Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 301: Chương 301




Ân Phách Mệnh là thân tín của Hùng Tích An, nhưng trong trận đại chiến đêm qua quả thật không ai nhìn thấy hắn, Hách Thiên Thần nhớ rõ lúc Ân Phách Mệnh cùng Hách Cửu Tiêu giao thủ thì đã bị thương, một cánh tay đã bị phế, chẳng lẽ bởi vì như vậy mà bị Hùng Tích An loại bỏ?

“Hắn không phải người mà chúng ta tìm.” Biểu tình của Hách Cửu Tiêu rất âm trầm, hắn lạnh lùng nói ra những lời này, không có gì phải phân trần, nhưng Hách Thiên Thần đã nghe ra ý tứ trong lời của hắn, người khiến Tử Diễm phản bội Thiên Cơ Các không phải Ân Phách Mệnh.

“Các ngươi muốn tìm một nữ tử.” Sở Thanh Hàn mở ra cửa điện, trong cung vẫn rất hỗn loạn, còn có rất nhiều người đang quét tước tòa tẩm cung bị hỏa thiêu, không biết có bao nhiêu cung nữ thị vệ lui tới, “Vạn Ương không phải Đại Viêm, nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung, muốn tìm người ở nơi này, nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ.”

Thi thể của Lương Ỷ La đã sớm được người cứu ra, vẫn chưa bị thiêu rụi, từ đêm qua cho đến hôm nay, Sở Thanh Hàn không lộ ra quá nhiều sầu não, không biết có phải bởi vì theo như lời hắn không muốn bị tư tình chi phối hay không, hay là đang cố ý kiềm chế trước mặt hai người.

“Thế nào? Ở lại trong cung thì các ngươi càng có nhiều thời gian để tìm người, thuận tiện hơn rất nhiều.” Xoay người, Sở Thanh Hàn phất y mệ rồi tiếp tục nói, “Các ngươi có thể ở nơi đó, tòa cung điện kia nghe nói…”

“Hôm nay chúng ta liền rời đi.” Hách Cửu Tiêu cắt ngang lời hắn, không cho Hách Thiên Thần có cơ hội mở miệng.

“Hôm nay rời đi?” Sở Thanh Hàn lại nhìn người bên cạnh Hách Cửu Tiêu, cố ý chờ Hách Thiên Thần trả lời.

Đi đến trước cửa, thanh y nam nhân dường như không nghe thấy hai người bọn họ đối thoại, càng không cảm giác được tầm mắt của Sở Thanh Hàn, ánh mắt của hắn dừng ở phương xa, nơi tẩm cung bị hỏa thiêu.

“Hùng Tích An hằng ngày vẫn thường xuyên đi vào trong đó?” Hắn ra hiệu về tòa tẩm cung, tầm mắt của Sở Thanh Hàn vọng theo, “Trước khi ta chưa đến Vạn Ương thì hắn ắt hẳn thường xuyên ra vào nơi này.”

“Nghĩ đến chuyện gì?” Nghe Hách Thiên Thần đặt vấn đề, Hách Cửu Tiêu lập tức đoán được hắn có ý tưởng nào đó, liền đi đến bên cạnh rồi hỏi như vậy. Hách Cửu Tiêu đứng giữa Sở Thanh Hàn và Hách Thiên Thần, đem hai người ngăn cách một khoảng, Sở Thanh Hàn suy nghĩ một chút về những gì mà hắn nói đã bị bọn họ nghe được, hiểu rõ Hách Cửu Tiêu cảnh giác là từ đâu mà đến, lộ ra một chút tự giễu, sau đó nhướng mắt nhìn sang thì thấy một đôi mắt yêu dị lạnh lùng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thấu hắn.

“Ở mỗi cửa cung đều có ký lục, trong cung không có ai ra ngoài.” Lời nói của Hách Thiên Thần cắt ngang giằng co giữa hai người, hắn thu liễm ánh mắt rồi chắp tay ra sau lưng, ngữ thanh trầm tĩnh, “Hơn hai mươi người cùng nhau rời đi thì mục tiêu quá lớn, không có khả năng không gặp thị vệ, nhưng thị vệ ở các nơi đều chưa từng nhìn thấy động tĩnh kỳ lạ, cũng không có ai bị giết hoặc mất tích, bởi vậy chúng ta mới xác định bọn họ vẫn còn ở trong cung.” (ký lục=ghi chép)

Hách Thiên Thần nói ra suy đoán của mình, trong điện lặng im không một tiếng động, ngữ thanh nặng nề vang vọng trong không giang trống trải, hắn nói đến đây thì dừng lại, tầm mắt thủy chung dừng ở phía trên tòa tẩm cung, “Nếu bọn họ đã thật sự rời đi, thì tại sao lại không có ai nhìn thấy?”

“Mật đạo?” Vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu khẽ động một chút, đối diện với ánh mắt trầm hạ của Hách Thiên Thần.

Có tiếng bước chân vội vàng tiến đến, một thị vệ mặt mũi đầy tro bụi, vừa lau mồ hôi vừa chạy đến thiên điện, ở ngoài cửa hành lễ bẩm báo, “Sở Vương! Ngài mau đến xem một chút, trong cung của điện hạ có một cái hầm!”

“Chẳng lẽ thật sự là mật đạo?” Sở Thanh Hàn tựa hồ cũng bất ngờ, liền vội vàng đến đó, mọi người đứng trước tòa cung điện đã hoàn toàn biến đổi. Đám người đều xúm lại, bọn họ đang nhìn một cái nắp hầm bằng thiết ở trên đất, chiều rộng vài thước, mặt trên có cái chuôi nắm đã bị thiêu cháy, không biết nơi này là phòng ngủ hay thư phòng, có lẽ còn có cơ quan nhưng đã bị hỏa thiêu, cơ quan cũng mất tác dụng, rốt cục lộ ra manh mối nằm trên mặt đất.

“Thật sự là có cơ quan mật đạo.” Sở Thanh Hàn đưa tay kéo lên, nắp hầm bị thiêu không hề nhúc nhích, giống như bị khảm trên mặt đất, Hách Cửu Tiêu đưa tay ấn một cái thì nắp hầm liền bung ra.

Sở Thanh Hàn nhìn tay của hắn một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, “Nếu Yêu Hồ tộc còn tồn tại…”

Hắn thuận miệng nói như vậy làm cho người ta nghe không ra hàm nghĩa trong lời của hắn. Không biết là cảm thấy tiếc nuối vì Yêu Hồ tộc bị tiêu diệt hay là vì Vạn Ương thiếu đi những người có dị lực khác thường mà cảm thấy đáng tiếc, bởi vì hắn đã không còn cơ hội sử dụng dị lực của Yêu Hồ tộc như Thuận Đức Đế.

Nắp hầm bằng thiết được mở ra, bên trong quả nhiên có một mật đạo, có lẽ là đường tắt mà Hùng Tích An sử dụng để ra vào, lúc ban đầu trong mắt của rất nhiều người thì công chúa Lương Ỷ La đã chết, nếu không muốn người ta hoài nghi thì mật đạo quả thật là thuận tiện nhất.

“Không biết nó thông từ bên ngoài vào hoàng cung như thế nào.” Sở Thanh Hàn phái người xuống xem xét, Hách Thiên Thần cũng đã nhảy xuống, Hách Cửu Tiêu ở ngay phía sau hắn, Sở Thanh Hàn do dự một lát thì cũng nhảy xuống.

Mật đạo thông ra ngoài là một rừng cây, lúc ấy có lẽ là trời mưa, trên mặt đất còn lưu lại vài dấu vết mờ nhạt, nhân số không ít, rất có thể là Tử Diễm dẫn đám người kia đi ra ngoài.

“Bọn họ quả nhiên đã rời đi.” Hách Thiên Thần không hề lo lắng hay phiền não, hắn vẫn cúi đầu nhìn dấu vết trên mặt đất, thật giống như nơi đó cất giấu một bí mật kinh người.

“Nàng mang đao vào cung, nhất định là muốn đem thanh đao này giao cho một người nào đó.” Hách Cửu Tiêu cũng nhìn xuống dấu vết, hắn có thể xác định trong đó có một nữ tử, dấu chân khá nhỏ, nhất định là của Tử Diễm.

“Nay bọn họ đã rời đi, đao cũng không ở trong cung.” Hách Thiên Thần đứng lên, nhìn ra phía sau, hoàng cung được tường thành bao bọc, bọn họ đã ở ngoài cung, Sở Thanh Hàn đi theo sau lưng bọn họ, tựa như bị những chuyện liên tiếp lấy đi tính nhẫn nại, xem xét xung quanh, hoàn toàn không để ý bọn họ nói cái gì.

“Các ngươi thật sự phải rời đi?” Hắn nhìn xung quanh, trong miệng bỗng nhiên hỏi như vậy, giống như đang hỏi hai vị hảo hữu tâm giao, nụ cười hào phóng tiêu sái phi thường chói mắt dưới ánh mặt trời.

Hách Thiên Thần đột nhiên nhìn hắn, nhếch môi mỉm cười, “Vì sao điện hạ lại bận tâm chúng ta có muốn ở lại trong cung hay không?”

Sở Thanh Hàn không thay đổi ý cười, trong đó có thêm vài phần cô đơn tịch mịch, hắn nhìn về phía chân trời, ánh mặt trời chói sáng khiến hắn hơi nheo mắt lại, “Tạm thời ta không thể quay về Trung Nguyên, đến khi ta trở về là lúc tranh quyền đoạt vị, trước đó còn lại nhiều ngày yên bình, ta muốn ở trong cung tìm Vụ Sắc đao, nếu có thể tìm được…”

“Thì có thể thay đương kim hoàng đế Đại Viêm cởi bỏ huyết chú, ngươi là người có công lớn nhất.” Hách Thiên Thần chậm rãi tiếp lời, không nhanh không chậm mà cắt ngang lời của Sở Thanh Hàn, “Tiếp theo ngươi đang suy nghĩ nếu có thể giữ chúng ta ở lại Vạn Ương, cho dù không thể lợi dụng chúng ta nhưng cũng có thể đề phòng chúng ta giúp đỡ thái tử đối phó với ngươi, có đúng hay không?”

Sở Thanh Hàn nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén, thân hình vẫn bất động, lúc này lời nói âm lãnh trầm thấp của Hách Cửu Tiêu lại vang lên, “Khuyên ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, muốn tranh thủ thời gian thu xếp nhân thủ, đem chúng ta bao vây trong cung, ngươi cảm thấy bằng thực lực của ngươi có thể làm được hay sao?”

Bàn tay dưới y mệ đột nhiên nắm chặt, im lặng một lát, Sở Thanh Hàn ngửa mặt lên trời mà cười to, “Xem ra vẫn là chậm một bước, lần này đã bố trí không kịp”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên lui lại mấy trượng, “Bất qua ta không có ý đả thương người, chỉ là muốn bám các ngươi mà thôi.” Hai người trước mặt lộ ra một cảm giác áp bách cường đại, hắn phi thường rõ ràng, chỉ cần hơi vô ý một chút thì có thể bị hai người liên thủ giết chết.

Sở Thanh Hàn không dám sơ suất, hắn thối lui cho đến khi hai người nằm ngoài phạm vi xuất thủ thì mới ngừng lại, “Ta biết các ngươi không thể cho ta sử dụng, bất quá ta cũng hy vọng các ngươi đừng gây phiền phức cho ta.”

“Lương Ỷ La vừa mới qua đời, ngươi liền nóng lòng muốn cướp lấy vương vị như thế?” Hách Thiên Thần không truy kích, mà chỉ đứng tại chỗ cùng Hách Cửu Tiêu nhìn hắn, Sở Thanh Hàn rốt cục thu hồi ý cười, yên lặng một lúc, “Vì nàng đã chết nên ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng, trở thành hoàng đế của Vạn Ương và Đại Viêm.”

Dứt lời, ngữ thanh mạnh mẽ, tựa như có vô số cát bụi tung bay giữa không trung, Sở Thanh Hàn đột nhiên xoay người, hướng về phía cung điện.

Đi được vài bước thì hắn bất thình lình quay đầu lại, “Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu, nếu hai người các ngươi không có thực lực như thế thì căn bản ta sẽ không có ý tưởng này, đáng tiếc các ngươi thật sự muốn làm như vậy, ta cũng không thể ngăn cản, ta thật sự hy vọng không phải đối địch với các ngươi.”

Giọng nói dị thường trầm trọng, ngữ thanh vang vọng giữa khu rừng, Sở Thanh Hàn dần dần đi xa, Hách Cửu Tiêu nhìn bóng dáng của hắn, trong mắt tràn ngập huyết sắc, “Ngươi xem có phải là hắn hay không?”

Hách Thiên Thần ngẩng đầu, cũng nhìn phương hướng rời đi của Sở Thanh Hàn, “Hắn từng trà trồn giang hồ, danh hào chính là Thanh Diện Hổ, có sở trường về cải trang.”

“Người khiến Tử Diễm phản bội cũng có sở trường về dịch dung, cũng từng dùng Thực Tâm Hủ Cốt.” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu càng nói càng lạnh lẽo, Hách Thiên Thần khẽ nhíu mày.

“Một ngày không tìm thấy Vụ Sắc đao thì Thuận Đức Đế không thể khôi phục, nếu có người dâng đao lên, người hiến đao là Sở Thanh Hàn thì đó là công lao của hắn. Mà nếu không tìm thấy Vụ Sắc đao, chỉ cần kèo dài quá ba tháng thì Thuận Đức sẽ ốm đau mà chết, Đại Viêm như rắn mất đầu. Dưới cục diện như vậy thì người có lợi nhiều nhất chính là Sở Thanh Hàn.” Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn xuống đất, hắn chậm rãi phân tích nhưng trong lòng lại đang đăm chiêu.

Hai người đứng giữa rừng cây, không ai tiếp tục mở miệng nhưng đều biết đối phương cũng mang hoài nghi giống như mình. Thân phận của Sở Thanh Hàn đặc biệt, nay hắn nắm quyền hành ở Vạn Ương, cho dù Đại Viêm xem hắn là phản loạn, chỉ cần hắn dâng Vạn Ương lên, lại dùng Vụ Sắc đao giúp Thuận Đức Đế hóa giải huyết chú thì đương kim thái tử sẽ cực kỳ bất lợi.

“Đáng tiếc hắn không phải người giang hồ, lại càng không phải một kẻ ngu xuẩn, không phải là người mà ta và ngươi có thể ép buộc để hỏi ra kết quả.” Hách Thiên Thần đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của Sở Thanh Hàn trong việc bày mưu tính kế, cảm khái một tiếng, hắn lại mỉm cười, “Việc này kỳ thật không quan hệ đến giang hồ, chẳng qua…”

“Chẳng qua còn liên lụy đến Tử Diễm cho nên ngươi thủy chung không thể buông tha.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói, sương hàn trên mặt không hề thay đổi.

Hắn có thể lý giải hành vi của Hách Thiên Thần, nhưng không nhắc tới cũng không phải hắn không để ý đến chuyện này.

Hách Thiên Thần thập phần hiểu rõ, hắn biết Hách Cửu Tiêu đã thu liễm bản tính ngang ngược và bá đạo chính là vì Hách Cửu Tiêu đang nhượng bộ, “Nàng là thủ hạ của ta, ta nhất định phải làm rõ là kẻ nào khiến nàng phản loạn, Vụ Sắc đao có quan hệ đến nàng cũng liên lụy đến Thiên Cơ Các, chuyện này vẫn chưa chấm dứt.”

Hắn nghiêm mặt nói xong, lại tiến lên trước mặt Hách Cửu Tiêu, hai người kề sát rất gần, vầng trán của hắn chạm vào Hách Cửu Tiêu, bờ mi của hai người tiếp xúc, hắn tựa hồ thở dài rồi nói tiếp, “Nàng là nàng, ngươi là ngươi, ta thậm chí còn chưa đến gần nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.