Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 10: Chương 10: Bữa tiệc cung đình 2




Cô đứng dậy rời khỏi chỗ của mình, liền ra hiệu cho A Lan. A Lan từ ngoài mang vào một cái rương nhỏ, mở ra thì bên trong có rất nhiều đồ to nhỏ khác nhau. Chính giữa là chiếc bàn cao, nhỏ đủ để đựng một cái nón. Ai nấy cũng đều tò mò không biết được cô đang muốn làm cái gì với những món đồ ấy. Cô đây đích thị là muốn làm ảo thuật cho họ xem.

Trước khi đến đây cô đã lường trước được sẽ phải phô diễn tài năng nên đã chuẩn bị những món đồ này. Vốn dĩ cô nghĩ sẽ không cần dùng đến nhưng hai con người lẽo mép kia lại ép cô.

Tứ vương gia mĩm cười nhìn cô, ánh mắt tò mò, bộ dáng rất mong đợi màn biểu diễn của cô.

Cô chuẩn bị xong mọi thứ, cúi đầu nhìn hoàng hậu, nói: Tiểu nữ có chút tài mọn lại chuẩn bị sơ sài, nếu có sơ sót mong hoàng hậu và mọi người đừng chê cười

Được! Được! Hoàng hậu gật đầu vui vẻ, ánh mắt trông như đang mong đợi điều cô sắp làm. Còn Từ An công chúa thì háo hức đến mức hiện rõ ra mặt lại tò mò nhìn chăm chú.

Cô khẽ cười rồi bắt đầu màn biểu diễn. Cô lấy miếng vãi che cái nón trên bàn rồi hô biến ra một chú chim bồ câu. Khoảng khắc đó ai nấy đều bất ngờ rồi vỗ tay khen ngợi. Cứ như vậy cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc.

Từ An công chúa từ chỗ ngồi chạy đến chỗ cô cầm cái nón lên ngắm ngía rồi lay tay cô hỏi vội: Ngươi làm sao có thể làm được như vậy? Rất hay nha!

Cô cúi đầu, khẽ giọng: Thần chỉ tìm tòi rồi học một chút thôi ạ. Để công chúa chê cười rồi

Không đâu! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Ngươi có phép à? Hay cái nón này có chỗ để đồ? Công chúa không giấu được sự ngưỡng mộ của mình, liên tục ngắm ngía cái nón thần kì. Hoàng hậu ho vài tiếng nhắc nhở: Từ Hiên! Mau về chỗ của con đi

Công chúa chu môi, chau mày đặt cái nón xuống rồi tiếc nuối về chỗ. Hoàng hậu mĩm cười nhìn cô, nói: Ngươi biểu diễn hay như vậy lại chỉ xem là tài mọn. Quả thật quá khiêm tốn

Cô mĩm cười cúi đầu một cái, đáp: Đa tạ hoàng hậu đã khen ngợi!

Cô về chỗ của mình nhẹ nhàng ngồi xuống. Từ bên ngoài tiếng của vị công công vọng vào: Thái tử điện hạ đến!

Ai cũng đều đứng dậy, bên ngoài nam nhân vận y phục ánh vàng, hình rồng múa lượn xung quanh vạt áo chậm rãi bước vào. Nam nhân này tiêu soái, anh dũng, tỏa ra khí thế vương giả, vai rộng, cao ráo, mày rậm, mắt màu hổ phách lại sâu hun hút, sóng mũi cao, thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng. Vị thái tử này có thể nói đẹp tựa như họa, mỹ nam trong số mỹ nam. So với vị tứ vương gia kia đúng là đẹp không kém một phần nhưng lại ngầu hơn bội phần. Đây chính là thái tử đương triều, Lưu Dực Niên.

Bái kiến thái tử điện hạ!

Mọi người đồng loạt hành lễ, cúi đầu chào thái tử. Giọng hắn trầm ấm phát ra: Miễn lễ!

Tạ thái tử!

Hắn đột nhiên dừng lại chỗ cô, dùng tay nâng cằm cô lên rồi chăm chú nhìn. Ném về phía cô ánh mắt ngạc nhiên, hàng lông mày khẽ chau lại. Không lẽ Hàn Vu Nhi cũng có quen biết thái tử. Ánh mắt này không phải lần đầu gặp gỡ, ngay cả người bên cạnh hắn cũng nhìn cô bằng ánh mắt tương tự.

Hoàng hậu thu vào mắt hình ảnh này thì thầm vui vẻ lại lên tiếng nhắc nhở: Thái tử! Người vừa mới đến đã nhìn trúng mỹ nhân này rồi?

Hắn thu lại ánh nhìn của mình rồi tiến đến chỗ hoàng hậu Mẫu hậu! Nhi thần chỉ cảm thấy cô nương kia quen mắt nên muốn xem kỹ một chút

Quen mắt? Đó là ba vị tiểu thư của phủ thừa tướng hoàng hậu nói.

Hắn lại nhìn lướt qua cô lần nữa kiểu như thích thú. Chỉ thấy tứ vương gia có vẻ không vui, cúi mặt uống rượu một mình. Thiên Nhu và Thiên Giai lại ganh tức, chau mày tức giận nhìn nhau rồi lại nhìn qua chỗ cô.

Từ An công chúa vừa nuốt miếng bánh lại nhìn qua chỗ thái tử, nói: Thái tử! Huynh mà đến sớm thì sẽ xem được màn biểu diễn vô cùng thú vị của Vu Nhi cô nương

Cung nữ tiến đến rót rượu cho hắn, hắn lại khẽ cười, nói: Thú vị đến mức khiến muội vui vẻ như vậy sao?

Từ An công chúa gật gù khẳng định: Phải đó!

Hắn lại nhìn cô, ánh mắt lại có gì đó khó tả, lại tò mò. Hắn cầm lấy ly rượu rồi đứng dậy, dơ lên trước mặt mọi người.

Hôm nay ta có việc nên đến trễ nên lấy ly rượu này để tạ lỗi

Nói rồi hắn uống cạn ly rượu, bữa tiệc lại tiếp tục tiếp diễn. Trong lòng cô chỉ mong nó nhanh nhanh kết thúc.

Hoàng hậu lại nhìn cô, ánh mắt thích thú ném về phía cô Vu Nhi! Không biết ngươi làm sao có được bộ y phục đẹp đến vậy?

Nữa hả? Sao cứ nhắc đến cô mãi thế? Họ hết luận về tài bây giờ lại luận về y phục trên người cô. E rằng, nếu ở lâu thêm nữa thì những thứ trên người cô đều được đem ra nói mất.

Cô trong lòng thở dài một hơi rồi đứng dậy, kéo nhẹ y phục rồi nhìn qua một lượt.

Thưa hoàng hậu! Đây chỉ là bộ y phục bình thường nhưng tiểu nữ đã cho người thêu thêm những mãnh vải hình cánh hoa và đính thêm những viên ngọc nhỏ trên những cánh hoa. Tất cả chỉ là sáng tạo riêng của tiểu nữ, đã để hoàng hậu chê cười rồi

Hoàng hậu lắc đầu, mĩm cười, nụ cười dịu dàng như cánh hoa khẽ nỡ Sao có thể chê bai một bộ y phục đẹp và lấp lánh như vậy chứ? Sáng tạo, đúng thật là sáng tạo

Nhị vương gia cũng mĩm cười, dành cho cô lời khen ngợi: Vu Nhi cô nương quả thật là người nhiều khả năng, thật sự khiến người khác đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác

Thái tử và tứ vương gia thì lặng lẽ nhìn cô rồi mĩm cười. Bữa tiệc kết thúc không lâu sau đó.

Thái tử rời khỏi Phượng Y Cung, trên đường đi trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện gì đó. Đột nhiên hắn ngừng lại khiến người bên cạnh thoáng chút giật mình, cũng không dám bước tiếp. Hắn lại nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: Trực Hoàng! Ngươi mau cho người điều tra nhị tiểu thư kia

Nghe vậy Trực Hoàng thầm cười trong lòng nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, nói: Thái tử! Người có hứng thú với vị tiểu thư ấy sao?

Hắn nhìn sang Trực Hoàng, ánh mắt nghiêm túc, có phần hơi đáng sợ. Trực Hoàng tự biết bản thân nhiều lời nên cúi đầu, nói: Thần nhiều lời, mong thái tử thứ tội

Hắn lại tiếp tục đi, trong lòng không khỏi hoài nghi, chau mày: Rõ ràng chính mắt ta và ngươi nhìn thấy cô nương đó đã rơi xuống vách núi. Sao có thể sống sót kia chứ?

Trực Hoàng cúi đầu, giọng dứt khoác: Thần cũng cảm thấy có điểm kì lạ. Thần sẽ lập tức cho người điều tra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.