Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 166: Chương 166




Ngón tay bám chặt vào vách đá và dây leo của gốc cây khô, móng tay của Hách Thiên Thần bị gãy nát, phía trên vách núi dựng đứng có nhiều vết máu, nhưng hắn vẫn không buông tay.

“Thiên Thần!” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu lạnh như sương, lớn tiếng hô to, “Buông tay!”

Hách Thiên Thần không nói một tiếng, năm ngón tay như bị kim đâm, đau đớn đến mức khiến hắn bất chợt thanh tỉnh, bàn tay nắm lấy Hách Cửu Tiêu càng siết chặt hơn, phát hiện động tác của hắn, Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, “Thiên Thần, ngươi có nhớ rõ lúc trước ở Thập Toàn Trang?”

Không hiểu vì sao Hách Cửu Tiêu lại nhắc đến chuyện này, Hách Thiên Thần miễn cưỡng mở miệng, “Nhớ rõ.” Tay trái run rẩy, hắn ngửa đầu nhìn lên phía trên vách núi, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoa Nam Ẩn ở phía trên, bọn họ tuột xuống đến đây, nhưng đoạn dây lại không đủ dài.

“Lúc ấy ngươi nợ ta một lời hứa, ngươi nói sẽ đáp ứng một việc.” Hách Cửu Tiêu nhắc đến lúc trước, hắn đã giải độc cho mọi người ở Thập Toàn Trang, đổi lại Hách Thiên Thần sẽ đáp ứng một lời hứa với hắn.

“Ta không quên.” Suy nghĩ trong đầu của Hách Thiên Thần trở nên hỗn loạn, hắn không biết Hách Cửu Tiêu muốn nói gì, bỗng nhiên dâng lên một dự cảm bất lành, hắn càng siết chặt tay của Hách Cửu Tiêu. Hách Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Vậy đáp ứng ta, đừng nhảy xuống theo ta.”

“Ngươi…” Hách Thiên Thần vừa mở miệng thì bị Hách Cửu Tiêu cắt lời, nhẹ nhàng cười vài tiếng, “Ta cam đoan ta sẽ không chết.”

“Ngươi muốn mạo hiểm?” Hách Thiên Thần biết dự định của Hách Cửu Tiêu, nếu dùng dị năng để điều khiển không khí khi rơi xuống thì Hách Cửu Tiêu quả thật không thể chết, nhưng kết quả là sẽ khiến Già Lam bộc phát, trong một khoảng thời gian ngắn lại phát độc hai lần, nếu lại tẩu hỏa nhập ma thì hắn không biết Hách Cửu Tiêu còn có thể tỉnh lại hay không.

Hách Cửu Tiêu có thể quên hết tất cả, trở thành ác ma chỉ biết cuồng sát.

“Ta không cho phép ngươi làm như vậy.” Hách Thiên Thần gầm nhẹ, y mệ vẫn còn bị Lý Miên Ca nắm lấy, hắn nhìn thấy sự tàn ác trong đôi mắt như độc xà của Lý Miên Ca, khi sắp chết là lúc Lý Miên Ca đã quyết tâm muốn bọn họ cùng nhau chôn thây dưới vực thẳm.

Người ở trên núi chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cúi đầu quan sát, nghe thấy tiếng đối thoại từ dưới vách núi truyền lên, không rõ đến tột cùng là tình cảm như thế nào mà lại khiến cho đôi huynh đệ này chấp nhất như vậy, cho dù đang cheo leo nơi vách đá, sắp rơi xuống vực thẳm, vạn kiếp bất phục, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho đối phương.

Gió núi thổi bay cẩm y, những vệt máu khô làm cho màu tử kim hóa thành màu huyền hắc, Hách Cửu Tiêu đón gió, đưa mắt nhìn Hách Thiên Thần, “Đáp ứng ta, không được theo ta nhảy xuống, ta cũng đáp ứng ngươi, ta sẽ không lưu ngươi lại một mình.”

Gió núi tạt vào mặt làm cho người ta không thể mở mắt, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn thủy chung nhìn Hách Thiên Thần, “Ta sẽ không chết, sẽ không cho ngươi có cơ hội yêu người khác, giữa ngươi và ta vô luận người đời nói như thế nào thì ngươi vẫn là của ta. Những lời này ta nói được thì sẽ làm được, ngươi hãy nghe lời ta, buông tay ra…”

Thật vất vả mới có được, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Nhưng lúc này Hách Cửu Tiêu không thể không làm như thế, hắn không muốn nhìn thấy Hách Thiên Thần đổ máu, không muốn nhìn thấy Hách Thiên Thần bị thương, không muốn người đệ đệ đã khơi dậy toàn bộ tâm tư tình cảm trong lòng của hắn lại bị hắn liên lụy.

Những điều này, Hách Thiên Thần hiểu rất rõ. Bây giờ hắn không còn cảm giác vết thương ở trước ngực như thế nào, khi trong tim quá mức đau đớn thì hết thảy ngoại thương đều có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể, hắn cắn răng rồi chợp mắt, “Hảo, ta…..đáp ứng.”

Hắn chậm rãi nói, vừa bình tĩnh lại vừa thong thả, “Ta có thể buông tay, nhưng ngươi không thể chết, mặc kệ ngươi có tẩu hỏa nhập ma hay không thì ngươi cũng không được chết.”

“Ta đáp ứng ngươi.” Giọng nói lạnh như băng lại nói ra một ngữ điệu đầy ôn nhu, đây là lời của Hách Cửu Tiêu.

Phía trên vách núi, đám người nghe thấy bọn họ đối thoại, trong lòng có cái gì đó hơi xúc động.

Nhịn không được mà nhoài người ra ngoài, liền nhìn thấy ánh ban mai rọi xuống một thân thanh y đang phất phơ trong gió, huyết sắc đỏ thẫm dừng trên hai bàn tay đang nắm chặt, tóc đen tán loạn, một người cúi xuống nhìn chăm chú, một ngươi đưa mắt ngửa mặt nhìn lên, ánh mắt giao nhau, chỉ trong khoảnh khắc nhưng tựa hồ đã trải qua cả ngàn vạn năm, sau đó đột nhiên Hách Cửu Tiêu giãy khỏi tay của Hách Thiên Thần….

Hắn chụp lấy Lý Miên Ca, Lý Miên Ca dường như nghe xong cũng ngây người, nhưng lại không phản ứng, bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt, một mảnh y mệ màu xanh rách toạc, Lý Miên Ca bị vứt xuống vực sâu, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu cũng rơi xuống….

Bàn tay đang kết lấy dây thừng của Hoa Nam Ẩn sững sờ dừng lại, Vân Khanh thất thanh kêu lên sợ hãi. Nhìn thấy một màn trước mắt, không người nào nói nên lời, tất cả đều nín thở, không ai có thể đánh vỡ sự yên ắng vào giờ khắc này. Mới vừa rồi bọn họ chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, mỗi lần hai người đối diện, mỗi một câu đối thoại, đều làm cho bọn họ không thể không xem, không thể không nghe. Không biết bắt đầu từ khi nào, trong sự tĩnh mịch chỉ còn tiếng gió lao xao.

“Các ngươi không thể bức tử bọn họ….không thể…..bọn họ không phải thân huynh đệ! Không phải! Không phải thân huynh đệ!” Một người nữ nhân chạy đến từ chân núi, đầu tóc bù xù bẩn thỉu, nhìn không rõ bộ dạng, thân hình nhảy lên cực nhanh, nàng chạy lên đỉnh núi, trong miệng không ngừng hô to.

Mộc Thương Nhai bỗng nhiên quay đầu lại, người tới chính là Diễm Hoa, là người phụ nữ bị điên?

Không biết có nghe thấy lời của nàng hay không, một tay của Hách Thiên Thần bám vào vách núi, nhìn xuống làn sương mù lượn lờ dưới vực thẳm, nhìn đến thân cẩm y dần dần biến mất trong tầm mắt….

Cửu Tiêu, ta đáp ứng buông tay ngươi ra, nhưng ta chưa nói sẽ không nuốt lời.

Thả ra bàn tay đã sớm mất đi tri giác, hắn chậm rãi ngã về sau, bóng dáng dần dần rơi xuống, tiếng gió gào thét ngay tại bên tai, y mệ tung bay phấp phới, hắn nhìn thấy cảnh vật xung quanh không ngừng hướng lên trên.

“Hách Thiên Thần!” Đám người trên đỉnh núi la hét, Diễm Hoa cũng vọt đến vách núi, cùng mọi người nhìn xuống vực sâu.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, dưới bầu trời trong xanh quang đãng, ánh mặt trời chiếu rọi xuống y mệ màu thanh lam dính máu, cũng như một vầng mây bay, nhẹ nhàng phất động, xuyên thấu màn sương phiêu diêu mờ ảo, người nam nhân luôn luôn thản nhiên trầm ổn, bình tĩnh ung dung, tựa hồ đang mỉm cười, giống như trở về với mây trời, trở về với tự do, tựa như một làn gió thoảng, biến mất trước mắt mọi người.

Sự lặng yên như tử tịch, nặng nề đặt trong lòng mọi người, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng, Hoa Nam Ẩn cầm lấy sợi dây chưa kịp nối dài, cả người đều trở nên cương cứng. Vân Khanh đứng bên cạnh, mở to hai mắt, những giọt lệ âm thầm lặng lẽ rơi xuống. Xá Kỷ đờ đẫn quỳ trên mặt đất. Vong Sinh bình tĩnh nhìn đến vách núi, chính hắn muốn ám sát Hách Thiên Thần, nhưng giờ khắc này dường như tâm tư của hắn cũng đã chết lặng.

Người của các phái tựa hồ đã mất đi hồn phách, bọn họ nghe thấy tiếng la của Diễm Hoa, không biết đến tột cùng nàng có thân phận gì, nhưng không có ai còn tâm tình đi hỏi lai lịch của nàng. Bỗng nhiên có người đuổi theo nàng từ phía sau, nhìn thấy tình cảnh ở trên vách núi, lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì, hung hăng vỗ tay, rồi tàn nhẫn cười lạnh, “Hôm nay tất cả những người ở đây đều phải trả giá!”

Mọi người quay đầu lại, bọn họ không biết người nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện này là ai, người nọ mặc một thân hắc y, tóc dài rối tung, màu đen trên tóc lại phản chiếu thành màu tím dưới ánh mặt trời, nếu Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, thì sẽ biết đó chính là Mục Thịnh.

“Các ngươi được xưng là anh hùng đại hiệp, đừng quên ngày hôm nay các ngươi đã làm cái gì, các ngươi đã mắng cái gì!” Đảo qua phản ứng của mỗi người, Mục Thịnh càng thêm khẳng định, bỗng nhiên hắn thu lại nụ cười lạnh, thay bằng một cái nhếch môi, “Đàn Y công tử, Huyết Ma Y, hai người này, các ngươi nghĩ rằng bọn họ sẽ chết dễ dàng như vậy hay sao?”

“Hảo hảo chờ, chờ ngày bọn họ trở về! Chờ ngày trả giá đại giới!” Lời nói lang lảnh xuyên thấu mây xanh, như một tảng đá nặng nề rơi xuống đáy lòng của mỗi người, sắc mặt của bọn họ nhất thời trắng bệch.

Nay có người đã nói Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không phải thân huynh đệ, như vậy tất cả những lời nhục mạ chỉ trích lúc trước trở thành cái gì?

Có người nghi vấn thân phận của Diễm Hoa, Mộc gia huynh đệ đứng ra xác nhận nàng có quan hệ đến Diễm Âm, mà Diễm Âm chính là yêu hồ trong truyền thuyết, là thân mẫu của Hách Thiên Thần hoặc là của Hách Cửu Tiêu, nay Diễm Hoa nói hai người không phải thân huynh đệ, như vậy trong đó nhất định có nội tình.

Nói ra mấy câu, không ít người kinh hãi run sợ, mặc dù bọn họ tận mắt nhìn thấy hai người rơi xuống vực thẳm, nhưng thật sự không thể khẳng định bọn họ sẽ chết.

Đàn Y công tử, Huyết Ma Y, hai người cùng với thanh danh oai chấn giang hồ, vốn là đại biểu cho những chuyện không có khả năng cũng trở thành có thể, không ít người đã từng lĩnh giáo, bọn họ cảm thấy hối hận vì sao mình lại nghe lời xúi giục của Lý Miên Ca để làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng không hiểu được vì sao trong đầu lại mất bình tĩnh mà một lòng muốn hai người phải chết.

Thiên Cơ Các, Vu Y Cốc, vốn là nơi để bọn họ ghen tỵ và hâm mộ, cũng là địa phương mà bọn họ vừa sợ hãi vừa kiêng kỵ. Nay bọn họ lại dẫn người đến đây để tìm cái chết, còn gián tiếp trở thành đồng lõa của Lý Miên Ca, làm hại hai người rơi xuống vực thẳm….

Mặc kệ hai người rốt cục có chết hay không thì người của Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc cũng không bỏ qua cho bọn họ.

Bộp, bộp, bộp, Hoa Nam Ẩn không ngừng vỗ tay, giương giọng nói với Mục Thịnh, “Mặc kệ ngươi là ai, nhưng ngươi nói rất đúng! Hai người kia làm sao có thể chết như vậy! Hoa Nam Ẩn ta là người đầu tiên không tin!”

Rất nhiều người bắt đầu hướng xuống chân núi mà đi, bọn họ đã nhìn thấy ánh mắt lộ ra sát khí của thủ hạ Thiên Cơ Các, nhìn thấy sát thủ của Hách Cốc bắt đầu rục rịch, bọn họ cuống quýt dẫn người rút lui. Đến tận chân núi mà bọn họ vẫn còn nghe thấy tiếng hô to của Hoa Nam Ẩn ở trên cao, “Hôm nay tất cả những người đã động thủ hãy nghe rõ, sau này chỉ cần ta ở trên đường nhìn thấy bất cứ một ai, mặc kệ các ngươi là chưởng môn hay tiền bối, ta Tiêu Hương Khách Hoa Nam Ẩn thấy một cái liền sát một cái!”

Không ít người của các môn phái chật vật bỏ chạy, không còn tâm tư để đáp lại, đám người tản đi tứ phía, thi thể ngổn ngang nằm trên mặt đất, khắp nơi trên đỉnh núi đều là vết máu, những người ở lại hỗ trợ thu dọn tàn cục, mặc dù nam tử thần bí và Hoa Nam Ẩn khẳng định như thế, nhưng bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy hai người rơi xuống, chỉ cần là người mà lại rơi xuống vực thẳm sâu như vậy, có thể sống sót đã là một kỳ tích, cũng không còn ai dám tiếp tục suy nghĩ.

Mây trắng phiêu du, vờn quanh khắp tứ phía, sau lưng Hách Cốc là vách núi, Lý Miên Ca phơi thây nơi vực thẳm.

Khi hắn hạ xuống là lúc thân thể đập vào một tảng đá gồ ghề, nửa bên mặt nát nhừ, máu tươi không ngừng tuôn ra, tứ chi vặn vẹo uốn cong, đến khi dòng máu dần dần đông lại, không biết đến bao lâu thì sẽ hóa thành bạch cốt như những thi thể chồng chất ở nơi này.

Hách Thiên Thần cũng rơi xuống vực thẳm cùng Hách Cửu Tiêu, bọn họ xác thực không chết như lời của Mục Thịnh.

Khi Hách Thiên Thần rơi xuống giữa không trung thì liền lấy ra Giao Tàm ti, tay trái đã mất sức nên không thể sử dụng, tay phải bắn ra Giao Tàm ti, cuốn lấy những nhánh cây mọc lan tràn bên vách núi, những nhánh cây khô không thể thừa nhận trọng lượng của hắn, nhưng mỗi lần bị bẻ gãy cũng giúp hắn giảm xóc đáng kể, thân thể cứ như thế mà từ từ rơi xuống.

Trong khi Hách Cửu Tiêu thật sự không dựa vào bất luận ngoại lực nào, cho đến khi sắp sửa rơi xuống đáy vực thì hắn mới sử dụng dị năng, ngự khí để đem thân thể đẩy lên trên, chân khí trong người trở nên hỗn loạn, lần lượt chấn động toàn thân, nội lực không thể sử dụng nhưng vẫn có thể tự nhiên xuất ra dị lực. Cuối cùng hắn rơi xuống mặt đất nhưng thân thể chỉ bị trầy xước một chút.

Hách Cửu Tiêu vừa rơi xuống đáy vực, thì không bao lâu sau liền nhìn thấy Hách Thiên Thần rơi xuống, lúc ấy hắn thật sự không biết là nên sinh khí hay là nên cao hứng, cuối cùng chỉ có thể đỡ được Hách Thiên Thần, ra sức ôm chặt người vào lòng, trước ngực kịch liệt phập phồng, nói không nên lời.

~Hoàn Quyển III~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.