên bi chạm vào mũi kiếm, Chu lão nhân đứng thẳng bất động, song chưởng vung cao, hai quả bi bằng đồng dưới sự điều khiển của hắn tựa hồ có thể thông nhân tính, một bên ứng phó với Vạn Minh Khê, đồng thời nghênh hướng Vạn Khiêm Trọng.

Dưới luồng kình phong, râu tóc của Chu lão nhân bay lên, trừng lớn hai mắt, ánh mắt hướng về đám người vẫn chưa động thủ.

Tiết trời đã vào thu, Hoa Nam Ẩn vẫn cầm cây quạt, bản sắc hào phóng không hề thay đổi, bới lông tìm vết nhưng không thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu có phản ứng, vì vậy liền mở miệng nói, “Vạn Lâu chủ, làm quân tử không lấy đông hiếp yếu, chúng ta chỉ muốn lên tháp, không phải đến đây để đả thương người.”

Từ khi Vân Khanh thấy hai huynh đệ xuất hiện thì ánh mắt lập tức lóe lên một chút, quan sát hai người vài lần, lúc này mới gật đầu, xem như đồng ý với lời của Hoa Nam Ẩn, đầu ngón tay mơn trớn những sợi tóc mai trước trán, ngữ thanh chậm rãi, “Đa tạ Vạn thiếu chủ đã thỉnh, Vân Khanh chỉ muốn nhìn xem các loại bí kíp và bảo tàng, nhưng không muốn nhìn thấy quá nhiều phân tranh.”

Dứt lời, liền vuốt lên dây đàn, vài nốt nhạc ngân nga, thổi đi mấy phần sát khí.

Đinh Phong vốn vẫn chưa nói gì, lúc này bỗng nhiên hướng trên lầu nhảy tới, “Đứng đầu Thất Thập Nhị Trấn Thủ, Chu Nhất, Chu tiền bối nếu ở đây thì nhất định tòa tháp này không tầm thường, bản Bang chủ lên trước! Kích Ngọc Hầu lưu lại chính là sở hữu chung của toàn võ lâm, bản Bang chủ cam đoan sẽ dùng cho việc thiện!”

Chu lão nhân không kịp ngăn cản, mạnh mẽ gầm lên một tiếng, “Bang chủ của một bang đứng đầu lại vô sỉ như thế! Vương Ngũ! Triệu Thất! Động thủ!”

Đinh Phong mới lên đến một nửa, bỗng nhiên trên lầu lao xuống hai người trung niên mặc áo bào màu tro, một người cầm kiếm một người không sử dụng vũ khí, người có kiếm xuất ra chiêu thức sắc bén không hề lưu tình, ngọc trúc xanh biếc của Đinh Phong có thể cản được một chiêu kiếm nhưng lại cản không được ám khí, đầu vai của Đinh Phong trúng một mũi ám khí, người xuất thủ chính là người không cầm bất cứ thứ gì trên tay.

Vì nóng lòng mà không hề phòng bị, Đinh Phong ôm đầu vai đầy máu, đệ tử Cái Bang vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Hắn lui về sau vài bước, đè chặt vết thương để cầm máu, “Vì sao chư vị còn chưa động thủ? Chẳng lẽ lúc này còn muốn giảng đạo nghĩa giang hồ? Tòa tháp này là bọn họ cai quản, có ai biết trong đó còn có cái gì hay không, hay là bọn họ đã tự trộm lấy cho bản thân mình, chúng ta phải lên đó để xem xét!”

Mắt thấy đám người của Hách Thiên Thần vẫn không có động tĩnh, chỉ có bọn họ mạo hiểm giao thủ, Đinh Phong lập tức đánh chủ ý, Hách Thiên Thần nghe xong thì ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

Hách Thiên Thần không xuất thủ cũng không mở miệng, mà chỉ quan sát khắp xung quanh, lời nói của Đinh Phong vốn là muốn bọn họ bỏ mặc kiêng kỵ, cũng là tìm cho bản thân mình một lý do để xuất thủ, không ngờ bọn họ hoàn toàn không có phản ứng.

“Hạng người mua danh trục lợi, vốn là loại tiểu nhân âm hiểm dối trá! Dám vu khống chúng ta!” Chu lão nhân phản ứng rất lớn, thấy Đinh Phong cố ý khơi chuyện, xuất thủ càng không lưu tình.

Đinh Phong không rảnh tiếp tục lên tiếng, Hách Thiên Thần lướt qua đám người đang giao thủ, bước đi trong tòa tháp, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu đương nhiên dừng trên người hắn, Vân Khanh cúi mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Hoa Nam Ẩn nhàn nhã tựa vào cửa sổ xem trận chiến, thỉnh thoảng lại thầm kinh hô tán thưởng vài tiếng, giống như đến đây chỉ để xem diễn.

Bên kia, đám người đã giao đấu một hồi lâu, Chu Nhất lão nhân quả thật là người đứng đầu Thất Thập Nhị Trấn Thủ, công lực không tầm thường, cho dù thủ hạ của Vạn gia cùng đệ tử Cái Bang không ít, mười mấy người địch một người nhưng nhất thời vẫn không đánh lại hắn.

Tiếng hô quát không ngừng vang lên, binh khí quyền chưởng giao nhau, y mệ cùng tà áo ngang dọc đan xen, mặt trời đã hướng về phía tây, ánh tà dương như máu, chiếu rọi vào tòa tháp làm nơi đây dần dần bịt kín thành một màu đỏ sậm.

Hách Thiên Thần vòng quanh khắp tầng tháp vài lần, theo ánh mắt của hắn thì Hách Cửu Tiêu liền biết rõ, nhất định hắn đã nhìn ra cái gì đó.

Tầng tháp này không trống rỗng như tầng thứ nhất, có bày vài thứ, tỷ như bình hoa, thư tịch, vài bức thư họa trên tường, mấy chiếc ghế ngồi, vách tường thậm chí còn có một gốc cây vô danh, mấy thứ này đã sớm hỗn độn phân tán trong cuộc chiến kịch liệt, không còn nhìn ra nguyên trạng, nhưng Hách Thiên Thần dường như cảm thấy rất hứng thú đối với chúng nó, tầm mắt không ngừng qua lại.

Phát hiện ánh nhìn chăm chú của Hách Thiên Thần, Chu lão nhân rõ ràng có một chút lo lắng, Vạn gia phụ tử giao thủ với hắn làm sao lại nhìn không ra, Đinh Phong xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Hách Thiên Thần nhìn vài lần vào bức thư họa trên tường ở sau lưng bọn họ, bỗng nhiên xuất thủ –

Một chưởng không phải hướng vào Chu lão nhân, mà là đánh vào vách tường màu trắng.

“Dừng tay!”

“Đợi đã–”

Chu lão nhân và hai người kia cùng nhau hét lớn, muốn ngăn cản Hách Thiên Thần nhưng đã không kịp, vách tường màu trắng bị một chưởng chấn động, từ phía sau vách tường phát lên âm thanh chuyển động bánh răng của cơ quan, cạch cạch, tiếng động tiếp tục vang lên, Chu lão nhân cùng với Vương Ngũ và Triệu Thất không để ý đến đao kiếm đang bổ vào người, đột nhiên lui về phía sau, Đinh Phong cũng kinh hãi lui ra sau mấy trượng.

Sau khi cả mặt tường lui vào trong, những món ám khí giống như giáo thương từ vách tường xuyên thấu đâm ra ngoài, những người chưa kịp tránh né lập tức bị đâm xuyên mấy trăm lỗ, trên mặt tường treo đầy thi thể, sau khi lui ra sau thì rốt cục dừng lại, ước chừng có năm người chết dưới cơ quan này.

Trong đó có đệ tử Cái Bang cũng có thủ hạ của Phiêu Miểu Lâu, trên mặt vẫn còn nguyên thần sắc kinh ngạc, mấy cổ thi thể có kẻ hướng mặt vào trong, có kẻ hướng ra ngoài, đôi mắt trừng lớn phản chiếu ánh tà dường của hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trong mắt tựa hồ đang chảy máu, cũng giống như một thân đầm đìa máu tươi đang chảy xuống đất của bọn họ, một màn đột ngột lại làm cho người ta sợ hãi kinh hoàng.

Cơ quan đã khởi động, nhưng tiếng cạch cạch vẫn chưa dừng lại, Chu lão nhân ngửa mặt lên trời thở dài, thì thào tự nói, “Thiên ý, thiên ý…” Một chưởng đánh vào đỉnh đầu, tự tuyệt ngay tại chỗ.

Vương Ngũ và Triệu Thất thấy hắn như thế cũng đồng loạt quỳ xuống, cùng hướng lên tòa tháp mà hô to, “Thuộc hạ thẹn với chủ công!” Giống như Chu lão nhân, tự chưởng vào đỉnh đầu, phơi thây trên mặt đất.

Trong nháy mắt, cả ba người đều tự sát, Vạn gia phụ tử và Đinh Phong vẫn chưa lấy lại tinh thần, không biết vì sao bọn họ phải làm như vậy.

Hách Thiên Thần nhìn thấy ba người nằm chết ở trước mắt, khẽ nhíu mày, thân phận ba người này cũng không đơn giản, nếu không có thiên đại bí mật cùng với quyết tâm cực lớn thì không ai lại ở nơi này trấn thủ hơn chục năm? (thiên đại = to lớn)

Tiếng vang cạch cạch càng thêm rõ ràng, bọn họ bắt đầu cảm giác được cả tòa tháp đều đang chấn động, “Chẳng lẽ sắp sụp?” Vạn Minh Khê hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên thấy góc tường có thêm một thứ, đó là một cái long đầu được nạm vàng, hắn đưa tay nắm lấy, thì ngay lập tức long đầu bỗng nhiên chuyển động.

Hách Thiên Thần nhìn chăm chú long đầu, ánh mắt trong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, toàn bộ mặt đất sụp xuống, tránh cũng không thể tránh, mọi người đồng loạt nhảy lên, chỉ thấy dưới chân như vực sâu không đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.