Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 8: Chương 8: Gặp mặt




Tiết trời mùa hạ trở nên oi bức, cây cỏ xung quanh xanh tốt rực rỡ. Căn phòng cũ kỉ đã trở nên khang trang đẹp đẽ, mùi sơn mới thoang thoãng khắp nơi. Xung quanh đều được trang trí đẹp đẽ, lộng lẫy hơn hẳn. Mọi thứ dường như đã thay đổi như cái chớp mắt. Chỉ duy nhất người con gái ấy vẫn còn nằm bất động yên một chỗ.

A Lan bưng chậu nước từ ngoài bước vào, nhẹ nhàng lau người cho cô, lặng lẽ nhìn kỹ một chút. Cô đã xanh xao, gầy gộc hơn trước, sắt mặt cũng kém đi. Bỗng ngón tay cô khẽ cử động, A Lan mừng rỡ nhìn chăm chăm cô, mong đợi sự hoan hỉ.

Mi mắt khẽ động rồi mở ra, tiếp nhận lấy ánh sáng lại nheo mắt. A Lan mừng đến rơi nước mắt, khẽ lay cô: Tiểu thư! Tiểu thư!

Cô mở hẳn đôi mắt, nhìn nữ nhân quen thuộc.

Nước!

Miệng cô khô khan như bãi sa mạc, cổ họng cũng rát, đến ngay cả nói cũng khó khăn. A Lan liền đi rót ly nước mang đến cho cô. Cô uống một ngụm liền hết sạch nhưng vẫn không đỡ hơn là mấy.

Thêm! Lấy một ly khác to hơn đi A Lan liền chạy đi lấy cái chén rồi rót nước cho cô uống. A Lan phải đi rót đến mấy vòng cô mới chịu thôi.

Ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì chứ?

A Lan cứ nhìn cô rồi khóc mãi như vậy, dỗ cách nào cũng không chịu nín. A Lan vừa khóc vừa nức nở nói: Tiểu thư! Người bất tỉnh cả tháng mới tỉnh lại. Lúc người ngã xuống nô tỳ tưởng người thật sự đã chết rồi. Cả tháng nay nô tỳ lo lắng cho người biết bao. Ngay cả lão gia cũng lo lắng cho người

Cô ngạc nhiên: Phụ thân ta sao? Từ trước đến nay Hàn lão gia chưa từng quan tâm đến Vu Nhi. A Lan nức nở nói tiếp: Phải! Từ lúc người bất tĩnh thì lão gia không ngừng lo lắng, còn tận tay chăm sóc người. Lão gia còn cho người sửa lại phòng tiểu thư, trang trí lại khuôn viên của người nữa

Cô nhìn lại xung quanh, căn phòng quả nhiên là trở nên xa hoa hơn trước. Nhìn A Lan cũng ăn mặc đẹp hơn, không còn mang vải thô. Cô ngồi dậy, A Lan đến đỡ cô.

Tiểu thư cẩn thận!

A Lan dìu cô ra trước cửa phòng. Khuôn viên được trồng nhiều hoa hơn, hai bên đường đi là hàng hoa hồng rất đẹp.

Sao đột nhiên cha ta lại thay đổi như vậy?

Nô tỳ cũng không rõ. Đột nhiên người bất tỉnh thì thay đổi

Cô khẽ cười, hóa ra ông ấy là do cảm thấy có lỗi nên mới hành xử như vậy. Hổ dữ không nỡ ăn thịt con, huống hồ Vu Nhi là con gái ông ấy. Ván cược này cô đã thắng, hơn nữa còn là thắng lớn

Hàn lão gia nghe tin cô tỉnh lại liền lập tức đến thăm còn tận tay đúc từng muỗng thuốc cho cô uống. Nhìn thấy ánh mắt nhu mì, sự quan tâm của người cha khiến cô có chút cảm động. Vốn dĩ trước giờ cô chưa từng nhận được sự yêu thương của người cha nên ngoài cảm động cô còn cảm thấy không quen.

Con nghỉ ngơi thật tốt. Ta còn nhiều việc phải làm, xong việc ta lại đến thăm con Dứt lời Hàn lão gia xoa đầu cô rồi rời khỏi.

, , ,

Cô nằm trên giường bệnh khoảng một tuần mới khỏi hẳn. Hôm nay cô xuống giường đi dạo, vận bộ bạch y tinh khiết, đường nét tỉ mỉ, hoa văn tinh xảo khiến thân hình mảnh mai của cô càng trở nên xinh đẹp.

Ánh mặt trời nhảy múa xuyên qua những phiến lá chiếu xuống bên dưới gốc cây. Cô nằm im lìm một chỗ, mắt nhắm hờ, đôi môi chốc chốc lại rung lên nhẹ nhàng. Hình ảnh khiến động lòng biết bao nam nhân.

Từ xa, một nam nhân khẽ cười đứng nhìn bóng dáng của cô dưới gốc cây. Đứng một hồi lâu mới chậm rãi lại gần, ngồi bên cạnh, như muốn nhìn kỹ hơn.

A Lan từ xa đi đến mang theo một giỏ hoa quả, vừa nhìn thấy nam nhân liềm cúi đầu hành lễ.

Tứ...! Lời chưa kịp nói hết đã bị nam nhân ra hiệu im lặng. A Lan chỉ cúi đầu một cái rồi lặng lẽ rời khỏi, để lại không gian yên tĩnh cho đôi nam nữ.

Nam nhân nhìn một lúc lâu lại đưa tay chạm nhẹ vào gò má cô. Cô giật mình tỉnh giấc, phát hiện nam nhân trước mặt liền giật mình. Cô nhìn một lượt, nam nhân vận thanh y, đôi mắt và mái tóc đen huyền. Nam nhân kia đẹp đến mê người, vẻ thư sinh, ánh mắt luôn có cảm giác ôn nhu, dịu dàng. Cô đơ người đến nữa ngày mới lên tiếng hỏi: Ngươi là ai?

Nam nhân nghe cô hỏi liền ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn cô. Nàng không nhận ra ta?

Chúng ta quen nhau sao? cô hỏi.

Nam nhân càng lúc càng ngạc nhiên, sắc mặt ngơ ngác: Ta là tứ vương gia, Lưu Trác Phong, là người mà nàng yêu thương. Nàng thật sự không nhớ ta?

Tứ vương gia! Hóa ra là người mà Vu Nhi yêu thương. Tiếc thay cô lại không biết một chút quá khứ gì về hai người họ.

Ta bị thương nên mất trí nhớ. Vương gia là người mà ta yêu thương, vậy ta có phải là người mà vương gia yêu thương không?

Đương nhiên là vậy. Nếu nàng không nhớ vậy ta...

Cô vội vàng ngắt lời, vốn muốn làm rõ khúc mắc về tứ vương gia này. Vậy xin hỏi, những ngày mà ta bị thương vương gia đã ở đâu?

Nói đến đây, Tứ vương gia nắm lấy tay nàng, ánh mắt ôn nhu, vẻ mặt như muốm thú tội: Thật xin lỗi nàng! Ta rời kinh thành để xử lí một số chuyện. Không ngờ những ngày ta rời đi nàng lại bị thương, gặp nhiều nguy hiểm như vậy. Về đến nơi ta liền tìm nàng.

Cô trong lòng có chút hoài nghi, giải thích không có sức thuyết phục. Càng đáng nói hơn là mối tình của hai người này lại trong bí mật. Nếu vị vương gia này thật sự yêu thương Vu Nhi thì tại sao không đón về phủ?

Nhưng có điều là, thân thể này lại phản ứng với nam nhân kia. Tim không hiểu sao lại đập loạn lên, hai má cũng nóng lên, làm cô nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Chàng thật sự là thương ta sao?

Tứ vương gia nhìn cô đầy yêu thương, trực tiếp ôm cô vào lòng. Tim cô lúc này như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nếu không thương nàng thì sao ta lại đến đây?

Ầu mòe nhà nó, cảm giác không theo sự điều khiển của cô. Tim cứ đập loạn lên khiến cô rất khó chịu.

Cô nhẹ đẩy tứ vương gia ra rồi cười nhẹ Vương gia đến là ta vui rồi

. . .

Tứ vương gia dẫn cô đến một cái đình rồi gọi thái y đến xem bệnh cho cô, còn đưa đến rất nhiều món ngon cho cô.

Thái y cúi đầu trước tứ vương gia, nói: Sức khỏe của tiểu thư đây có vẻ như đang hồi phục nhưng cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, vết thương cũng cần chú hơn

Đa tạ thái y!

Không còn gì nữa thần xin cáo lui Thái y cúi đầu hành lễ rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Đợi thái y đi khỏi tứ vương gia quay qua nhìn cô.

Tứ vương gia nhìn cô, giọng trách mắng, quan tâm: Nàng nghe thái y nói gì chưa? Cẩn thận nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Về đến phủ phải lập tức lên giường nằm nghĩ, hạn chế đi lại có biết không?

Ta đã nằm lâu lắm rồi nên mới ra ngoài đi dạo thay đổi không khí. Trong phòng rất chán đó

Nhưng cũng không thể ảnh hưỡng đến sức khỏe Tứ vương gia lắc đầu nhìn cô rồi lại xoa đầu cô, tiếp đến là gắp thức ăn cho cô Nào! Ăn đi

Từ ánh mắt đến cử chỉ đều một đạo ân cần, chu đáo, chính là tận tâm chăm sóc, khó có thể nhìn thấy điều gì khác trong ánh mắt kia. Nhưng trong sâu thẳm cô vẫn không thể tin người này.

Tứ vương gia là người tốt nhất đối với cô cho đến thời điểm hiện tại. Có thể nói, Vu Nhi vì yêu sự ân cần, chu đáo của tứ vương gia.

Mà quả thật, tứ vương gia tiêu soái đến mức khiến người khác không thể không nán lại vài giây của mình để ngắm ngía nhan sắc ấy. Bàn tay trắng trẻo ấy tưởng chừng như rất mềm mại nhưng xuất kiếm thì mạnh mẽ gấp bội phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.