Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 9: Chương 9: Bữa tiệc cung đình




Mùa xuân gần đi qua, mọi vật vẫn như vậy chẳng hề thay đổi. Hàn lão gia tặng cho cô rất nhiều phẩm vật quý giá từ tơ lụa quý đến trang sức ngọc ngà lấp lánh, càng không thiếu những món ăn ngon.

Còn cô thì ngày ngày âm thầm tập luyện, bao cát cùng những vật cần thiết đều do cô âm thầm chuẩn bị. Thân thể cũng tốt lên được phần nào.

Hôm nay là ngày cô nhập cung để tham dự buổi tiệc trà cùng hoàng hậu, mục đích chính của tiệc trà chính là để xem mắt.

A Lan đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ rất sớm. Cô mặc một bộ y phục lộng lẫy khác hẳn ngày thường, trang điểm phấn son nhẹ nhàng. A Lan chỉnh lại y phục cho cô vừa suýt xoa Tiểu thư! Người thật đẹp

Vẫn như ngày thường thôi, đẹp hơn chỉ nhờ những thứ bên ngoài. Cái cần đẹp nhất chính là lòng người.

A Lan mĩm cười: Tiểu thư nói chí phải nhưng người thật sự rất đẹp, hôm nay càng đẹp hơn mọi ngày

Cô nhìn trước gương, bộ y phục màu hồng nhạt được trang trí những cánh hoa xung quanh kèm theo những viên ngọc nhỏ trông rất bắt mắt. Bộ y phục này do chính cô thiết kế rồi cho người may thành. Cô chỉ đơn giản dựa vào y phục cổ rồi thêm vào vài chi tiết hiện đại là thành bộ y phục lộng lẫy cũng không kém phần lạ mắt.

Bước ra khỏi cổng chính, xe ngựa đều đã chuẩn bị sẵn đợi cô xuất phát. Thiên Nhu và Thiên Giai cũng đứng đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy cô cả hai đều đơ người ra, chăm chú nhìn cô. Đoạn chuẩn bị lên xe ngựa cô liền nhắc nhở một câu.

Đừng có đứng đực người ra đó, còn không mau đi là chậm trễ hoàng hậu lại khiển trách Nói rồi cô vào thẳng xe ngựa, bọn họ mới thu lại ánh mắt của mình rồi cũng vào ngựa.

A Lan ngồi bên cạnh đột nhiên bậc cười: Tiểu thư, người có thấy vẻ mặt của tam tiểu thư và tứ tiểu thư không? Trông rất buồn cười

Cô khẽ cười theo rồi lại xoa đầu A Lan nhắc nhở: Thôi! Không đứng đắn gì cả. Bọn họ đều là tiểu thư cả đấy

Ai mượn hai người họ suốt ngày ức hiếp tiểu thư chứ A Lan hơi chu môi, vẻ đáng yêu hiện rõ khiến cô có chút nhớ đến Hạ An. Hạ An cũng rất đáng yêu hệt như A Lan vậy. Bỗng nhiên không kiềm được cô lại rơi nước mắt.

Tiểu thư sao lại khóc rồi?

Cô lắc đầu: Ta chỉ nhớ lại vài chuyện cũ thôi Cô nói rồi dùng khăn tay lau nước mắt. Đến đây lâu như vậy rồi cô cũng dần thích nghi được với lối sống, cũng dần trở thành một tiểu thư mà vốn dĩ cô chưa từng nghĩ đến. Có lẽ, được sống là do bản thân cô may mắn chăng?

Thoáng chốc xe ngựa đã dừng lại trước cửa cung, người hầu của Phượng Y Cung đến đón cô, Thiên Nhu và Thiên Giai.

Bữa tiệc được tổ chức ở khuôn viên của Phượng Y Cung, không khí mát mẻ, cảnh sắt hữu tình làm lay động bao nhiêu tâm hồn thơ ca. Chốc chốc lại có vài chú chim hót líu lo.

Người ngồi phía cuối, nữ nhân mang bộ y phục màu vàng óng ánh thêu hình phụng bao quanh, mũ phượng cũng lấp lánh trên đầu. Có lẽ đó không ai khác chính là hoàng hậu Ninh Liên Dung. Khí thế uy nghiêm ấy có lẽ không ai có thể so sánh.

Nữ nhân ngồi bên cạnh vận bộ y phục màu vàng nhạt, thêu hoa rất tinh sảo, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh cùng đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp như hoa. Đó có lẽ là tam công chúa, Lưu Từ Hiên, hiệu là Từ An công chúa, nổi tiếng tinh nghịch, ham chơi lại hay bày trò.

Xung quanh ai ai cũng lấp lánh, hào nhoáng, nam thanh nữ tú, tất cả đều là người của hoàng tộc.

Nổi bật nhất và thu hút ánh nhìn vẫn chính là tứ vương gia. Tứ vương gia vận thanh y, mái tóc được búi nữa, phần còn lại xõa dài óng ả. Nam nhân đẹp nhất từ trước đến giờ mà cô từng thấy. Ngón tay y thon dài, nhẹ nhàng nhấc tách rượu lên thưởng thức. Tựa như một bức tranh về mỹ nam, tuyệt mỹ. Y chuyển ánh mắt qua cô khiến cô giật mình thu lại ánh nhìn của mình.

Cho đến nay Lưu An đại đế có hậu cung ba nghìn người, nhưng chỉ có năm người con trai và ba đứa con gái. Tất cả đều xấu mệnh mà qua đời từ khi còn nhỏ. Sử sách lưu lại khá ít nhưng tất cả hầu như đều do bệnh mà chết.

Lúc trước là do cô chăm về mãng lịch sử này nên bây giờ có thể đem ra vận dụng một chút.

Hoàng hậu nhìn sang chỗ vị công công bên cạnh hỏi nhỏ: Thái tử đâu?

Vị công công cúi đầu khẽ giọng: Thưa hoàng hậu! Thái tử cho người thông báo sẽ đến muộn

Hoàng hậu nghe xong gật nhẹ, hai hàng lông mày đang chau lại rồi giãn ra thoải mái. Người lại với tay lấy tách rượu nâng lên, dõng dạc nói: Mọi người cùng nâng ly cho buổi tiệc vui ngày hôm nay

Ai nấy đều nâng ly cạn chén. Hoàng hậu lại chuyển ánh mắt sang chỗ cô.

Nghe nói tiểu thư phủ thừa tướng xinh đẹp mỹ miều, dung mạo như hoa, tài sắc toàn mỹ. Hôm nay được gặp quả nhiên không sai. Đây hẳn là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng

Cô chậm rãi đứng dậy, cúi đầu hành lễ Vâng! Là tiểu nữ. Tiểu nữ lại không dám nhận dung mạo như hoa, tài sắc toàn mỹ như người nói

Hoàng hậu khẽ gật đầu mĩm cười, nói đoạn lại nhìn sang chỗ Thiên Nhu. Khiêm tốn! Quả nhiên khiêm tốn. Người bên cạnh là?

Cả hai cùng đứng dậy, không giấu được sự vội vàng Thưa hoàng hậu! Tiểu nữ là Hứa Thiên Nhu, cạnh tiểu nữ là Hứa Thiên Giai

Hoàng hậu mĩm cười, nói: Hóa ra là tam tiểu thư và tứ tiểu thư của phủ thừa tướng

Hôm nay tiểu nữ đến tay không cảm thấy có chút hổ thẹn nên muốn múa một đoạn góp vui cho hoàng hậu và mọi người ở đây Dứt lời Thiên Giai đến chỗ đàn ngồi xuống rồi bắt đầu đàn, còn Thiên Nhu thì bắt đầu múa. Âm thanh vang vọng, cộng thêm thân hình nữ nhân uyển chuyển. Màn biểu diễn thu hút ánh nhìn của mọi người. Chỉ duy có tứ vương gia là chăm chú nhìn cô, khiến cô có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết ứng xử như thế nào.

Màn biểu diễn kết thúc, ai nấy đều vỗ tay khen ngợi, hoàng hậu cũng gật gù khen hay. Nhị vương gia vỗ tay bôm bốp khen nữ nhân múa đẹp.

Thái tử còn chưa đến, thể hiện cái gì chứ?

A Lan đứng bên cạnh cô thì thầm, cô nghe thấy liền khẽ nhắc nhở, A Lan sau đó liền cúi đầu im lặng.

Bữa tiệc phải nói là chán vạn phần chán, vốn dĩ không thuộc phạm vi khiến cô vui vẻ. Nữ nhân thì múa qua múa lại chỉ có vài điệu nhạt nhẽo mà cũng có thể cho là hay. Cô bên ngoài cố tỏ ra thích thú, miệng cười đến mức muốn rớt cả cằm xuống. Nhưng bên trong chính là đang kêu gào thảm thiết, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Thiên Giai và Thiên Nhu về chỗ của mình liền mĩm cười giả tạo nhìn cô rồi chuyển ánh mắt sang chỗ hoàng hậu.

Thưa hoàng hậu! Tiểu nữ tài mọn không thể so sáng với nhị tỷ của tiểu nữ

Hoàng hậu liền tỏ vẻ hứng thú, vui vẻ nói: Vậy sao? Vậy ngươi có thể thể hiện cho mọi người xem tài năng của mình

Hai con người đó không hại người đúng là không chịu yên mà. Cô hận như muốn băm vằm họ ra làm nghìn mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.