Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 167: Chương 167: Phiên Ngoại Sở Tĩnh Huyền – Lý Đại Nương (1)




Quân Tâm Thùy Hứu -

“Ta thật sự không có cách nào để nói rõ với ngươi…” Trong bóng tối u ám, ngọn đèn đuốc loe loét, người nam nhân đứng trước mặt đang cau mày, hết nhìn trái lại nhìn phải, xung quanh không có người khác, mặt hồ dị thường yên tĩnh, con thuyền ở xa xa cũng không nghe được những gì bọn họ đang nói với nhau, lúc này mới cảm thấy an tâm, bộ dáng cẩn thận, làm cho người nam tử đứng đối diện với hắn cảm thấy có một chút nực cười, nhưng lại vì chính mình mà cảm thấy thật đáng buồn.

“Ta là nam nhân, không thể nối dõi tông đường cho nhà của ngươi, nhưng cử chỉ của ta không giống nam nhân, ngay cả làm huynh đệ kết nghĩa với ngươi mà cũng khiến cho ngươi lo sợ bị người đời nhạo báng. Vì vậy, cho dù như thế nào thì đối với ngươi mà nói, ta vẫn là một kẻ phiền toái. Ngươi sợ bị người khác biết chuyện của chúng ta đến như vậy hay sao?” Bạch y tao nhã làm cho nam nhân đang đứng trên sông lộ ra hơi thở phiêu diêu mềm mại, hắn hất tóc, bi sắc trong mắt càng thêm rõ ràng.

“Ngươi cũng biết người khác đối với việc này như thế nào, giữa nam nhân và nam nhân vốn sẽ bị người đời chỉ trích, cho dù có kỷ viện tiểu quan thì bọn họ đều phải lén lút, huống chi nhà của ta….”

Bốp, tiếng bạt tai vang dội, “Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi xem ta là cái gì?” Y mệ vung lên trong gió, vì thịnh nộ mà những ngón tay trở nên run rẩy, hắn không thể tin mới vừa rồi mình lại nghe thấy đối phương trả lời như thế, mỉm cười một cách giận dữ, “Liễu Trường An, xem như ta đã nhìn lầm ngươi, là Lý Phúc ta bị mù! Từ nay về sau, chuyện kết nghĩa không cần nhắc lại!”

“Phúc đệ!” Liễu Trường An nôn nóng, đưa tay giữ lấy hắn, “Ta không có ý tứ muốn đoạn tuyệt với ngươi, ta chỉ muốn cùng ngươi hoãn lại chuyện này. Ngươi xem, bộ dáng của ngươi như vậy, phụ mẫu của ta mà nhìn thấy thì nhất định sẽ…”

“Nhất định sẽ biết đứa con bảo bối của bọn họ chỉ có hứng thú với nam nhân mà không phải nữ nhân? Hay là biết ngươi thiếu chút nữa liền cùng ta làm ra cái chuyện xấu xa mà bọn họ cho dù có tưởng tượng cũng không dám?” Những lời này của Lý đại nương liên tiếp thốt lên, làm cho sắc mặt của Liễu Trường An lúc đỏ lúc trắng. Nhìn Liễu Trường An như thế, Lý Phúc cảm thấy bản thân mình thật nực cười, hắn còn nghĩ rằng Liễu Trường An bất đồng với những người nam nhân khác, quả thật là một chuyện đáng chê cười.

“Quên đi, xem như ta và ngươi chưa bao giờ quen biết, ngươi đi đi.” Khoát tay, Lý Phúc xoay người, Liễu Trường An còn muốn vãn hồi, muốn tiến lên đưa tay ôm lấy hắn, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, lại hướng xung quanh, rồi lặng lẽ thu tay lại.

Ở xa xa, một chiếc thuyền hoa chậm rãi bơi qua, nữ tử ngồi bên cửa sổ mỉm cười nhìn hắn, hắn mỉm cười đáp lại, chờ thuyền đi xa, mới nhíu mày nhìn Lý Phúc đang đưa lưng về phía hắn.

Hắn không muốn hai người bọn họ cứ như vậy mà chấm dứt, so với những người nam nhân trước đây mà hắn quen biết thì Lý Phúc tuổi trẻ tuấn tú, khuôn mặt trắng ngần, dáng người cao thon, tính cách cũng tốt, ngoại trừ hơi nữ tính, thì những điểm khác đều rất tốt, nhưng chính vì điều này lại làm cho hắn hết sức lo lắng. Nhà của hắn là một gia đình có thể diện, không chấp nhận có bất cứ chuyện gì lầm đường lạc lối, huống chi là việc này…..

Do dự một hồi, hắn lặng yên tiến lên rồi ôn nhu nói, “Phúc đệ, nghe ta một lần có được haykhông? Chúng ta trước tiên xa nhau một thời gian, việc nói với phụ mẫu rằng ngươi là huynh đệ kết nghĩa với ta cũng hoãn lại, ta thật sự sợ bọn họ nhìn thấy ngươi thì bọn họ sẽ biết chuyện giữa chúng ta.”

“Không cần nữa! Ngươi đi đi!” Đi xa vài bước, Lý Phúc quay người nhìn Liễu Trường An, cho dù Liễu Trường An dịu dàng nói với hắn như thế nào thì hắn vẫn giữ thái độ như thế. Liễu Trường An không khỏi tức giận, cười lạnh nhìn Lý Phúc, “Lần này ta đi thì ngươi đừng hối hận!”

“Ngươi cho rằng trên đời chỉ có một mình ngươi là nam nhân, ta Lý Phúc không thể tìm thấy người đối với ta thật tình hay sao?” Như cười như không nhìn Liễu Trường An, Lý Phúc lắc đầu, “Đừng tưởng rằng ta không biết. Liễu Trường An, ngươi đã chấp thuận với gia đình cùng tiểu thư Trương gia đính hôn, sau đó không bao lâu sẽ thành thân, ngươi còn muốn gạt ta đến bao giờ? Ngươi thật sự xem ta là tiểu quan trong kỷ viện, chỉ có thể mặc cho ngươi gọi đến gọi đi, có phải hay không?”

Không ngờ Lý Phúc lại biết rõ như vậy, Liễu Trường An cả kinh, lại thấy hắn lớn tiếng nói như thế, sợ có người nghe thấy liền kích động che lại cái miệng của hắn. Một cây kim châm bay qua, vèo một tiếng, y mệ của hắn bị đóng đinh trên mui thuyền, chỉ có thể dừng lại động tác.

“Từ nay về sau ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!” Toàn tâm toàn ý tin tưởng và tín nhiệm, cuối cùng đổi lấy kết cục như thế, vẻ mặt của Lý Phúc đầy chua sót, lại cười dài một tiếng rồi nhảy lên phía trên mui thuyền, “Sau này ta sẽ làm nữ tử, mặc nữ trang, ngươi sẽ không bao giờ còn muốn quen biết với ta!”

Bạch y lướt qua bầu trời đêm, bóng người phiêu diêu đi xa, nhất ngôn cửu đỉnh, từ nay về sau trên giang hồ quả nhiên không còn Lý Phúc, mà chỉ còn một người nam tử được người đời xưng là Lý đại nương.

Hắn mặc nữ trang, giọng nói mềm nhẹ, bàn tay Tú Lý Càn Khôn nổi danh khắp giang hồ, niên kỷ chưa quá ba mươi, tự lập Tuyền Cơ Phường, ngay cả quan phủ và hoàng cung đều phái người đến trước cửa để đặt thêu tú phẩm, hàng năm tiến cống vào hoàng cung thì trong danh sách lúc nào cũng có ba chữ Tuyền Cơ Phường.

Mọi người đều biết Lý đại nương của Tuyền Cơ Phường, không còn ai gọi hắn là Lý Phúc.

Trên bàn có một chiếc gương đồng, trong gương hé ra một khuôn mặt nhã nhặn thanh tú, tóc dài cột cao, thản nhiên chớp mắt, rồi lại điểm một ít son lên môi, khuôn mặt vốn đã nhu hòa lại càng giống như nữ tử.

Mỉm cười nhìn vào gương, người nam nhân ngồi trước bàn trang điểm đang vuốt nhẹ một chiếc khăn lụa. Hắn đã quen với hình dáng trong gương, mặc dù những lời nói ra lúc ấy chỉ là nhất thời xúc động, nhưng hắn cũng không hề hối hận.

Lý Phúc bất quá chỉ là một cái tên, hắn sinh ra cũng không có gì đặc biệt, trà trộn vào giang hồ nhiều năm, dựng nên Tuyền Cơ Phường, dạy dỗ thủ hạ thêu thùa, mấy năm nay hắn cũng làm được rất nhiều việc.

“Đại nương! Trong cung có người tới thúc giục! Muốn ngươi mau chóng khởi hành!” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng nói nhao nhao ồn ào đều là của nữ tử, giọng nói the thé chói tai là điều mà cả đời Lý Phúc cũng học không được, cho dù động tác của hắn rất giống như một nữ tử, nhưng thân thể của hắn vẫn là nam nhân, bất quá hắn không hề cảm thấy đáng tiếc đối với điều này, hắn mặc nữ trang nhưng chưa bao giờ tiếc nuối mình không phải nữ tử.

Hắn là một nam nhân thích nam nhân, hắn không muốn che giấu sự thật này.

“Chẳng phải là đã đến rồi hay sao, gấp cái gì?” Chải chuốt lại phần tóc mai, hắn đứng lên, tinh thần của hắn hôm nay không tốt lắm, có lẽ đêm qua gặp quá nhiều giấc mộng, đều có liên quan đến chuyện trước kia.

“Xe ngựa chuẩn bị hết chưa? Hàng hóa cũng chất đầy đủ rồi chứ?” Lý đại nương từ trong phòng đi ra, đám tú nữ đều lập tức gật đầu, “Vâng, vâng, đều chuẩn bị đầy đủ, tất cả những vật trong cung muốn cấp…”

“Được rồi, đi xuống đi.” Hắn bước ra ngoài cửa, rồi lên xe ngựa, hướng đi là vào hoàng cung. Ở trong xe, hắn lại hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến hoàng cung.

Hàng hóa đều được khiêng xuống, hắn ngồi trong nhã phòng ở Thiên Điện chờ thanh toán, đang cảm thấy nhàm chán thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bõm, có người rơi xuống nước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.