Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 302: Chương 302




“Ai cũng không thể đến gần.” Hách Cửu Tiêu nâng mặt Hách Thiên Thần lên, ánh mắt giao nhau, hơi thở nóng ấm lướt trên mặt Hách Thiên Thần, trả lời một cách phi thường kiên quyết.

Tử Diễm giống như một viên đá vô hình lăn giữa hai người, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn nhưng vẫn làm cho Hách Cửu Tiêu canh cánh trong lòng, hơn nữa Sở Thanh Hàn tồn tại chính là uy hiếp, vì vậy mới khiến sắc mặt của Hách Cửu Tiêu càng trở nên khó xem như vậy.

“Đi về trước rồi nói sau.” Nhìn thấy thủ hạ của bọn họ đều đang tiến đến nơi này, Hách Thiên Thần kéo tay hắn xuống, cả hai xoay người, Băng Ngự và Xá Kỷ đều bẩm báo không tìm thấy cái gì trong mật đạo.

Nếu Tử Diễm đã rời khỏi hoàng cung, Hách Thiên Thần càng không có lý do để lưu lại, chuẩn bị rời đi ngay lập tức, lúc này Sở Thanh Hàn không lộ diện cũng không ngăn cản.

Hoàng cung Vạn Ương bị bao phủ giữa khói bụi, càng lúc càng cách xa bọn họ, trải qua một đêm, thế cục đã thay đổi, lập trường của Sở Thanh Hàn giữa Đại Viêm và Vạn Ương càng trở nên vi diệu.

Sau khi rời khỏi Hòe Lâm thì Hách Thiên Thần liền quay về Trung Nguyên, không ai biết vì sao Hách Thiên Thần lại vội vàng như vậy, Xá Kỷ lại đoán không ra vì sao Sở Thanh Hàn là kẻ đáng tình nghi nhất nhưng Hách Thiên Thần lại buông tha cho hắn, khiến Hách Cửu Tiêu cũng không hạ sát thủ đối với hắn.

Là vì Sở Thanh Hàn không thể chết, nếu hắn chết sẽ tác động đến chiến sự của hai nước? Hay là còn nguyên nhân khác, Các chủ của bọn họ đã nhìn ra điều gì cổ quái trong chuyện này?

Xá Kỷ suy đoán nhưng không có đáp án, cũng như người của Thiên Cơ Các không ai đoán được nguyên nhân thật sự mà Hách Thiên Thần làm như vậy.

Gió nổi lên, khoái mã phi nước đại, khi đoàn người của Hách Thiên Thần chạy đến Trung Nguyên thì có một bức mật hàm được đưa vào hoàng cung Đại Viêm, đang nằm trên tay An Lăng Vương Sở Lôi.

“Đây là mật hàm do Hách Thiên Thần phái người đưa đến?” Vân Khanh muốn cầm lấy lá thư, nhưng nhanh hơn nàng một bước, trang giấy đã bị Sở Lôi phóng vào ngọn nến, ánh lửa cắn nuốt trang giấy, chỉ trong nháy mắt cháy rụi không còn một mảnh, chỉ còn lại tro tàn ở nơi góc bàn, Sở Lôi buông tay, thần sắc khó phân biệt.

“Phụ thân?” Vân Khanh bất ngờ nhìn hắn, Sở Lôi đứng bên cạnh giá sách, áo choàng trên người, đáy mắt hiện lên vài phần ưu tư, “Việc này không quan hệ đến giang hồ, ngươi không cần biết.”

“Làm sao lại không quan hệ đến giang hồ, Hách Thiên Thần ở giang hồ, chuyện của hắn nhất định có liên quan đến giang hồ, hắn rời Trung Nguyên đến tái ngoại có phải là do phụ thân bày mưu hay không? Khi hắn không ở Trung Nguyên thì những lời đồn đãi được tung ra có phải cũng là do phụ thân…” Vân Khanh không nói tiếp, lo lắng chính mình đã đoán trúng.

Tro tàn trên bàn bám vào y mệ của nàng, nhẹ nhàng rơi xuống, phân tán trên mặt đất. Sở Lôi đi qua người Vân Khanh, bóng dáng đưa lưng về phía nàng, nhìn không ra biểu tình, “Đồn đãi chuyện gì, ngươi nghe được cái gì?”

“Đừng giấu ta! Nay có người truyền tin Thiên Cơ Các tìm được Vụ Sắc đao, đã biết bí mật trong đó, tính mưu phản, nhưng chuyện này căn bản không có khả năng! Hoa Nam Ẩn và ta đều biết rõ Hách Thiên Thần không phải là người như vậy! Hắn căn bản không vô tình như thế!” Vân Khanh tức giận thở gấp, nàng siết chặt khăn tay đứng trước mặt Sở Lôi, nàng sợ phụ thân của nàng thật sự tin lời đồn này, càng sợ tin đồn này là do hắn sai người tung ra.

Sở Lôi cau mày, khuôn mặt gầy yếu lộ ra thần sắc lạnh lùng, “Hách Thiên Thần không phải người như thế, nhưng ngươi chớ quên Hách Cửu Tiêu đã từng hợp tác với nhị hoàng tử, cũng có ý đồ thống nhất võ lâm, người điên giống như hắn làm sao có thể cam đoan không có loại tâm tư này?”

Vân Khanh nghẹn lời, cuối cùng lại lắc đầu, bỗng nhiên nàng tỉnh táo trở lại, “Phụ thân đừng quên đó là chuyện trước kia, nay bên cạnh hắn đã có Hách Thiên Thần, hắn có cần làm như vậy hay không? Hắn căn bản không đặt những thứ này ở trong lòng, vô luận là giang hồ hay triều đình cũng không phải là thứ mà hắn nhắm vào, hắn đã chiếm được điều mà hắn muốn.”

Khi nói lên những lời này, trong lòng của Vân Khanh hỗn tạp đủ loại tư vị, có hâm mộ cũng có cảm khái, nàng nhẹ giọng nói với Sở Lôi, “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nữ nhi cũng sẽ không tin, nhưng quả thật là như thế, càng đừng nói gần đây Nại Lạc đã biến mất khỏi giang hồ, người của Thiên Cơ Các phân tán, những tin này đều là do phụ thân phái người điều tra, chẳng lẽ người còn không tin chính thủ hạ của mình hay sao?”

“Yên nhi, chính là vì vậy mà phụ thân không thể không lưu tâm, Thiên Cơ Các và Hách Cốc có tác động lớn như thế, khiến người ta khó có thể an tâm, nhất là lúc này, ta không thể buông tha cho dù chỉ là một chút biến động nhỏ.” Sở Lôi đứng ở lập trường của An Lăng Vương mà nói ra những lời này, hắn chắp tay đi vài bước trong phòng rồi thở dài một tiếng.

“Bệnh tình của bệ hạ càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cần gấp Vụ Sắc đao, nhưng thanh đao kia lại bị đem đi tái ngoại, người đoạt đao là phản đồ Thiên Cơ Các, ngươi muốn ta làm sao tin tưởng Hách Thiên Thần?”

Sở Lôi nhíu chặt mi, Vân Khanh cũng thở dài một tiếng, “Nhưng phụ thân, nếu lúc trước người không tin hắn thì sẽ không ủy thác cho hắn đi tìm Vụ Sắc đao, chẳng lẽ người đang nghi ngờ quyết định trước kia của chính mình?”

Không biết Sở Lôi có nghe thấy những lời này hay không, tầm mắt dừng xuống lớp tro tàn dưới đất, Hách Thiên Thần phái người truyền mật hàm, theo như lời trong thư….Đôi mắt dài hẹp ngẩng lên, lúc này Sở Lôi không trả lời.

Giao chiến giữa Vạn Ương và Đại Viêm bởi vì nội loạn mà đình chỉ, Vương quyền của Vạn Ương chưa chân chính thuộc về ai, nhưng Sở Vương Sở Thanh Hàn và các vị đại thần đã thương nghị ra quyết định hạ lệnh các bộ tộc rút binh.

Tin tức này vừa truyền ra thì dân chúng nơi biên ải mừng đến phát khóc, các nơi bị chiến hỏa ảnh hưởng đều tràn ngập cảnh tượng vui mừng.

Mà triều đình Đại Viêm lại lan truyền tin tức nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn sắp trở về, đồng thời có người còn biết được một sự kiện chính là hắn có quan hệ huyết thống với công chúa Lương Ỷ La của Vạn Ương, không phải do hoàng phi Đại Viêm sinh ra mà là nhi tử của Thuận Đức Đề cùng công chúa Vạn Ương.

Thân thế của hắn gây nên một trận xôn xao, nhưng Sở Thanh Hàn nay thống lĩnh binh quyền, có được binh lực do Hùng Tích An lưu lại, còn công bố sẽ giao Vạn Ương cho Đại Viêm, bởi vậy những đại thần có thành kiến với thân thế của hắn đều tạm thời câm miệng, xem diễn biến thế cục.

Ngay trong lúc phong ba bão táp đang nổi lên thì đoàn người của Hách Thiên Thần đã gần đến Trung Nguyên, không muốn gây ra quá nhiều chú ý, lần này bọn họ không đến khách điếm nghỉ ngơi mà lại ở trong một y xá lớn nhất thành trấn.

Y xá có người đến kẻ đi, người giang hồ cũng không thiếu, tuy nói là hỗn tạp nhiều hạng người nhưng đồng thời cũng không khiến cho giang hồ chú ý, mà quan trọng nhất y xá này thuộc về Hách Cốc, là của Hách Cửu Tiêu, đương nhiên an toàn hơn những nơi khác một chút.

Bọn họ đến vào ban đêm, Xá chủ của y xá nghe nói có chủ tử tiến đến thì vạn phần ân cần, mọi chuyện đều thật cẩn thận, đoàn người của bọn họ đều được an bài ổn thỏa, hạ nhân lanh lẹ, làm xong mọi việc thì đều lẳng lặng lui ra.

Những người khác đều được Xá Kỷ an bài phòng ngủ, trong tiểu viện u tĩnh, bóng đêm dần dần thâm trầm, Hách Thiên Thần đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bỗng nhiên không nói một tiếng nào mà lại bắt đầu thoát y.

Chưa bao giờ thấy Hách Thiên Thần chủ động như thế, Hách Cửu Tiêu kinh ngạc nhìn hắn thoát hạ ngoại bào, Hách Thiên Thần đi về hướng của Hách Cửu Tiêu, giống như đoán ra được suy nghĩ trong lòng của vị huynh trưởng này, hắn từ trong tay nải lấy ra một bộ bạch y rồi mặc vào, hơi nhướng mi đối với Hách Cửu Tiêu, tựa như lộ ra một chút ý cười, “Không phải như ngươi suy nghĩ đâu.”

“Ngươi cũng biết ta suy nghĩ cái gì hay sao?” Hách Cửu Tiêu nhìn động tác mặc y phục của Hách Thiên Thần, tiến lên thắt đai lưng cho hắn, Hách Thiên Thần thản nhiên nhếch môi, “Tất cả những gì ngươi suy nghĩ đều viết lên trên mắt.”

“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Khuôn mặt của Hách Cửu Tiêu luôn luôn lạnh lùng, sẽ không lộ ra quá nhiều biểu tình, đối với người khác lại lãnh khốc vô tâm, chỉ có một người có thể nhìn ra tất cả suy nghĩ cảm xúc từ dưới đáy mắt của Hách Cửu Tiêu. Kéo lấy Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu ôm lấy mặt của hắn, ánh mắt hai người giao nhau.

Đối với ánh mắt không hề che giấu của Hách Cửu Tiêu như vậy, Hách Thiên Thần nhịn không được mà hôn lên mí mắt của hắn, “Hiện tại không phải lúc, ta còn có việc.”

Hách Thiên Thần xoay người muốn rời đi thì bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt, “Nói cho ta biết là chuyện gì.” Hắn không cho tầm mắt của Hách Thiên Thần rời đi, đôi mắt băng hàn dần dần toát ra ý tứ thận trọng, “Chẳng lẽ ngươi không nói thì nghĩ rằng ta đoán không được? Thiên Cơ Các đã xảy ra chuyện, ta nói có đúng hay không?”

Ý cười trên mặt Hách Thiên Thần lui ra, không quá ngoài ý muốn mà thở dài, “Chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi.”

Không muốn cố ý giấu diếm, hắn chỉnh trang lại bạch y trên thân, “Ta chỉ suy đoán mà thôi, còn chưa khẳng định, lúc trước Vụ Sắc đao xuất hiện đã nhắm vào Phúc Xương Trang, ta liền biết việc này nhất định có liên quan đến Thiên Cơ Các.”

“Hoa Nam Ẩn là hảo hữu của ngươi, việc này mọi người đã sớm biết, đối phương làm như vậy vì cho rằng ngươi không thể không bận tâm, ngươi cũng đã sớm đoán được chuyện này, chẳng qua ngươi không ngờ Tử Diễm lại phản bội Thiên Cơ Các rồi lấy đi Vụ Sắc đao, việc này người ngoài nhìn vào sẽ cho là Thiên Cơ Các có can hệ, ngươi đang lo lắng có người nhân cơ hội mà gây bất lợi cho Thiên Cơ Các.”

Hách Cửu Tiêu hiểu được ý của Hách Thiên Thần, mở ra tay nải, tìm được một bộ y phục màu thanh lam, vốn là của Hách Thiên Thần, mặc lên người hắn cũng rất vừa vặn, vừa thay y phục vừa nói, “Trong khoảng thời gian chúng ta không ở Trung Nguyên, muốn nhằm vào Thiên Cơ Các thì lúc này là thời cơ tốt nhất.”

“Nói không sai.” Hách Thiên Thần thấy Hách Cửu Tiêu thay y phục thì hiển nhiên là muốn đi cùng hắn, biết ngăn cản vô ích, hắn không nói thêm điều gì, chỉ chờ Hách Cửu Tiêu thay xong y phục, đang muốn nhảy ra khỏi cửa sổ thì người phía sau lại giữ chặt hắn, bên tai thì thầm, “Thiên Cơ Các vốn sẽ không rơi vào hiểm cảnh như vậy.”

Hương thơm thảo dược thản nhiên mang theo lãnh ý, ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu trầm thấp, khẽ hôn bên tai của hắn, “Thiên Thần, ngươi không nên phái người ra ngoài vì Nại Lạc, như vậy không đáng. Ngươi hẳn đã sớm đoán được sẽ có nguy hiểm, vì sao còn muốn làm như vậy? Bình tĩnh và lý trí của ngươi để ở đâu?”

Tiếng thở dài phảng phất lướt qua bên tai, Hách Thiên Thần cúi mắt nhìn xuống đất, nhìn thấy chiếc bóng giao nhau của hai người, hắn mỉm cười rồi quay đầu lại, “Ngươi đã sớm biết đáp án, còn muốn ta nhắc lại hay sao?”

“Ngươi vì ta mà làm như vậy, ta thật sự rất cao hứng, nhưng ta cũng không hy vọng Thiên Cơ Các của ngươi gặp nguy hiểm.” Hách Cửu Tiêu có một chút hối hận, hắn ôm lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, hắn nhíu mi lại, băng hàn trên mặt vẫn chưa tan rã, “Sở Thanh Hàn nhất định sẽ trở lại Trung Nguyên, lúc này phải có người giám sát nhất cử nhất động của hắn, Thiên Cơ Các làm sao còn đủ người để nhận lấy việc này?”

“Ngươi đừng quên nơi đây là ở đâu, nơi này là biên ải…” Hách Thiên Thần nói cười thản nhiên, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chớp động, bờ môi hạ xuống một nụ hôn bên cổ của Hách Thiên Thần, “Lúc trước ngươi thiết lập một phần nhân thủ ở nơi này là để đối phó với đám Các lão, ngươi cần có một thế lực khác, chỉ là không biết lực lượng này có đủ để chống lại đối phương hay không.”

“Dùng để thăm dò một chút tin tức, như vậy đã đủ rồi.” Hách Thiên Thần đi trước một bước, nhảy ra ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.